Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

"Tôi chưa bao giờ tin điều đó"

Mong 2025 sẽ đối tốt với Bắc Tống hơn, có nhiều cơ hội hợp tác và đồng hành cùng nhau.

Chúc mọi người năm mới đều thuận lợi, sức khoẻ và tiếp tục yêu thích Bắc Tống.

Tác giả: kkk糖小能手
Ngày đăng: 28/01/2025.

Ngày dịch: 05/02/2025.
Truyện dịch lậu với mục đích lưu để đọc. Mong các bạn không bế nó đi.
Truyện được dịch bởi: YYY - Bắc Tống là giả, FSJ thích SXR là thật.!!!

————————————————————————————
Buổi tập kết thúc đã là rạng sáng, âm nhạc tạm dừng, trong phòng vũ đạo trống trải yên tĩnh như nháy mắt rơi vào ù tai, tiếng ù ù rất nhỏ từ lúc đứng lên kéo cửa phòng ra thổi quét tới, nhưng bước chân Phùng Tư Giai không ngừng, thuận tay tắt đèn, trùm mũ áo lên cũng không quay lại rời đi.

Bên ngoài trời đổ mưa, mưa bụi ẩn nấp trong đêm tối, chỉ hiện ra chút tung tích dưới ánh đèn ở cửa. Tống Hân Nhiễm khom lưng đi ra từ ghế sau ô tô, vòng ra sau xe đội mưa xách vali ra, lập tức cúi đầu vội vàng chạy vào trong phòng, có lẽ là nhận ra trước mặt có người, theo bản năng ngẩng đầu, chạm mắt với Phùng Tư Giai.

Mặc dù là mưa rơi trên lá cây cũng chưa từng có bao nhiêu tiếng vang, nhưng Tống Hân Nhiễm vẫn có chút chật vật, sợi tóc bị nước làm ướt thành từng sợi, nước mưa theo gò má trượt xuống, áo khoác màu xám nhạt thoáng chút những sẫm tối, hơn nữa mắt thường có thể thấy được mệt mỏi, có vẻ cô càng thêm gầy gò, Phùng Tư Giai nghiêng người nhường đường, Tống Hân Nhiễm lại hai tay túm vali kéo lên trên, lúc đi ngang qua Phùng Tư Giai thoáng gật đầu, cũng không dừng lại liền bước qua.

Vốn rạng sáng đã không dễ bắt xe, hơn nữa thời tiết mưa, Phùng Tư Giai cũng chỉ có thể chờ tài xế cách đó hơn mười km chạy tới, tiếng bánh xe hành lý lăn bánh phía sau dừng lại, sau đó chợt nghe thấy cửa thang máy mở ra, giọng Tống Hân Nhiễm không lớn, miễn cưỡng có thể truyền qua ánh đèn hiu hắt trong đêm yên tĩnh không người này.

"Phòng chị có ô dư, cầm một cái đi."

Phùng Tư Giai không quay đầu lại, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động một lúc lâu, biển số ô tô đang nhanh chóng đổi mới tới gần, số km cũng từ hai chữ số biến thành một chữ số, có lẽ là tới gần cửa, nước mưa rơi xuống đất xi măng thì nặng nề lên, lạch cạch đập ra mấy vũng nước, ngón tay dừng ở trên màn hình vẫn rơi ở bên cạnh không nhấn xuống, nhét điện thoại di động vào trong túi, xoay người, dứt khoát kiên quyết rảo bước tiến vào thang máy nhỏ hẹp.

Quét cửa phòng, ấn mở đèn sáng, hành lý bị đẩy tới vị trí sát tường dừng lại, Phùng Tư Giai cũng đứng đó như bị phạt, Tống Hân Nhiễm đi vào lại đi ra, đưa tới một chiếc ô gấp, "Vừa mới tập luyện xong sao?"

"Ừm."Phùng Tư Giai nhận lấy, làm bộ vô tình quét mắt nhìn Tống Hân Nhiễm," Nghỉ ngơi sớm một chút."

Tống Hân Nhiễm cũng đáp một tiếng, bầu không khí lại nặng nề, giống như trận mưa ngoài cửa sổ rơi xuống đây, tí tách rơi xuống, Phùng Tư Giai lùi một bước đứng ở ngoài cửa, "Lần này trở về bao lâu?"

"Ba ngày, thu âm xong buổi tối hôm đó sẽ trở về. "Tống Hân Nhiễm bất đắc dĩ cười cười, thở dài hỏi," Hôm nay em không lên công diễn sao?

"Có. "Phùng Tư Giai vừa dứt lời, lại vội vàng nói tiếp," Nhưng vẫn muốn về một chuyến."

Tống Hân Nhiễm nuốt xuống lời định nói.

Trong túi điện thoại di động tiếng chuông đột nhiên vang lên, Phùng Tư Giai mới ý thức được chuyện gì, lại nói lần nghỉ ngơi sớm một chút, luyến tiếc quay lưng rời đi.

Ngồi vào ghế sau ô tô, đầu tựa vào cửa sổ xe, tiếng mưa trắng xuyên thấu qua cửa kính truyền vào làm cho người ta buồn ngủ, chân trời tựa hồ muốn sáng lên, trong không khí liền thoạt nhìn càng thêm sương mù mông lung, bắt gặp Tống Hân Nhiễm là chuyện ngoài dự liệu, theo lý thuyết sẽ không gặp cũng không nên ở chung như vậy, nhưng trái tim nghẹn lại, suy nghĩ mất ngủ ba ngày ba đêm trước đó tựa như chưa từng xảy ra, mặt không đổi sắc giả vờ nói chuyện như bình thường.

Kỳ thật cũng không trách được Tống Hân Nhiễm, trong khoảng thời gian này bận rộn đến chân không chạm đất đương nhiên là không rảnh bận tâm những thứ khác, là trong đầu mình diễn một vở kịch lớn lại tự tiện kết thúc.

Quay đầu lại, suy nghĩ cũng kéo theo, Lý San San còn chưa ngủ, liên tục gửi mấy câu hỏi trong khung chat hỏi nàng đã ngồi lên xe chưa, về đến nhà chưa, còn bảo nàng trở về nghỉ ngơi sớm một chút.

Phùng Tư Giai còn chưa kịp gửi tin nhắn đáp lại, đã nghe nửa đoạn sau người phụ nữ này nói hôm nay máy bay hạ cánh ở Thượng Hải nhớ ra sân bay đón cô, "Hoặc là ngươi đến rạp hát sớm một chút mở cửa cho ta cũng được."

"Ta vẫn biết hôm nay ngươi có buổi công diễn Bắc Bắc."

Phùng Tư Giai có chút im lặng, thật sự muốn giả vờ không quen biết đối phương. "Không nhận, không gặp, không quen."

Hai người cứ như vậy lôi lôi kéo kéo, trình diễn một trận tình tiết cẩu huyết em yêu anh, anh không yêu em, cuối cùng lúc dừng xe về đến nhà thì hạ màn, đề tài xoay đi xoay lại kéo về tuyến chính, Phùng Tư Giai vừa đổi giày vào nhà chuẩn bị rửa mặt, vừa nói tập luyện khó khăn a tập luyện khổ, chịu đựng đến lúc này cảm giác mặt đều sụp đổ, Lý San San cũng vừa châm chọc trước lúc này ta cũng không ngủ, vừa kẹp cổ họng nói ai u Bắc Bắc vất vả rồi.

"Lúc trở về thấy Tống Hân Nhiễm ở dưới lầu."

Phùng Tư Giai bắt đầu chụp tám một chút, Lý San San thoáng chốc biến mất, "Đối phương đang nhập" màn hình hiện lên vài lần, cuối cùng một cuộc điện thoại gọi tới bỏ lại một câu: "Vậy ngươi còn về nhà ngủ à.?"

Phùng Tư Giai nghi hoặc, im lặng, chửi rủa......

"Ta vậy nhưng rất cứng rắn đó, cầm ô liền rời đi."

Lý San San đồng ý nói phải phải, cũng không biết đang làm gì, mơ hồ hồ như là lơ đãng nói tiếp câu hỏi vì sao a.

Nước ào ào chảy xuống, Phùng Tư Giai soi gương tẩy trang, híp mắt nghiêng đầu trầm mặc vài giây, nói người cũng không thể quá chủ động, ta chính là chòm sao Ma Kết.

Mà Lý San San cho đến hôm nay cũng không biết Phùng Tư Giai thường xuyên ở mỗi thời điểm hỏi tới đều nói chòm sao Ma Kết đến tột cùng đại biểu hàm nghĩa gì, chỉ thỉnh thoảng khi Phùng Tư Giai khoát tay nói ngươi không hiểu, nói chêm chọc cười một câu Tống Hân Nhiễm hiểu không phải là tốt rồi sao, sau đó trong dự liệu nghe được một câu kia nàng cũng không hiểu.

Phùng Tư Giai rửa mặt sạch sẽ ngồi trên sô pha, nước mưa ít ỏi trên ô đã sớm biến mất, thu lại gấp từng chút một, cùng Lý San San cảm thán Tống Hân Nhiễm hiện tại rất bận rộn, một người vốn đã rất gầy hiện tại nhìn càng gầy, ngày mốt còn phải chạy về.

Ô xếp chỉnh tề trên bàn không hợp với đồ lặt vặt xung quanh, lại mở miệng hỏi là ngày nào đi trả ô thì tốt hơn, mấy ngày nay ngoại trừ hôm nay có công diễn ra, thời gian còn lại không có ý định ra ngoài.

Lý San San nghe Phùng Tư Giai nói như pháo liên thanh, cuối cùng tận dụng mọi thứ để nói một câu, "Sau buổi công diễn ngươi trở về trung tâm một chuyến đi, ngươi nói giờ nay ngươi không muốn trở về, cô ấy cũng không thể đuổi ngươi ra ngoài, tốt xấu gì cũng là đã hôn môi rồi.

Phùng Tư Giai không nhìn đối diện nói xong liền bắt đầu bại lộ tiếng cười càng thêm càn rỡ, chỉ cảm thấy lời nói không hài lòng nửa câu, hung tợn quyết đoán cúp điện thoại, thấy Lý San San vội vàng không ngừng gửi tới: "Nhớ rõ hôm nay ta phải đến rạp hát xem ngươi công diễn a." liếc mắt một cái.

Từ sau khi Lý San San biết chuyện lần đó liền mười câu tám câu không rời mối quan hệ hôn môi, hết lần này tới lần khác sự thật như thế cũng không phản bác.

Đã lâu không có một ngày bận rộn như vậy, bạn bè ở trung tâm tổ một buổi tiệc, uống chút rượu chơi trò chơi, từ ban đầu mười mấy người càng về sau chia làm hai nhóm, rồi đến rạng sáng chỉ còn lại bốn năm người như vậy còn trụ vững.

Đoàn Nghệ Tuyền từ trước đến nay luôn là người ngã xuống đầu tiên trong mọi người, uống đến đỏ mặt phác phác, một cánh tay treo ở trên vai Dương Băng Di bên cạnh, xiêu xiêu vẹo vẹo tựa vào sô pha cùng Dương Băng Di, tay kia giơ cái chén ồn ào ván tiếp theo. Phùng Tư Giai vận khí kém, uống cũng không ít, đầu óc không tỉnh táo chỉ lo nổ súng với đầu sỏ gây chuyện rót rượu cho mình, vừa thắng liền bắt Đoàn Nghệ Tuyền hôn người bên cạnh một cái, mấy lần uống rượu trốn thách trôi qua, Đoàn Nghệ Tuyền mềm nhũn thành một bãi treo ở trên người Dương Băng Di, lúc đến phiên mình thì lè lưỡi theo ngón tay chỉ vào đối mặt cũng nói hôn người bên cạnh một cái.

Phùng Tư Giai muốn trốn sang bên cạnh, ngón tay Đoàn Nghệ Tuyền lắc lư chuyển hướng về phía Tống Hân Nhiễm, Tống Hân Nhiễm đang ngồi xếp bằng ăn đĩa trái cây, đồ trong miệng còn chưa nuốt xuống đã trừng to mắt chỉ chỉ mình, sau đó nhìn sang bên cạnh.

Mắt thấy Tống Hân Nhiễm sắp kéo Dương Băng Di từ bên sô pha tới, Đoàn Nghệ Tuyền cũng tiện thể ngã trái ngã phải, Phùng Tư Giai từ bên cạnh ngăn cản người này chống đỡ người kia, kêu gọi Trương Hân tách người đang làm loạn ra, chờ từ trong tường người sụp đổ chui ra, Phùng Tư Giai chỉ còn thiếu xoa xoa túi não nhe răng nhếch miệng.

Đoàn Nghệ Tuyền còn ở nơi đó nhắc tới nhận thua nhận thua hôn nhanh lên, tay lại thành thật kéo Dương Băng Di một cái trực tiếp khóa môi, Tống Hân Nhiễm quay đầu cùng Phùng Tư Giai đối diện, lại gần còn cách năm cm, Phùng Tư Giai tựa như bị điện giật nảy lên nói "Em giúp chị ấy uống.:

Tống Hân Nhiễm giống như bị hành động của nàng kích thích, lầm bầm nhìn cũng không tỉnh táo lắm, nhưng học được động tác của Đoàn Nghệ Tuyền tuyệt đối 10/10, vươn cánh tay dài một cái, chu miệng một cái dứt khoát lưu loát hôn lên môi Phùng Tư Giai, vô ý thức nở nụ cười, có chút cường ngạnh đè người ngã xuống đùi, giơ ly chạm vào Đoàn Nghệ Tuyền nói cạn ly.

Hơi nóng trên mặt Phùng Tư Giai cọ xát một cái liền dâng lên, cồn cũng phát huy tác dụng hôn đến cả người choáng váng, Hứa Dương Ngọc Trác vươn người qua ghế sô pha thò đầu tới thét chói tai, càn rỡ cười nói "Phùng Tư Giai mặt em sao lại đỏ như vậy?", Lý Giai Ân cũng thét chói tai nói "mấy người đang chơi trò gì vậy?", Dương Băng Di nhất thời ngây người nở một cười cứng ngắt, ý đồ giãy dụa biến thành thần sắc vặn vẹo.

Sau đó lại nhớ lại cảm giác hôn môi lúc ấy đã không nhớ rõ, như là trong thế giới ồn ào đột nhiên ấn nút tắt âm, sau đó lại đột nhiên khôi phục vận hành, trong đầu trống rỗng chỉ còn lại có khái niệm "Cô ấy hôn tôi".

Phùng Tư Giai bất động giữa đống tiếng động thét chói tai, nhảy dựng lên chui vào góc.

Tống Hân Nhiễm vẫn cười ngốc nghếch như trước, Dương Băng Di giãy dụa đi ra lắc lư bả vai của cô chỉ về phía Phùng Tư Giai hỏi cô có biết cô vừa hôn ai không, Tống Hân Nhiễm thu hồi nụ cười, vẻ mặt cô choáng váng nói đương nhiên biết.

Đoàn Nghệ Tuyền chen tới trêu ghẹo hỏi là thân với Dương Băng Di hơn hay là Tiểu Bắc hơn, Tống Hân Nhiễm lại biến thành bộ dáng vui tươi hớn hở nói thân với chị hơn, còn chu miệng làm bộ như muốn hôn, Phùng Tư Giai từ góc nhỏ yếu ớt lên tiếng, nói vấn đề này là vấn đề gì a. Đoàn Nghệ Tuyền liền dời sức nóng đi, chặn Phùng Tư Giai bĩu môi nói "vậy em nói là em thân với chị hơn hay là Nhiễm Nhiễm."

Phùng Tư Giai đứng dậy muốn chạy trốn, lại bị Đoàn Nghệ Tuyền đuổi theo chạy ba bốn vòng quanh phòng cho tới khi cả hai đồng loạt ngồi phịch trên thảm thở dốc.

Thật là, cũng không ai nói chơi game còn phải rèn luyện a.

Hơi thở không đều, ngực phập phồng nhìn trần nhà đến xuất thần, sau đó vô cảm quay đầu nhìn Tống Hân Nhiễm đang nói chuyện phiếm, cô ở đó cùng Dương Băng Di bàn luận về buổi công diễn đặc biệt kế tiếp, vì đã uống rượu cho nên nói chuyện đều kéo dài giọng, Dương Băng Di lơ đãng quay lại nhìn thấy Phùng Tư Giai, cười thầm chọc chọc Tống Hân Nhiễm.

Cho nên cứ như vậy đối diện với con ngươi thủy nhuận, Tống Hân Nhiễm cũng cười trộm, che miệng nhưng ý cười không ngừng từ trong mắt toát ra.

Chết tiệt. Phùng Tư Giai nhắm mắt lại, cảm thấy mình đại khái muốn ở trên tấm thảm này ngủ quên liền, sau đó tỉnh dậy phát hiện hết thảy đều chỉ là một giấc mộng, có lẽ như thế còn có thể trấn an trái tim nhỏ này đang đập liên tục, bây giờ cho dù có chín con trâu cũng kéo đầu óc của nàng trở lại bình thường.

"Cũng không thể hôn một cái rồi bắt người ta phải chịu trách nhiệm. "Phùng Tư Giai và Lý San San nói chuyện này.

"Chúng ta cũng không phải là không thể ở bên nhau."

"Ừ. "Lý San San có chút bình thản đáp một tiếng, lập tức lặp lại một lần.

"Ừ, cho nên Phùng Tư Giai không phải là thẳng nữ chứ."

Phùng Tư Giai suy nghĩ thật lâu vẫn là quyết định sau khi công diễn trở về trung tâm trả ô, lên lầu tìm được số phòng quen thuộc gõ cửa, động tĩnh bên trong xuyên thấu qua cánh cửa cách âm không tốt truyền đến, "Ai vậy?"

Tống Hân Nhiễm vừa chỉnh nút áo sơ mi vừa mở cửa, "Tiểu Bắc?"

"Tới trả ô. "Phùng Tư Giai lắc lắc chiếc ô trong tay, được Tống Hân Nhiễm đón vào trong phòng.

Hành lý trên mặt đất mở ra, quần áo rải rác rải rác trên hành lý, trên giường còn có sô pha, trở về muộn chuyện cũng nhiều, còn không kịp thu dọn cũng chỉ có thể xếp tạm, Tống Hân Nhiễm làm bộ bận rộn thu dọn, kỳ thật cũng chỉ là đem quần áo đổi chỗ khác chồng lên nhau, dù được nhận lấy tùy tay đặt ở trên bàn, cô đưa lưng về phía Phùng Tư Giai hỏi, "Là lại tới tập luyện sao?

"Không có. "Phùng Tư Giai nói có chút khô khan, nàng thừa nhận mình có chút hối hận cùng bất an, sau khi hạ quyết tâm thật lâu mới quyết định không chủ động nữa, lại dễ dàng tự mình đạp đổ phòng tuyến như thế, lại còn chỉ vì một ánh mắt, một giọng nói lướt qua.

Có thể quấy rầy chị ấy quá nhiều hay không.

Phảng phất theo thời gian quen biết càng ngày càng lâu, cũng càng ngày càng cảm thấy tình yêu của mình là áp lực là ích kỷ, suy nghĩ mâu thuẫn đang đánh nhau, thẳng đến khi mình đầy thương tích không phân thắng bại, thẳng đến khi đem trái tim mở ra đưa tới trước mặt Tống Hân Nhiễm, nhận được một câu "Chị còn rất hy vọng em quấy rầy chị" mới an tâm.

Thế nhưng diệt cỏ không trừ tận gốc, thì mạch nước sẽ ngầm bắt đầu lại, chẳng biết khi nào gió sẽ lại thổi tới rừng, cuốn bản thân vào một vòng tròn mà tự mình tạo ra.

Tống Hân Nhiễm ngồi xổm trước vali xoay người, ngồi xổm trên mặt đất ngửa đầu nhìn Phùng Tư Giai, cô đột nhiên cảm thấy khoảng cách với nàng trở nên xa cách hơn, cho dù nàng đứng trước mặt cô, bắt đầu từ khi nào? Cẩn thận nhớ lại, kỳ thật số lần hai người nói chuyện phiếm không nhiều lắm, gần đây số lần gặp mặt lại càng đếm được, cô quá bận rộn, bận đến nổi không thấy trời mây gì cả, giống như ngã xuống giường liền có thể rơi vào giấc ngủ sâu, thời gian nghỉ ngơi đều là giành giật từng giây.

Phùng Tư Giai giống như biến thành người tàng hình trong danh sách bạn bè của mình, chỉ thỉnh thoảng sẽ ở trong một ít bạn bè like bài viết mới có thể nhìn thấy bóng dáng của nàng.

Tống Hân Nhiễm đưa tay lên trên, nhìn Phùng Tư Giai không cảm thấy lệ nhưng cũng ngồi xổm xuống, khẽ cười ra tiếng, vỗ tay nàng, đứng lên lại đưa tay kéo người xuống.

Phùng Tư Giai có chút ngượng ngùng, theo bản năng nắm chặt tay, tới gần Tống Hân Nhiễm luôn miệng ngốc, không biết nói cái gì liền chuyển đề tài, hỏi cô ấy là muốn ra ngoài sao, nhận được câu trả lời khẳng định liền nói tiếp: "Vậy vừa lúc em cũng đi rồi, Lý San San còn ở phía dưới chờ em."

Tống Hân Nhiễm kỳ thật thường xuyên nghi hoặc, nàng nói nàng thích cô, yêu cô, người khác cũng nói Phùng Tư Giai cực kỳ yêu Tống Hân Nhiễm, trái tim này mấy năm trước đã đặt toàn bộ lên trên người cô, nhưng cô cảm thấy nàng giống như một trận gió nhẹ, cũng như một dòng suối, không thấy được, không nắm bắt được, sẽ không ăn dấm, không đòi hỏi gì cũng không quấy rầy, đây là yêu thật sao?

Sao không chủ động hơn một chút, muốn cô nhiều hơn một chút?

Ý cười nhạt đi, Tống Hân Nhiễm mở cửa đi theo sau Phùng Tư Giai ra ngoài, không nhịn được lắm miệng hỏi một câu "Lý San San đêm nay ở nhà em sao."

"Đúng vậy. "Phùng Tư Giai không ngẩng đầu, gõ gõ trên điện thoại, xem ra là đang nhắn tin cho người khác.

Mượn cớ bước vào thang máy, Tống Hân Nhiễm cầm cổ tay Phùng Tư Giai, nhìn con số trên màn hình giảm bớt từng chút một, ngón cái cọ qua bên trong cổ tay vuốt ve, sau đó vòng quanh toàn bộ cổ tay, cô chơi đến quên cả trời đất, tự nhiên cũng nhận ra động tác có chút cứng ngắc của Phùng Tư Giai.

Lý San San đứng trên bậc thang ở cửa chính ngẩng đầu nhìn lên, giơ tay lên vẫy chào, Tống Hân Nhiễm bước ra khỏi thang máy trước, đứng cách hai người quay đầu lại, cô cụp mắt nhẹ giọng nói, gằn từng chữ một, "Chị muốn đi chụp ảnh MV, có phiền giúp chị diễn một chút không?"

Nghe được những lời này phản ứng đầu tiên không phải nghi hoặc là cái gì MV, cũng không phải nghi ngờ diễn cái gì nhân vật, mà là bởi vì mềm nhẹ hỏi ngữ khí mà cảm thấy hơi hơi thất thần, sau khi gật đầu đáp ứng Phùng Tư Giai liền ý thức được chính mình thật sự xong đời.

Theo mọi nghĩa.

Nàng sẽ không quên nụ cười lên án gian manh của Lý San San khi một mình rời đi, cũng sẽ không quên một khắc kia ý thức được rõ ràng yêu một người là cảm giác gì, đó không phải mưa to tầm tã, mà là một trận mưa phùn từng trận gió mát thổi qua, trong ánh nắng tươi sáng đột nhiên từ mặt đất mọc ra một vệt xanh biếc.

Lúc quay MV, Đoàn Nghệ Tuyền cũng ở đây, cho nên Phùng Tư Giai sau khi quay xong một tiếng thở dài bị cô bắt được rõ ràng.

Vai diễn của Phùng Tư Giai vốn không cần lộ mặt, đại khái là làm hình nhân mơ hồ xuất hiện trong đoạn chuyển cảnh cắt nối biên tập, mà nàng cũng không rõ phần mình tham gia rốt cuộc có vấn đề gì, Tống Hân Nhiễm và nhiếp ảnh gia nói chuyện mấy lần, chụp lui chụp tới mới qua cửa, bởi vậy nàng cũng bị cô ôm lui ôm tới.

Lần cuối Tống Hân Nhiễm lại ôm rất chặt, so với cái ôm nhẹ nhàng lần đầu tiên hiển nhiên là hai thái cực, nàng vùi mặt vào trong hốc vai, một tay vòng eo một tay vòng sau lưng, giống như cường độ muốn đem người ta hoà làm một vào bản cơ thể mình, thậm chí có chút không thở nổi, hơi thở của cô phả nhẹ lên xương quai xanh, nhẹ nhàng thoáng qua, khơi lên một trận ngứa ngáy, giữa lồng ngực nhảy trống reo hò tựa hồ có thể được nghe thấy rõ ràng, mấy sợi tóc rủ xuống dây dưa với sợi tóc tản ra phía sau, quá gần, cũng quá chặt.

Lúc Phùng Tư Giai chống mặt ngồi ở trên ghế sau biết sau cảm thấy một trận trống rỗng, liền hít vào thật dài lại thở dài thật dài, trên người tựa hồ còn sót lại cảm giác bị ôm thật chặt, nàng nghĩ nếu như lúc ấy đo nhịp tim của mình, như vậy nhất định sẽ bùng nổ.

Đoàn Nghệ Tuyền lại gần hỏi "Cảm giác thế nào?", đổi lấy lại một trận thở dài, ngay sau đó Phùng Tư Giai lấy lại tinh thần làm bộ nhảy nhót một câu, "Tốt lắm, đặc biệt tốt."

"Vậy tại sao em lại thở dài."

Phùng Tư Giai có chút không dám nhìn vào mắt Đoàn Nghệ Tuyền, cô như là nhìn thấu tất cả, nhìn thẳng vào đáy lòng của mình, nhìn thấy hy vọng xa vời của nàng, tham vọng của nàng.

"Em chỉ cảm thấy Tống Hân Nhiễm cũng có thể làm cho người ta sinh ra ảo giác."

Dứt lời lại nhìn Đoàn Nghệ Tuyền, dù sao người phụ nữ trước mặt này mới được công nhận  là người hay làm người khác sinh ra ảo giác.

Đoàn Nghệ Tuyền không nói theo dự đoán trong đầu Phùng Tư Giai, chỉ học bộ dáng của nàng chống cằm nhìn về phía Tống Hân Nhiễm đang quay phim, "Sao vậy?"

"Tiểu Bắc, vì sao em tin tất cả mọi người đều đáng được yêu, nhưng không tin mình đáng được yêu."

Về đến nhà, Lý San San hỏi trái hỏi phải cũng không nghe được Phùng Tư Giai rốt cuộc đảm đương vai trò gì trong MV của Tống Hân Nhiễm, ngược lại nghe được không ít phiên bản như chạy xe lửa, cái gì mà kết hôn, cướp hôn, ly hôn, còn có phiên bản ngược của Tống Hân Nhiễm, còn có chú ý xét duyệt nếu không phải phiên bản đen.

Có lẽ là chém gió nhiều cùng Lý San San trước khi ngủ, cũng có thể là ảnh hưởng của câu nói kia của Đoàn Nghệ Tuyền, Phùng Tư Giai mơ thấy Tống Hân Nhiễm, kỳ quái, những giấc mơ vụn vỡ thành rất nhiều đoạn ngắn, có ôm, hôn môi, thậm chí còn có đoạn thở dốc mơ hồ, sau đó một giấc mơ dài nhất cơ hồ lặp lại toàn bộ quá trình trò chơi ngày đó, nhưng không giống nhau chính là, trong mộng nàng chủ động hôn cô.

Cũng không biết vì sao tỉnh lại, Lý San San đang nằm ở trên giường chơi điện thoại di động, nhận ra nàng vừa tỉnh dậy, nửa thật nửa giả hỏi, "Ngươi có biết buổi tối ngươi nói mớ không?"

Phùng Tư Giai mặt ngoài sắc mặc không đổi hỏi cái gì trong tâm đã rộn ràng hết lên.

"Để ta nhớ lại, hình như đang nói gì đó, Nhiễm Nhiễm~" Lý San San nhịn không được cười, giả vờ nhăn nhó suy nghĩ làm cho Phùng Tư Giai nhìn đã muốn nôn một cái, ôm chú cún bên cạnh lên chỉ về phía Lý San San, , "Bánh ngọt, cắn cô ấy!"

Nếu không phải nàng âm thầm tra cứu phần mềm theo dõi giấc ngủ trong điện thoại di động phát hiện căn bản không nói mớ, thật đúng là bị Lý San San dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Tống Hân Nhiễm trở về Hoành Điếm quay phim, Phùng Tư Giai lại một lần nữa tính toán khi nào thì trả lại quần áo cho cô - lần trước lúc quay MV Tống Hân Nhiễm cho mượn một bộ quần áo của cô, như thế một mượn cơ hội tiếp xúc nhiều hơn so với ngày thường, tựa như các cô lại thân thiết giống như bạn bè cực kỳ tốt.

Đoàn Nghệ Tuyền là người hiểu biết khá nhiều, nhìn bạn tốt hai bên như xem tám mươi tập phim truyền hình, hận không thể đưa hai cái miệng cho các cô mỗi người một cái, sau đó nhốt ở trong phòng nói hết trong lòng mới được bước ra, nhưng đồng thời cô cũng biết đây là hiện thực không phải phim truyền hình, cho nên chỉ có thể im lặng thở dài rồi lại thở dài.

Lúc trước cô từng hỏi Tống Hân Nhiễm tại sao đột nhiên muốn kéo Phùng Tư Giai tới chụp ảnh MV, rõ ràng lúc đầu lên kế hoạch đã từ chối chủ ý này, Tống Hân Nhiễm chỉ nói khi chạm phải mặt nàng ở trung tâm liền nổi cảm hứng, nói bóng nói gió hồi lâu mới biết được chân tướng sự việc, cô cười Tống Hân Nhiễm có phải ghen tị hay không.

Tống Hân Nhiễm hỏi ngược lại cô: "Chị cảm thấy Phùng Tư Giai thật sự thích em sao?" Lời nói vừa nói ra lại cảm thấy không nên hỏi, muốn đổi ý, "Ý em là..."

"Thích kiểu nào? Em cảm thấy cô ấy không yêu em sao? "Đoàn Nghệ Tuyền kinh ngạc hỏi lại.

"Không phải không yêu em, là không đủ yêu em. "Tống Hân Nhiễm mím môi, nói cô nghĩ nhiều cũng được, nói cô tham lam cũng được. Khi có một người luôn miệng nói yêu cô nhiều năm như vậy, ranh giới giữa hai người đã trở nên mơ hồ không xác định được đâu là tình bạn đâu là tình yêu, khiến cô ngược lại lo được lo mất, cố gắng đi tìm chứng cứ xác định tình cảm chỉ thuộc về cô.

Phùng Tư Giai đối với cô mà nói rốt cuộc là như thế nào? Tống Hân Nhiễm vào rạng sáng kia đã nghĩ tới vấn đề này, lần hôn môi đó tuy không có chủ ý sẵn, chỉ có thể nói là mượn hơi say để tính toán, nhìn thấy Phùng Tư Giai bị hôn trong đáy mắt khiếp sợ, hoảng loạn, luống cuống, cô nghĩ có lẽ là cô nghĩ sai thật rồi.

Lui một bước có thể tự bảo toàn cảm xúc.

Nhưng lại không cam lòng, sau khi kéo khoảng cách lại cảm thấy quá xa.

Trở về đã là gió lạnh từng trận, để chúc mừng cô đóng máy thành công, mọi người nhất trí quyết định đến quán lẩu ăn mừng liền, từ quán lẩu trở về trung tâm cũng không xa, tốp năm tốp ba các thần tượng rải rác trên đường phố dần dần đi về, Tống Hân Nhiễm nhét tay vào trong túi áo bông, cúi đầu vùi nửa khuôn mặt vào trong khăn quàng cổ, Phùng Tư Giai ở phía trước cùng Dương Băng Di nói thầm cái gì, cô khoát cánh tay đụng phải Đoàn Nghệ Tuyền bên cạnh ra hiệu, giây tiếp theo liền thấy Phùng Tư Giai im lặng nghe quay đầu lại chờ cô.

"Sao không đi. "Tống Hân Nhiễm biết rõ còn cố hỏi, nhìn lỗ tai có chút đỏ bừng của Phùng Tư Giai giơ tay kéo mũ áo khoác của cô lên đội.

"Chờ chị a. "Phùng Tư Giai nâng cằm, lấy tay nắm vành mũ chỉnh lại nhìn Tống Hân Nhiễm.

"Sao không đi cùng bọn họ?. "Tống Hân Nhiễm biết những lời này của mình rất có oán niệm, nhưng vẫn không nhịn được lại hỏi tiếp.

"Mùi dấm chua thật nồng, Nhiễm Nhiễm chị có ngửi thấy không? "Phùng Tư Giai khịt mũi ngửi ngửi, sóng vai đi cùng Tống Hân Nhiễm, ánh đèn đường mờ nhạt cùng bóng người phản chiếu trên người các cô, như là chiếu ra cái gì lại biến mất cái gì.

"Không có. "Rất quyết đoán phủ định, Phùng Tư Giai không dây dưa về đề tài này," Quần áo chụp PV lần trước còn ở chỗ em, tối nay......"

Tống Hân Nhiễm an tĩnh đi tới, nghe Phùng Tư Giai ở bên cạnh kéo dài giọng không chịu nói tiếp, chỉ hơi cau mày, vùi mặt vào trong khăn quàng cổ, cố gắng vùi lỗ tai vào, còn đương nhiên cãi lại một câu bởi vì lạnh.

"...... Em không muốn trở về thì làm sao bây giờ, hôm nào trả lại cho chị sau."

Hơi nghiêng đầu, Tống Hân Nhiễm nhìn chằm chằm Phùng Tư Giai một hồi, xác định nàng không nói giỡn mới dãn chân mày ra, giọng nói qua khăn quàng cổ trầm trầm vang ra, "Vậy em đi đâu ngủ."

"Để xem Nhiễm Nhiễm có thể lưu em một chút hay không?."Phùng Tư Giai cười rộ lên, bị gió lạnh bất thình lình thổi đến rụt cổ," Nếu không em cũng chỉ có thể chen chúc về nhà trong gió lạnh."

Nhưng thật ra cho đến khi thật sự nằm cùng một giường với Tống Hân Nhiễm, Phùng Tư Giai mới có cảm giác chân thật.Có lẽ bản tính con người vốn tham lam, từng cảm thấy không cần chiếm hữu mặt trời, tới gần đã đủ may mắn và hạnh phúc rồi, nhưng hiện tại phát hiện dục vọng như động không đáy, nàng khao khát được ôm, tham luyến ánh mắt cô dừng lại ở trên người mình, cũng mong cầu những cái nắm tay, vuốt ve thậm chí hôn môi.

Phùng Tư Giai cho rằng mình sẽ khó ngủ, nhưng bên cạnh có hơi thở nhẹ nhàng mà nàng ngày đêm mong nhớ, bất tri bất giác liền mơ màng tiến vào giấc ngủ. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh nàng loáng thoáng nghe được Tống Hân Nhiễm nói: "lần trước muốn em ở lại ngủ, nhưng cự tuyệt quá nhanh, còn tưởng rằng em không thích chị."

"Không có..." Phùng Tư Giai khẽ lẩm bẩm, mơ hồ cảm nhận được người bên cạnh trở mình tới gần một chút, cũng theo bản năng xoay người, nhích tới một chút, hai người gần như ôm nhau.

...... Sao có thể không thích chị chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro