Chương 35
Chương 35: Ngoại truyện 1
Edit: nammogiuabanngay
-----
Giờ tan ca, trời có mưa phùn.
Lúc ra khỏi bệnh viện, Trương Thừa Ngạn không mang ô. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, vươn tay thử mưa rồi nhanh chóng rời khỏi tòa nhà bệnh viện.
Mưa xuân nhẹ nhàng phả vào mặt. Đi bộ tới bãi đậu xe chỉ mấy phút, Trương Thừa Ngạn đút hai tay vào túi, cúi đầu đi về phía trước. Thực tế, trong lòng anh đang cân nhắc chút chuyện, không để ý sắc trời chung quanh lắm.
Giờ làm việc buổi sáng, phòng khám xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Nói rõ ra thì có một chàng trai người nước ngoài đăng ký khám bệnh, sau khi vào phòng khám, trước mặt anh và Cổ Lệ, y bình tĩnh dùng tư thế tiêu chuẩn của nô lệ quỳ xuống, gọi chủ nhân của anh là "Master".
Lúc ấy Cổ Lệ hơi sửng sốt, sau đó nói bằng tiếng Anh: "Tôi đã không còn là chủ nhân của cậu, đang giờ làm việc, xin đừng quấy rầy công việc của tôi."
Người nọ nghe lệnh đuổi khách sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng cũng nghe lời đứng dậy đi ra ngoài, đến lúc tan tầm cũng không xuất hiện nữa. Cả ngày rất nhiều bệnh nhân, Trương Thừa Ngạn và Cổ Lệ bận rộn công việc, không có thời gian nói về chuyện này.
Tối nay họ phải tới Thành Bảo, sau khi tan làm Trương Thừa Ngạn lái xe trước như thường lệ. Dọc đường đi, trong lòng anh đang tính xem lát nữa lên xe Cổ Lệ có nói chuyện này với anh không.
Trong lúc trầm tư, Trương Thừa Ngạn đi tới bên cạnh xe nhấn nút mở khóa trên chìa khóa. Xe phát ra tiếng "bíp" ngắn ngủi, tay anh vừa chạm đến cửa xe đã bị người từ sau lưng dùng tay bịt miệng, thô bạo kéo về phía sau.
Cơ thể phản ứng lại trước tiên, Trương Thừa Ngạn tay đấm chân đá thử giãy ra khỏi hắn ta, tay người sau lưng lại bịt kín miệng anh, kéo anh tới góc chết camera.
Trong góc tối của bãi đỗ xe, một người đàn ông xuất hiện trong bóng tối, chậm rãi đi về phía Trương Thừa Ngạn, bác sĩ vốn liều mạng giãy dụa khi nhìn thấy người nọ bỗng nhiên ngừng động tác.
Người đàn ông đi tới thân hình cao lớn, tóc vàng mắt xanh, trên người khoác áo gió đen, làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú trắng bóc, có thể so với ma cà rồng trong phim.
Thấy Trương Thừa Ngạn ngừng giãy dụa, người nọ bảo thủ hạ buông anh ra.
"Là anh." Trương Thừa Ngạn phủi chỗ bị nhăn trên người, nét mặt đã bình tĩnh hẳn.
Người trước mặt này, là chuyện ngoài ý muốn xảy ra lúc sáng kia--- Trương Thừa Ngạn thậm chí còn nhớ rõ tên y dùng để chẩn bệnh.
"Mr. Ian Evans, thật ra không cần thế này," Giọng điệu của bác sĩ rất bình tĩnh, nhưng hiểu sao nghe cực kỳ cay nghiệt, "chỉ cần anh mở miệng, tôi sẽ cùng anh đi tới bất cứ đâu--- suy cho cùng chuyện liên quan tới chủ nhân, tôi nhất định sẽ để tâm."
Vừa dứt lời, Ian Evans đi tới trước mặt anh, túm cổ áo sơ mi lên.
"Cậu quả nhiên đáng ghét như trong lời đồn," Đôi mắt màu xanh hơi nheo lại, giọng điệu cực kỳ chán ghét, "chỉ là một con chó cái đã bị rất nhiều người chơi qua, lại kiêu ngạo đến vậy."
Trương Thừa Ngạn không nhíu mày, lạnh lùng đáp trả: "Chung quy vẫn tốt hơn một con chó chẳng ai cần."
Lời nói lọt vào tai y, sát khí chợt lóe lên trong mắt Ian.
Trương Thừa Ngạn thấy lồng ngực ớn lạnh, cúi đầu xuống thì thấy một khẩu súng lục mini màu bạc chĩa thẳng vào ngực anh.
"Thứ đĩ dơ bẩn," Ian cúi đầu, lời nói rít ra từ kẽ răng, "mày chỉ xứng xuống địa ngục."
Tim Trương Thừa Ngạn đập điên cuồng, anh không ngờ người này nói chuyện không hợp lại rút thẳng súng ra.
"Đê tiện như mày," Ian cầm súng lục, dùng họng súng ác ý nghiền qua ngực anh, "căn bản không xứng..."
"Cạch" một tiếng, họng súng cách áo sơ mi đụng tới khuyên vú bên trái, Ian biến sắc, động tác trên tay ngừng lại.
Dịch súng lục ra, y như không thể tin được mà nhìn chằm chằm ngực Trương Thừa Ngạn, lẩm bẩm nói: "Anh ấy cho?"
Trương Thừa Ngạn nhíu mày, không trả lời y.
Bàn tay cầm súng chậm rãi buông xuống bên người, Ian vươn tay kia ra, cách áo sơ mi chạm vào khuyên ngực của Trương Thừa Ngạn, y không nhận ra tay mình đang hơi run rẩy.
Không đợi y rút tay lại, Trương Thừa Ngạn chợt bắt lấy tay y, ấn đến đầu vú bên kia của mình.
"Ở đây cũng có..." Anh cố ý miêu tả hình dạng khuyên vú, sau khi xoa nó vài cái, anh lại nắm lấy tay Ian, ấn xuống háng, "còn có... ở đây nữa."
Ian đột nhiên rút tay về, nhìn anh nham hiểm.
"Trên tất cả các khuyên đều có tên viết tắt của chủ nhân," Trương Thừa Ngạn hơi hất cằm về phía y, ngón tay đặt lên cúc áo trước ngực, "Anh muốn xem không?"
...
Không khí nhất thời ngưng trệ, dưới ánh đèn nhập nhằng trong ga ra, hai người nhìn chằm chằm đối phương, giằng co lẫn nhau.
Đúng lúc này, giọng nói của Cổ Lệ bỗng vang lên cách đó không xa.
"Mr.Evans."
Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn hắn, phản ứng đầu tiên của Ian là rút khẩu súng trong tay, Trương Thừa Ngạn thì lập tức thay đổi vẻ mặt cay nghiệt kia.
Động tác nhỏ của hai người đều bị Cổ Lệ thấy hết, hắn ung dung bước tới giữa hai người.
"Sao cậu rời khỏi San Francisco rồi?", Cổ Lệ hỏi.
"Tới tìm ngài." Ian ngữ khí kính cẩn, nhưng không quỳ xuống trước mặt Cổ Lệ như ban sáng.
Cổ Lệ không nói tiếp, hắn ôm eo Trương Thừa Ngạn, lại đưa tay giữ cằm anh.
Động tác kia mang theo ý sàm sỡ rõ ràng, gọi là "chơi đùa" thì đúng hơn.
"Đây là nô lệ của tôi, đừng đụng vào em ấy," Cổ Lệ nâng cằm Trương Thừa Ngạn về phía Ian, "theo đúng nghĩa đen."
Ian lẳng lặng nhìn Trương Thừa Ngạn ngoan ngoãn chịu đựng sự chơi đùa của hắn, trong mắt không biết là ao ước hay đố kỵ.
"Tôi biết rồi." Hồi lâu sau, Ian lạnh lùng đáp.
Sau khi nhận được câu trả lời, Cổ Lệ buông Trương Thừa Ngạn ra, nói: "Chúng tôi đến Thành Bảo, cậu đi cùng đi".
Ian cứng nhắc gật đầu với hắn: "Được."
---
Cổ Lệ để Trương Thừa Ngạn lái xe, mình thì ngồi ghế lái phụ, Ian ngồi ghế sau, vệ sĩ của y thì lái một chiếc xe khác, đi theo phía sau họ.
Ba người trong xe trầm mặc suốt dọc đường, sau khi xe chạy tới câu lạc bộ, Cổ Lệ dẫn theo hai người vào Thành Bảo.
Chỗ thay quần áo, phục vụ giúp Cổ Lệ cởi áo khoác, đeo vòng cổ và dây xích vàng cho Trương Thừa Ngạn.
Cổ Lệ nhận lấy sợi xích từ tay phục vụ, căn dặn: "Thông báo cho tất cả những người từ cấp quản lý trở lên, lập tức đến phòng họp trên tầng cao nhất họp."
Phục vụ nhận lệnh rời đi, Trương Thừa Ngạn quỳ gối trước mặt Cổ Lệ, hôn lên mu giày của hắn.
Ian trầm mặc nhìn hai người họ, không nói một lời.
Cổ Lệ kéo sợi xích trong tay, ý bảo Trương Thừa Ngạn đứng dậy, sau đó nói với Ian: "Đi thôi."
Phòng họp trên tầng cao nhất rất rộng rãi, vị trí chủ trì gần cửa sổ từ lúc câu lạc bộ khai trương tới nay vẫn là vị trí của Cổ Lệ, Trương Thừa Ngạn vô số lần quỳ gối bên cạnh vị trí đó họp cùng chủ nhân. Hôm nay, Cổ Lệ chỉ ngồi vào chỗ ngồi bình thường của mình, làm động tác mời Ian.
"Ngài Evans, mời ngồi."
Ian liếc hắn một cái, cũng không từ chối, trực tiếp ngồi xuống chủ vị.
Vệ sĩ đứng ngay sau y, Cổ Lệ ngồi ở vị trí bên tay phải chủ vị, Trương Thừa Ngạn thì tự giác quỳ ở bên chân hắn.
Nhân viên quản lý các cấp của Thành Bảo lần lượt đi vào phòng họp, khi nhìn thấy Ian ở vị trí chủ trì phần lớn đều lộ vẻ kinh ngạc, nhưng sợ bầu không khí yên tĩnh nghiêm túc trong phòng họp, ai cũng chỉ yên lặng tìm chỗ ngồi xuống, sau đó âm thầm đoán nguyên nhân cuộc họp hôm nay.
Sau khi đông đủ, Cổ Lệ lên tiếng.
"Như các vị đã biết, với chức vị quản lý điều hành, tôi được ủy thác quản lý toàn bộ câu lạc bộ," Giọng điệu Cổ Lệ bình tĩnh giới thiệu, "Vị này là ngài Evans, con trai của gia tộc Evans của San Fracisco, là nhà đầu tư thật sự của Thành Bảo--- từ khi câu lạc bộ khai trương tới giờ, đây là lần đầu ngài ấy đến thị sát."
Gia tộc Evans...
Hắn nói xong, những người phía dưới không kìm được bắt đầu xì xào bàn tán.
Thành Bảo những năm gần đây, Cổ Lệ luôn là người đứng đầu nói một không hai, tuy rằng hắn chỉ tự cho mình là người quản lý, nhưng nhiều tin đồn đều mặc định hắn là ông chủ.
Không ngờ, hôm nay lại thật sự có một ông chủ tới từ nước Mỹ, hơn nữa còn đến từ...
Evans, gia tộc Mafia nổi tiếng lẫy lừng.
Tiếng thì thầm to nhỏ rõ ràng khiến Ian không hài lòng lắm, ánh mắt y từ từ quét qua từng người trong phòng họp, thành công khiến tất cả mọi người lập tức ngậm miệng lại.
"Các vị không cần phí tâm suy đoán," Sau khi phòng họp yên tĩnh lại, Ian ung dung mở miệng, "thu nhập của Thành Bảo ở Trung Quốc năm nay vượt qua tổng bộ San Francisco, tôi vô cùng tò mò, vừa vặn có mối làm ăn ở bên này, tiện đường tới xem một chút."
"Hoan nghênh ngài." Cổ Lệ nói xong, dẫn đầu vỗ tay.
Tất cả những người tham dự hội nghị đều vỗ tay theo hắn, trong tiếng vỗ tay, Ian nghiêng đầu nhìn Cổ Lệ, nhưng không nhận được ánh mắt đáp lại của hắn.
Đợi tiếng vỗ tay qua đi, Ian nhìn chằm chằm Cổ Lệ nói: "Lúc anh Cổ ở Mỹ, chúng tôi vô cùng thân thiết, anh ấy là người tôi tín nhiệm nhất, có thể thay mặt tôi đưa ra tất cả quyết định ở đây."
Nói tới đây, Ian dừng một chút: "Cho dù một ngày nào đó, chúng ta bất đồng ý kiến, tôi cũng nghe lời anh ấy."
Ông chủ rõ ràng đang nói đùa, mọi người đều cười.
"Ngài là cổ đông," Cổ Lệ thản nhiên nói, "Tôi chỉ quản lý câu lạc bộ cho ngài."
Lời mở đầu qua đi, Cổ Lệ gọi mấy quản lý quản lý hoạt động báo cáo nghiệp vụ, Ian không có hứng thú, người thứ nhất nói được một nửa đã bị y ngắt lời.
"Tôi không có hứng thú với mấy chuyện này."
Cổ Lệ hơi nhíu mày: "Vậy ngài Evans muốn làm gì?"
"Dẫn tôi tham quan phòng làm việc của anh."
Ian đẩy ghế ngồi ra đứng lên, đứng từ trên cao liếc xuống Trương Thừa Ngạn đang quỳ trên mặt đất.
"Mang theo chó của anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro