Chương 1: Nhất kiến chung tình
Núi Lỗ linh khí dồi dào, là vùng đất bảo địa để tu hành. Sương mù lượn lờ trên đỉnh núi, như khói nhẹ nhàng sà xuống, cuối cùng tụ lại trong địa phận của Kiếm Tông.
Kiếm Tông vững vàng đứng đầu tam đại tông phái trên giang hồ, uy danh của tông chủ vang xa, rõ ràng là không thể xem thường, nhưng thật ra bên trong cũng chẳng khác gì những tông môn bình thường.
Người xưa có câu, nhà nào cũng có nỗi khổ riêng.
Một câu nói giản dị, đã thấu triệt chân lý.
Xích Lăng cư, trong sân của Tề tông chủ.
"Ầm!"
Trong phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
Ô Vũ lúc này đang nô đùa trong sân, hai cái tai nhỏ lông xù lập tức áp sát vào hai bên đầu, "vút" một cái chui tọt ra sau lưng tên đệ tử đứng trước cửa, khẽ kêu ư ử hai tiếng. Trong đôi mắt đen láy tràn đầy vẻ căng thẳng và chột dạ.
Tên đệ tử đang chờ ở ngoài cũng giật mình, vội vàng cúi xuống vuốt ve con thú cưng yêu quý của Tề tông chủ rồi nhanh chóng bước vào trong phòng.
"Sư huynh!"
Chỉ thấy vị sư huynh đứng trước bàn chậm rãi ngẩng mặt lên.
Khuôn mặt méo xệch, nghiến răng nghiến lợi.
"Cái này... Sư phụ đâu?"
Tên đệ tử thót tim, dừng bước.
"Sư phụ..." Ngư Linh Việt nắm chặt tờ giấy trong tay, bàn tay khẽ run, hít sâu một hơi rồi nói: "Sư phụ lại giao tông môn cho chúng ta, lén đi hưởng lạc rồi!"
Khóe miệng tên đệ tử giật giật, len lén liếc nhìn tờ giấy, ánh mắt dừng lại ở chỗ dòng chữ:
-- Vi sư đi trước một bước, đừng nhớ nhung.
"..."
Thậm chí còn dùng lại tờ giấy nhắn từ lần bỏ trốn trước, bị vò nát đến nhăn nhúm.
Tên đệ tử mấp máy môi, nhưng không biết nên an ủi thế nào, im lặng hồi lâu mới bước đến trước mặt Ngư Linh Việt, vỗ vai đối phương khuyên nhủ.
"Sư huynh đừng nên tức giận... Huynh thử nhìn xem, nhìn quanh những tông môn khác đều đã có chủ mẫu, chỉ có mình sư phụ lẻ loi một mình, ra ngoài đi dạo một chút cũng không phải chuyện xấu."
Thấy Ngư sư huynh im lặng, tên đệ tử cẩn thận nhìn quanh bốn phía rồi mới hạ giọng ghé sát vào nói: "Hơn nữa, vị kia của Ảnh Tông cách đây không lâu còn chế giễu Kiếm Tông chúng ta mười dặm cũng không kiếm nổi một đôi uyên ương, chi bằng bỏ luôn kiếm đạo mà đi tu vô tình đạo... Huynh nghe xem, nói thế mà cũng nghe được sao?"
-- Nói cũng phải.
"... Thôi vậy."
Ngư Linh Việt cau mày, ngẩng đầu thở dài một hơi, bất lực ngồi phịch xuống ghế gỗ: "Sư đệ nói có lý."
Cầu mong sư phụ đi một mình, trở về có đôi.
Đừng nên tiếp tục sống cô độc nữa.
–
Bắc Kỳ Minh Tư, vùng đất "Vu thuật" trong "Vu cổ" của Miêu Cương.
Khác với đám người Đông Kỳ suốt ngày ôm khư khư con trùng độc mà khoe khoang, Bắc Kỳ tuy rằng cũng không thiếu những kẻ nhiệt tình, nhưng chung quy vẫn trầm tĩnh hơn.
Phần lớn đều độc lai độc vãng, hành tung bất định, làm việc kín đáo.
Tề Thịnh đội nón lá, khoác lên mình bộ y phục đen bó sát, phác họa hoàn hảo thân hình cao ráo cân đối, thắt lưng ôm sát, vai rộng hông thon.
Hắn không cố ý che giấu thân phận, nhưng cũng không muốn ra ngoài một cách phô trương, chỉ đơn giản cải trang sơ qua, tránh những phiền phức không cần thiết.
Lần này tình cờ đi ngang qua Miêu Cương, Tề Thịnh dự định đến Đông Kỳ thăm Khinh Việt và Nhạn Quy.
Bên tai mơ hồ truyền đến những lời đối thoại cố ý hạ thấp giọng.
Ban đầu hắn không để ý, mãi đến khi nghe thấy một từ nào đó mới chậm rãi dừng bước, giả vờ xem đồ cổ trên sạp hàng.
"... Ngươi đã từng nghe nói chuyện lạ gần đây của nhà họ Trì chưa?"
"Có nghe qua, quả thật là kỳ quái, đúng là hậu duệ của đám tà môn ngoại đạo!"
"Hừ, thật nực cười, vị huynh đài này ở Bắc Kỳ mà lại bàn luận về tà môn ngoại đạo, chẳng phải quá mức khôi hài sao?"
Một góc nhỏ nơi có quầy bói toán đơn sơ dần dần tụ tập một đám người.
Tề Thịnh nhướng mày, lặng lẽ di chuyển bước chân tiến lại gần.
"Chư vị vẫn nên cẩn thận lời nói thì hơn, dù sao Bắc Kỳ này họ gì, hẳn là không cần lão phu nhắc nhở." Người mù xem bói ho khan hai tiếng, chậm rãi mở miệng.
Lời vừa dứt, mọi người vì kiêng dè mà im lặng một lúc, cho đến khi có một người yếu ớt lên tiếng.
"Xin hỏi chư vị lão huynh đang nói chuyện gì mà thần bí thế, chẳng lẽ, nhà họ Trì lại sinh ra chuyện yêu nghiệt gì sao?"
"Nhìn là biết ngay người ngoại lai." Một bà lão đang nghịch những chiếc lọ nhỏ ngẩng đầu cười, gương mặt gầy gò đáng sợ, bà ta vui vẻ nói: "Nhà họ Trì gió thổi cỏ lay, chính là thời tiết mưa nắng của Bắc Kỳ, nếu lỡ sơ suất mất phương hướng, thì đó chính là kết cục tan xương nát thịt."
Bà lão cười một tiếng, đôi mắt bỗng nhiên trắng dã, giọng nói cũng trở nên khàn khàn thô ráp, âm u kỳ lạ: "Nhà họ Trì sát khí nặng nề, từ trước đến nay đèn đuốc ngày đêm không tắt, vậy mà cách đây không lâu, suốt ba ngày liền không thắp đèn, ban đêm đưa tay không thấy năm ngón, cả phủ đệ rộng lớn lặng ngắt như tờ, trăm người trong nhà họ Trì càng đóng cửa không ra ngoài."
Địa vị của nhà họ Trì ở Bắc Kỳ cũng giống như địa vị của Thôn Vân Các ở Miêu Cương, hơn nữa còn là thế gia trăm năm vững vàng trên giang hồ, quy củ "đèn đuốc không tắt" này quả thực vẫn còn lưu truyền đến nay.
Trăm người, suốt ba ngày liền đóng cửa không ra ngoài. Quả thật kỳ quái.
Tề Thịnh lặng lẽ nghiêng người che đi thanh kiếm bên hông, cố ý hạ thấp giọng nói, khiến nó trở nên khàn khàn thô kệch: "Mọi người nói nghe kỳ quái thật, nhỡ đâu người ta cố ý làm vậy, luyện thành công pháp gì đó thì sao?"
Lời vừa dứt, lập tức có người cười lạnh một tiếng.
"Gần đây người ngoại lai đến Bắc Kỳ thật không ít." Người nọ để trần nửa người trên, ánh mắt kiêu ngạo liếc nhìn Tề Thịnh: "Nhà họ Trì từ mấy tháng trước đã có điểm khác thường, chuyện lạ liên tiếp xảy ra, chỉ là cố ý che giấu tin tức, trừ người Bắc Kỳ ra, bên ngoài tự nhiên không thể nào biết được."
Tề Thịnh: "Chuyện lạ?"
"Đúng vậy." Người nọ thấy hắn thái độ khiêm tốn, bắt đầu dịu giọng: "Cách đây không lâu, không biết vì sao gia chủ nhà họ Trì bị công pháp phản phệ, suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, không chỉ nguyên khí đại thương mà còn sinh ra bệnh cuồng loạn, cả ngày mê man bất tỉnh."
"May mà nhà họ Trì con cháu đông đúc, nhân tài xuất chúng, rất nhanh đã ổn định được tình hình."
"Nhưng từ đó về sau, nhà họ Trì vốn an ổn trăm năm, thuận buồm xuôi gió, lại bắt đầu trở nên hỗn loạn."
Lúc này, người mù xem bói im lặng nãy giờ từ sau khi nhắc nhở bỗng ngẩng đầu lên, giọng nói rất nhẹ.
"Mượn vận khí của người khác, vốn là điều tối kỵ."
Mấy người xung quanh đều đang bàn tán xôn xao về những hiện tượng kỳ lạ của nhà họ Trì, tiếng nói át đi lời thì thầm của người mù xem bói.
Chỉ có Tề Thịnh đứng gần nhất là tim đập thình thịch.
Hắn mơ hồ cảm thấy lời của lão có ẩn ý, đang định hỏi thêm vài câu thì thấy lão ngân nga một giai điệu kỳ quái, thu lại lá cờ rách nát, lảo đảo xoay người rời đi.
Tề Thịnh đưa mắt nhìn qua đám đông đang dần tụ tập, đành phải nuốt lời định hỏi vào bụng.
Những người còn lại này người nói một kiểu, chẳng nghe ra được manh mối gì, hắn chán nản xoay người đi về phía một quán trọ gần đó.
Nếu nhà họ Trì rối loạn, Thôn Vân Các tuyệt đối sẽ không ngồi yên nhìn...
"Ong-"
Tề Thịnh đang mải suy nghĩ, khi rẽ qua con hẻm bước vào khu chợ náo nhiệt thì đột nhiên va phải thứ gì đó, Xích Lăng kiếm và "Song Sinh Linh" đeo bên hông chạm vào nhau, phát ra tiếng leng keng chói tai.
Hắn theo bản năng mở miệng: "Xin lỗi."
"Ừm."
Giọng nói lạnh lùng mà cao quý truyền vào tai, khiến người ta không hiểu sao tim đập thình thịch.
Tề Thịnh ngẩng đầu lên, bỗng chốc sững sờ tại chỗ.
Trong ánh mắt là một mảng đỏ rực, càng tôn lên làn da trắng như ngọc.
Người con gái trước mắt có mái tóc đen như thác nước, mày ngài mắt phượng.
Dù đeo mạng che mặt, nhưng cũng không khó để nhận ra vẻ kiêu hãnh trong đôi mắt long lanh như lưu ly, ấn đường điểm một nốt ruồi son, bên hông cài một cành đào xuân.
Tề tông chủ tuổi trẻ thành danh, còn là người đứng đầu Kiếm Môn danh xứng với thực, vốn nên trải qua biết bao sóng gió.
Nhưng lúc này, khuôn mặt tuấn tú dưới nón lá lại hơi ửng đỏ, luống cuống tay chân đứng ngây ra đó.
Tề Thịnh đã gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng phần lớn đều không bằng Khinh Việt.
Còn Tả thiếu chủ lại có tính tình hung ác, đôi mắt vốn nên đa tình lại thường mang theo sát khí.
Nhưng đôi mắt của nữ tử áo đỏ này lại đặc biệt trong veo sạch sẽ, màu sắc hơi nhạt, giống như mực tàu, khi nhìn về phía hắn không hề lẫn chút bụi trần, có vẻ hơi lạnh lùng.
Nhịp tim Tề Thịnh cứ thế đập càng lúc càng mạnh, tiếng ồn ào bên tai đều hóa thành tiếng ong ong như đang cảnh báo.
Nếu đôi mắt này không phải là không chút gợn sóng, mà là tràn ngập ý cười, vậy thì e rằng... Hắn không đúng lúc mà ngẩn người ra hồi lâu.
Mãi đến khi vị tiên tử trước mặt đột nhiên cau mày, lướt qua hắn mà rời đi, Tề Thịnh mới bừng tỉnh.
Hắn theo bản năng nắm lấy cổ tay nữ tử, rất lạnh, giống như ngọc hàn.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Tề Thịnh lại như bị bỏng mà rụt tay về, căng thẳng đến mức tay chân luống cuống.
Trì Châu Độ lạnh nhạt nhìn hắn.
Cơ thể này được luyện thành từ tinh huyết của y, ngoại trừ dung mạo nữ nhi và gương mặt hơi dịu dàng, thì không khác gì y.
Hoạt khôi trăm năm không mục nát, bề ngoài không khác gì người sống, ngàn năm qua ngoài y ra, không ai có thể luyện ra được.
Y không lo lắng đối phương đã nhận ra điều gì bất thường, chỉ là... Trì Châu Độ quan sát người trước mắt rõ ràng đang luống cuống tay chân, dừng một chút rồi cuối cùng mới lên tiếng.
"Có chuyện gì?"
Giọng nói lạnh lùng khiến tai Tề Thịnh tê dại trong giây lát, hắn lắp bắp mở miệng, không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.
"Ta... không... vừa rồi, cái đó... tại hạ thất lễ rồi."
-- Hắn dường như rất căng thẳng.
Ánh mắt Trì Châu Độ khẽ động, không hiểu vì sao hắn lại căng thẳng, nhưng cũng không có hứng thú tìm hiểu sâu nên bèn thu hồi tầm mắt, gật đầu rồi xoay người rời đi.
Hương đào thoang thoảng theo gió lướt qua chóp mũi.
Không giống như sự ấm áp của mùa xuân, mà giống như gỗ lạnh nhiễm tuyết sương hơn.
Tề Thịnh cúi đầu khẽ ngửi, đứng tại chỗ hồi lâu.
Mãi đến khi hắn đưa tay sờ lên cổ dưới nón lá đang nóng bừng mới giật mình tỉnh táo lại.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía, định đuổi theo, nhưng phát hiện trong tầm mắt đã không còn bóng dáng người kia.
Tề tông chủ chán nản dựa vào tường, ngửa đầu nhìn trời, ủ rũ buông lời oán trách.
"Ông trời chết tiệt."
"Nếu thật sự có duyên phận, thì tốt nhất là ông nên buộc chặt sợi dây tơ hồng lại một chút đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro