Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Tiêu chiến cùng Vương Nhất Bác ở đảo nhỏ phía nam hơn mười ngày, ngoại trừ đến bãi biển phơi nắng, còn đi nội thành dạo phố, thuận tiện cũng đi thăm di tích cổ, cuối cùng mới y theo kế hoạch đã lên từ trước về nước.

Hai người về đến nhà, buổi chiều cùng ngày liền đến nhà cha mẹ Vương Nhất Bác để thăm hỏi, sau khi dùng xong bữa tối mới tạm biệt về nhà. Cậu sớm mệt đến không muốn nói chuyện, vội vàng tắm rửa, bất tri bất giác liền nằm ngủ ở trên giường. Chờ đến lúc cậu lại tỉnh lại, phát giác mình mới ngủ ba tiếng, không khỏi gãi gãi đầu, đứng dậy xuống giường.

"... Vương tiên sinh đâu?" Tieeu Chiến tùy tiện hỏi một nữ dong đang thu dọn bàn trà. Cậu ở trước mặt người khác, từ trước đến nay đều xưng hô Vương Nhất Bác là Vương tiên sinh, thật không phải bởi vì thẹn thùng, chỉ là không quen xưng thẳng tên của người lớn tuổi hơn mình.

"Vương tiên sinh có khách đến thăm." Nữ dong trả lời, "Hiện tại bọn họ đang ở phòng khách."

"Tôi đã biết, cảm ơn cô."

Tieeu Chiến xoay người đi về phòng bếp, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Tạm thời không nói hiện tại đã gần đêm khuya, Vương Nhất Bác thoạt nhìn cũng không giống sẽ dễ dàng tha thứ cho loại khách chẳng phân biệt được thời gian trường hợp đến thăm hỏi như thế này. Cậu bảo nữ dong chuẩn bị hồng trà nóng cùng bánh mì kẹp bơ và nho khô ngâm rượu, một mình ngồi ở trong nhà ăn ăn bữa khuya.

Một bàn nhỏ bánh mì sấy khô ăn xong, cũng chỉ qua hơn mười phút; cậu cuối cùng vẫn không thể nén được lòng hiếu kỳ, lặng lẽ đi về phía phòng khách, đứng ở chỗ góc chết của chỗ rẽ nhìn lén về phía phòng khách; Vương Nhất Bác ngồi ở trên sô pha, còn lại đối diện là một người đàn ông nhìn không quen mặt;cậu suy nghĩ một hồi mới nhớ đến, người này tựa hồ tên là Trầm Trác Vân, là bạn cũ của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nín thở, nghe đối thoại của hai người đàn ông ở đầu kia phòng khách.

"... Tôi đã nói rồi, cậu còn muốn làm cái gì." Vương Nhất Bác không kiên nhẫn nói, ngón tay bưng tách cà phê dùng sức đến cơ hồ muốn bóp nát quai chén, nhìn ra được anh đang cực lực khắc chế mình không ném cái chén qua.

"Xin lỗi." Trầm Trác Vân tựa vào sô pha, dường như có chút sầu não nói, "Thời điểm đó, tôi thật sự không phải cố ý làm như thế."

"Trầm Trác Vân, tôi không muốn nói đến chuyện đã qua." Vương Nhất Bác lạnh lùng nói, "Nói thẳng đi, rốt cuộc cậu muốn cái gì? Nghe nói việc làm ăn ở nước ngoài của cậu xảy ra một số vấn đề."

Đối phương có chút ngoài ý muốn nói: "Không, tôi tới không phải vì tiền."

"Vậy chẳng lẽ cậu tới là vì muốn tìm tôi ôn chuyện cũ?" Vương Nhất Bác hừ một tiếng.

"... Cậu vẫn giống trước kia, vẫn dễ dàng tức giận như thế, hoàn toàn không thay đổi." Trầm Trác Vân bật cười, "Nếu tôi nói đúng thì sao? Cậu bằng lòng không?"

"Cậu có thể cút." Vương Nhất Bác lộ ra vẻ mặt căm thù đến tận xương tủy.

Trầm Trác Vân than nhẹ một tiếng buông tay, nói: "Được rồi, tôi sẽ liên lạc với cậu sau." Hắn dừng một chút, bỗng nhiên lại hỏi: "Người kia đi ngủ trước rồi?"

"Liên quan gì đến cậu." Vương Nhất Bác nhăn mày.

"Hỏi một chút thôi." Trầm Trác Vân tùy ý nói, "Cậu ta cùng tôi khi so sánh... Như thế nào?"

"Chỗ nào của cậu ấy cũng đều tốt hơn cậu." Nam nhân ngạo mạn nói, "Lại nói, đến nay tôi còn không biết rốt cuộc cậu có ưu điểm gì."

"Ít nhất khuôn mặt này cũng không tính là kém?" Trầm Trác Vân ôm hai má, bật cười, "Tôi nhớ rõ trước kia cậu từng khen ngợi mặt của tôi."

"Cậu đã già rồi." Vương Nhất Bác bình tĩnh nói.

Trầm Trác Vân thở dài, chậm rãi nói: "Cậu nói đúng, tôi quả thật không còn trẻ, nhưng còn nhiều thời gian..." Hắn không nói tiếp, khiến cho câu nói trôi đi ở trong cổ họng.

Vương Nhất Bác nhìn đối phương, nhìn hồi lâu, cho đến khi Trầm Trác Vân cảm thấy nghi hoặc, mới lạnh lùng thản nhiên nói: "Sau này đừng đến đây, tôi không muốn nhìn thấy cậu."

Trầm Trác Vân sửng sốt một chút, cười mà như không cười nói: "Cậu sợ tôi gặp cậu ta?"

Vương Nhất Bác không trả lời, chỉ đứng dậy, gọi nữ dong tới tiễn khách. Tiêu Chiến nhanh chóng rón ra rón rén rời đi, cho đến khi an toàn lên lầu rồi mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà buổi tối hôm đó, cho đến tận khi cậu ngủ rồi, Vương Nhất Bác vẫn không trở về phòng.

Sáng sớm hôm sau, khi cậu rời giường, Vương Nhất Bác đang mặc quần áo, ngón tay chậm rãi cài nút áo sơ mi, một bên nói: "Nhanh đi rửa mặt, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."

Tiêu Chiến tùy ý ừ một tiếng, lập tức đứng dậy rửa mặt chải đầu, thay một bộ quần áo ở nhà nhẹ nhàng, ngồi ở trong nhà ăn, cùng Vương Nhất Bác ăn bữa sáng. Đối phương từ hôm nay trở đi phải trở lại công ty làm việc, cậu ngơ ngác nhìn bộ veston trên người đối phương, nhớ tới ngày nghỉ của mình cũng đã xong, không khỏi có chút bi ai.

"Ngơ ngẩn cái gì." Nam nhân chớp mắt, khẩu khí không phải tốt lắm nói.

Tiêu Chiến hồi phục tinh thần, nói: "Không có gì, đúng rồi, em hôm nay phải đi về một chuyến..."

Vương Nhất Bác từ chối cho ý kiến nói: "Để lái xe đưa đi, em trở về sớm một chút, không có chuyện gì thì không cần ở lại lâu."

Ngữ khí của nam nhân có chút đạm mạc, dường như cũng không muốn cậu về nhà lâu lắm, nhưng trong lúc nhất thời cậu cũng không nghĩ nhiều, ở mặt ngoài vẫn đáp ứng; trên thực tế, cậu đích xác cũng không định ở lâu, lần này trở về, chẳng qua là bởi vì lúc trước mẹ có dặn qua, sau khi xong tuần trăng mật thì phải về nhà một chuyến, không hơn.

Hai người dùng xong bữa sáng, Vương Nhất Bác liền mặc vào áo vest ra khỏi nhà đi làm.

Tieeu Chiến chơi game, lại liên lạc với bạn học ở sở nghiên cứu, hỏi chuyện sắp tới ở lớp học, cuối cùng mới miễn cưỡng lên xe trước giữa trưa, để cho lái xe đưa về nhà.

Cậu vẫn chưa muộn, cũng không có mới đến, hai mẹ con ngồi ở trong nhà ăn, đều không nói gì, đợi cơm nước xong xuôi, hai người đi ra phòng khách, mẹ cậu mới bày ra bộ dáng từ mẫu, bắt đầu hỏi cậu cuộc sống ở Vương gia, thái độ làm người của Vương Nhất Bác, đến lúc biết bọn họ đã đến trung tâm đồng tính sinh con để bàn bạc, thần sắc đột nhiên trở nên vừa lòng.

"... Làm như vậy là được rồi, con phải biết rằng, dù sao các con đều là đàn ông, không có con, tài sản sau này còn không phải rơi vào tay người ngoài." Mẹ cậu lắc đầu thở dài, "Tốt nhất có thể sinh con trai, sau này có thể kế thừa Vương gia. Nhà bọn họ từ trước đến nay đều là mấy đời con một, không có người thừa kế là trăm triệu không được."

Tieeu Chiến không trả lời, chỉ đờ đẫn nghe mẹ cậu nói đâu đâu, kỳ thật ngay cả một chữ cũng không nghe vào tai.

Không lâu sau, em gái Tuyên Đình của cậu cũng đã trở lại. Cậu ngồi ở trên sô pha, nhìn Tuyên Đình đã hai mươi tuổi dựa sát vào trong lòng mẹ cậu, một bên làm nũng nói tiền không đủ dùng, một bên lại nhắc tới vừa rồi đi dạo phố nhìn thấy một bộ trang sức mới, mẹ cậu tự nhiên không ngăn cản được con gái nhỏ nũng nịu mềm giọng, cũng không nhiều lời lấy ra tín dụng đưa cho cô, thế là một bên sung sướng tán thưởng "Mẹ tốt nhất" một bên dùng sức ôm mẹ cậu.

Tiêu Chiến bình tĩnh uống ngụm trà, nói với mẹ: "Mẹ, con còn có việc, đi trước."

Nhưng mẹ cậu còn chưa ra tiếng giữ lại, Tuyên Đình đã gắt giọng: "Anh hai chớ đi, em có chuyện muốn nói."

"Chuyện gì?" Tiêu Chiến ngẩn ra. Cậu cùng người em gái này xưa nay lạnh nhạt, nói cũng không quá vài câu, hoàn toàn không nghĩ tới đối phương sẽ có chuyện tìm tới cậu.

"Anh trở về hỏi một chút xem Vương tiên sinh có rảnh không." Tuyên Đình cười thật ngọt, "Bạn trai em muốn quen anh ấy. Bọn họ kỳ thật là bạn học cùng một trường, chỉ là thời gian nhập học kém nhiều cho nên không có duyên phận quen biết. Lúc trước khi anh ấy nghe nói đến quan hệ giữa Vương tiên sinh và nhà chúng ta, liền vấn muốn đi thăm hỏi Vương tiên sinh."

Tieeu Chiến trầm mặc một lúc lâu sau, uyển chuyển nói: "Vương tiên sinh bề bộn nhiều việc, thường xuyên phải tăng ca."

Kỳ thật là cậu nói dối, lại hoàn toàn không có chút áy náy, cũng không cảm thấy mình nói dối có gì không tốt. Theo góc độ cá nhân mà nói, cậu cũng không hy vọng Vương Nhất Bác cùng người nhà của mình có nhiều tiếp xúc.

"Cho nên em mới bảo anh trở về hỏi thử xem, các anh đã kết hôn, chút việc nhỏ ấy anh ta sẽ không từ chối chứ." Tuyên Đình bĩu bĩu đôi môi nhỏ, có chút bất mãn nói: "Bạn trai em rất có tài hoa, người cũng tuấn tú lịch sự, Vương tiên sinh sẽ không vì chuyện này mà tức giận."

"... Bạn trai của em, rốt cuộc vì sao muốn gặp Vương tiên sinh?" Tiêu Chiến thản nhiên nói.

Tuyên Đình trừng lớn mắt, chớp chớp đôi mắt với lông mi chuốt cao vút, kinh ngạc nói: "Anh hai anh đây là ý gì?" Cô giống như đã bị vũ nhục đề cao âm lượng, "Chẳng qua là thăm hỏi mà thôi, anh cũng biết đối thương nhân mà nói nhân mạch rất quan trọng, dù sao Vương tiên sinh có quan hệ với nhà chúng ta, anh ngay cả việc nhỏ ấy cũng không muốn giúp sao?"

Mẹ cậu ở bên cạnh vội vàng hòa giải: "Được rồi Tiểu Đình, đừng lớn tiếng như thế, anh hai con lại không có cự tuyệt con."

Tieeu Chiến lúc này đã không biết phải nói gì, hai người phụ nữ trước mặt này căn bản không có ý định cần sự đồng ý của cậu, dường như cậu chẳng qua là một người ngẫu nhiên có cầu tất ứng. Cậu thở dài trong lòng, ở mặt ngoài vẫn nói: "Gần đây anh ấy bề bộn nhiều việc, anh sẽ cho em số điện thoại thư kí của anh ấy, em tự gọi điện thoại đến hẹn trước thời gian."

Tuyên Đình vẫn như cũ không cam lòng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm thế nào thuyết phục cậu, đành phải chấp nhận phương thức cậu đưa ra.

Lúc này cuộc gặp mặt có thể nói là tan rã trong không vui, Tiêu Chiến ngồi trên xe, để cho lái xe trực tiếp đưa về Vương gia, một bên gọi điện thoại đến công ty của Vương Nhất Bác, không ngoài dự đoán, người nhận điện thoại là Tiền thư kí, đối phương cười trêu chọc cậu một phen xong, mới để cho Vương Nhất Bác nghe máy.

"... A lô." Đầu kia điện thoại, thanh âm của Vương Nhất Bác có vẻ không rõ lắm.

Tiêu Chiến áy náy nói: "Xin lỗi đã quấy rầy, cái đó, em..."

"Có việc nói thẳng." Đối phương thở dài nói, dường như có chút mỏi mệt, "Chút nữa tôi phải họp."

Tieu Chiến vội vàng đem chuyện hôm nay về nhà đã xảy ra nói một lần, lại nói một lần áy náy, tiếp theo sợ hãi nói: "Nếu anh không rảnh, hoặc là không muốn gặp, trực tiếp cự tuyệt là được rồi, thật sự không cần để ở trong lòng."

Vương Nhất Bác im lặng sau một lúc lâu, nói: "Đã biết, chuyện này tôi sẽ suy nghĩ."

Trong khoảng thời gian ngắn cậu không biết còn muốn nói gì, đành phải im lặng. Đầu kia điện thoại Vương Nhất Bác cũng không nói chuyện, một lát sau, mới nói: "Buổi tối... Có thể phải tăng ca."

Cậu ngẩn ra, không biết nên nói lại cái gì, đành phải nói: "Vâng."

"Em phải nhớ ăn bữa tối." Đối phương không kiên nhẫn nói.

Cậu nghe vậy, theo bản năng nói: "Anh cũng vậy..." Cậu sợ làm cho đối phương cảm thấy mình quản nhiều chuyện, lại nói tiếp: "Em không phải muốn trói buộc anh... Chỉ là ăn nhiều một chút sẽ tốt hơn, nếu không tiện rời công ty, hay là muốn ăn thứ gì khác, em có thể cho đầu bếp trong nhà chuẩn bị rồi đưa đến."

Lúc này thanh âm Vương Nhất Bác tiêu thất càng lâu, cuối cùng mới thấp giọng nói: "Không cần."

Tieu Chiến có chút vô thố, nghĩ đến mình vẫn là nói sai rồi, lúc đang do dự có nên giải thích hay không, lại không nghĩ rằng nam nhân ở đầu kia điện thoại bất ngờ nói: "Buổi tối đừng ngủ quá sớm." Tiếp theo lại vội vàng nói câu "Tạm biệt" liền cúp điện thoại.

Cậu nhìn di động đã ngắt máy, bỗng nhiên cảm thấy trên mặt hơi nóng.

Vài ngày sau, cậu bớt thời gian đến bệnh viện một chuyến. Hạ Sùng Nhạc an vị ở trong phòng khám chữa bệnh, thấy cậu đi vào, cười hì hì hỏi: "Sao lại đến đây một mình? Vương Nhất Bác cư nhiên không đi cùng cậu."

"Gần đây công việc của anh ấy có vẻ bận rộn." Cậu cũng cười, "Hôm nay chỉ là tới lấy kết quả kiểm tra, tôi nghĩ không cần phiền đến anh ấy."

Hạ Sùng Nhạc nghiêng đầu, nói: "Tất cả tư liệu kiểm tra đều ở trong này, cậu có thể xem một chút." Hắn vừa nói vừa đem phần tư liệu đưa tới, "Thai nhi phát triển rất tốt, đúng như dự đoán là một bé trai."

"Như dự đoán?" Cậu giật mình.

"Trong quá trình phát dục, cũng có thể xuất hiện tình huống khác, trước kia cũng có án lệ, lúc kiểm tra là bé trai, nhưng sau khi sinh ra mới phát hiện trẻ con có hai loại bộ phận sinh dục." Hạ Sùng Nhạc gãi gãi bên má, "Nhưng loại tình huống này cực kỳ hiếm thấy, không cần quá lo lắng."

"Như vậy a..."

Cậu mở tư liệu ra, phía trên chính là một số ghi chép kiểm tra thông thường liên quan đến cơ thể mẹ đại diện cùng thai nhi, trong đó cột giới tính thai nhi ghi chú rõ là nam, mà hai cột cha mẹ điền tên cậu cùng với Vương Nhất Bác.

"Thời gian tới, có thể siêu âm được rồi, đến lúc đó các cậu có thể nhìn thấy tấm ảnh chụp đầu tiên của đứa nhỏ." Hạ Sùng Nhạc mỉm cười, "Sau này nếu không có thông báo nào khác, cậu có thể một tháng đến một lần, cơ thể mẹ đại diện sẽ cố định làm kiểm tra sinh sản, dựa theo quy định một phần tư liệu này sẽ được giao cho các cậu."

"Được, cảm ơn anh." Cậu nói, khi đang muốn đứng dậy cáo từ, Hạ Sùng Nhạc đã đứng dậy trước một bước.

"... Kế tiếp là thời gian nghỉ ngơi của tôi." Hạ Sùng Nhạc nhìn đồng hồ, lộ ra một nụ cười mời mọc với cậu, "Không biết tôi có vinh hạnh mời bạn đời của Vương Nhất Bác uống cà phê không?"

Tieu Chiến theo phản xạ nói: "Không thành vấn đề."

Hai người dùng thang máy xuống lầu một đi bộ đến căn tin của bệnh viện, khi đi vào một gian cà phê, Hạ Sùng Nhạc hỏi: "Cậu muốn uống gì? Cà phê nơi này coi như ngon, đến ngay cả Vương Nhất Bác ngẫu nhiên đến đây cũng sẽ thưởng thức."

"Đều có thể." Cậu lễ phép nói.

Tôi đây liền tự quyết định." Hạ Sùng Nhạc vừa cười vừa gọi phục vụ cho hai tách cà phê nóng, rồi thanh toán tiền luôn.

Hai người tìm một góc ngồi xuống, Tiêu Chiến uống một ngụm cà phê mới vừa đưa tới, cảm giác trong miệng một loại đắng chát, hơi hơi nhăn mày, cầm lọ đường bắt đầu xúc vào trong chén.

Hạ Sùng Nhạc nhìn cử chỉ của cậu, một lát sau, mới cười nói: "Cậu quả nhiên còn rất nhỏ." Hắn ngừng một lát, "Thật không biết rốt cuộc Vương Nhất Bác suy nghĩ cái gì."

Tiêu Chiến sửng sốt.

Đối phương không chú ý tới thất thần của cậu, chỉ lại tiếp tục nói: "Đừng hiểu lầm, những lời này không phải là hạ thấp cậu. Chẳng qua Vương Nhất Bác quả thật cũng là một người rất khó hiểu, tôi cùng cậu ta quen biết vài năm, hoàn toàn không nghĩ tới cùng lúc nhận được thiệp cưới cũng mới biết được tôi chính là phù rể."

Tuyên Hòa do dự một chút, nói: "Kỳ thật chúng tôi kết hôn quả thật có chút vội vã, nhưng... Thật cũng không tính là vội vàng."

Hạ Sùng Nhạc cười cười, nói: "Nói thật, tôi vốn nghĩ đến cậu ta sẽ cả đời độc thân." Hắn bỡn cợt tiến lại, dùng giọng nói trêu tức nói tiếp: "Nghe lén cũng không phải thói quen tốt, nhưng tôi tha thứ cho cậu."

Tieu Chiến ngẩn ngơ, lập tức ý thức được hành vi nghe lén ở chỗ rẽ ngày đó của mình, kỳ thật cũng không phải không ai phát hiện.

"Tuy rằng chỉ có nói mấy câu, nhưng sau khi cậu nghe được đối thoại của tôi cùng cậu ta, hẳn là cũng phần nào hiểu rõ." Hạ Sùng Nhạc uống một ngụm cà phê, ngón tay vô thức úp lên mặt bàn bóng loáng, lẩm bẩm nói: "... Trước kia Vương Nhất Bác thật thích người đó."

Tieu Chiến không biết mình nên trả lời cái gì, đành phải buông tay, một lúc lâu sau, mới nói: "Mấy ngày hôm trước, người kia tựa hồ đã tới một chuyến."

"Cậu ta hơn phân nửa còn không hết hy vọng với Vương Nhất Bác." Hạ Sùng Nhạc cười lạnh, lập tức nhìn Tiêu Chiến, ôn hòa nói: "Cậu đừng lo lắng, giữa bọn họ đã qua đi thật lâu, đều là chuyện hai mươi năm trước."

"Tôi biết." Cậu bình tĩnh nói.

Cậu ngoài mặt tuy rằng thần sắc bất động, nhưng trong lòng lại thật sự hơi bất an. Cũng không phải lo lắng Vương Nhất Bác còn lưu luyến Trầm Trác Vân, hoặc là giữa bọn họ có thể ôn chuyện cũ, mà là đối với tương lai của mình sinh ra một loại lo lắng không xác định. Mặc dù thái độ của Vương Nhất Bác đối xử với Trầm Trác Vân vô cùng chán ghét cùng ngạo mạn, nhưng cậu rất rõ ràng, tính cách của Vương Nhất Bác vốn là như thế, vô luận đối với tình nhân cũ có lưu luyến hay không, Vương Nhất Bác cũng không thể biểu hiện tự nhiên.

Cậu chậm rãi uống xong cà phê, nói tạm biệt với Hạ Sùng Nhạc, lại cảm thấy loại hương vị đắng chát hơi chua này từ đầu tới cuối vẫn ở trong khoang miệng, thật lâu cũng không tan đi.

Từ lúc tuần trăng mật kết thúc đến nay, qua gần một tháng. Trong khoảng thời gian này, Vương Nhất Bác ngẫu nhiên sẽ tăng ca, nhưng số lần cũng không thường xuyên, mà thời điểm Vương Nhất Bác không tăng ca, ngoại trừ trường hợp định kỳ đến câu lạc bộ thăm Alice mà anh gửi nuôi, hoặc là hiếm hoi phải ra ngoài xã giao, phần lớn thời gian đều ở nhà.

Ngay từ đầu Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi ở trong phòng, còn không biết nên ở chung với đối phương như thế nào, sau đó mới phát hiện đối phương căn bản không có ý gì khác, thường thường đều là làm chuyện của mình, đọc tạp chí tài chính và kinh tế hoặc là lên mạng, có đôi khi thậm chí một bên lật từ điển một bên đọc tiểu thuyết văn học Đức.

Cậu không dám quấy rầy đối phương, lại cảm thấy bỏ đi tựa hồ không lễ phép, liền dứt khoát mang laptop vào trong phòng, đeo tai phone, mặc kệ chơi game hoặc là xem anime nghe nhạc cũng sẽ không ảnh hưởng đến đối phương.

Đên nay cũng là y như vậy, Tiêu Chiến tựa vào đầu giường đeo tai phone, không chút để ý mở trang game, để cho bộ phim trên trang chủ bắt đầu chiếu, là một ca khúc miêu tả vợ cùng chồng ở chung, làn điệu nhẹ nhàng, phối hợp với cảnh tượng đáng yêu cô gái xinh đẹp tóc đuôi ngựa nằm ở trên sàn nhà trong anime còn có ca từ khôi hài, cậu nhịn không được bật cười.

Vừa mới cười ra, cậu lại vội vàng nhịn tiếng cười, nhìn sang bên cạnh, Vương Nhất Bác đang giở sách văn học nước ngoài chỉ nhăn mặt liếc cậu một cái, thoạt nhìn không giống bộ dáng tức giận, thế là Tiêu Chiến cũng không lo lắng.

Cậu tháo tai phone, đang muốn hỏi đối phương có muốn ăn khuya hay không, rồi bảo nữ dong đi chuẩn bị, bỗng nhiên chú ý tới trong tay phải của nam nhân có một ngón tay móng tay hơi xước ra, vội vàng đứng dậy tìm bấm móng tay, nói: "Móng tay của anh tốt nhiên nên cắt một chút, bằng không vướng vào quần áo sẽ bị xé ra..."

Nam nhân ngước mắt lên, chỉ yên lặng nhìn cậu.

Tieu Chien giật mình, hơi không tự nhiên nói: "Cái đó, em..."

Trên mặt Vương Nhất Bác có vẻ không kiên nhẫn, bàn tay vươn ra, lại úp lòng bàn tay xuống, tựa hồ hoàn toàn không định cầm lấy bấm móng tay.

Cậu do dự một chút, cầm tay đối phương, thay nam nhân cắt sửa móng tay. Bấm xong một bàn, phát hiện móng tay của mấy ngón còn lại cũng hơi dài, cậu ôm chặt tư tưởng thuận tiện cắt hết một lượt móng của tay kia, cuối cùng lấy ra cái giũa nhỏ trong bấm móng tay, thay đối phương mài mềm tất cả móng tay vừa mới cắt còn hơi sắc.

Lại không nghĩ rằng, sau khi cắt xong móng tay, Vương Nhất Bác liếc cậu một cái, tiếp theo cũng đưa chân lại. Tiêu Chiến á khẩu không trả lời được, đành phải cầm bàn chân không có độ ấm của đối phương, bắt đầu cắt sửa móng chân.

... Cậu bỗng nhiên cảm thấy, bản thân có lẽ không phải gả cho một người đàn ông xấu tính, mà là nuôi một con sủng vật khó hầu hạ.

Sau khi làm xong tất cả, Tiêu Chiến thu dọn sạch sẽ các thứ, nhớ tới chuyện vừa rồi, liền hỏi Vương Nhất Bác: "Có muốn ăn khuya không? Em đi bảo người ta chuẩn bị."

Đối phương tựa hồ chần chờ một chút, mới gật đầu.

Tieeu Chiến mỉm cười, nói: "Anh có cái gì đặc biệt muốn ăn không?"

"Thế nào cũng được."

Thế là cậu bò xuống giường, ra khỏi phòng, gọi nữ dong phụ trách, suy nghĩ một lúc lâu sau, mới bảo người ta nấu một nồi cháo nhỏ, bên trong chỉ thả thịt cá mui cùng hành băm gừng thái chỉ, nữ dong biết sở thích dùng cơm của Vương Nhất Bác, cháo cũng không nấu quá nhừ. Cậu chờ cháo nấu xong, liền tự mình trở về phòng gọi Vương Nhất Bác ăn khuya.

Vương Nhất Bác ngồi trong nhà ăn, mệt mỏi liếc nhìn cháo nóng được múc vào trong bát một cái, nhưng không lập tức ăn, ngược lại ngồi ở chỗ cũ bất động.

Tieu Chien vội vàng hỏi: "Anh không muốn ăn cháo sao? Hay là em bảo người ta làm đồ ăn khác..."

"Không cần." Vương Nhất Bác một ngụm từ chối.

"Vậy... Sao anh không ăn?"

Đối phương nghe vậy, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một tia chán ghét, than thở nói: "Rất nóng."

... Nóng?

Tieu Chien hơi hơi sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt phiền toái giống như đứa trẻ của đối phương, miễn cưỡng nhịn xuống tiếng cười đã tràn đầy cổ họng, đột nhiên bừng tỉnh, thời điểm Vương Nhất Bác ăn cơm luôn có bộ dáng chậm rãi, kỳ thật cũng không phải vì giả bộ, mà là không nghĩ để cho người khác biết mình có đầu lưỡi sợ nóng như mèo, mới dùng loại phương pháp quanh co này che giấu bản thân.

Hiện tại cẩn thận suy nghĩ, khi Vương Nhất Bác dùng cơm hơn phân nửa sẽ ăn sandwich trước hoặc là những đồ ăn không có nhiệt độ, đồng thời canh nóng hoặc là đồ ăn chính vừa mới nấu xong đặt ở trên bàn thường để tới cuối cùng mới ăn; mặc dù sức ăn nhỏ, một bữa cơm không ăn hết bao nhiêu, nhưng còn lại cũng đều là đồ ăn nóng, được ăn luôn là sa lát cùng món ăn nguội, cậu còn tưởng ẩm thực của đối phương thiên về ăn nhẹ, hóa ra là không phải.

Cậu nhịn ý cười, ngồi xuống bên cạnh đối phương, dùng thìa quấy bát cháo cho nam nhân, làm cho hơi nóng tán nhanh hơn một chút.

"... Anh thật sự sợ nóng như thế?"

"Em có ý kiến gì." Vương Nhất Bác hung dữ trừng cậu một cái nói.

"Không có, em không có ý kiến." Tiêu Chiến chung quy không nhịn được cong môi lên.

Qua một lúc lâu sau, cậu dùng thìa múc một chút cháo, hơi nhấm nháp, cảm thấy độ ấm đã đủ lạnh, liền nói với nam nhân: "Hiện tại hẳn là có thể ăn được..." Cậu vừa nói vừa đưa thìa cho đối phương, thấy Vương Nhất Bác nhìn thìa, nghĩ rằng đối phương để ý mình đã dùng qua, thế là còn nói: "Em gọi người lấy thìa mới đến."

"Không cần." Vương Nhất Bác ngắn ngủi nói.

Tieu Chiến chăm chú nhìn bộ dáng đối phương lấy thìa mình đã dùng qua từ từ ăn cháo, trong khoảng thời gian ngắn bỗng nhiên cảm thấy, loại cuộc sống hôn nhân này thật sự cũng không gọi là khổ sở, có lẽ bởi vì giữa bọn họ vốn không có tình yêu, cho nên cũng không thể nói hôn nhân là một nấm mộ tình yêu.

Cậu đồng thời nghĩ như thế, lại vô ý thức xem nhẹ một số chuyện có thể đang chuyển biến, vô luận là phương diện tốt hay là phương diện tương phản.

Chờ hai người ăn khuya xong, Tiêu Chiến bỗng nhiên nhớ tới chuyện hội nghị nghiên cứu và thảo luận học thuật, liền nói với Vương Nhất Bác: "Cái đó... Em có một việc muốn nói với anh."

Đối phương nhìn lại, thần sắc bình tĩnh nói: "Chuyện gì."

"Cuối tuần này có một hội nghị nghiên cứu và thảo luận học thuật, ở vùng khác, thời gian kéo dài một tuần, em định theo giáo sư đi tham gia, lớp học cũng có mấy bạn học cùng đi." Cậu có chút không yên nói, cũng có chút chột dạ. Cậu kỳ thật đã báo danh tham gia, lại hiện tại mới nói cho nam nhân, tuy rằng cũng không phải thật sự cần đối phương phê chuẩn, nhưng cậu nhiều ít có điểm tình nghi tiền trảm hậu tấu.

Vương Nhất Bác nghe vậy, thần sắc trầm xuống, nói: "Một tuần?"

"Kỳ thật thời gian của hội nghị đại khái là năm ngày, nhưng nơi đó phong cảnh tuyệt đẹp nổi tiếng, cho nên có bạn học đề nghị chơi hai ngày rồi mới về." Cậu đáp.

"Không được đi." Vương Nhất Bác lạnh lùng nói.

Tieu Chiến ngẩn ngơ, theo phản xạ hỏi ngược lại: "Vì sao?"

Lúc này Vương Nhất Bác không nói gì, nhưng thần sắc lạnh lùng lại biểu hiện anh cũng không vui vẻ, thậm chí không vì câu hỏi lại của cậu mà dao động. Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, từ đáy lòng nảy lên một loại tình tự hỗn loạn giữa khó hiểu cùng kinh ngạc phẫn nộ.

"Chẳng qua là một hội nghị nghiên cứu và thảo luận học thuật thôi, vì sao anh không cho em đi?" Cậu hỏi lại một lần, âm điệu lại không hề có điểm nhấn.

"Cuối tuần sẽ xuất phát, em chắc chắn không có khả năng là vừa rồi mới nhận được thông báo." Vương Nhất Bác cười lạnh, "Hiện tại mới nói cho tôi biết, em căn bản không định hỏi ý kiến của tôi."

"Em vì sao phải cần sự đồng ý của anh?" Tieeu Chiến sửng sốt. "Loại chuyện này, em không nghĩ cần thiết phải hỏi anh."

Vương Nhất Bác nghe vậy, thần sắc càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị, đáy mắt dần dần dấy lên tức giận. Anh đứng lên, cười lạnh, nói: "Đúng, quả thật không cần phải..."

"Anh..." cậu cũng có chút tức giận, nhưng vẫn cố gắng áp chế cảm xúc, nói: "Vô luận như thế nào, em đã quyết định phải tham gia."

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn cậu, tựa hồ đánh mất ý muốn tiếp tục nói chuyện, xoay người liền rời khỏi nhà ăn. Tiêu Chiến chưa đi lên, cũng không có ý định nói gì nữa. Cậu nằm nhoài trên bàn nhà ăn, trong lòng ngoại trừ tức giận bất đắc dĩ, còn cảm thấy có chút mệt mỏi.

Cậu luôn chăm sóc Vương Nhất Bác,đối xử với một người đàn ông ba mươi bảy tuổi như một đứa trẻ, hiện tại đối phương tức giận, trong đầu cậu lại mất đi ý niệm trấn an đối phương. �

Vương Nhất Bác là một người trưởng thành, cũng có thể có lý trí của người trưởng thành, trong cuộc sống hàng ngày của hai người, cho dù đối phương không được tự nhiên một chút, cậu cũng biết nên ứng đối thế nào; nhưng vấn đề hiện tại là, đối phương hiển nhiên cố tình gây sự, Vương Nhất Bác có lẽ là tức cậu trước khi đi mới thông báo chuyện này, nhưng biểu hiện chắc như đinh đóng cột không cho phép cậu đi cũng quả thật quá mức khuôn phép.

... Cậu không muốn thừa nhận, trong lòng lại cảm thấy có chút thất vọng với Vương Nhất Bác.

Buổi tối hôm đó, Vương Nhất Bác không trở về phòng, cậu cũng không đi tìm đối phương; cậu ở trên chiếc giường đôi lăn qua lộn lại, hồi lâu sau mới miễn cưỡng ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, khi cậu tỉnh lại rõ ràng vẫn là thời gian ăn sáng bình thường, Vương Nhất Bác cũng đã ra khỏi nhà đi làm. Tiêu Chiến có trì độn thế nào, cũng biết Vương Nhất Bác còn đang tức giận, cậu cười lạnh ăn xong bữa sáng, liền xoay người trở về phòng.

Cả ngày này, phần lớn thời gian cậu đều đùng để chơi game, buổi tối Vương Nhất Bác không trở về đúng giờ, chỉ thông báo trước cho nữ dong đêm nay phải tăng ca, không cần chuẩn bị bữa tối. Bởi vậy Tiêu Chiến một mình ăn xong bữa tối, liền tự đi làm chuyện của mình, cũng không chờ Vương Nhất Bác trở về, đi ngủ sớm.

Cậu ngủ quá sớm, thế nên căn bản không biết buổi tối hôm nay Vương Nhất Bác đến tận nửa đêm mới trở về; mà khi cậu tỉnh lại, phát hiện bên cạnh giường không có dấu vết ngủ, liền hiểu được chiến tranh lạnh giữa hai người đã tự động kéo dài đến cách ngày.

Lần này Vương Nhất Bác không đi làm sớm, hai người ngồi ở trong nhà ăn, hai mặt nhìn nhau, đều không nói chuyện. Tiêu Chiến cảm thấy sự tình không thể cứ tiếp tục phát triển như vậy, hơn nữa qua một ngày, cậu đã không còn thấy phẫn nộ giống như lúc trước, chung quy quyết định làm người cúi đầu trước, mở miệng hỏi: "Anh còn tức giận?"

Đối phương hừ một tiếng, nhưng ánh mắt thật ra chuyển qua.

Tiêu Chiến cảm thấy đối phương có lẽ đã có thể bình tĩnh để đối mặt lẫn nhau, thoáng nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói: "Em thật có lỗi khi không nói trước cho anh, nhưng đầy chỉ là hội nghị nghiên cứu và thảo luận mà thôi, đối với việc viết luận văn của em rất có ích."

Vương Nhất Bác không nói một lời.

Tiêu Chiến bình thản nói: "Nếu anh không muốn em đi quá lâu, em có thể chỉ tham gia hội nghị, sau khi hội nghị chấm dứt liền lập tức trở về."

Đang lúc cậu cảm thấy tranh chấp mà chuyện này mang đến nên kết thúc như vậy, Vương Nhất Bác lại hừ lạnh một tiếng, thái độ gần như ngạo mạn nói: "Tôi vẫn là câu nói kia ––– không được đi."

Vẻ mặt của cậu nhất thời trở nên cứng ngắc, quả thật có chút không dám tin. Cậu đã cúi đầu trước, cũng không giống bình thường làm cử chỉ trấn an đối phương, nhưng đối phương lại hoàn toàn không có ý định đi xuống bằng bậc thang cậu đưa cho. Tiêu Chiến thần sắc hờ hững đứng dậy, xoay người rời đi, ngay cả một chút thanh âm cũng không phát ra.

... Lúc này cậu thật sự tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro