Chương 30: Buổi đấu giá(2)
Chương 30: Buổi đấu giá(2)
Edit: nammogiuabanngay
-----
Vừa dứt lời, ánh mắt của chàng trai xinh đẹp quỳ dưới chân thầy điều giáo đột nhiên co giật, cậu ấy ngạo nghễ mím chặt khóe miệng.
Thầy điều giáo liếc cậu ấy một cái, chiếc roi từ từ trượt từ dưới cằm đến hầu kết cậu ấy, "Cậu có ý kiến?"
Chàng trai xinh đẹp ngước mắt nhìn hắn ta.
Sau một lúc lâu, cậu ấy nói: "Ta là công tước, các ngươi không thể đối xử với một quý tộc như vậy."
Thầy điều giáo cười lạnh một tiếng, chiếc roi trong tay quất lên, trong chớp mắt vẽ lên ngực cậu ấy một chữ thập màu máu.
Công tước kêu thảm thiết-- hai roi của người này dùng tới tám phần sức, đủ để cho cậu ấy chảy máu rách da.
"Joseph von Narcisis, công tước Narcisis đời thứ năm của vương quốc Merton, người thừa kế của gia tộc lâu đời nhất vương quốc Merton," Chiếc roi lại đặt dưới cằm chàng trai xinh đẹp, thầy điều giáo thuật lại thân phận của cậu ấy, "nếu không có thân phận này, cậu có tư cách gì quỳ ở đây chứ?"
Joseph nhìn thầy điều giáo, dường như không hiểu ý hắn ta. Từ khi đến trang viên này, cậu ấy đã vì sự quật cường của mình mà nhận hết khuất nhục. Ban đầu cậu ấy còn hô to "Ta là công tước Merton, thả ta ra!"-– đáng tiếc, la hét như vậy chỉ mang đến sự ngược đãi và dạy dỗ tàn nhẫn hơn. Cậu ấy vẫn cho rằng, người nơi này không biết chuyện xảy ra ở Merton, không tin mình là công tước của nước láng giềng, không ngờ thầy điều giáo trước mặt này lại rõ ràng thận phận của cậu ấy như vậy.
"Nô lệ," Thầy điều giáo đạp cậu ấy ngã ra đất, giày da giẫm mạnh lên khuôn mặt trắng nõn của cậu ấy, "để tôi nói cho cậu biết, các chủ nhân của trang viên này, chỉ thích chơi cái gọi là 'quý tộc'."
Đế giày nghiền ép da thịt công tước không thương tiếc, thầy điều giáo chỉ roi về phía các nô lệ còn lại đang quỳ trong phòng điều giáo: "Đã từng sống an nhàn sung sướng, giờ các ngươi làm nô lệ tình dục đương nhiên vòng eo sẽ mềm mại hơn những món đồ chơi bình thường, cơ thể càng dâm đãng và còn... cực kỳ xấu hổ."
"Tôi nói rồi, làm nô lệ tình dục, công dụng của các cậu là làm thỏa mãn dục vọng của đàn ông trong trang viên này. Tôi sẽ dạy các cậu làm sao để lấy lòng, phục vụ ham muốn của họ, cũng sẽ giữ lại sự xấu hổ lố bịch của các cậu một cách thích hợp-- bởi nó sẽ làm người chịch các cậu càng thêm hưng phấn."
Thầy điều giáo nhấc chân buông Joseph ra, rồi lại dùng roi đánh lên cây thập tự màu máu trên ngực cậu ấy thêm một vệt roi.
"Có rất nhiều đàn ông trong trang viên này, từ những nông nô thấp kém đến chủ của trang viên, họ sẽ trút những ham muốn của mình lên các cậu. Sau này, các cậu sống thể nào, còn phải coi vào thân phận người chịch các cậu. Có một chuyện tôi có thể nói với các cậu..."
Sau lúc tạm dừng ngắn ngủi, thầy điều giáo nói với Joseph: "Tôi không có gan đưa một nô lệ có vết sẹo trên người trình cho chủ nhân đâu, cơ thể giống như cậu, có lẽ có thể ném cho đám nông nô cùng nhau vui vẻ, nếu một ngày nào đó, roi của tôi không cẩn thận 'liếm' lên mặt cậu..."
"Vậy có lẽ chỉ có súc vật mới chịu chơi cậu thôi."
---
Buổi biểu diễn trực tiếp còn chấn động hơn cả đoạn trailer phim được cắt ghép cẩn thận, mà cú twist lớn nhất của mùa thứ hai, là đem các quý tộc vênh váo tự đắc nhất của mùa một thành nô lệ mà chơi đùa, cũng nắm bắt được tâm lý của các vị khán giả đang ngồi. Ngài Trịnh bên cạnh Cổ Lệ sớm đã thư giãn mặt mày, hào hứng nhìn tiết mục điều giáo trên sân khấu.
Bốn mươi phút sau, công tước Joseph đã bị thầy điều giáo dạy dỗ tới nước mắt đầm đìa, cầu xin tha thứ. Tấm màn màu đỏ thẫm từ từ hạ xuống, màn biểu diễn cũng kết thúc như vậy.
Nguồn sáng màu lạnh trên bục diễn thuyết lần nữa sáng lên, màn hình bắt đầu phát lại buổi biểu diễn vừa rồi. Người dẫn chương trình xuất hiện, đấu giá quảng cáo sắp được diễn ra.
Thế nhưng, lúc này các vị khán giả vừa quan sát màn biểu diễn xong nào còn tâm trạng nghiên túc tham gia đấu giá chứ?
Cũng may "Thành Bảo" trước giờ nổi tiếng là phục vụ chu đáo thỏa đáng, khách mới hạng phổ thông cũng có thể trải nghiệm được đãi ngộ của khách quý, huống chi những kim chủ cao quý này?
Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, MC vỗ tay về phía sau màn, các diễn viên trên sân khấu vừa rồi lập tức nối đuôi nhau đi ra, đi tới chỗ khuất của sô pha da.
Họ quỳ xuống cách khách khứa vài bước sau đó lắc hông bò về phía dưới háng của các vị khách quý. Những quy tắc này là lễ nghi thầy điều giáo vừa dạy trên sân khấu, những thứ cần tuân thủ khi hầu hạ chủ nhân. Lúc này, đám kim chủ dục hỏa đốt người không nghi ngờ gì mà cực kỳ hưởng thụ.
Mỗi nô lệ hầu hạ một vị khách, nhìn như tùy ý ghép đôi nhưng thật ra đều được sắp xếp từ trước. Nhân viên liên quan của Thành Bảo đã hiểu rõ sở thích của từng người với nô lệ, cố ý chọn lựa nô lệ hợp khẩu vị cho họ hưởng dụng. Lúc này, nhân vật chính Joseph mới dùng miệng kéo khóa quần ngài Trịnh ra, cả khuôn mặt đều dán ở dưới đũng quần ngài Trịnh tiên sinh, chậm rãi mà khiêu khích ma sát.
"Cậu Cổ sáng tạo thật," Ông Trịnh xoa xoa tóc Joseph, quay đầu nói với Cổ Lệ, "tôi nghĩ tôi sẽ là fan trung thành của bộ phim mùa sau của các cậu."
"Quá khen," Cổ Lệ đảo mắt qua các vị khách đang hưởng dụng nô lệ, thản nhiên nói, "có các vị ủng hộ mới có thể biến sáng tạo thành hiện thực."
"Ha ha," Ông Trịnh cười lớn, "chiêu đãi tốt như vậy, muốn không ủng hộ cũng khó!"
Cổ Lệ mỉm cười, ra hiệu bắt đầu đấu giá với người chủ trì. MC lập tức bắt đầu tiến hành giới thiệu và định giá các loại quảng cáo.
Trương Thừa Ngạn quỳ gối bên cạnh Cổ Lệ, anh chẳng có chút hứng thú nào với chuyện làm ăn của Thành Bảo. Thế nhưng, màn biểu diễn vừa rồi dù với Dom hay Sub mà nói đều rất kích thích, chung quanh có tiếng rên rỉ mơ hồ trêu chọc tâm trí anh, dưới lớp quần tây đắt tiền, dương vật anh cũng đã cương lên.
Không được Cổ Lệ cho phép, Trương Thừa Ngạn quỳ trên mặt đất không dám nhúc nhích. Huấn luyện nô lệ lâu nay làm anh theo thói quen để ham muốn của mình sau chủ nhân, giờ phút này, Trương Thừa Ngạn nhìn khách khứa hưởng thụ nô lệ khẩu giao, nghĩ không biết Cổ Lệ có muốn phát tiết không? Chủ nhân muốn giải quyết ở đây hay sau khi kết thúc đấu giá mới tính?
Đương lúc Trương Thừa Ngạn cẩn thận quan sát Cổ Lệ qua khóe mắt, thầy điều giáo tóc vàng ban nãy chậm rãi đi tới trước mặt Cổ Lệ, lấy tư thế nô lệ tiêu chuẩn quỳ xuống.
Đôi bốt da màu đen mang theo cảm giác quyền lực mãnh liệt, giờ phút này đang quỳ sát đất. Chính những quý tộc suy đồi kia là nô lệ tốt nhất, mà người tình nguyện khuất phục quả thực là thuốc kích dục mà các Dom không thể chống cự.
Thầy điều giáo tóc vàng anh tuấn này đã cảm mến Cổ Lệ từ lâu, khổ nỗi không có cách nào tiếp cận hắn. Lúc này là một cơ hội tuyệt vời.
"Ngài Cổ, xin cho phép tôi hầu hạ ngài."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro