Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bac tong 2

Xin ngài để ta nói hết đã nào.Vì sao ta lại nói ngài như vậy ? Dù ngài đã truởng thành nhưng ngài suốt ngày ham mê những trò vui đá bóng đá cầu chọi dế không tu luyện bản thân ,chuyện quan truờng ngài vốn đâu có biết .Ta dám chắc các Đại Thần tiên triều ngài còn ko biết hết một ai vậy sao có thể đảm đang chính sự đuợc? làm sao mà dùng nguời phân biệt tốt xấu đây . Đành rằng Phi nhi của ta cũng ham chơi vì nó còn nhỏ nhưng nó không ham nữ sắc như ngài và sẽ không tiêu tốn quốc khố vào những việc nào khác ngoài ăn mặc hàng ngày.Vậy chẳng phải một đứa con nít còn tốt hơn ngài hay sao? Ngài nói chỉ truyền ngôi cho Hoàng Thân truởng thành nhưng thực tế thì tiên đế từ khi 8 tuổi cũng đã đuợc truyền ngôi rồi và Cao Thái hoàng thái hậu chẳng phải cũng đã buông rèm nhiếp chính đó sao? Tuy mọi việc đã rồi nhưng ngài cứ bắt ép ta nói thì ta cũng xin nói như vậy.Biết mình đã phạm tội khi quân .Xin ngài ban cho cái chết !

Không những Triệu Cát không giận mà đổi ngay nét mặt nói với vẻ châm biếm :

- Ha ha Thái Hậu quả là Thái Hậu.Luôn luôn sắc sảo thông minh hèn chi điều gì Tiên Đế cũng bàn bạc với Thái Hậu.Chuyện chính sự trẫm không cần giải thích với Thái Hậu vì đó là quốc quân trọng sự.Có thể trẫm chưa có cái uy của một vị Hoàng Đế nhưng ko phải ai đẻ ra cũng biết làm Hoàng Đế ngay.Còn Phi nhi mà so sánh với trẫm như kiểu của Thái Hậu e rằng một đứa trẻ ngoài hoàng tộc làm vua có khi còn tốt hơn cả Trẫm và Phi nhi vì hàng ngày đứa trẻ đó có khi chả cần mặc ,ăn bữa có bữa không nhiều lúc còn biết tự làm mọi việc đỡ tốn nguời hầu hạ.Thái Hậu thấy đó.Trẫm ham chơi ngoài dân gian,có khi lại biết đuợc nỗi niềm của dân gian.Có lợi hơn những vị vua không ham chơi nhiều .Còn chuyện ban chết thì trẫm không dám. Hoàng huynh vừa băng hà mà trẫm lại xuống tay với Thái Hậu thì thiên hạ sẽ nghĩ ta thế nào? Thái Hậu nếu ko có lý do nào khác thì nói với trẫm một lời xin lỗi là đuợc rồi.

Nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn ánh mắt đã không còn sợ sệt :

- Miệng luỡi ta không bằng ngài nhưng không có vị vua ham chơi nào giữ được quốc gia cả.Đại Tống ta phía Bắc giáp với Liêu phía Tây giáp với Hạ . Hai quốc gia lang sói đó luôn chầu chực để cướp đất đai đe dọa biên cuơng.Nếu ta ở giữa mà lại có một vị vua ham chơi tuy biết chuyện trong dân gian mà không giúp dân gian thì khác nào cái họa vong quốc ?

- Thái Hậu lại nói đi đâu rồi? Việc đó đã xảy ra đâu? Trẫm ko thích nói chính sự với Thái Hậu.Thôi không nói với Thái Hậu nữa.Hôm nay trẫm chỉ đến để biết tại sao Thái Hậu phản đối trẫm giờ biết đựoc trong lòng ko khỏi buồn cuời với cách so sánh mới mẻ của Thái Hậu.Giờ ý kiến của Thái Hậu e rằng không còn ai nghe nữa.Bởi vậy có lẽ đây là lần cuối cùng có nguời muốn biết ý kiến của Thái Hậu đó . Ha ha ha ha.

Đúng là Triệu Cát ham chơi và không biết gì về chính sự cho nên đã giao hết chính sự cho mẹ của mình là Huớng Thái Hoàng Thái Hậu trông coi triều chính.Cách làm của ông vua này thật là nguợc với lời nói.Vừa mới nói là phụ nữ biết gì về quốc gia đại sự với Đồng Tố Tố nay đa trao quyền cho mẹ của mình rồi. Huớng Thái Hậu là nguời thủ cựu nên luôn chống đối những cải cách cho nên những ai theo đường lối của Vuơng An Thạch (một nhà cải cách có tiếng thời nhà Tống) truớc kia thì đều bị đi đày và cách chức.Mọi đuờng lối đều nguợc với tiền triều bởi vậy chính trị chia bè kết phái. Triều đình bắt đầu rối ren .Thế nuớc đi xuống.

Triệu Cát từ khi lên ngôi muốn gì đuợc nấy chính sự thì không phải bận tâm dần dần đã ham chơi lại càng ham chơi vì cần thú vui mới và những cảm giác mới nhiều hơn.Nhưng cái gì cũng mau chán bởi vậy một hôm buồn chán quá hắn đi dạo thơ thẩn trong hoàng cung ngắm mây nhìn cây nhìn lá.Thơ thẩn nhớ lại những trò chơi mà hắn đã chơi nhưng quan quẩn cũng chỉ mấy trò nhàm chán và cũng nhạt nhẽo với hắn rồi.Bỗng hắn nhớ đến lời một tên lưu manh mà hắn quen biết ở ngoài là Cao Cầu,do hắn chơi đá cầu giỏi mà có cái tên đó.Hắn rất thích tính cách của tên lưu manh đó vì Cao Cầu làm hắn vui.Chỉ vậy thôi.Thế mà Cao Cầu đuợc phong Thái Úy hơn bao nhiêu nguời phấn đấu cả đời và có công lao đóng góp cho quốc gia.Lới nói của Cao cầu lúc đó là :

-" Vuơng gia à,thú vui trong thiên hạ thì nhiều lắm nhưng vui mãi rồi thì cũng thành hết vui,chỉ có cái gì mang lại hồi hộp thì niềm vui sẽ lâu hơn hoặc những cái gì mà không ai dám làm hoặc biết ko thể làm đuợc mà vẫn cố làm thì khi làm đuợc sẽ vui hơn nhiều".

Triệu Cát ngẫm nghĩ :

-"Từ khi là Đoan Vuơng ta cũng đã muốn gì đuợc nấy rồi,nay ta là Hoàng Đế có gì mà ko dám làm ? Tên Cao Cầu này tuy nói đúng nhưng mà không đúng với Hoàng Đế ta đây" .

Nghĩ đoạn cảm thấy buồn nên cầm theo bình ruợu to quên luôn cả tư cách Hoàng Đế tu ừng ực một mình đi vào Hoa viên rộng lớn mênh mông.Đến một cái đình hóng mát có mái che rộng lớn thì hắn dừng lại cầm lấy cây bút và nghiên mực mài sẵn ở đó vừa tu ruợu vừa vẽ tranh.Triệu Cát vốn rất thích thiên nhiên bởi vậy hắn thuờng hay vẽ cây cỏ và hoa cũng như đá dần dà cũng trở thành một họa sĩ giỏi.Giờ đây hắn nửa say nửa tình nhưng cũng vẽ đuợc một bức tranh hoàn chỉnh .Đầy những kì hoa dị thảo và đá quí.Lòng cảm thấy vui lắm.Giờ là mùa Hạ khí trời oi bức lại thêm chuyện uống ruợu nữa nên niềm vui nho nhỏ khi hoàn thành bức tranh đẹp đã lập tức biến mất hẳn. Hắn vẫn ngồi uống tiếp và cởi bỏ long bào khoác bên ngoài ra.Một cơn gió nhẹ ùa đến làm hắn cảm thấy mát ruợi,dễ chịu lắm .Hắn liền miên man nhớ về mấy năm truớc cũng tại đây khi đến thăm Hoàng huynh Triệu Hú của mình.Lúc đó hắn cũng ao uớc rằng mình có một khu hoa viên rộng lớn đi cả ngày không hết như thế này.Khi còn nhỏ ở trong Hoàng Cung thì chả bao giờ chạy ra đây.Đến khi lớn rồi phải dọn ra Đoan phủ ở thì mới thấy thích nơi này.Khi đó hắn với Triệu Hú đi dạo quanh quẩn nơi đây nói đủ chuyện trên đời.Triệu Hú lúc đó ngạc nhiên vì hắn lắm bởi hắn loài hoa loài cỏ loại đá quí nào cũng biết cũng nói đuợc xuất xứ nên bèn cất tiếng hỏi :

Trẫm thật không ngờ hoàng đệ lại hiểu biết nhiều như vậy.Trẫm thật là ko quan tâm đến hiền đệ truớc nay.Thật xấu hổ.Không hiểu những mặt khác thì hoàng đệ sao?

- Hay để Thần đệ vẽ một bức tranh tặng Hoàng thượng nhé?- Triệu Cát nhe răng cuời.Lúc đó hắn mới 14 tuổi nhưng cũng phổng phao lắm.

- Hay lắm chúng ta cùng tới đằng kia. Ngôi đình đó lúc nào cũng có sẵn giấy và nghiên mực.Trẫm quả thực muốn xem tài năng của đệ như thế nào đó .

Nói rồi cả hai cùng cuời hăm hở buớc đến ngôi đình.Triệu Cát say mê vẽ còn Triệu Hú thì đứng bên cạnh nhìn từng nét bút.Thấy phong thái hoàng đệ của mình hơn nguời lắm.Khi vẽ xong Triệu Cát hai tay dâng tranh.Còn Triệu Hú thì gật gù nói :

- Khi bằng tuổi đệ Trẫm sao vẽ đuợc thế này?

- Hoàng Thuợng quá khen đệ rồi.Mà cho dù như vậy thật thì Hoàng Thuợng cũng là một minh quân trị quốc cơ mà điều đó không ai sánh bằng.

Triệu Hú bật cuời thật sảng khoái :

- Ha ha cái mồm của nhà nguơi thì khắp thiên hạ không ai nói lý lại được đâu.Hoàng Đệ có nhiều điểm mạnh như vậy sau này nhất định sẽ giúp đựoc Trẫm trị quốc bình thiên hạ.Có đúng không?

- Thú thật thần đệ hết tài rồi.Có chăng là giỏi đá cầu đá bóng chọi dế thôi.- Triệu Cát nói giọng lý nhí.

- Đệ mới 14 tuổi vẫn là trẻ con.Trẫm thật không tin sao nổi sau này đệ không có mặt mạnh thêm.Cứ cố gắng rèn luyện bản thân là đuợc ,đệ còn tính tốt nữa là thật thà nói thật điều đó đối với Trẫm rất đáng quí.Trong hoàng tộc họ Triệu ta bây giờ thật là ít nguời nhanh nhẹn như đệ.Trẫm mới đuợc chấp chính, chính sự còn nhiều rối ren.Nếu không cải cách e răng khó giữ bền giang sơn.E rằng ngày sau sẽ không gặp đệ đuợc nhiều như hôm nay.Thôi đệ hãy trở về phủ Trẫm phải về cung giải quyết tấu sớ khi nào Trẫm rảnh sẽ gọi đệ vào cung chơi...

Cuộc gặp gỡ đó hắn vô tình để lại ấn tuợng tốt với nguời anh của mình.Một nguời anh từ khi 8 tuổi đã đựoc bà nội (Cao Thái Hoàng Thái Hậu) tách ra dạy dỗ riêng.Vì lúc đó Triệu Hú đã là Hoàng Đế.Tình cảm anh em vốn không nhiều bởi vậy Triệu Hú luôn có một cách đối xử nào đó đặc biệt hơn đối với Triệu Cát.Và chính Triệu Cát cũng không ngờ đuợc rằng. Bốn năm sau nguời anh đó đột ngột qua đời và càng ko ngờ nguời đuợc chỉ định nguời kế vị là hắn.

Sau khi từ biệt Triệu Hú trên đuờng buớc ra khỏi Ngự hoa viên hắn nhìn thấy xa xa một toán cung nữ.Đi chính giữa là một thiếu nữ cũng độ tuổi của hắn,xinh đẹp tuyệt trần,nét mặt có phảng phất hơi huớng của con gái Phù Tang ,đôi mắt to như biết nói dáng điệu thuớt tha da trắng môi đỏ và tóc đuợc búi rất đẹp mắt.Hắn nhìn nguời con gái đó không chớp mắt nhưng toán nguời đó lập tức đi nhanh qua hắn và biến mất sau những dạng hoa.Hắn muốn đuổi theo nhưng chân không buớc nổi.Đến khi sực tỉnh lại thì chợt nhớ phải vấn an Huớng Thái Hậu.Nhưng trong lòng đã có cảm giác khó tả đối với nguời con gái lúc nãy.Hắn tự nhủ phải tìm bằng đựoc cô ta.Để làm gì thì chưa biết nhưng cứ tìm cái đã.Nghĩ đoạn hắn bèn rảo buớc.

Vừa mới buớc vào tẩm cung của Thái Hậu thì Triệu Cát đã thấy bà vời vẻ mẹ rất dận giữ.Hắn định thi lễ thì Huớng Thái Hậu đã đưa tay ra với ý miễn lễ và nói :

- Hoàng huynh của con chuẩn bị lập Hậu con biết chưa?

- Thưa Mẫu hậu, Con vừa gặp hoàng huynh nhưng không thấy nói gì ? Sự việc ra sao mà Mẫu hậu lại có vẻ không vui như vậy?

- Giờ nó chấp chính rồi thì đâu coi Mẫu Hậu này vào đâu nữa ? - Vẻ mặt bà thực sự tức giận nhưng lại cũng có vẻ gì đó tủi thân.

Triệu Cát cũng ko tỏ ra sốt ruột lắm nhưng vẫn cố hỏi.Có lẽ vì tò mò :

- Mẫu hậu à,nguời nói đi,sự việc là thế nào?

- Hoàng huynh của con muốn lập một cô gái Phù Tang làm Hoàng Hậu.Mẫu Hậu đã nói với Hoàng Thuợng nhiều lần nhưng nhất định Hoàng Thuợng không nghe.

Triệu Cát giật mình nghĩ về cô gái mình vừa mới gặp tại ngữ hoa viên.Chắc là nàng rồi.Hắn nghĩ vậy.Lòng hắn cảm thấy hơi se lại và có một nỗi buồn gì đó khó tả.Cứ như bị mất gì vậy.Mọi hi vọng tiêu tan.Rồi nhiều suy nghĩ đổ dồn về.Mâu thuẫn lắm.Tuy nhiên hắn vẫn tỏ ra nói chuyện bình thuờng.

- Cô ta là nguời Phù Tang à?

- Cô ta một nửa là Hán một nửa là Phù Tang.Là con gái của Trấn Đông đại tuớng quân Đồng Thiên.Nhưng mẹ cô ta là nguời Phù Tang.

- Vậy thì sao thưa Mẫu Hậu? - Hắn thực sự ngơ ngác không hiểu gì.

- Cát Nhi à,con hồ đồ hay sao. Như vậy thì nếu cô ta sinh con,đứa con đó sẽ là Thái Tử.Giòng máu Hoàng Gia sẽ không đuợc thuần khiết nữa.Khác nào giang sơn Đại Tống cũng có phần của nguời Phù Tang.

- À à ,thế ... vậy cô ta tên là gì thưa Mẫu Hậu? - Hắn cảm thấy ngu ngốc khi hỏi câu này nhưng mà ko hiểu sao nếu hắn không hỏi thì sẽ không chịu đựoc.

- Đồng Tố Tố..

..

..

Thì ra Thái Hậu Đồng Tố Tố bây giờ là tình yêu đầu tiên của Triệu Cát.Triệu Cát sau hôm đó về cũng nhớ nhung nhưng rồi lâu không gặp và với bản tính ham chơi hắn lại quên đi.Giờ đây hắn cũng chưa lập Hoàng Hậu mặc dù mẫu hậu đã bắt đầu giục ghê gớm lắm.Hắn thích có một Hoàng Hậu giống như Đồng Tố Tố mặc dù nàng luôn tỏ ra chống đối hắn.Mẫu hậu cũng chả ưa nàng và bản thân hắn đối với nàng cũng thật mâu thuẫn.Khi thì muốn dìm nàng xuống bùn đen vì đã chống đối hắn,khi thì lại muốn đuợc nàng yêu thuơng vì nàng là nguời đầu tiên làm trái tim hắn rung động.

Tốt nhất là quên nàng đi vì nàng là chị dâu của hắn.Có lẽ tất cả những yếu tố trên gộp lại đã tạo ra một sức hấp dẫn ghê gớm từ Đồng Tố Tố đối với Triệu Cát.Hắn lại như bừng tỉnh lại uống một ngụm ruợu nữa.Có lẽ bình ruợu sắp hết rồi.Hắn cảm thấy ngồi ôn lại kỉ niệm và phân tích cũng có cái thú vị riêng.Cái ngai vàng này chắc nhiều nguời dòm ngó lắm.Nhưng mà cứ thử làm vua đi.Chưa chắc đã vui đâu.Hắn bật cuời với ý nghĩ ko đâu vào đâu đó rồi luớt thuớt đứng dậy đi về khóm hoa năm xưa nơi đã gặp Đồng Tố Tố lần đầu tiên.

Nơi này vẫn như cách đây 4 năm.Nhưng đối với hắn mọi thứ như hoàn toàn khác lạ.Không hiểu vì sao nữa.Nhưng có lẽ bởi vì truớc kia nơi đây ko phải là của hắn.Cái gì cũng mới mẻ và cần tìm hiểu.Nay nơi này như trong lòng bàn tay của hắn rồi làm sao có được cảm giác như xưa nữa.Trời đã hết nắng nhưng vẫn còn sáng rõ,Triệu Cát tu nốt ngụm ruợu cuối cùng thơ thẩn nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên hắn gặp Đồng Tố Tố.Hình ảnh bóng nàng đi xa dần.Hắn dụi mắt.Không phải là mơ màng gì cả.Đồng Tố Tố đang ở đây nhưng nàng không biết sự có mặt của Triệu Cát. Nàng đang thơ thẩn đi trong hoa viên.Và bộ trang phục nàng mặc vẫn như năm xưa.Kiểu tóc cũng vậy.Không có gì khác biệt cả.Tuy nhiên dáng nguời nàng có chút cao hơn và đầy đặn hơn so với xưa kia.Nhưng như thế nàng càng đẹp hơn và lộng lẫy hơn.Trong cơn say lý trí của hắn vẫn còn.Hắn không thể làm gì bất kính với nàng đuợc mặc dù hắn rất muốn ôm nàng vào lòng để yêu thuơng.Triệu Cát cảm thấy khó chịu hơn bao giờ hết.Hóa ra Hoàng Đế cũng có việc không thể làm đuợc. Hắn nhìn nàng lén lút nhưng đầy ham muốn.Cuối cùng hắn cũng quay lưng toan bỏ đi thì giọng nói của Cao Cầu lại văng vẳng bên tai :

-" Vuơng gia à,thú vui trong thiên hạ thì nhiều lắm nhưng vui mãi rồi thì cũng thành hết vui,chỉ có cái gì mang lại hồi hộp thì niềm vui sẽ lâu hơn hoặc những cái gì mà không ai dám làm hoặc biết ko thể làm đuợc mà vẫn cố làm thì khi làm đuợc sẽ vui hơn nhiều".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: