Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Nhận chủ

Chương 7: Nhận chủ

Edit: nammogiuabanngay

-----

Đêm đó, Trương Thừa Ngạn tuyệt nhiên không biết mình rời khỏi Thành Bảo thế nào, trở về nhà thế nào.

Mơ mơ màng màng tắm rửa xong, lúc nằm trên giường, anh nhớ đi nhớ lại mỗi một động tác của Cổ Lệ, và cả từng câu nói của hắn— ở gian phòng điều giáo kia, Cổ Lệ không hề chạm vào anh, lại khiến anh có khoái cảm mãnh liệt hơn cả việc quan hệ.

Trương Thừa Ngạn biết rõ sở thích của mình đã đến tình trạng hết thuốc chữa, hiện giờ bày ra trước mặt anh là một Dom từng trải có ưu thế, anh biết nếu mình bỏ lỡ Cổ Lệ, có thể cả đời này thật sự không còn cơ hội tìm được chủ nhân thích hợp.

Suy nghĩ hỗn loạn, trong lúc hoảng hốt, anh cảm thấy Cổ Lệ đang nhìn mình, ánh mắt kia tràn ngập cảm giác áp bức, trong nháy mắt đốt lên dục vọng dưới háng mình.

"Một ánh mắt... cũng có thể khiến cậu dễ dàng cương lên..."

Bàn tay run rẩy phủ lên dương vật của mình, Trương Thừa Ngạn nhớ lại lời Cổ Lệ nói, nằm trên giường thủ dâm nhiều lần, lúc này mới kiệt sức mà ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, bác sĩ Trương với đôi mắt thâm quầng đến bệnh viện đúng giờ. Mà chức trách trợ lý của anh còn tới sớm hơn anh.

"Chào buổi sáng."

Cổ Lệ đã thay đồng phục y tá màu xanh đậm, đang sắp xếp lại dụng cụ trên bàn, thấy Trương Thừa Ngạn xuất hiện, không chút gợn sóng chào hỏi.

Trương Thừa Ngạn cứng ngắc gật đầu, hoàn toàn không dám đối diện với hắn.

Cả ngày sau đó đều chuyên chú làm việc, Trương Thừa Ngạn vẫn khám bệnh như thường lệ. Khoảng thời gian bệnh nhân ra vào, hai người họ có không ít cơ hội ở riêng, nhưng không ai nhắc tới chuyện gặp nhau tối qua.

Dường như tất cả đều như những ngày làm việc suốt một tháng qua, bác sĩ tinh anh và y tá nam của mình, cấp trên và cấp dưới, bình thường tới không thể bình thường hơn.

Khám xong cho bệnh nhân cuối cùng của buổi chiều... Đây vốn là thời gian tan tầm khiến người ta thở phào, nhưng Trương Thừa Ngạn lại xịt keo ngay khi bệnh nhân bước ra khỏi phòng khám.

Cổ Lệ ngồi bên cạnh anh xử lý xong ca bệnh trong máy tính, xoay người đối mặt với Trương Thừa Ngạn, hỏi: "Bác sĩ Trương còn chuyện gì khác không?"

Bình thường trước khi tan làm hắn cũng sẽ hỏi như vậy, nhưng Trương Thừa Ngạn biết, câu hỏi hôm nay không giống với trước đây.

Căng thẳng nuốt nước miếng, Trương Thừa Ngạn đứng dậy, đi tới cửa phòng khám.

"Lạch cạch", cửa bị khóa lại, anh xoay người chậm rãi quay về sau bàn làm việc, đứng trước mặt Cổ Lệ.

Cổ Lệ không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh, dường như đang chờ đợi quyết định của anh.

Vài giây sau, Trương Thừa Ngạn đẩy chiếc ghế trống trước mặt ra, nhìn chăm chú vào ánh mắt Cổ Lệ, chậm rãi quỳ xuống giữa hai chân hắn.

Mùa hè ngày rất dài, ánh trời chiều xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào phòng khám, nhuộm lên một tầng ánh sáng ấm áp cho cảnh vật.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng quỳ gối xuống đất, vừa thành kính lại hơi sợ hãi nhìn lên người đàn ông đang ngồi ở trên ghế.

"Chủ nhân."

Hồi lâu sau, bàn tay Cổ Lệ xuyên qua ánh trời chiều, khẽ vuốt ve khuôn mặt anh.

"Em làm tốt lắm." Khẽ vuốt tóc Trương Thừa Ngạn, Cổ Lệ để anh tựa vào đùi mình, "Mọi chuyện sau này cứ giao hết cho tôi."

——

Ngày hôm sau sau khi xác định quan hệ, Trương Thừa Ngạn chuyển vào nhà Cổ Lệ. Tất cả hành lý mang vào đều do Cổ Lệ tự mình lựa cho anh.

"Chủ nhân..." Mang theo hành lý đứng trước cửa biệt thự độc lập ở ngoại ô, Trương Thừa Ngạn thắc mắc gọi.

"Nô lệ, chuyện em muốn biết, sau này tôi sẽ nói cho em." Cổ Lệ không hề ngạc nhiên trước thắc mắc của anh, hắn đẩy cửa, dẫn anh vào phòng khách.

Căn nhà rất lớn, khắp nơi đều trải thảm nhung dày, lúc đi chân trần trên đó, Trương Thừa Ngạn không khỏi nghĩ, phải chăng từng có nô lệ khác đi lại trong căn nhà này... bò... tôn hắn làm chủ?

"Đây là phòng của em, thu dọn xong thì tới phòng khách."

Sau khi đưa anh đến căn phòng ở lầu hai, Cổ Lệ đi thẳng xuống lầu.

Trương Thừa Ngạn tò mò nhìn gian phòng một chút, đồ đạc cơ bản đầy đủ bên trong, còn có thêm một buồng vệ sinh.

Vội vàng thu dọn xong hành lý của mình, anh nghe theo phân phó, xuống lầu đi tới phòng khách.

Cổ Lệ đang ngồi trên sô pha chờ anh, thấy anh đi tới thì vỗ vỗ chân mình.

Phép tắc cơ bản đã được dạy qua, Trương Thừa Ngạn đi chân trần đến bên chân hắn, quỳ xuống.

"Em muốn biết tại sao tôi lại là người quản lý của Thành Bảo đúng chứ?"

Trương Thừa Ngạn lắc đầu: "Em muốn biết sao ngài lại làm y tá."

Cổ Lệ mỉm cười, "Em có thể hiểu thế này, làm việc ở bệnh viện là nghề nghiệp chính của tôi, công việc ở Thành Bảo mới là nghề tay trái."

Trương Thừa Ngạn khó hiểu nhìn hắn.

"Nô lệ, không phải là công việc nào mang lại nhiều vật chất hơn mới là công việc chính— về điều này, tôi cũng phải trả giá rồi mới nhận ra."

Trương Thừa Ngạn im lặng chờ đợi, không chen vào.

"Tôi học trường y của UCLA," Cổ Lệ nói, "vừa học vừa làm thêm ở câu lạc bộ SM nổi tiếng California— vì hứng thú cũng vì tiền, nhưng vì dành quá nhiều sức lực vào đó, cuối cùng ngay cả trường y cũng không thể thuận lợi tốt nghiệp."

Trương Thừa Ngạn hơi mở to hai mắt, anh biết, học tập và thực tập của trường y học Mỹ cực kỳ nghiêm khắc, quả thực sai lầm nhỏ thôi cũng không tốt nghiệp được.

"Ở câu lạc bộ, tôi làm quản lý, rồi dứt khoát bỏ học... Vài năm trước, ông chủ phía sau nhìn trúng thị trường khiêu dâm của thành phố S, dùng mô hình tương tự mở Thành Bảo ở thành phố S. Sau khi Thành Bảo khai trương, ông ấy cho tôi một phần cổ phần, tôi qua bên này thay ông ấy quản lý kinh doanh."

"Nhưng sau khi Thành Bảo đi vào quỹ đạo, tôi đột nhiên hoài niệm cuộc sống ở bệnh viện," Cổ Lệ xoa tóc anh, "âm thanh máy móc va chạm lẫn nhau, áo blouse trắng tràn ngập cảm giác cấm dục, đèn vô ảnh trong phòng phẫu thuật..."

"Cho nên tôi thi giấy phép y tá, vào bệnh viện trực thuộc đại học S, thuận tay... nhặt được em."

Câu nói cuối cùng Cổ Lệ ghé sát vào tai Trương Thừa Ngạn nói, hơi thở nóng bỏng phả bên tai, làm mặt Trương Thừa Ngạn đỏ bừng.

Trương Thừa Ngạn không dám tránh hắn, ấp a ấp úng nói: "Vậy chủ nhân có phải... đã sớm nhìn ra... em là..."

"Là cái gì..." Cổ Lệ thờ ơ hỏi.

"Là..."

"Đĩ dâm dục cầu bất mãn ư?"

Trương Thừa Ngạn đỏ mặt, không nói nên lời.

"Đứng lên," Cổ Lệ ra lệnh, "cởi quần áo ra, gấp lại đặt bên cạnh."

Mặc dù là lần đầu tiên được yêu cầu lõa lồ cơ thể, nhưng Trương Thừa Ngạn không chút do dự đứng lên, cởi quần áo, quần lót trên người, sau đó xếp ngay ngắn bên cạnh.

"Hai tay đưa ra sau lưng, đầu gối mở rộng bằng vai, quỳ xuống."

Trương Thừa Ngạn làm theo chỉ dẫn của hắn, quỳ xuống trước mặt hắn như một nô lệ.

Cổ Lệ từ trên sô pha đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh anh. Trương Thừa Ngạn ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi đuổi theo bóng dáng hắn.

"Đây là tư thế quỳ tiêu chuẩn của nô lệ," Cổ Lệ nói, "nhớ kỹ, khi quỳ như vậy, ánh mắt của em phải nhìn thẳng về trước— khi chủ nhân đứng lên, tầm mắt của em chỉ được phép nhìn tới hạ thân của tôi."

Trương Thừa Ngạn rùng mình, vội vàng cúi đầu, nhìn thẳng phía trước.

"Đầu vú và dương vật của em là màu sắc tôi thích," Cổ Lệ bước tới, dùng ngữ khí đánh giá một món đồ nói, "eo không có sẹo lồi, gương mặt cũng rất xinh đẹp."

Cuộc đời Trương Thừa Ngạn ghét nhất người khác nói anh "trông rất xinh đẹp", nhưng được Cổ Lệ đánh giá như vậy, dường như làm anh cảm thấy hơi kiêu ngạo.

Cổ Lệ khẽ búng vào tai anh, nói: "Bây giờ nằm úp sấp về phía trước, bả vai chạm đất, mặt quay về bên phải tì xuống đất— hai chân dạng ra một chút, mông cố gắng vểnh lên cao nhất có thể."

Trương Thừa Ngạn làm theo mệnh lệnh của hắn, sau khi ngả sấp về phía trước, lại chậm rãi vểnh mông lên, mở cơ thể hướng về phía hắn.

"Màu sắc và hình dáng của cái miệng phía sau này cùng không tệ," Cổ Lệ ngồi xổm xuống phía sau anh, tỉ mỉ quan sát nói, "nhớ kỹ tư thế này, về sau bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, khi tôi búng tay, đây chính là tư thế em nên bày ra."

Trương Thừa Ngạn hai tay đưa ra phía sau, mặt dán trên mặt đất— tuy anh không nhìn thấy Cổ Lệ, nhưng có thể cảm nhận ánh mắt đối phương đang tuần tra ở nơi bí ẩn nhất của mình, mà cảm giác xấu hổ mãnh liệt này làm dương vật anh trong nháy mắt cương lên.

"Đáp lời."

"Vâng... chủ nhân."

"Ngồi dậy." Một lát sau, Cổ Lệ cho anh khôi phục tư thế quỳ.

Nhiệt độ điều hòa trong phòng thích hợp, Trương Thừa Ngạn lại cảm thấy hơi nóng.

Đợi anh quỳ xong, Cổ Lệ một lần nữa ngồi trở lại sô pha, tầm mắt rơi xuống dương vật đã hoàn toàn cương lên của anh.

Cổ Lệ duỗi mũi chân ra, nhẹ nhàng gảy dương vật của Trương Thừa Ngạn, hắn lên tiếng: "Nói cho tôi biết, dương vật của nô lệ... nên là cái dạng gì?"

Trương Thừa Ngạn vẫn duy trì tư thế quỳ, cố nén kích thích dưới hạ thân, đứt quãng nói, "Dương vật của nô lệ... nên... giữ trạng thái bán cương trong bất cứ lúc nào... để chủ nhân chơi đùa."

"Nếu em đã biết... tại sao bây giờ nó lại như thế này?"

"Em..." Trương Thừa Ngạn không ngừng bị Cổ Lệ dùng ngón chân đùa bỡn dương vật, sắc mặt anh ửng đỏ, thở dốc nói, "Lúc chủ nhân vừa mới nhìn em, em cảm thấy... rất nhục nhã... rất hưng phấn..."

Từ chối cho ý kiến, Cổ Lệ rút chân mình lại, đứng lên đi tới trước mặt anh.

"Lúc ở một mình tối qua, em có vừa nghĩ đến tôi vừa thủ dâm không?"

"Có..." Trương Thừa Ngạn đỏ mặt, gật đầu.

"Tôi hi vọng em đêm qua đã bắn đủ nhiều lần." Vừa dứt lời, Cổ Lệ đưa tay ấn đầu anh vào dưới hạ thân mình.

"Bởi vì với biểu hiện của em, tôi e là vài tháng tới em sẽ không có cơ hội xuất tinh đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro