Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sự im lặng của Bắc Tống ( đoản văn - đã hoàn)

https://weibo.com/ttarticle/p/show?id=2309405109277248585741#_0
-----------------------------
Tác giả: 咕咕咕咕zzzzz
Ngày đăng: 08/12/2024.
"Sự im lặng của Bắc Tống"
-----------------------------
Ngày dịch: 05/02/2025.
Truyện dịch lậu với mục đích lưu để đọc. Mong các bạn không bế nó đi.
Truyện được translate và editor: YYY - Bắc Tống là giả, FSJ thích SXR là thật.
-----------------------------
(1)

Ngôn ngữ nếu như có thể giết người, Phùng Tư Giai đã sớm chết rồi.

(2)

Phùng Tư Giai một ngày trước còn đang ăn dưa của đồng đội mình, ngày hôm sau đã bị dư luận ùn ùn kéo đến nhấn chìm.

Kỳ thật Phùng Tư Giai nghĩ mãi mà không rõ, nếu mình thật sự đã làm sai chuyện bị mắng là có thể hiểu được, nhưng vì sao thích một người cũng phải bị mắng thảm như vậy.

Khi trên internet không ngừng lưu truyền ra "Bắc Tống là giả" "Phùng Tư Giai chỉ là lấy Tống Hân Nhiễm lập thâm tình nhân thiết" "Phùng Tư Giai cùng Du Đường nói qua", Phùng Tư Giai đã bị mắng đến chết lặng đi, nàng ngay cả khí lực phản bác cũng không có.

Rõ ràng không có một câu nào là thật.

Nhưng trên mạng, fan củaTống Hân Nhiễm lại ùn ùn chúc mừng bữa tiệc long trọng mang tên "Bắc Tống be" này.

Trong thư riêng cũng bị nói "Đừng cọ Nhiễm Nhiễm" tràn ngập, Phùng Tư Giai cảm giác như là trở lại mấy năm trước, mỗi ngày đều bị mắng là liếm chó. (bám hơi người nổi tiếng hơn để ăn theo)

Rõ ràng đã không nhắc tới Tống Hân Nhiễm ở trên sân khấu, rõ ràng đã thu hồi thích trên mặt, rõ ràng là Tống Hân Nhiễm chủ động theo đuổi.

Wechat không ngừng truyền đến an ủi bạn bè, Phùng Tư Giai cũng chỉ làm như không thấy, nàng chỉ muốn nghe Tống Hân Nhiễm nói.

Trong phòng không có bật đèn, trong bóng tối Phùng Tư Giai mơ hồ tĩnh lặng không hành động gì lớn, chỉ là bình tĩnh mở điện thoại di động, cái gì cũng không làm, thở dài lại đóng điện thoại lại. Bốn phía yên tĩnh làm cho suy nghĩ của nàng không khỏi nhớ lại mỗi một ký ức đau khổ, đâm sâu vào trái tim.

Tống Hân Nhiễm sắp vào vòng rồi, Phùng Tư Giai cũng không muốn gây thêm phiền toái cho cô, yên lặng lau nước mắt, thở dài một hơi, cuối cùng bình tĩnh tắt điện thoại di động.

Quên đi, dù sao cũng chỉ là lời đồn mà thôi.

(3)

Một đêm không ngủ.

Thật vất vả khi trời tờ mờ sáng sắp đi vào giấc ngủ, lại bị một cuộc điện thoại đánh thức.

Cuộc điện thoại đợi cả đêm cuối cùng cũng gọi tới.

Phùng Tư Giai chờ đợi an ủi bò dậy nhận điện thoại.

"Bắc Bắc? Vừa mới tỉnh sao?"

Tống Hân Nhiễm quá bình thản, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Em đây, vừa mới tỉnh."

Theo bản năng nói hoảng, nàng không muốn để Tống Hân Nhiễm lo lắng.

"Trên mạng nói thật sao?"

"Cái nào?"

"Chính là......"

Giọng Tống Hân Nhiễm quá mơ hồ, dường như cố ý xóa đi một ít ký ức không chịu nổi.

Phùng Tư Giai nghe không rõ.

Nhưng thái độ của Tống Hân Nhiễm đã rõ ràng, không phải biểu hiện tin tưởng vô điều kiện, cũng không phải biểu đạt ý nguyện chia tay.

Phùng Tư Giai cho rằng nàng đối mặt với dư luận đã kiên cường bất khuất, không ai có thể làm đau nàng, nhưng Tống Hân Nhiễm lại tìm được điểm yếu duy nhất của nàng, hung hăng đâm một đao.

Kỳ thật nàng chỉ đơn giản là muốn được Tống Hân Nhiễm thiên vị vô điều kiện mà thôi.

Không ai không muốn khi trong lúc ủy khuất có người sẵn sàng làm chỗ dựa cho mình.

"Cho nên?"

Phùng Tư Giai lại một lần nữa cảm thấy chết lặng, môi khẽ run rẩy, lời nói như là bị nghẹn ngào trong cổ họng hung hăng bắt được, mỗi một chữ phun ra đều mang theo tiếng vỡ vụn rất nhỏ.

"Chị cũng tin vào những gì nói trên mạng, phải không?"

Mỗi một câu nói ra đều giống như lăng trì đối với mình.

"Chị không có......"

Đầu dây bên kia Tống Hân Nhiễm vô lực phản bác khiến Phùng Tư Giai cảm thấy mệt mỏi, trước mặt công việc nàng đã sớm học được cách nhượng bộ, cho nên đối mặt với dư luận không tốt, nàng cũng không thèm để ý.

Nhưng vì sao Tống Hân Nhiễm không tin nàng?

"Tống Hân Nhiễm, em chưa bao giờ để ý đến dư luận trên mạng."

Ngọn lửa mang tên Tống Hân Nhiễm trong lòng dần dần tắt, lưu lại chỉ có rét lạnh, rét lạnh không được tin tưởng.

"Chị chỉ muốn quan tâm em."

"Nhưng chị làm em thất vọng quá."

Nước mắt theo khuôn mặt nhỏ xuống sàn nhà, mỗi một giọt nước mắt đều là sự hối hận của Phùng Tư Giai đối với đoạn tình yêu ngầm vô vọng này.

Ngoại trừ các nàng, không ai biết tình yêu ngầm.

Tất cả mọi người không tin Tống Hân Nhiễm cư nhiên thật sự yêu Phùng Tư Giai, chính là bởi vì bầu không khí không tin này, mới có thể làm cho những lời "Phùng Tư Giai chỉ lấy Tống Hân Nhiễm lập nhân thiết" này được rất nhiều người tin tưởng.

"Tống Hân Nhiễm, ngoại trừ chị hình như thật sự không ai thấy được tình yêu của em."

Nàng hối hận, hối hận đã yêu Tống Hân Nhiễm, hối hận đã đáp ứng Tống Hân Nhiễm, hối hận giẫm vào vết xe đổ.

Buổi sáng đầu tháng 10 còn chưa tính là lạnh, nhưng cái lạnh thấu xương lại xuyên qua thân thể nàng, đối với đoạn quan hệ này, Phùng Tư Giai không thấy rõ tương lai.

Nằm trên giường mua cùng Tống Hân Nhiễm, Phùng Tư Giai cô đơn không được tin tưởng luôn bị lãng quên, cuộn người tự ôm lấy mình, ý đồ tăng thêm một chút ấm áp cho mình.

"Tống Hân Nhiễm, đối xử tốt với em một chút đi."

Cảm nhận được cảm xúc của Phùng Tư Giai, Tống Hân Nhiễm có chút kích động đứng dậy, bỏ qua tiếng gọi của thợ trang điểm, nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Cô không thể mất Phùng Tư Giai.

"Bắc Bắc, không phải thất vọng, chị không có ý không tin em, chị lập tức trở lại, chúng ta gặp mặt nói được không?"

Những cảm xúc mà điện thoại có thể thể hiện quá mơ hồ.

"Đừng trở về, Tống Hân Nhiễm, làm việc cho tốt."

Từ bỏ là cần quyết tâm.

"Chia tay đi, Tống Hân Nhiễm."

(4)

Không đợi Tống Hân Nhiễm đáp lại, Phùng Tư Giai đã cúp điện thoại.

Không gạt người, Phùng Tư Giai thật sự hy vọng Tống Hân Nhiễm làm việc thật tốt, nàng đã sớm không còn là đứa trẻ tranh giành tình cảm với công việc nữa.

Nhắc tới cũng buồn cười, hai người thuê phòng ở, rõ ràng Phùng Tư Giai một người ở thời gian càng nhiều, nhưng của nàng đồ vật lại ít thái quá.

Có thể là ngay từ đầu đã không cho rằng hội đàm bao lâu, cũng có thể là Phùng Tư Giai từ nhỏ đã không phải là một người thích lưu lại quá nhiều dấu vết.

Thu dọn nửa giờ, Phùng Tư Giai liền vô lực ngồi ở trên sô pha, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, ngay cả giơ tay khí lực đều không có, sắc mặt tái nhợt làm cho người ta cảm thấy nàng phảng phất hô hấp đều đang tiêu hao thật lớn thể lực.

Nghỉ ngơi một chút, Phùng Tư Giai liền quyết định đứng dậy tiếp tục thu dọn, ngoài cửa truyền đến âm thanh sột soạt, trở về ngoại trừ Tống Hân Nhiễm sẽ không còn ai khác.

Chỉ có Tống Hân Nhiễm mới biết vị trí của ngôi nhà này.

Nhà của Tống Hân Nhiễm và Phùng Tư Giai.

"Chị đã về rồi."

Tống Hân Nhiễm ngay cả giày cũng chưa cởi đã vọt vào, trong nháy mắt nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Phùng Tư Giai liền vươn tay kéo người vào trong ngực. Tống Hân Nhiễm còn mặc áo khoác ngoài, trên người còn mang theo khí lạnh, Phùng Tư Giai muốn đẩy ra nhưng lại không nỡ.

Vòng tay Tống Hân Nhiễm quá ấm áp.

Cứ như vậy, Phùng Tư Giai liền không khống chế được nước mắt, nước mắt càng không ngừng tuôn ra, nhỏ trên vai Tống Hân Nhiễm, ngón tay vô thức nắm chặt quần áo người yêu.

"Không chia tay."

Chỉ ba chữ, Tống Hân Nhiễm chạy về chỉ vì nói ba chữ.

Lúc nghe Phùng Tư Giai nói chia tay, Tống Hân Nhiễm có một cỗ đau lòng khó có thể nói thành lời, tựa như lúc ấy Phùng Tư Giai nói yêu mình mệt chết đi được.

Sao cô luôn để Bắc Bắc chịu ủy khuất.

Một khắc kia, đau lòng khó có thể nói thành lời xâm nhập thân thể của cô, từ sâu trong nội tâm của cô cuồn cuộn mà ra, giống như thủy triều mãnh liệt.

Tống Hân Nhiễm che ngực ngồi xổm xuống, nhân viên công tác hiểu lầm cô sinh bệnh liền chủ động nhắc tới hủy bỏ lần quay phim này, Tống Hân Nhiễm luôn yêu nghề, luôn là người đầu tiên đến, đôi khi cô trang điểm sẵn không cần nhờ tới mấy nhân viên công tác, cho nên mọi người dứt khoát hủy bỏ lần quay phim này.

May mắn là quay phim ở gần nhà, cô chạy về rất nhanh, không thì có lẽ không gặp được Phùng Tư Giai.

Phùng Tư Giai quá gầy, Tống Hân Nhiễm gầy cảm giác cô không bắt được Phùng Tư Giai.

"Tống Hân Nhiễm."

Thanh âm Phùng Tư Giai rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ đến mức cho dù Tống Hân Nhiễm giờ phút này đang ôm cô cũng thiếu chút nữa nghe không rõ lời cô nói.

"Chị đây."

Ôm chặt hơn.

"Chị biết không, em vẫn đang chờ chị."

"Không cần đâu......"

"Em yêu chị, vì vậy em ủng hộ sự nghiệp của chị, tin tưởng vào công việc của chị và duy trì mọi thứ."

Vòng tay càng lúc càng ôm chặt, mỗi một chữ Phùng Tư Giai nói, Tống Hân Nhiễm liền đau một phần. Mỗi lần Tống Hân Nhiễm thở đều như xuyên qua bụi gai, cô sợ Phùng Tư Giai lại nói lời chia tay.

"Là chị nói em, em có thể tin tưởng chị, em mới ở cùng một chỗ với chị."

Như phán xét được tung ra, một thanh đao thật lớn đặt trên cổ Tống Hân Nhiễm.

"Chị không phải không tin em, chị chỉ là không biết mở miệng an ủi em như thế nào."

Câu chữ đến lúc cần dùng mới thấy hối hận, Tống Hân Nhiễm vốn không am hiểu nói chuyện giờ phút này hối hận miệng mình.

Mọi người đều nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, Tống Hân Nhiễm vô cùng tin tưởng những lời này, cô buông Phùng Tư Giai ra, ý đồ dùng ánh mắt chân thành lay động người phụ nữ yếu đuối.

Lúc này Phùng Tư Giai mới ý thức được sắc mặt Tống Hân Nhiễm kém bao nhiêu.

Không dễ chịu cho tới bây giờ có lẽ không phải chỉ một mình Phùng Tư Giai.

(5)

Tính chất công việc khiến họ luôn ít ở bên nhau, xa cách rất nhiều.

Nhìn ánh mắt Tống Hân Nhiễm, trong nháy mắt, Phùng Tư Giai tự cảm thấy mình cố tình gây sự, vì sao phải bởi vì dư luận hoài nghi Tống Hân Nhiễm.

Nhưng tính tình mẫn cảm làm cho nàng không thể thừa nhận loại thống khổ cùng áp lực này.

Tống Hân Nhiễm không nên như vậy, cô xứng đáng có một người yêu tốt hơn, một người yêu hào phóng săn sóc.

Trong đoạn quan hệ này, Phùng Tư Giai khi yêu tự ti lớn hơn Tống Hân Nhiễm.

Tách ra có lẽ thật sự là lựa chọn tốt nhất.

"Tống Hân Nhiễm, chúng ta tách ra đi."

"Không cần."

Lời phủ định thốt ra, vô luận như thế nào, Tống Hân Nhiễm không muốn tách khỏi Phùng Tư Giai.

Tống Hân Nhiễm đẩy Phùng Tư Giai ngã xuống sô pha, giống như mèo con không ngừng cọ vào cổ Phùng Tư Giai.

"Nhưng chị không nên như vậy."

"Không tách ra, Bắc Bắc."

Không tách, không được tách.

"Nhưng tách ra có lẽ thật sự là lựa chọn tốt nhất."

"Chị không muốn tách ra, Bắc Bắc."

Chị thực sự thích em, rất yêu em.

"Nhưng......"

"Không có nhưng mà, Phùng Tư Giai, chị nói không tách."

Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau.

Vô luận Phùng Tư Giai nói cái gì, Tống Hân Nhiễm cũng chỉ có ba chữ.

"Không tách ra."

Sự kiên định của Tống Hân Nhiễm đã làm dao động cảm xúc của Phùng Tư Giai.

Phùng Tư Giai dùng cánh tay che khuất hai mắt của mình, như là đang che giấu nội tâm thống khổ, tay kia xoắn quần áo Tống Hân Nhiễm.

Mà Tống Hân Nhiễm nằm trong lòng Phùng Tư Giai, cắn chặt môi dưới, hô hấp dồn dập, giống như là vì khắc chế bản thân không khóc.

Tại sao trong mối quan hệ này, cả hai đều đau khổ như vậy?

Rõ ràng yêu nhau như vậy, rõ ràng cố gắng như vậy.

"Tống Hân Nhiễm, vì sao không thể đối xử tốt với em một chút?"

Vì sao không muốn ở trước mặt người ngoài lộ ra một chút bộ dáng chị cũng yêu em.

"Bây giờ chị sẽ làm sáng tỏ cho em, được không?"

"Không cần."

"Chị nghiêm túc, nếu như em muốn, chị có thể nói cho mọi người, là chị theo đuổi em, em cho tới bây giờ không có chị lấy ta lập qua nhân thiết, Bắc Tống cũng là thật."

Tống Hân Nhiễm bây giờ cái gì cũng không cần nữa, cô chỉ muốn Phùng Tư Giai.

"Nhưng em không muốn, Tống Hân Nhiễm."

Sáng sớm Thượng Hải thật yên tĩnh, Tống Hân Nhiễm nghe thấy nhịp tim Phùng Tư Giai đập, bởi vì nằm sấp cho nên không nhìn thấy ánh mắt Phùng Tư Giai nhìn cô.

Ôn nhu mà triền miên, tràn ngập tình cảm khó có thể dứt bỏ.

"Em muốn thế nào cũng được, chỉ cần đừng rời khỏi chị."

Không muốn cũng phải học cách buông tay.

"Tống Hân Nhiễm, dừng lại một bước, bình tĩnh một thời gian, được không?"

Trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Phùng Tư Giai cũng sắp ngủ.

Tống Hân Nhiễm mới rầu rĩ nói tiếng được.

Còn bổ sung một câu.

"Chỉ là bình tĩnh, không tách ra."

(6)

Tống Hân Nhiễm có đề nghị nàng chuyển về trung tâm, nhưng Phùng Tư Giai lấy lý do có quá nhiều đồ đạc rồi từ chối.

Cho nên Phùng Tư Giai liền một mình chuyển về trung tâm.

Thói quen thật sự là một chuyện rất đáng sợ, Phùng Tư Giai năm nay 25 tuổi sau khi dọn về bởi vì nhận giường không ngủ được.

Kỳ thật Phùng Tư Giai từng hoài nghi có phải bởi vì quan hệ của Tống Hân Nhiễm mà mình không ngủ được hay không, rất nhanh đã bị phủ định, dù sao Tống Hân Nhiễm một tháng cũng ở nhà ngủ hơn mười ngày.

Nệm quá mức không thoải mái khiến Phùng Tư Giai cho rằng nệm trong phòng mình không giống với nệm trong ký túc xá người khác. Sáng sớm hôm sau Phùng Tư Giai liền hỏi chung quanh, các thành viên ngủ có an tâm hay không.

Tuy rằng hỏi rất nhiều người, đến cuối cùng chỉ có Đoàn Nghệ Tuyền đẩy một đường link tới cho Tiểu Bắc.

Và kèm theo: "Vừa vặn thắt lưng em không tốt."

"Quan tâm em như vậy, Băng Băng sẽ không ghen chứ."

"Là Tống Hân Nhiễm nói, cái này giống hệt nệm Tống Hân Nhiễm tặng em."

Không đợi Phùng Tư Giai trả lời, Đoàn Nghệ Tuyền đột nhiên phản ứng lại.

"Không đúng, nệm này hỏng có thể trả lại, em bảo Nhiễm Nhiễm đổi cho em một chút là được, cửa hàng này cô ấy tự mình chạy đến mấy cửa hàng thực tế thử qua."

Phùng Tư Giai đột nhiên có chút hoảng hốt, nàng không biết nệm nàng ngủ ở nhà là Tống Hân Nhiễm tốn nhiều tinh lực chọn như vậy, nàng vẫn cho rằng ngày đó lúc Tống Hân Nhiễm cho mình xem cái này chính là bởi vì thích mà thôi.

Tống Hân Nhiễm ngu ngốc.

Sau khi trong lòng yên lặng cho Tống Hân Nhiễm thêm điểm, Phùng Tư Giai quay đầu dọn vào phòng trung tâm của Tống Hân Nhiễm, dù sao cũng chỉ ở vài ngày mà thôi.

Đồ đạc trong phòng Tống Hân Nhiễm đều là đồ trang trí, bởi vì chất lượng giấc ngủ của Tống Hân Nhiễm cực kém, không chỉ có hương liệu trợ ngủ, trong phòng thậm chí phủ kín bông cách âm.

Phùng Tư Giai đột nhiên sửng sốt, cho dù căn phòng này đã là căn phòng cao nhất 48 dặm cũng không tốt bằng một nửa nhà các cô, mà đồ dùng trong nhà cơ hồ đều là Tống Hân Nhiễm dẫn Phùng Tư Giai chọn.

Căn phòng hơn nửa năm không ai ở có chút vắng vẻ, Phùng Tư Giai ngã mình vào chiếc giường lớn mềm mại của Tống Hân Nhiễm, suy nghĩ không khỏi bay về phía Tống Hân Nhiễm đang ở nhà.

Không có mình sẽ vui hơn sao?

Chia tay có phải đối với chị ấy mà nói cũng là chuyện rất nhẹ nhàng hay không?

Có khi nào chị ấy thật sự hạ quyết tâm tách khỏi mình không?

Cuối cùng bởi vì thời gian dài ngủ không đủ giấc, Phùng Tư Giai mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Tống Hân Nhiễm, em rất nhớ chị.

Tống Hân Nhiễm ở bên kia còn tệ hơn Phùng Tư Giai nghĩ.

Bản thân chính là một người ngủ không đủ giấc, chỉ có ở bên cạnh Phùng Tư Giai mới có thể ngủ ngon, bởi vì Phùng Tư Giai rời đi hoàn toàn cả đêm không ngủ được.

Sau lần thử ngủ thứ mười thất bại, Tống Hân Nhiễm lựa chọn rời giường chơi điện thoại di động.

Mở điện thoại ra chính là tin tức của Dương Băng Di.

"Tiểu Bắc nói nệm ngủ hỏng, Đoàn Nghệ Tuyền nhớ đệm này có thể trả lại, Đoàn Nghệ Tuyền phỏng chừng Tiểu Bắc cũng không nói với chị, bảo em báo lại chị một tiếng."

"Được."

Biết Phùng Tư Giai ngủ không ngon, Tống Hân Nhiễm yên lặng bắt đầu thu dọn hành lý, nếu Phùng Tư Giai nhất định phải dọn ra ngoài, vậy Tống Hân Nhiễm tự mình đi là được.

Cho nên, một giờ sáng, Tống Hân Nhiễm mang theo một cái túi chạy tới trung tâm.

Lúc Tống Hân Nhiễm đến trung tâm đã là ba giờ rưỡi, đoán chừng Tiểu Bắc hẳn là ngủ liền tính toán trở về phòng mình ứng phó cả đêm, chờ ngày mai Phùng Tư Giai công diễn tập luyện lại thần không biết quỷ không hay lẻn vào ở phòng Phùng Tư Giai.

Nhưng tất cả đều kết thúc trong nháy mắt sau khi Tống Hân Nhiễm mở cửa phòng mình.

Thế giới dường như dừng lại, Tống Hân Nhiễm cứ đứng sững sờ như vậy không thể nhúc nhích, khuôn mặt ngày nhớ đêm mong đang ngủ trên giường của mình, tất cả xung quanh đều trở nên mơ hồ, chỉ còn lại khuôn mặt ngủ của Phùng Tư Giai.

Chỉ là một khắc nhìn thấy Phùng Tư Giai kia, tâm tình bất ổn khó có thể bình tĩnh của Tống Hân Nhiễm đột nhiên tốt lên, cảm thấy mình thật sự là phi thường hạnh phúc.

Tống Hân Nhiễm rón rén thay cho mình một bộ áo ngủ, lại tự nhiên nằm trên giường, ôm lấy Phùng Tư Giai, áp mặt mình ở sau lưng nàng.

May mắn Phùng Tư Giai vẫn ở bên cạnh mình.

"Đừng làm rộn Nhiễm Nhiễm".

Giọng Phùng Tư Giai ưm ưm khiến Tống Hân Nhiễm sửng sốt.

May mà không tỉnh.

Ngày thứ ba sau khi cãi nhau, Tống Hân Nhiễm cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon.

(7)

Tống Hân Nhiễm mở mắt ra trước, liền lẳng lặng nhìn Phùng Tư Giai.

Kỳ thật trách không được người bên ngoài nhìn không ra tình yêu của Tống Hân Nhiễm, tình yêu của Tống Hân Nhiễm quá trầm mặc, cô không có biện pháp lớn tiếng dũng cảm nói yêu như Phùng Tư Giai.

Tống Hân Nhiễm cũng không phải vô tâm vô phế như mọi người nói, tâm tư của cô so với Phùng Tư Giai còn tinh tế hơn.

Tình yêu của cô là sau khi biết thắt lưng Phùng Tư Giai không tốt, len lén đổi một cái nệm bảo vệ thắt lưng. Là khi biết Phùng Tư Giai luyện không tốt, yên lặng ở một bên nhảy để cho cô nhớ kỹ động tác. Sau khi biết dư luận của Phùng Tư Giai, nhiều lần cùng bạn bè làm sáng tỏ thái độ làm người của Phùng Tư Giai.

Tình yêu của cô như chiếc nhẫn giấy len lén gia cố, là đôi tình nhân len lén trói trong trò chơi ở góc không người, là bởi vì Phùng Tư Giai khách sáo cảm ơn mà nghiêm mặt.

Phùng Tư Giai quá thành thục, nàng luôn nhượng bộ vì công việc của mình, mỗi khi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Phùng Tư Giai, Tống Hân Nhiễm liền biết, Phùng Tư Giai không vui.

Trầm mặc khiến Tống Hân Nhiễm chỉ dám cam đoan "lần sau" với Phùng Tư Giai.

Yêu quá yên tĩnh, làm cho người ta có cơ hội lợi dụng.

Nhưng cũng may là tình yêu quá yên tĩnh, khiến Phùng Tư Giai không bị tổn thương quá mức.

Chờ Phùng Tư Giai tỉnh lại, Tống Hân Nhiễm đã nhìn Phùng Tư Giai thật lâu, Tống Hân Nhiễm đã thật lâu không có nghiêm túc quan sát Phùng Tư Giai.

"Sao chị lại ở đây?"

"Chị nhớ em."

Một đoạn đối thoại rất đơn giản.

Điều này làm cho Phùng Tư Giai cảm thấy vô cùng thoải mái.

Bởi vì Phùng Tư Giai đã sớm đem tình yêu Tống Hân Nhiễm khắc vào trong xương tủy, cho dù là lúc bị theo đuổi ngược lại, Phùng Tư Giai cũng không dừng được không yêu Tống Hân Nhiễm.

Vùi đầu một cách tự nhiên vào trong lòng Tống Hân Nhiễm, cảm nhận được mùi thơm chỉ thuộc về Tống Hân Nhiễm.

Cho rằng bình tĩnh một chút sẽ làm cho mình học được buông xuống, nhưng là tách ra vài ngày làm cho Phùng Tư Giai nhìn càng thêm rõ ràng.

Không phải quên đi, là nghĩ thông suốt.

Bản thân tình yêu chính là chuyện của hai người, sao có thể dồn hết áp lực lên người Tống Hân Nhiễm.

Đứng ở góc độ người bên ngoài, tình yêu của Tống Hân Nhiễm quá trầm mặc, nhưng lúc trước ở bên nhau Phùng Tư Giai đã biết. Nàng không thể lấy một chuyện đã biết từ lâu đi trách Tống Hân Nhiễm, bởi vì Tống Hân Nhiễm cũng không phải đột nhiên yêu trầm mặc.

Đứng ở góc độ của mình, Tống Hân Nhiễm thật sự yêu nàng đủ rồi, chỉ cần làm việc ở Thượng Hải, vô luận phải ngồi xe bao lâu cũng nhất định sẽ về nhà ôm mình ngủ, chỉ cần mình có buổi công diễn mà chị không bận, nhất định sẽ tới đón mình tan tầm, chỉ cần Phùng Tư Giai không đồng ý, tuyệt đối sẽ không làm chuyện không nghe lời.

Đủ rồi, cho dù trầm mặc cũng không sao, chỉ cần có tình yêu là tốt rồi.

Cảm nhận được động tác của Phùng Tư Giai, Tống Hân Nhiễm tự nhiên muốn hôn lên, lại bị ngăn cản.

Ủy khuất cũng sắp rơi nước mắt, như thế nào đã hòa hảo lại không cho hôn.

Phùng Tư Giai đương nhiên hiểu Tống Hân Nhiễm đang suy nghĩ gì.

"Chưa đánh răng."

"Chị không để ý~"

"Em để ý a!!"

Sau khi cùng nhau rửa mặt xong, Tống Hân Nhiễm thay quần áo trước.

Chờ sau khi Phùng Tư Giai từ WC đi ra, Tống Hân Nhiễm đã sớm thu dọn đồ đạc.

"Đi ăn tối rồi về nhà thôi."

Phùng Tư Giai đột nhiên cảm thấy mấy ngày nay giống như là trò khôi hài, bị chính mình cố tình gây sự cười đến, sau khi gật đầu tỏ vẻ muốn đi phòng mình cũng dọn dẹp một chút.

Mà Tống Hân Nhiễm cũng đuổi theo.

Về nhà thôi, về nhà nhỏ của Tống Hân Nhiễm và Phùng Tư Giai.

(8)

Giữa trưa trên hành lang còn rất nhiều người.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Phùng Tư Giai.

Ngay từ đầu Phùng Tư Giai cho rằng là bởi vì ảnh hưởng của dư luận, nhưng sau đó nghĩ lại hẳn là bởi vì Tống Hân Nhiễm đi theo mình.

"Tiểu Bắc, chúc mừng nha."

Vừa lúc bắt gặp Trương Hân đạp xe trở về, còn không hiểu sao có thêm một câu chúc phúc, Phùng Tư Giai không hiểu ra sao.

Chẳng lẽ có dư luận là một chuyện rất sảng khoái sao?

Mãi cho đến khi ngồi lên xe, Phùng Tư Giai mở điện thoại ra mới nhìn thấy.

Ghi chú bạn bè của Nhiễm Nhiễm Bảo Bối:

"Tình yêu"

Bên dưới là hình ảnh Phùng Tư Giai rửa mặt và bóng lưng thu dọn hành lý sáng nay.

Phía dưới bình luận tràn ngập bình luận chúc phúc.

Tống Hân Nhiễm chỉ trả lời đơn giản một câu.

"Cảm ơn mọi người, tôi rất hạnh phúc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro