Chương 3: Ta là ai?
Triển Chiêu tỉnh dậy trong cơn đau đầu, hắn không nhớ gì cả, hắn đang ở đâu, hắn là ai?
"Chiêu?"
Triển Chiêu nhìn người nam nhân trước mắt cảm thấy rất quen thuộc nhưng không nhớ ra đó là ai.
"Ngươi là ai và ta là ai?"
"Tên ngươi là Thiên, ta là đại ca của ngươi"
Miêu? Đây là tên ta sao? Đại ca? Ta có đại ca sao?
Triển Chiêu hai mắt mờ mịt nhìn Triển Hạo, như một đứa trẻ không biết gì.
"Chúng ta không còn thời gian, giờ ta dẫn ngươi đi thay y phục rồi hai ta cùng rời khỏi đây" Triển Hạo cười nói.
Triển Chiêu chỉ biết gật đầu theo hắn rời khỏi phòng. Hắn không nhớ gì cả, có lẽ người nam nhân trước mặt là người biết hắn là ai.
------------------
Biên giới phía tây
Một đoàn người đang vận chuyển vật dụng lên xe đẩy, có lẽ họ sắp rời khỏi đây. Trong đoàn có một cỗ xe ngựa đậu riêng lẻ, đó là xe dành cho Triển Hạo và Triển Chiêu.
"Chủ nhân sao chưa có mặt?"
"Nghe nói hắn đang thay y phục cho một người quan trọng"
"Hả! Ai mà quan trọng vậy?"
"Không biết, nghe nói người này rất quan trọng với chủ nhân"
"Ta không chắc lắm vì người đó là nữ nhân"
Vậy là hai tên tay sai đang rất thắc mắc nữ nhân đó là ai?
"Sao các ngươi không lo tiếp công việc của mình"
"Tiểu nhân không dám, tiểu nhân đi làm việc" hậu quả của việc tám chuyện là đây.
"Thiên nhi, bước xuống từ từ"
Bọn người làm việc nghe tiếng chủ nhân rất ân cần nên lòng hiếu kì xem nữ nhân nào có thể cảm hoá được chủ nhân lạnh như băng của họ. Vì vậy mọi người ai cũng xoay qua nhìn thử mặt vị nữ nhân ấy.
Không như suy nghĩ của mọi người, đây thật sự là một vị mỹ nhân, con mắt to như mắt mèo màu nâu có ánh vàng, đôi môi anh đào, mái tóc đen được buộc sơ bay lượn trong gió, mặc toàn thân màu trắng, có ảo giác như tiên nữ hạ trần.
Triển Hạo phát hiện mọi người nhìn Triển Chiêu xuất thần biểu tình trên mặt đông cứng lại.
"Thiên, sức khoẻ của ngươi chưa được tốt nên ngươi không được ra ngoài nhiều" Triển Hạo đưa Triển Chiêu vào cỗ xe, để tránh bị phát hiện Triển Chiêu phải giả trang thành nữ nhân.
Mọi việc ổn thoã, đoàn người bắt đầu lên đường.
----------------------
Việc tìm kiếm Triển Chiêu diễn ra không thuận lợi như mong muốn, ngay cả Triển Hạo cũng không tìm được. Điều này làm mọi người vô lực.
"Lão ngũ" Tương Bình chạy vội vào phủ Bao đại nhân nơi một nhóm người giang hồ tụ tập thi nhau than thở.
"Tứ ca ca, có chuyện gì mà chạy vội tới đây?"
"Ta có tin, ta cho vài tay sai đi điều tra tên Triển Hạo mà đệ đang tìm, họ tìm được một tên tuỳ tùng từng hầu hạ Triển Hạo nghe lén được tên kia nói hắn có lẽ đang ở biên giới phía tây"
Mọi người nghe được đều sửng sốt, chỉ có Bạch Ngọc Đường còn thanh thỉnh đứng dậy chạy ra ngoài. Mọi người trố mắt nhìn nhau rồi tất cả lần lượt thi triển nội lực chạy về phía tây. Đây chắc chắn là gặp may đi!
---------------------
Đoàn người rời khỏi biên giới phía tây rất bình tĩnh như dân buôn bán bình thường. Điều này không làm lính canh cổng hoài nghi. Mọi việc đều thuận lợi không xảy ra sơ xót.
"Thiên nhi, ngươi nên nằm nghỉ ngơi"
"Ân, ta chưa biết tên ngươi, đại ca?"
"Ta tên là Hạo, gọi ta là ca ca được rồi"
"Ca ca, sao ta phải giả phận nữ nhân"
"Đó là vì an toàn cho ngươi"
"Nhưng như vậy rất xấu hổ" mặt Triển Chiêu đỏ lên khi nhắc đến việc mình giả thành nữ nhân
"Không sao, ta thích ngươi như vậy, rất hợp khẩu vị ta" Triển Hạo nhìn Triển Chiêu mặt đỏ không ngừng cảm thấy cổ họng nóng lên
"Ân?" Triển Chiêu nghe không hiể câu trả lời của Triển Hạo
"Thiên, ta muốn ngươi" Triển Hạo miệng khô lưỡi nóng nhìn Triển Chiêu như con mồi trước mặt, ánh mắt hắn dấy lên tia dục vọng khiến Triến Chiêu như bị cuốn sâu vào đôi mắt ấy
Triển Hạo nằm đè lên phía trên, nhìn từ trên xuống dưới Triển Chiêu trong y phục nữ, tính khí không biết khi nào đã có dấu hiệu bùng nổ
"Thiên, giúp ta, há mồm ra nào, ngoan" Triển Hạo chỉnh sửa lại tư thế bắt Triển Chiêu ngồi giữa hai chân mình, lấy ra một miếng vải đen che lại hai mắt Triển Chiêu
"Ca ca, ngươi làm gì?"
"Ngoan, há mồm ra cho ca ca" Triển Hạo dỗ dành ra lệnh cho Triển Chiêu há mồm ra
Triển Chiêu nghe lời ca ca mình há mồm, lời nói của ca ca như có bùa mê khiến hắn không thể cưỡng lại.
Triển Hạo nhìn bên trong miệng Triển Chiêu, cái lưỡi đỏ phấn nộn chìa ra như khao khát một vật gì đó. Triển Hạo cảm thấy đầu quay mòng mòng, bắt đầu lấy ra côn thịt cứng rắn từ từ đưa vào bên trong khoang miệng ấm áp và mềm mại này. Đưa vào tận gốc, Triển Hạo có thể cảm nhận được độ nóng khiến cho hắn như bị tan chảy bên trong, yết hầu run rẩy do khoang miệng phải chứa một vật thể lớn, dịch thuỷ chảy ra từ khoé miệng. Côn thịt cứng rắn khiến cho Triển Chiêu cảm thấy thở không thông, lưỡi như bị tê liệt hoàn toàn, hắn chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ
"Thiên, thử cử động đầu lưỡi, ta đang rất khó chịu, ngươi giúp ca ca" Triển Hạo mồ hôi hột đầy trán, dĩ nhiên hắn đang rất khó chịu, khoang miệng của Triển Chiêu chặt như ở phía dưới, đây đúng là bảo bối của hắn
"Ngô...ân...ah.." Triển Chiêu thử cử động đầu lưỡi của mình liếm lộng côn thịt to lớn của ca ca, khó khăn lắm mới liếm được một vòng nhưng ca ca hắn không hề thoả mãn, hắn lại tiếp tục liếm mút nhiều vòng, đầu lưỡi của hắn xẹt qua lỗ đang chảy ra bạch dịch, Triển Chiêu cảm nhận được mỗi khi hắn liếm qua nơi đó cơ thể ca ca sẽ run lên, vì thế hắn cọ gắng dùng lưỡi đâm chọc vào nơi đó, hắn muốn sớm thoát ra khỏi tình cảnh này
Triển Hạo cảm thấy được Triển Chiêu đang khẩu giao rất sung sướng, hắn nắm lấy một phần tóc của Triển Chiêu đưa lên mũi hít thở mùi cỏ non mà chỉ Triển Chiêu mới có, hắn rất thích mùi hương trên cơ thể Chiêu nhi, nó làm kích thích dục vọng đã lâu chưa phát tiết
Triển Hạo thấy muốn phóng thích, hắn ấn đầu Triển Chiêu để cho tính khí lọt sâu vào yết hầu, phóng một lượng lớn bạch dịch vào sâu bên trong yết hầu
"Nuốt xuống hết cho ta, nếu không ngoan sẽ bị phạt"
Triển Chiêu nghe lời nuốt xuống hết, cảm thấy mùi vị rất nồng và chát
"Ca ca, ân" Triển Chiêu mệt mỏi dựa vào chân Triển Hạo thiếp đi
"Thiên nhi, ta yêu ngươi" Triển Hạo bồng Chiêu nhi đặt lên giường ngủ thiếp đi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro