Chương 36*
Chương 36: Ngoại truyện 2
Edit: nammogiuabanngay
-----
Sếp lớn bảo tan họp đương nhiên mọi người chỉ đành làm theo. Không lâu sau, người trong phòng họp đều rời đi hết.
"Phòng làm việc của tôi ngay sát vách." Cổ Lệ đứng dậy, làm động tác mời Ian.
Ian gật đầu, bảo vệ sĩ đợi mình trong phòng họp rồi đi ra ngoài.
Trương Thừa Ngạn quỳ trên mặt đất, vừa định đứng dậy thì anh bị Cổ Lệ ấn đầu.
"Bò qua đó."
Ian bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Trương Thừa Ngạn bò bằng tứ chi, mông hơi vểnh lên, bò ra cửa theo bước chân Cổ Lệ.
Sau đó, y nghe rõ ràng tiếng nuốt nước miếng từ vệ sĩ của mình.
Ian sắc mặt xanh mét nhìn thoáng qua vệ sĩ, anh ta sợ tới mức vội vàng rời mắt đi.
"Bitch." Nhìn điệu bộ quyến rũ của Trương Thừa Ngạn, Ian thầm mắng.
---
"Ngài Evans, mời."
Cổ Lệ mở cửa phòng làm việc của mình, để Ian đi trước.
Ian liếc nhìn Trương Thừa Ngạn đang theo bên chân Cổ Lệ, bước vào trong.
Ba người đi vào, cánh cửa lớn bằng gỗ hồ đào được đóng kín lại, không để lọt ra một tia sáng nào.
Vừa bước vào phòng làm việc, Trương Thừa Ngạn đã cởi quần áo, âu phục, sơ mi, giày, quần tây, quần lót, cởi xong thì đặt gọn gàng bên cạnh, hoàn toàn không để tâm Ian Evans đang ở đây.
Sau khi cả người trần truồng, anh bò tới bên chân Cổ Lệ, cúi đầu hôn lên mũi giày của hắn, khi ngồi dậy đã là tư thế quỳ tiêu chuẩn của nô lệ.
Cách đó vài bước, Ian nhìn chằm chằm khuyên bạc trước ngực và dưới háng anh, Trương Thừa Ngạn rất điềm nhiên, chỉ để ý đến động tác của Cổ Lệ.
Chỉ thấy Cổ Lệ đi tới bên bàn làm việc, xoay chỗ ngồi của mình về phía Ian, "Mời ngồi."
Ian ngước mắt nhìn hắn, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi quỳ xuống.
Cổ Lệ thấy thế thì mỉm cười, cũng chẳng cưỡng cầu, tự mình ngồi vào vị trí chủ nhân. Thấy hắn ngồi vào chỗ của mình, Trương Thừa Ngạn quỳ xuống bên chân hắn.
Cổ Lệ mở ngăn kéo, lấy một điếu thuốc ra kẹp giữa ngón tay, Trương Thừa Ngạn lập tức đứng dậy giúp hắn châm thuốc.
Cổ Lệ hít một hơi thật sâu, sau đó nhả khói thuốc ra.
"Nói đi, chuyện gì."
Giọng nói của hắn không còn chút kính cẩn ban nãy nữa.
Ian nhìn hắn, không nói lời nào, bắt đầu cởi nút áo sơ mi.
Áo khoác và áo sơ mi bị y cởi ra một thể, nửa thân trên lập tức trần trụi.
Là người phương Tây, tuy vóc dáng cơ thể y không quá khoa trương nhưng có thể thấy rõ cơ bụng tám múi, là dáng vẻ mặc đồ trông có vẻ gầy nhưng cởi áo lại có 'da thịt' điển hình.
Trương Thừa Ngạn liếc trộm cơ thể trần truồng của y một cái, tuy anh rất ghét Ian, nhưng không thể không thừa nhận rằng cơ thể của y rất cám dỗ.
Sau khi cởi quần áo, Ian kéo sợi dây chuyền bạc đeo trên cổ lên, cho Cổ Lệ thấy mặt dây chuyền.
Một chiếc nhẫn được khắc biểu tượng gia tộc phức tạp.
"Cậu..." Cổ Lệ ngập ngừng nhìn y.
"Chú em chết rồi," Ian nhìn thẳng vào mắt Cổ Lệ, chậm rãi nói: "em thay chú ấy trở thành gia chủ."
"Chuyện từ khi nào?" Cổ Lệ trầm mặc một lát, hỏi, "chuyện lớn như vậy sao bên ngoài không có chút động tĩnh gì?"
"Ba ngày trước," Ian bình tĩnh đáp, "trước khi mọi chuyện ổn định, tạm thời em phải giấu tin tức này."
"Vậy cậu đến đây làm gì?" Cổ Lệ khẽ nhíu mày.
"Đến tìm ngài," Ian buông sợi dây chuyền trên tay xuống, bò đến trước mặt Cổ Lệ, "Chú em chết rồi, không ai có thể ngăn cản em ở bên ngài nữa."
Trương Thừa Ngạn rùng mình, không kìm được nhìn lén Cổ Lệ.
Cổ Lệ cúi đầu nhìn Ian đang bò đến bên chân mình, hồi lâu sau, hắn thở dài một hơi.
"Ian..."
Cuối cùng hắn không gọi y là ngài Evans nữa.
"Chủ nhân." Ian ngẩng đầu lên, quyến luyến nhìn hắn.
"Chuyện giữa chúng ta đã nói rõ ràng khi chi nhánh của Thành Bảo khai trương rồi..."
"Không không," Ian bò mấy bước, ôm lấy cổ chân Cổ Lệ, "lúc ấy là không có cách nào, em không giữ được ngài, lại không thể tới tìm ngài--- chẳng qua chú em tưởng chúng ta lên giường nên mới nổ súng với ngài, nếu để ông ấy biết quan hệ thật sự của chúng ta nhất định sẽ tìm cách giết ngài!"
Trương Thừa Ngạn sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới vết sẹo cũ trên vai Cổ Lệ, quả nhiên là... vết thương do súng bắn ư?
"Mấy năm nay em một mực chờ cơ hội, một mực chờ..." Ian dán mặt vào chân Cổ Lệ, mè nheo, thì thầm, "cuối cùng cũng chờ được cơ hội vào ba ngày trước..."
Gia chủ tiền nhiệm của gia tộc Evans, chết trên giường người tình mới của mình.
"Em rất nhớ ngài... cực kỳ cực kỳ nhớ... sau khi ngài rời đi, em chưa từng chạm vào bất cứ ai..."
Nói tới đây, Ian hít một hơi, quỳ thẳng người giơ tay trái lên thề, "Lấy danh nghĩa gia chủ gia tộc Evans, tôi, Ian Evans xin thề, tôi mãi mãi là nô lệ của Cổ Lệ, cả người tôi đều thuộc về Cổ Lệ, kiếp này chỉ để mình anh ấy sử dụng."
Nói xong lời thề, y vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Cổ Lệ, môi khẽ run rẩy.
Cổ Lệ và y nhìn nhau hồi lâu, hắn thở dài một tiếng, ngón tay xoa lên xương quai xanh của y.
Đầu ngón tay vuốt dọc theo xương đòn, từ từ vòng ra sau, cuối cùng vòng ra sau cổ Ian.
Cổ Lệ tháo sợi dây chuyền bạc trên cổ y ra, gỡ chiếc nhẫn tượng trưng cho gia tộc đang được đeo xuống.
"Ian, lời thề này tôi không thể nhận," Cổ Lệ kéo tay trái Ian qua, giúp y đeo nhẫn, "bây giờ cậu có trách nhiệm rất lớn, gánh vác tính mạng của rất nhiều người."
"Em chỉ muốn làm nô lệ của ngài," Ian nắm lấy tay Cổ Lệ, "những người khác em không quan tâm."
"Con người không thể bị ham muốn chi phối."
"Ngài là tất cả của em." Ian tha thiết nhìn hắn.
"Tôi biết cậu ngại thân phận, không thể đi tìm Dom khác," Cổ Lệ vẫn đang cố gắng thuyết phục y, giọng điệu có thể nói rất dịu dàng, "tôi có thể giúp cậu sắp xếp một Dom tương xứng khác, giữ bí mật tuyệt đối."
Nghe hắn nói xong, hốc mắt Ian đỏ bừng: "Em chỉ muốn làm chó của ngài."
Thấy chỉ nói thôi không được, Cổ Lệ rút tay mình ra khỏi tay y, giọng điệu lạnh lùng, "Cậu vẫn chưa nghe hiểu ý của tôi sao?"
Trương Thừa Ngạn quỳ bên cạnh, nghe ngữ điệu lạnh tanh của Cổ Lệ, không khỏi rùng mình một cái.
"Vậy tôi đổi cách nói khác cho cậu hiểu."
Cổ Lệ nâng cằm Ian lên, gằn từng chữ:
"Con chó như cậu, tôi chơi chán rồi."
---
Hơi nước mờ mịt trong phòng tắm, Trương Thừa Ngạn tắm rửa xong thì lau khô người, hay tay chống lên bồn rửa tay, mãi, anh vẫn không ngẩng đầu lên.
Về tới nhà đã khuya, Cổ Lệ tắm rửa xong đã lên giường. Một mình anh ở lại trong buồng tắm vệ sinh sạch sẽ, lại không muốn ra ngoài nhanh như vậy.
Trương Thừa Ngạn gạt hơi nước bám trên gương, ngẩng đầu nhìn chính mình, hồi lâu sau anh mới tắt đèn ra khỏi buồng tắm.
Trong phòng ngủ tối đen như mực, Cổ Lệ đã ngủ rồi. Trương Thừa Ngạn lặng lẽ bò lên giường, anh nằm nghiêng, chỉ chiếm một chỗ nhỏ bên giường.
Anh cứ duy trì tư thế này, không biết đã qua bao lâu anh vẫn chưa thấy buồn ngủ.
Mọi chuyện xảy ra trong hôm nay như một bộ phim chiếu lại trong đầu anh, từ chuyện Ian tới bệnh viện rồi cái quỳ kia, đến việc y kiêu ngạo cầm súng chĩa vào mình, rồi tới chuyện y quỳ xuống thề trước mặt Cổ Lệ ...
Cuối cùng là tiếng khóc tuyệt vọng của y khi Cổ Lệ giận dữ bỏ đi.
Lẽ ra phải vui mừng khi chủ nhân từ chối một nô lệ khác ngay trước mặt mình. Nhưng tất cả những gì diễn ra trong phòng làm việc của Cổ Lệ tối nay lại khiến anh cảm thấy bị kìm nén.
Suy nghĩ lung tung một hồi, trong đầu Trương Thừa Ngạn bỗng hiện lên một thành ngữ.
Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Lúc cảm xúc đang tuôn trào mãnh liệt, Cổ Lệ chợt xoay người ôm eo anh, dán môi lên vành tai anh.
"Không ngủ sao?"
Trương Thừa Ngạn hoàn hồn, nghiêng người vểnh mông lên với hắn.
"Chủ nhân muốn dùng em ư?"
Từ sau khi Cổ Lệ chịch anh, ngày nào họ cũng ngủ chung với nhau. Có khi là đếm khuya, có khi là rạng sáng, lúc Cổ Lệ có hứng thú sẽ dùng tư thế thuận tiền cắm vào để hắn trút hết dục vọng.
Dù Trương Thừa Ngạn ngủ hay thức, đều phải nhận lấy hứng chú chơi đùa hoặc chủ nhân rút phích cắm hậu môn bất cứ lúc nào. Trong quá trình sử dụng, anh hiếm khi được xuất tinh, lý do rất đơn giản--- chủ nhân của anh thích nô lệ cấm dục để duy trì cơ thể nhạy cảm.
Một ngày, ba ngày, mười ngày, ba mươi ngày. Vì không biết khi nào sẽ được xuất tinh, làm nô lệ cực kỳ mong chờ vào mỗi lần đụng chạm.
Trừ ba chiếc khuyên trên người, lúc ngủ Trương Thừa Ngạn không được mặc bất kỳ quần áo nào, thường ngày chỉ cần Cổ Lệ tùy tiện sờ anh mấy cái, anh sẽ hưng phấn đến không thể kiềm chế. Mà hôm nay, khi chủ nhân sờ từ eo xuống dương vật lại nhận ra anh chẳng cương lên.
"Tôi không nhớ đã từng cho em 'ăn'," Tay Cổ Lệ dừng lại, "Ăn vụng hử?"
Trương Thừa Ngạn sợ hãi lắc đầu: "Không có."
Cổ Lệ đùa giỡn dương vật của anh, "Vậy xảy ra chuyện gì?"
Trương Thừa Ngạn mở miệng, lại phát hiện những tâm tư nhỏ nhặt kia không thể nói thành lời.
"Ban nãy em phân tâm."
Cổ Lệ không truy xét đáp án của anh, một tay hắn nắm lấy dương vật Trương Thừa Ngạn, tay kia vòng qua sau lưng anh, đầu ngón tay dọc theo xương cụt lướt thẳng xuống bên dưới, đâm thẳng vào lỗ sau của anh.
"A ưm..."
Trong bóng đêm phát ra một tiếng rên rỉ dâm đãng, Trương Thừa Ngạn không ngờ Cổ Lệ sẽ dùng ngón tay đâm thẳng vào, lỗ sau siết chặt.
Hắn chuẩn xác tìm được vị trí mình thoải mái nhất, Cổ Lệ cắm hai ngón tay vào: "Vểnh mông cao thêm chút nữa."
Trương Thừa Ngạn cố gắng vểnh mông mình cao lên, lại không biết xấu hổ giơ một chân lên, để bàn tay Cổ Lệ phủ lên cửa vào của anh.
"Dang rộng mông như vậy làm gì?" Ngón tay Cổ Lệ từ từ đâm rút, "Còn kẹp chặt như vậy... Bình thường không có đàn ông muốn làm em sao?"
Đêm tối giấu đi khuôn mặt và biểu cảm của con người, nhưng không che giấu được sự nóng bỏng và hưng phấn của cơ thể. Bị Cổ Lệ dùng ngón tay đâm vào chỗ nhạy cảm nhất ở lỗ sau, Trương Thừa Ngạn thốt ra mấy tiếng khàn khàn, hưng phấn đến thất thanh.
"Không... không có..." Lỗ sau siết chặt theo tần suất đâm rút của Cổ Lệ, Trương Thừa Ngạn nói không nên lời, "không có... đàn ông... chịu chơi em."
"Ướt thành thế này," Lỗ sau đã được bôi trơn, bị ngón tay cắm vào không khỏi phát ra tiếng nước lép nhép, "tối nào cũng dâm đến chảy nước như vậy lại không có đàn ông chịu làm em?"
"Lúc em ra ngoài bán thân, có dạng lồn mình ra cho người khác xem thế này không?"
Trương Thừa Ngạn nức nở một tiếng, hai chân mở rộng, hai tay đẩy kẽ mông ra.
"Địt em... chịch em đi..."
"Chịch em?" Cổ Lệ rút ngón tay của mình ra, tát mông anh một cái thật mạnh, "Em ra ngoài bán thân, chẳng lẽ còn muốn tôi phục vụ em?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro