Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Chuẩn bị cho tôi trong bất cứ tình huống nào

Chương 6: Chuẩn bị cho tôi trong bất cứ tình huống nào

Edit: nammogiuabanngay

-----

Khi nhìn thấy áo blouse trắng trong hộp, Trương Thừa Ngạn cứng đờ, đầu óc trống rỗng.

Thấy anh bất động hồi lâu, giọng nói kia hỏi, "Không mặc sao?"

Trương Thừa Ngạn chậm rãi đứng lên, "Tôi từ chối."

"Tại sao?" Người đứng sau gương bình tĩnh nói, "Đây không phải là hạng mục cậu không chấp nhận được."

"Việc riêng của cá nhân tôi, không cần phải khai báo với anh."

"Ha ha, dòng dõi bác sĩ, người tình trong mộng của nhiều người, bác sĩ phó chủ nhiệm trẻ tuổi nhất..." Người nọ tỉ mỉ điểm tên Trương Thừa Ngạn trong bệnh viện, ngữ điệu bỗng nhiên thay đổi—

"Bác sĩ Trương, thừa nhận mình là một đĩ dâm khoác áo blouse trắng khó đến vậy sao?"

Theo lời nói của hắn, trong căn phòng đèn đuốc sáng trưng trong nháy mắt rơi vào yên tĩnh như chết chóc.

Trương Thừa Ngạn cúi đầu hướng về phía tường kính, không nhìn thấy mình trong gương.

Không biết qua bao lâu, anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cái gương sáng loáng kia: "Anh điều tra tôi?"

Không biết từ đâu truyền đến tiếng cười nhạo.

"Tôi quen biết cậu."

Nắm đấm buông bên người Trương Thừa Ngạn càng siết chặt: "Anh là ai?"

"Cậu muốn biết tôi là ai?" Người nọ dừng một chút, "Tôi khuyên cậu nghĩ cho kỹ."

Trương Thừa Ngạn ngẩn người tại chỗ nhìn chính mình trong gương, vô số suy nghĩ đan xen thoáng hiện trong đầu anh— nếu đằng sau chiếc gương này thật sự là một người quen, hắn ta quen biết mình... Hoặc là dù hôm nay không gặp được hắn ta, nhưng về sau mỗi ngày mỗi đêm đều phải đoán...

"Tôi có thể ra ngoài gặp cậu," Giọng nói của người đàn ông ngắt lời suy nghĩ của anh, "Cậu cũng có thể rời khỏi Thành Bảo ngay khi không có gì xảy ra tối nay— tôi hứa với cậu, cuộc sống của cậu sẽ không bị xáo trộn và sẽ không bao giờ biết tôi là ai."

Câu hỏi lựa chọn có vẻ công bằng.

"Nếu thật sự không muốn cho tôi biết..." Sau một hồi im lặng, Trương Thừa Ngạn lên tiếng, "Cần gì phải vạch trần trước mặt tôi?"

"Ha ha, chó con lạc đường..." Người đàn ông cười nói, "Nhìn cậu mơ mơ màng màng không biết mình muốn gì, cảm thấy hơi đáng thương."

Có lẽ là vấn đề này bản thân anh cũng nghĩ quá lâu, Trương Thừa Ngạn thốt ra, "Tôi muốn gì?"

"Quanh đi quẩn lại đổi nhiều người như vậy, Dom tính phí căn bản không có khả năng thỏa mãn cậu," Người sau gương nói chắc nịch, "Thứ cậu muốn, là một chủ nhân 24/7."

"Ý anh là sao?"

"Nhận một chủ nhân, toàn tâm toàn ý phục tùng anh ta, để anh ta ràng buộc cậu, kỷ luật cậu, làm chủ cơ thể và nội tâm dâm loạn của cậu mọi lúc—anh ta cũng sẽ mang đến cho cậu sự an toàn và thỏa mãn tình dục cậu mơ ước."

"Mà tôi, là cơ hội duy nhất trong đời này của cậu."

Chỉnh ánh đèn trong phòng điều giáo sáng trưng, sau khi tường gương phản quang, ánh sáng càng sáng chói chiếu rọi toàn bộ căn phòng trống trải, dường như không có thứ gì có thể che giấu ở nơi này.

Trương Thừa Ngạn thẫn thờ nhìn thẳng vào gương, anh có một trực giác, người nói chuyện với với anh bây giờ đang ở phía sau bức tường kính này, nhìn rõ tất cả hành động của anh— từ khi bước vào gian phòng này, tất cả phản ứng của mình, đều nằm trong tay hắn ta.

"Tôi muốn gặp anh."

Hồi lâu sau, Trương Thừa Ngạn nghe được giọng nói của mình vang lên trong phòng.

Sau khi anh nói xong, nương theo một tiếng "cạch" nhẹ vang lên, cả mặt tường kính xuất hiện một khe hở, một cánh cửa từ chậm rãi mở ra.

Đầu tiên là mũi giày đen bóng loáng, sau đó là bộ vest cắt may tỉ mỉ. Người phía sau gương dùng một ngón tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bình tĩnh đi tới trước mặt Trương Thừa Ngạn.

Trương Thừa Ngạn hơi ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn người trước mặt, hai tay anh bất giác phát run.

Nhắm mắt lại, anh lẩm bẩm, "Cổ Lệ..."

Người đàn ông cao lớn anh tuấn trước mặt, là y tá nam chuyên môn vừa mới điều đến cho anh một tháng trước. Mà ngoài đồng phục y tá màu xanh đậm kia ra, anh chưa từng thấy hắn mặc trang phục khác trông như thế nào.

"Là tôi."

Khi chữ "tôi" rơi xuống, Cổ Lệ dùng ngón tay nhẹ nâng cằm Trương Thừa Ngạn lên.

"Tại sao..." Trương Thừa Ngạn nhắm mắt lại, khó khăn mở miệng, "Tại sao... anh lại..."

Dùng ngón tay vuốt ve cằm của anh, Cổ Lệ chậm rãi nói, "Tôi là y tá riêng của cậu, cũng là người điều hành Thành Bảo— chính người tinh anh giới y học như cậu, càng là..."

"Một con chó cái dâm đãng không hơn không kém."

Trương Thừa Ngạn thở dốc vài cái, hạ thân dường như lập tức vểnh lên.

Sự thay đổi này đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Cổ Lệ, hắn cong ngón tay, khẽ búng dương vật của Trương Thừa Ngạn cách lớp quần tây.

"Ưm..."

Kích thích cũng không quá lớn, Trương Thừa Ngạn lại nhịn không được rên thành tiếng.

"Từ nay về sau, tôi sẽ thay cậu dạy dỗ vật này thật tốt," Buông cằm Trương Thừa Ngạn ra, Cổ Lệ vòng qua sau lưng anh, một tay vòng qua vòng eo gầy của anh, khiến cơ thể hai người kề sát nhau.

"Từ giây phút nhận chủ trở đi, nó không thuộc về cậu nữa," Một bàn tay khác phủ lên mông, Cổ Lệ cách quần, tràn đầy tình dục xoa bóp từng tấc thịt trên mông anh, "nô lệ khi chưa được cho phép, cả ngày đừng nghĩ đến chuyện làm cách nào để thỏa mãn món đồ chơi hư hỏng này của mình..."

Tay đặt ở trên eo Trương Thừa Ngạn di chuyển xuống dưới, xoa bóp túi tinh một chút, cơn đau làm dương vật vừa rồi còn cứng tới phát đau của anh trong nháy mắt mềm nhũn một chút.

"Dương vật của nô lệ, phải luôn trong trạng thái bán cương— nó phải có khả năng cương hoàn toàn bất cứ khi nào tôi cần, bất cứ khi nào tôi muốn, và để tôi tùy ý chơi đùa."

Điều chỉnh trạng thái dương vật xong, ngón tay Cổ Lệ không chút do dự trượt về cái lỗ phía sau, "Mà cái miệng phía sau này, là thứ quan trọng nhất cậu dùng để lấy lòng chủ nhân, nó phải luôn luôn sạch sẽ, giữ trạng thái có thể cắm vào bất cứ lúc nào tôi muốn."

Chịu đựng sự chơi đùa của Cổ Lệ, Trương Thừa Ngạn khàn giọng hỏi: "Lúc đi làm cũng cần sao?"

Không có tiếng đáp lời.

Sau một hồi tiếng sột soạt, Cổ Lệ trực tiếp ra lệnh: "Mở mắt ra."

Trương Thừa Ngạn chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là chính mình khoác áo blouse trắng trong gương.

"Chủ nhân 24/7, sở hữu tất cả thời gian của nô lệ," Cổ Lệ đứng sau anh, nhìn anh trong gương, "bao gồm toàn bộ thời gian cậu mặc chiếc áo này."

Trương Thừa Ngạn không nhịn được hít sâu một hơi, "Vậy nếu lúc đi làm anh muốn làm tình với tôi, mà tôi..."

Không đợi anh nói xong, Cổ Lệ đã bật cười, "Với tư chất hiện tại của cậu, qua mấy tháng nữa cũng không biết có tư cách dùng miệng hầu hạ tôi không, càng miễn bàn đến chuyện được tôi sử dụng..."

Hắn dùng mũi giày đá nhẹ vào đầu gối Trương Thừa Ngạn, hai đầu gối bác sĩ mềm nhũn, nhất thời quỳ rạp xuống đất.

Cổ Lệ ngồi xổm xuống bên cạnh anh, vỗ nhẹ hai má anh, "Không bao lâu nữa, cậu sẽ ngày đêm khát vọng sự đụng chạm của chủ nhân. Một ánh nhìn, một câu nói cũng có thể khiến cậu dễ dàng cương lên, nhưng ngại mong muốn của chủ nhân mà phải đau khổ kiềm chế."

Trương Thừa Ngạn lần nữa nhắm mắt lại, anh quả thực không muốn tin, mỗi một câu nói, mỗi một cảnh tượng của Cổ Lệ, đều chuẩn xác khơi dậy dục vọng sâu trong nội tâm anh.

Khi ngón tay lần nữa chạm đến lỗ sau, Trương Thừa Ngạn xót xa phát hiện, mình lại đang vô thức xoay eo, cách quần áo đuổi theo tay Cổ Lệ.

"Nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu đi."

Trương Thừa Ngạn nghe lời mở mắt, anh nhìn thấy chính mình trong gương, khóe mắt lại mang máng ánh nước.

"Ha ha, con chó cái rơi nước mắt cầu xin người ta chịch mình..."

"Tôi sẽ cho cậu thêm chút thời gian..." Cổ Lệ buông anh ra, chậm rãi đứng lên.

"Ngày mai trước khi tan làm, cho tôi biết quyết định của cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro