Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lãng quên ( đoản văn - đã hoàn)

https://weibo.com/ttarticle/p/show?id=2309405084470817456247#_0

Tác giả: 呼吸音失重
ngày đăng: 01/10/2024.

------------

ngày dịch: 06/02/2025.
Truyện dịch lậu với mục đích lưu để đọc. Mong các bạn không bế nó đi.
Dịch: YYY - Bắc Tống là giả, FSJ thích SXR là thật.

-------------

Gần đây có người hỏi Phùng Tư Giai có muốn tới tham gia họp lớp hay không, nàng suy nghĩ một chút, đánh xuống hai chữ có việc, cuối cùng lại xóa từng chữ từng chữ, gửi một cái OK.

Phùng Tư Giai xem như là thuộc nhóm đến tương đối sớm, sau đó mỗi lần tiến vào một người nàng sẽ hoan hô một lần, làm buổi tụ hội nhộn nhịp, rộn ràng, thêm chút không khí, nàng hô rất hăng say, khiến cho rất nhiều người đều đi theo nàng cùng nhau hô.

Cho đến khi cô ấy xuất hiện.

Tiếng hoan hô so với trước lớn gấp mấy lần, nhưng Phùng Tư Giai cảm giác thế giới xung quanh trở nên yên tĩnh.

Hôm nay cô chỉ đơn giản mặc một chiếc áo phông, một chiếc quần yếm màu đen, và hai chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, nhưng đẹp một cách đáng ngạc nhiên, sắc nét, như mọi khi. Trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu tiêu chuẩn, ánh mắt đẹp mắt đảo qua mỗi người, lúc nhìn thấy người nọ, hơi sửng sốt một chút, sau đó lại khôi phục nguyên dạng.

"Cậu là người cuối cùng nha, Tống Hân Nhiễm."

Tống Hân Nhiễm làm bộ kinh ngạc a một tiếng, sau đó chắp tay trước ngực, nói: "Xin lỗi xin lỗi, chuyến bay hôm nay bị trễ." Nhưng tất cả mọi người không nghe cô giải thích, ồn ào bắt cô phạt ba ly rượu. Tống Hân Nhiễm chỉ có thể bất đắc dĩ rót rượu cho mình, sau đó giơ ly lên, hướng mọi người ý bảo, sau đó một ngụm khô, mỗi lần uống một ly, mọi người liền ồn ào một lần.

Phùng Tư Giai ở một bên có chút muốn giấu đầu hở đuôi giơ ly rượu lên nhấp vài ngụm. Nàng không ồn ào theo, chỉ lặng lẽ chú ý tới Tống Hân Nhiễm sau khi uống rượu xong, nhíu mày, hơi có vẻ thống khổ, sau đó lại cảm khái ánh sáng trong phòng này thật tốt.

Phùng Tư Giai lúc này thật sự rất muốn chạy trốn.

Không biết nguyên nhân bắt đầu từ ai, lúc nàng và Tống Hân Nhiễm ăn cơm luôn cố ý liếc đối phương nhưng cả hai đều vô tình chạm mắt nhau, mỗi lần như vậy nàng đều chột dạ dời tầm mắt. Mà Tống Hân Nhiễm cúi đầu, sau đó cười khẽ một tiếng. loáng thoáng nghe được tiếng cười khẽ của Tống Hân Nhiễm, nàng lại càng xấu hổ, mặt cũng giống như bốc cháy, sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, cảm giác nàng và Tống Hân Nhiễm giống như tình yêu ngầm, tựa như quay lại khoảng thời gian đó.

May mắn thay, không ai chú ý đến hành động nhỏ của hai người. Tất cả mọi người đang rất vui vẻ nhớ lại cuộc sống trung học, hoặc là vui sướng, hoặc là tiếc nuối.

Phùng Tư Giai ăn bữa cơm này thât sự rất không yên lòng, nói thật, thời điểm vừa mới bắt đầu đáp ứng lời mời, nàng đã thấp thỏm. Nàng rất muốn gặp cô, nhưng lại không dám gặp. Nhiều năm như vậy, vẫn luôn tự khuyên mình nên buông bỏ, nhưng trái tim lại vạch trần lời nói dối của nàng, đặc biệt là khi nhìn thấy Tống Hân Nhiễm, máy phát hiện nói dối phát ra cảnh báo báo, giống như đang nói cho nàng biết, nàng vẫn yêu cô.

Cơm nước xong, tất cả mọi người dự định trở về, người có đối tượng thì đợi tới đón, không có thì tự mình đón xe trở về hoặc tự mình lái xe.

Lúc Phùng Tư Giai đang bấm điện thoại di động, đột nhiên Tống Hân Nhiễm có chút không tự nhiên giả vờ đi tới hỏi:

"Cái đó, nhà em ở đâu vậy, tiện đường chúng ta ghép xe đi, hiện tại bắt xe cũng rất khó."

"Bên kia Gia Hưng Lộ. "Phùng Tư Giai sửng sốt vài giây sau trả lời.

"Khách sạn chị đặt cũng ở bên kia, vậy chúng ta cùng trở về đi. "Tống Hân Nhiễm vội vàng nói, Phùng Tư Giai hồ nghi nhìn cô, cô chột dạ sờ sờ mũi. Nhưng Phùng Tư Giai cũng không cự tuyệt, cuối cùng các cô vẫn lên một chiếc xe.

Lúc ngồi trong xe, Phùng Tư Giai mới cảm giác mình thật sự rất buồn cười, nhớ mãi không quên mối tình đầu nhiều năm không liên lạc với mình, nhiều năm sau còn lên cùng một chiếc xe với cô.

"Xuống xe cẩn thận nha. "Tài xế taxi ấm áp nhắc nhở một câu.

Phùng Tư Giai dạ một tiếng sau đó liền định đi về nhà. Đột nhiên Tống Hân Nhiễm lại gọi Phùng Tư Giai lại. Nàng quay đầu lại nhìn, người nọ đứng ngay bên cạnh tấm biển bên kia đường, không biết có phải do cận thị hay không, ngoại trừ cô, tất cả cảnh vật trở nên mơ hồ.

"Sao vậy? "Hai người nhìn nhau thật lâu, Phùng Tư Giai mới mở miệng nói.

"Cái kia, đột nhiên chị nhận được thông báo khách sạn đã đầy, có thể qua nhà em ngủ lại một đêm được không?"

Nàng hẳn là nên cự tuyệt, đối mặt với yêu cầu ngủ lại khó hiểu của "mối tình đầu". Nhưng nàng không có động thái gì. Bởi vì nàng cảm thấy lần này là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt.

--------------------------

"Trong tủ giày có dép trong nhà. "Phùng Tư Giai vào cửa nói một câu.

"uhm "Tống Hân Nhiễm ngoan ngoãn đi theo sau Phùng Tư Giai, sau đó lên tiếng.

"Chị muốn ngủ ở đâu? "Giọng Phùng Tư Giai có vẻ hơi mệt mỏi.

"Sô pha là được, em đi ngủ đi. "Tống Hân Nhiễm nói xong thuận thế ngồi xuống sô pha.

"Ừ."

Sau đó hai người không nói gì nữa.

Nửa đêm, Phùng Tư Giai sống chết cũng không ngủ được, rõ ràng là một người I (hướng nội), mấy kiểu tụ họp này là làm cho nàng hao phí không ít sức lực, nhưng vẫn trằn trọc mãi.

Đến cuối cùng, dứt khoát đứng lên, muốn mượn danh nghĩa tìm đồ ăn, len lén nhìn thoáng qua người trong phòng khách. Sau khi lén lút mở cửa, lại phát hiện trên ban công có người đang đứng tựa, ngón tay thon dài của người nọ kẹp điếu thuốc, cúi đầu, lại thường xuyên hít khói một chút, có vẻ bi thương.

"Gần đây áp lực rất lớn sao? "Phùng Tư Giai đi tới hỏi, ánh mắt lại làm bộ vô tình nhìn chằm chằm phía trước.

"Có chút. "Tống Hân Nhiễm chậm rãi mở miệng, trầm mặc một hồi lại cười hỏi:" "Làm sao vậy? Phá không khí trong lành của em rồi à?"

Phùng Tư Giai suy nghĩ một chút, cảm thấy không có, chỉ cần cô vẫn là Tống Hân Nhiễm, sẽ không có. Sau đó chậm rãi lắc đầu.

"Bắt đầu từ lúc em vứt bỏ chị. "Tống Hân Nhiễm lại nói một câu không rõ ý nghĩa.

Sau đó hai người đều cúi đầu, bị kéo vào quỹ đạo thời gian.

------------------------

Lần đầu tiên Phùng Tư Giai và Tống Hân Nhiễm gặp mặt là ở căn tin trường học, trước đó, Phùng Tư Giai chỉ gặp cô trên bảng vinh dự của trường. Khoảnh khắc nhìn thấy Tống Hân Nhiễm, khoảnh khắc nhìn thấy Tống Hân Nhiễm nhìn nàng, khoảnh khắc nhìn thấy Tống Hân Nhiễm cười, Phùng Tư Giai đột nhiên cảm thấy ngoại trừ ánh trăng sáng và tiên nữ, tất cả những lời ca ngợi gộp lại, cũng không thể hình dung cô. Mãi đến khi Tống Hân Nhiễm rời đi, nàng mới lấy lại tinh thần. Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của người bên cạnh mở miệng nói:

"Sau này tôi phải đến nhà ăn nhiều hơn."

"Cậu muốn ăn uống lành mạnh sao?"

"Tôi muốn yêu đương."

"Phùng Tư Giai cậu phát điên rồi sao?"

"Nói đùa thôi."

Trong đại hội thể dục thể thao, Tống Hân Nhiễm là mặt tiền của lớp cô đi ở phía trước, nàng không quan tâm phía trước có ai, cũng chẳng để ý đến người đang ép sát mình, trong lòng chỉ nghĩ phải chen lên phía trước. Sau đó Tống Hân Nhiễm vừa vặn đi qua, nhìn xuống phía dưới một cái, sau đó vẫy tay với nàng, cười nói một câu:

"Bạn học, thẻ cơm của em bị rớt rồi kìa."

Không biết là ai bắt đầu trước, tiến hành chụp ảnh chung với Tống Hân Nhiễm, một người tiếp một người, Phùng Tư Giai vẫn ở bên cạnh nhìn, sau đó đỏ mặt, cũng không dám tiến lên. Cuối cùng đeo mặt nạ chống nắng và mũ, mới dám sợ hãi đi tới hỏi một câu. Tống Hân Nhiễm nhanh chóng đồng ý, cũng nhờ một bạn học chụp ảnh giúp các cô. Hình ảnh dừng lại. Phùng Tư Giai vốn định cầm ảnh rời đi như vậy, kết quả đối phương đột nhiên vươn tay ôm lấy mình, sau đó ghé vào tai nói:

"Bạn học, đã nhặt thẻ cơm chưa?"

Hoặc là trong một buổi lễ nào đó, Phùng Tư Giai nhìn chằm chằm Tống Hân Nhiễm rất lâu, sau khi Tống Hân Nhiễm chú ý tới, có chút thần bí nói gì đó với người bên cạnh, trên tay Phùng Tư Giai có thêm một viên kẹo. Lại nhìn người nọ, còn khoa trương khoa tay múa chân một chút, dùng khẩu hình nói: "Siêu ngon!", nở nụ cười rực rỡ tiêu chuẩn kia. Kẹo này Phùng Tư Giai đến bây giờ cũng không có mở ra, cất giữ ở góc nào đó trong ngăn kéo, hiện tại khả năng đã tan chảy luôn rồi.

Sau đó tuy rằng không được phân vào cùng lớp với Tống Hân Nhiễm như ý nguyện, nhưng ma xui quỷ khiến lại thêm được wechat của đối phương. Nhưng các nàng cũng không có tăng tiến bao nhiêu tình cảm, nhiều lắm chính là sẽ like đối phương ở vòng bạn bè, ở phía dưới bình luận thoáng qua, ở trên đường sẽ nhợt nhạt nhìn nhau cười chào hỏi.

Quan hệ không tăng lên, nhưng thích lại không ngừng tăng lên, thẳng đến tràn ra.

Ngày tốt nghiệp, Phùng Tư Giai gần như từ bỏ hy vọng, viết một phong thư thổ lộ (kỳ thật càng giống như là thư khen ngợi thuần túy), trong đó liền nhắc tới "bộ lọc", Phùng Tư Giai nói "em luôn nhìn chị qua bộ lọc tình yêu, bộ lọc ánh trăng trắng, em tin tưởng bộ lọc này sẽ vĩnh viễn tồn tại." /Người đẹp nhất luôn ở trong ánh mắt của kẻ si tình. Có thể hiểu trong mắt Phùng Tư Giai, Tống Hân Nhiễm luôn hoàn hảo nhất, đẹp nhất, đáng được yêu nhất.

Kỳ thật nàng vốn không muốn đưa ra ngoài, chỉ là thấy ngày đó tâm tình Tống Hân Nhiễm không tốt lắm, nghĩ dù sao cũng phải tốt nghiệp, hơn nữa dù sao Tống Hân Nhiễm cũng sẽ không thích nàng. Nói không chừng cô nhìn thấy cái này sẽ vui vẻ, liền nhờ một người bạn đưa ra ngoài, ký tên là F. /F trong Feng - Phùng.

Kết quả ngày thứ ba, Tống Hân Nhiễm đột nhiên gửi tới một tin nhắn nói: "Chúng ta gặp mặt một lần đi." Lúc Phùng Tư Giai nhìn thấy tin nhắn này, trực tiếp hóa thân thành gà thét chói tai, bị cha mẹ Phùng hô to một câu:

"Phùng Tư Giai, con điên rồi phải không!"

Sau đó nàng mới yên tĩnh lại. Trong lòng suy đoán được nguyên nhân, sau đó qua thật lâu mới gửi đi một tin "Được".

Ngày hôm sau, ở một nhà hàng nào đó, Tống Hân Nhiễm rất nghiêm túc nói với nàng:

"Chúng ta ở bên nhau đi."

Phùng Tư Giai sửng sốt đỏ mặt hơn mười giây, sau đó mới nói được.

Một ngày thật ngọt ngào khác. Khi đi trên đường, luôn phải nắm chặt mười ngón tay. Trong một nhà hàng hẹn hò, Phùng Tư Giai đỏ mặt hỏi, có thể hôn một cái hay không, kết quả cuối cùng bị Tống Hân Nhiễm biến thành hôn sâu. Mỗi ngày Tống Hân Nhiễm đều lên wechat hỏi có nhớ cô hay không.

Nhưng không biết vì sao, Phùng Tư Giai đối với đoạn tình cảm này luôn chột dạ không hiểu sao, không dám hào phóng tuyên truyền, luôn cảm thấy đoạn tình cảm này sẽ không duy trì quá lâu, vì thế cẩn thận từng li từng tí một trân quý.

Có một lần, các nàng dắt tay nhau đi trên lầu hai của trung tâm thương mại, đột nhiên xuất hiện một người xa xa hình như là bạn học cùng lớp của Phùng Tư Giai. Phùng Tư Giai liền kéo Tống Hân Nhiễm chạy đến một lối đi an toàn khác, Tống Hân Nhiễm cười hỏi nàng chạy cái gì, nàng ra dấu "suỵt" sau đó nói:

"Chúng ta đây là tình yêu ngầm."

Tống Hân Nhiễm cũng có chút ủy khuất đè nàng lên tường, nói:

"Chị cảm thấy chúng ta càng giống vụng trộm hơn, em không thể cho chị một danh phận sao."

Còn có một lần, trong nhà Tống Hân Nhiễm không có ai, vì thế mời Phùng Tư Giai đến nhà cô, hai người ở trong phòng ngủ hôn môi, Tống Hân Nhiễm ôm người lên, để cho Phùng Tư Giai ngồi ở trên đùi cô, còn mình thì ngồi ở trên giường, hai người càng hôn càng có cảm giác, đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một chút động tĩnh, gần như là trong nháy mắt, Phùng Tư Giai giống như là mèo nhỏ bị kích thích nhảy dựng lên, đẩy Tống Hân Nhiễm ra, đến góc phòng. Tống Hân Nhiễm sửng sốt thật lâu, sau khi ý thức được cái gì trực tiếp bị tức cười, cô không biết Phùng Tư Giai đang sợ cái gì, nhưng lại cảm thấy bộ dáng vừa rồi của Phùng Tư Giai thật sự là đáng yêu, cuối cùng vẫn không nói gì.

Cho đến một ngày, trong một nhóm nào đó, tình cờ thấy có người nói chuyện Tống Hân Nhiễm có thể phải xuất ngoại, nàng đột nhiên ý thức được một vấn đề - nàng và Tống Hân Nhiễm không phải người cùng một đường. Tống Hân Nhiễm có tài hoa, có bề ngoài, gia đình giàu có, cô có chí hướng của mình, cô vĩnh viễn hăng hái. Sau này cô sẽ đi thành phố lớn, sẽ đi nước ngoài, sẽ đi nơi xa hơn. Nhưng Phùng Tư Giai không phải, nàng tự nhận là không có tài hoa gì, thành tích bình thường, bề ngoài cũng bình thường, cũng không có giấc mộng gì, nàng vẫn muốn học đại học ở địa phương, sau đó kiếm miếng cơm ăn, qua hết cuộc đời này, hiểu được cả đời nàng sẽ không quá kích tình mênh mông, chỉ là sẽ bình thản. Phía sau lại nghĩ đến Tống Hân Nhiễm hình như chưa từng nói yêu nàng và thích nàng, sau đó tự giễu yêu đương quả nhiên sẽ làm cho người ta biến thành ngốc, lại nhịn không được lạch cạch rơi nước mắt, phía sau càng nghĩ càng nhiều, nước mắt chảy thành sông. Ngày hôm sau lấy lý do mắt sưng lên từ chối gặp mặt Tống Hân Nhiễm.

Vào một buổi sáng thời tiết rất tốt, Phùng Tư Giai hiếm khi ra ngoài đi dạo một chút, nàng ngồi ở bên hồ, nhớ chuyện của nàng và Tống Hân Nhiễm, lúc rời đi, Phùng Tư Giai cố lấy dũng khí gửi cho Tống Hân Nhiễm một câu

"Quên đi, Tống Hân Nhiễm, chúng ta không phải người chung một đường".

Không đợi đối diện trả lời, liền nhanh chóng xóa bỏ phương thức liên lạc của đối phương, thầm mắng mình một câu không có tiền đồ, sau đó nước mắt đứt dây chảy xuống, rơi xuống nước, kích khởi tầng tầng gợn sóng, cuối cùng biến mất không để lại dấu vết.

Nàng tự tay chôn cất đoạn tình cảm này ở đây, từ đó về sau mỗi lần đi ngang qua hồ này, đều là thương tiếc.

-----------------------

"Không xứng. "Phùng Tư Giai mở miệng, sau đó quay đầu đi, muốn che giấu giọt nước mắt không biết rơi xuống từ lúc nào. "Trước kia em quá ngây thơ, quá ngây thơ, gây thêm phiền toái cho chị. Không xứng đáng."

Tống Hân Nhiễm hiểu được lúc này vô luận nói cái gì cũng không có ý nghĩa. Chỉ có thể trầm mặc cảm khái thời gian ma lực, nguyên lai có thể thay đổi nhiều như vậy.

Gió hôm nay làm người ta hơi say. Phùng Tư Giai đột nhiên lại nhìn chằm chằm tay cô hỏi: "Thuốc lá dễ hút như vậy sao?"

Tống Hân Nhiễm bóp điếu thuốc, nói: "Sao? Em cũng muốn thử à? Không nên học... à..." Phùng Tư Giai đột nhiên hôn lên môi cô, Tống Hân Nhiễm khiếp sợ không dám cử động, hôn xong, Phùng Tư Giai nhìn chằm chằm Tống Hân Nhiễm nói: "Không dễ ngửi, lần sau đừng hút nữa."

Hai người nhìn nhau một hồi, Phùng Tư Giai nói một câu:

"Làm sao?" Như tối nay gió mát, nhẹ mà không để lại dấu vết.

"Cái gì? "Tống Hân Nhiễm thử hỏi một câu, Phùng Tư Giai lại nghiêng đầu, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nói:" Quên đi."

Lời này tựa như chạm vào công tắc nào đó của Tống Hân Nhiễm, Tống Hân Nhiễm đột nhiên rất thô bạo, nắm chặt hôn môi nàng, ôm nàng đi về phòng ngủ, vừa mới bắt đầu Phùng Tư Giai còn theo bản năng muốn mắng vài câu, phản kháng vài cái, nhưng vừa mở mắt, thấy Tống Hân Nhiễm ủy khuất, hốc mắt phiếm hồng, trong miệng còn lầm bầm:

"Phùng Tư Giai em lại như vậy."

Vì thế liền luyến tiếc nói thêm lời nào nữa, đành phải tước vũ khí đầu hàng, nhận sự sắp đặt của người khác.

Thẳng đến khi bị Tống Hân Nhiễm lột sạch quần áo, sau đó nắm chặt eo hôn môi, muốn vào sâu, Phùng Tư Giai mới ý thức được mình hình như bị Tống Hân Nhiễm mê hoặc.

"Ách... ừm... Tống Hân Nhiễm, tủ đầu giường... có bao tay... đi lấy..." Tống Hân Nhiễm chỉ nhìn không rõ ý nghĩa, tay vẫn đang làm loạn trên người nàng, sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi:

"Không phải em đã làm với người khác rồi chứ".

Nghe nói như thế, Phùng Tư Giai sắp ủy khuất muốn chết rồi, nàng còn cảm thấy kỹ thuật hôn của Tống Hân Nhiễm tốt như vậy, là luyện được với người khác đấy. Vì thế liền không được tự nhiên không muốn trả lời trực tiếp vấn đề, cãi lại cứng rắn hỏi: "Chị rốt cuộc có làm hay không"." Tống Hân Nhiễm thấy nàng như vậy, càng tức giận, cố ý thay đổi cách tra tấn.

"Sao không kêu lên đi, ngoại trừ chị sẽ không có ai nghe thấy."

"Cơ thể em rất thích, Bắc Bắc, nó thành thật hơn em nhiều."

Phía sau ép Phùng Tư Giai vừa rơi nước mắt, vừa thở hổn hển, vừa rên rỉ, Tống Hân Nhiễm mới lộ ra nụ cười vui sướng phát ra từ nội tâm đầu tiên của đêm nay.

Cuối cùng Phùng Tư Giai lại khóc cầu xin cô, nói không cần. Tống Hân Nhiễm ôm nàng đi toilet rửa sạch, nhưng lúc nhìn thấy gương lại thay đổi suy nghĩ.

"Bắc Bắc, sao không nhìn gương? Em thật đẹp Bắc Bắc."

...... Phùng Tư Giai thật sự cảm giác mình sắp điên rồi, nhưng mỗi lần Tống Hân Nhiễm dùng khuôn mặt kia của cô đến trước mặt mình cầu xin nàng, nàng sẽ nhịn không được mềm lòng, sau đó ngầm cho phép đối phương tiến vào một lần nữa. Thẳng đến tia nắng đầu tiên chiếu xuống, hai người mới ngất đi.

Ngày hôm sau, Phùng Tư Giai cả người đau nhức tỉnh lại, mơ mơ màng màng hướng bên cạnh thăm dò hai cái, phát hiện không có người sau, lập tức thanh tỉnh, ngồi dậy. Vừa nghĩ tới chuyện tối qua, Phùng Tư Giai liền cảm thấy đầu đau. Nhưng người bên cạnh đã không còn, quên đi, coi như chia tay P quên đi, Phùng Tư Giai lại an ủi mình như vậy.

Có chút cố sức mặc quần áo vào, vừa mở cửa phòng, liền thấy được tay phải xách hai túi đồ, tay trái bưng bữa sáng Tống Hân Nhiễm.

"Chị ở đây làm gì vậy?"

"Chị mua cho em chút điểm tâm và một chút đồ khác, nhưng lại cảm thấy một mình vào phòng em không tốt lắm."

Phùng Tư Giai có chút không biết nên nói gì.

"Chị tối hôm qua còn..." ánh mắt Tống Hân Nhiễm liếc qua, cười lấy lòng.

Phùng Tư Giai cầm lấy bữa sáng, sau đó nói: "Chị có thể đi, mấy thứ đó, em cảm giác cũng không cần lắm, chị cầm về đi, sau đó bữa sáng bao nhiêu tiền, bây giờ em chuyển cho chị."

"Em đuổi chị đi sao? Vậy tối qua chúng ta tính là gì? "Tống Hân Nhiễm có chút tức giận chất vấn.

"Đều là người trưởng thành rồi, Tống Hân Nhiễm...... Hiện tại chúng ta chỉ có thể miễn cưỡng tính là người yêu cũ."

Tống Hân Nhiễm đứng yên, hốc mắt phiếm hồng, gắt gao nhìn chằm chằm Phùng Tư Giai.

"Tống Hân Nhiễm, chị nhất định muốn em nói rõ ràng như vậy sao? Đó chính là chuyện chị tình em nguyện, hai chúng ta không có quan hệ gì cả! Được rồi! Chúng ta đã sớm kết thúc rồi. "Phùng Tư Giai cũng có chút tức giận.

Tống Hân Nhiễm đột nhiên tiến lên, hỏi: "Phùng Tư Giai, em thiếu tiền sao? Chị có thể đưa tiền, em ở cùng một chỗ với chị được không?"

Phùng Tư Giai bất ngờ đẩy mạnh Tống Hân Nhiễm ra, hét lên:

"Tống Hân Nhiễm, chị coi em là gì hả? Một cô gái dễ dãi à? Chị chưa từng thích em đúng không? Chị chỉ muốn thân thể em thôi đúng không? Chị mau cút đi, càng xa càng tốt, có được không!!!"

Thực ra, ngay khi thốt ra những lời đó, Phùng Tư Giai đã hối hận. Nàng rõ ràng biết Tống Hân Nhiễm không phải là người như vậy, nhưng vẫn nói ra những lời này để tổn thương cả hai. Nàng luôn như vậy, khi không thể cảm nhận rõ ràng tình yêu và sự quan tâm từ đối phương, nàng sẽ cố tình nói hoặc làm điều gì đó để tạo khoảng cách giữa hai người. Nhưng rồi, ở những nơi đối phương không thể nhìn thấy, nàng lại thầm cầu xin người ấy đừng rời đi. Và đến khi đối phương thực sự quay lưng bước đi, nàng vẫn cố chấp cứng miệng, nhưng sau đó lại lén lút rơi nước mắt.

Tống Hân Nhiễm không rời đi, cô tiến lên ôm lấy Phùng Tư Giai, vừa lau nước mắt cho nàng, vừa nói: "Không có lỗi, không phải như vậy, chị thật sự rất yêu em, rất yêu em, bắt đầu từ rất lâu rồi, đêm qua là lỗi của chị, đều là lỗi của chị. Vừa rồi cũng không có ý đó... Em bắt đầu chán ghét chị rồi sao? Chị có thể đi, nhưng em giữ đồ lại đi, chị không cần em trả chị tiền, cái này có hai gói thuốc cao, ngày hôm qua thật sự không cố ý, nghe em nói đau thắt lưng, liền mua một chút. Sau đó còn có một ly trà sữa..." Tống Hân Nhiễm càng nghẹn ngào, cuối cùng hoàn toàn nói không nổi nữa, rơi lệ. Phùng Tư Giai khóc trả lời cô: "Tống Hân Nhiễm, chị là đồ ngốc có phải hay không, rõ ràng cũng không phải lỗi của chị." Hai người đối mặt với đối phương sụp đổ khóc lớn.

Khóc đủ rồi, hai người đều bình tĩnh lại. Im lặng chờ đợi phán quyết cuối cùng.

"Phùng Tư Giai, thật ra chị rất thích em. Lúc chị nhận được thư bày tỏ, chị đã suy nghĩ rất lâu rất lâu. Chị nghĩ sau này chúng ta sẽ đi đâu, sau này an cư ở đâu, sau này khi nào kết hôn. Chị biết con đường của chúng ta không giống nhau, nhưng chị thật sự rất thích em, những thứ đó đều không quan trọng, chị vẫn luôn ấp ủ mong muốn kết hôn rồi ở bên em. Chị muốn chịu trách nhiệm với em, chị sẽ chịu trách nhiệm với em, nhất định chịu trách nhiệm với em. Đây đã trở thành chấp niệm của chị rồi."

Phùng Tư Giai ôm lấy Tống Hân Nhiễm, sau đó khóc hỏi cô vì sao không nói sớm.

Tống Hân Nhiễm trấn an sờ lưng Phùng Tư Giai nói: "Em cũng thích chị, đúng không?"

"Ừ."

"Chúng ta có thể bắt đầu lại không?"

"Ừ."

"Vậy sau này ngươi không được nói quên đi."

"Em sẽ cố hết sức. Vậy sau này chị sẽ luôn ở bên em chứ?"

"Bảo bối, thắt lưng còn đau không?"

"Cũng được, ây...... Tống Hân Nhiễm chị đừng sờ nữa."

"Chị giúp em dán thuốc mỡ."

.....................

"Ngày mai cùng em đi dạo bờ hồ đi, Nhiễm Nhiễm."

"Rồi, rồi, được a."

"Sao chị không hỏi em tại sao?"

"Vậy tại sao a......"

"Không nói cho chị biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro