Chương 5: Quả nhiên không có phép tắc
Chương 5: Quả nhiên không có phép tắc
Edit: nammogiuabanngay
-----
"Mời ngài đi theo tôi."
Quầy tiếp tân của "Thành Bảo", nhân viên quẹt thẻ hội viên Trương Thừa Ngạn đưa tới, sau lịch sự dẫn đường cho anh.
Trương Thừa Ngạn gật đầu một cái, cùng nhân viên đi sâu vào bên trong.
Tòa nhà câu lạc bộ này rất lớn, các không gian công cộng rộng rãi sáng sủa, toàn bộ trang hoàng theo phong cách châu Âu phức tạp. Nền hành lang trải thảm nhung rất dày, khi giẫm lên không hề phát ra tiếng.
Hai bên hành lang các tầng là các gian phòng đơn độc, có một số vách tường giữa các phòng có thể mở ra, kết nối thành sân vận động lớn với các chức năng khác nhau. Mỗi phòng trong câu lạc bộ đều được xử lý cách âm. Cho dù ở bên trong quay phim, tụ tập chơi some, hay chủ nô điều giáo... đều có thể bảo đảm không bị người bên ngoài nghe thấy.
Hội viên sơ cấp như Trương Thừa Ngạn thông thường chỉ có thể tiếp xúc với những phòng điều giáo bình thường mà thôi.
Nhưng hôm nay có gì đó đặc biệt.
Sau khi chuyển sang thang máy, nhân viên đưa anh đến cánh phía đông của tòa thành, nơi anh chưa từng đến, rồi mở cửa một căn phòng cho anh.
Trương Thừa Ngạn bước vào phòng, lọt vào tầm mắt là một mặt tường kính.
"Tôi không nhớ tôi có yêu cầu căn phòng như vậy." Bình thường nói chuyện anh luôn theo thói quen hơi nâng cằm, đối diện với nhân viên của câu lạc bộ cũng không ngoại lệ.
Nhân viên lịch sự đáp: "Nếu ngài có thắc mắc, lát nữa có thể hỏi thầy điều giáo— là ngài ấy sắp xếp gian phòng này cho ngài."
Trương Thừa Ngạn lạnh mặt hỏi cậu ta, "Thầy điều giáo hôm nay tên gì?" Lúc hẹn trước trên mạng, anh chỉ chọn hạng mục, mục thầy điều giáo chọn random.
Nhân viên đáp: "Xin lỗi ngài, chỗ tôi không có tin tức liên quan, ngài có thể trực tiếp hỏi ngài ấy."
Thấy nhân viên hỏi gì cũng không biết, Trương Thừa Ngạn bảo cậu ta có thể đi, nhân viên gật đầu một cái với anh rồi rời đi.
So với những phòng điều giáo trước kia, gian phòng này không lớn lắm, trừ xa hoa nhất quán ra cũng không có bài trí gì đặc biệt. Nhưng kỳ lạ là, trong gian phòng này không có hình cụ cũng không có nội thất gì, toàn bộ gian phòng trừ bức tường kính dễ thấy kia, chỉ có một cái hộp giấy hình vuông đặt trên mặt đất .
Đừng nói giường, ngay cả ghế cũng chẳng có.
Trương Thừa Ngạn bình tĩnh chờ đợi, sau khi một mình đợi trong chốc lát, tầm mắt của anh ngày càng tập trung đến chiếc hộp giấy kia.
Lại mấy phút trôi qua, thầy điều giáo vẫn chưa xuất hiện, Trương Thừa Ngạn đi tới đi lui vài bước trong phòng, không nhịn được muốn mở nắp hộp giấy ra.
Đương lúc anh ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào nắp hộp giấy, trong phòng bỗng có một tiếng cười khẽ vang lên.
"Quả nhiên không có phép tắc."
Động tác đột nhiên ngừng lại, Trương Thừa Ngạn đứng bật dậy, theo bản năng hỏi: "Ai?"
Giọng nói kia không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại ung dung nói: "Không ai nói cho cậu sao? Đồ trong phòng điều giáo chỉ có Dom mới có thể đụng vào."
Trương Thừa Ngạn nhìn quanh bốn phía, nhận ra giọng nói này đến từ một nơi nào đó từ hệ thống loa ẩn trong phòng, mà chủ nhân của giọng nói, chắc chắn có thể thông qua camera quan sát động tác của anh.
Nghĩ đến đây, anh lùi lại một bước khỏi cái hộp.
"Anh là Dom của tôi hôm nay?" Hai bàn tay nắm chặt bên người, giọng Trương Thừa Ngạn trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Anh đến trễ rồi."
Đáp lại là một tràng cười.
"Tôi quả thực là Dom, nhưng cậu không phải Sub của tôi," Giọng nói vang lên sau tiếng cười, "hôm nay tôi đến đây chỉ vì tò mò."
Nghe được ý bỡn cợt trong lời nói của đối phương, Trương Thừa Ngạn cũng chẳng nổi giận.
"Đây là thái độ của Thành Bảo với khách hàng sao?" Trương Thừa Ngạn lạnh lùng nói, "Tôi muốn khiếu nại với quản lý của anh."
"Tôi nghĩ cậu hiểu sai gì đó rồi," Giọng nói trong phòng dường như không tức giận, "Thứ nhất, tôi không có quản lý. Thứ hai..."
Giọng nói kia cố ý dừng lại một chút, nói: "Cậu cũng không phải là khách của Thành Bảo."
"Ý anh là sao?"
"Xét đến cách cư xử dở tệ của cậu, Thành Bảo đã quyết định đưa cậu vào danh sách đen, sau hôm nay, nếu không có sự cho phép của tôi, cậu không có quyền bước chân vào Thành Bảo."
"Tôi không hiểu." Trầm mặc một lát, Trương Thừa Ngạn lên tiếng.
"Cậu biết chuyện gì đang xảy ra mà."
Sau sự im lặng lần nữa, người đứng ở giữa gian phòng hơi hất cằm lên.
"Thành Bảo danh tiếng lẫy lừng chẳng qua cũng đến thế mà thôi," Ngữ điệu Trương Thừa Ngạn kiêu căng, "cái gọi là thầy điều giáo... Ha ha, về sau không đến cũng được."
Nói xong câu đó, anh nhấc chân đi về phía cửa.
Thế nhưng, ngay khi anh sắp mở cửa phòng, giọng nói trong phòng lại vang lên.
"Sao cậu tìm được tới chỗ này?"
Trương Thừa Ngạn cầm tay nắm cửa dừng một chút, không đợi anh nghĩ có nên đáp lại hay không, giọng nói kia tự mình nói tiếp, "Không có bạn trai, không có bạn tình. Hơn phân nửa là chỗ nào đó buổi tối thiếu chịch, lướt đến trang web của chúng tôi..."
"Tiếc là người bình thường xem thì cũng thôi đi. Món hàng như cậu, thủ dâm trước máy tính chỉ có thể càng ngày càng trống rỗng, cuối cùng không nhịn được mà tìm tới cửa..."
Trúng phóc.
"Thế thì sao nào?" Trương Thừa Ngạn trước cửa hơi nghiêng đầu, nói, "Sự thật chứng minh, thầy điều giáo của mấy người cực kỳ kém cỏi. Mấy lần gần đây, dù tôi có cởi sạch quỳ gối trước mặt họ— họ cũng không có cách nào làm tôi cương lên."
"Quan hệ qua hậu môn, khẩu giao..." Trong phòng truyền đến tiếng lật giấy, giọng nói kia không để ý tới lời của anh, ngược lại trêu chọc nói, "Muốn làm món hàng như cậu xin bị chịch vốn không cần làm đến mức độ này."
Trương Thừa Ngạn mím môi, không đáp lời hắn.
"Cậu có tin ngay cả quần áo tôi cũng không bắt cậu cởi, lại có thể làm cậu khóc lóc xin người ta chịch mình không?"
"Quá khoác lác sẽ vỡ mồm đấy." Trương Thừa Ngạn lạnh lùng nói.
"Không những không cần cởi, còn có thể cho cậu thêm một lớp." Giọng nói kia nói chắc nịch, "Trong chiếc hộp trên mặt đất có một bộ đồ chuẩn bị riêng cho cậu đấy, mặc vào thử xem."
Trương Thừa Ngạn do dự vài giây, cuối cùng không dằn được lòng hiếu kỳ của mình mà nhấc chân đi về giữa phòng.
Vài bước ngắn ngủi, trong lòng anh rất hỗn loạn, không cam lòng bị cám dỗ, loáng thoáng bất an, thậm chí còn hơi mong chờ. Trong đầu anh hiện lên rất nhiều đạo cụ kỳ lạ, rồi phản ứng của mình khi thấy những thứ kia.
Nhưng tất cả tưởng tượng trên đều tự động bị xóa bỏ trong khoảnh khắc anh mở chiếc hộp kia ra...
Trong hộp là một chiếc áo blouse trắng được gấp gọn gàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro