Chương 27: Khoái cảm bí ẩn
Chương 27: Khoái cảm bí ẩn
Edit: nammogiuabanngay
------
Chập tối cuối thu trời đã mát mẻ, mây đen kèm theo mưa lớn bao phủ khắp trời.
Đi từ tiệm cà phê ra, tay trái Cổ Lệ cầm một chiếc ô lớn cán gỗ màu đen, tay phải ôm vai Trương Thừa Ngạn đi về phía trước.
Không biết vì lạnh hay vì cái gì khác, Trương Thừa Ngạn bên cạnh bỗng nhiên run lên.
Lòng bàn tay Cổ Lệ cảm nhận được run rẩy, ôm chặt anh hơn, "Xe dừng ở chỗ cũ?"
"Dạ."
Tiệm cà phê nằm ngay bên cạnh hẻm nhỏ họ đỗ xe mỗi ngày, Trương Thừa Ngạn theo thường lệ đỗ xe ở sâu trong hẻm.
Mưa lớn khiến người đi đường bất tiện, khúc quẹo phía trước là hẻm nhỏ, liếc mắt một cái là thấy chiếc SUV màu đen yên lặng chờ cách đó mấy chục mét.
Thấy cách chiếc xe càng ngày càng gần, Trương Thừa Ngạn không rảnh hưởng thụ thời gian thân mật giữa anh và chủ nhân. Hôm nay Cổ Lệ muốn tham dự buổi đấu giá quảng cáo cho bộ phim mùa sau của Thành Bảo, nếu họ trực tiếp lái xe đến Thành Bảo phải tốn ít nhất nửa tiếng-- lúc này mình đang bên bờ vực mất khống chế, sao có thể chống đỡ được?
Mà chủ nhân bên cạnh dường như quên mất vừa rồi đã đồng ý chuyện khó nói của anh, chỉ ôm anh đi về phía chiếc xe.
"Cạch" một tiếng, khóa cửa điện tử của chiếc SUV bị mở ra, Cổ Lệ đưa Trương Thừa Ngạn tới bên ghế lái phụ, mở cửa xe.
Ánh đèn ấm áp từ trong xe bao trùm, thấy sắp lên xe, Trương Thừa Ngạn kéo góc áo Cổ Lệ, van nài: "Chủ nhân."
Cổ Lệ một tay che dù, nhíu mày nhìn anh.
Trương Thừa Ngạn kẹp chặt hai chân, lần nữa cầu xin dưới tiếng mưa, "Chủ nhân, xin ngài... Em nhịn không nổi nữa..."
Cổ Lệ nhếch khóe môi, tay phải rời khỏi vai anh, giơ tay vào khoang xe mở hộc đồ, lấy ra một chiếc vòng cổ bạc đưa cho Trương Thừa Ngạn.
"Đeo nó vào."
Trương Thừa Ngạn nhận lấy vòng cổ, mở ra, thuận thế đeo lên cổ mình. Sau đó Cổ Lệ lại lấy ra một sợi dây xích nhỏ màu vàng tinh xảo, cài một đầu vào vòng cổ.
Vòng cổ có kích thước hơi chật, làm nô lệ cảm thấy hơi nghẹt thở. Tuy rằng không biết kế tiếp chủ nhân muốn làm gì, sự khó chịu trên cổ giảm bớt lực chú ý của Trương Thừa Ngạn với hạ thân, cuối cùng cũng làm anh khá hơn một chút.
Làm xong những thứ này, Cổ Lệ đóng cửa xe, một tay che dù, một tay kéo Trương Thừa Ngạn đi đến góc tường bên cạnh xe.
Mưa to xối xả, sắc trời tối tăm, trong hẻm nhỏ yên tĩnh không người lui tới. Cửa cống thoát nước ở góc tường mọc chút rêu xanh, nước mưa ào ào từ bốn phương tám hướng tuôn về lối ra duy nhất trên mặt đất này.
Để Trương Thừa Ngạn đối mặt với góc tường, Cổ Lệ đưa tay cởi nút áo âu phục của anh.
Áo khoác đắt tiền bị cởi về phía sau tới khuỷu tay, âu phục lỏng lẻo khoác trên người, cuối cùng không ngăn được núm vú trần trụi trên ngực.
"Đã lâu không bị chơi rồi nhỉ?" Cổ Lệ tới gần bên tai anh, giọng nói rõ ràng đến tận đáy lòng, "Bây giờ, tự sờ ngực của mình đi."
Cuối con hẻm tối tăm, Trương Thừa Ngạn hơi nghiêng đầu, muốn quan sát tình hình đầu hẻm một chút, lại bị bóng dáng cao lớn của Cổ Lệ ngăn cách. Do dự một lát, anh đành bất đắc dĩ vươn tay phải ra, vuốt ve núm vú của mình.
"Dùng cả hai tay," Cổ Lệ nghiêng ô về phía anh một chút, "phải chơi đến khi núm vú cứng lên."
Ngón tay lạnh lẽo chạm vào đầu vú nóng bỏng, mang đến trận khoái cảm bí ẩn, trong xoang mũi thi thoảng phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ lại bị tiếng mưa rơi che giấu hoàn toàn. Ngay khi Trương Thừa Ngạn nghe lệnh bắt đầu tự chơi đùa, tay trái Cổ Lệ vòng tới trước người anh, cởi khóa quần tây ra.
"Được rồi," Lấy dương vật của bác sĩ ra, Cổ Lệ tiếp tục ra lệnh, "mở đầu gối ra, ngồi xổm xuống góc tường."
Bác sĩ chần chừ một chút, chậm rãi mở đầu gối mình ra, ngồi xổm xuống mặt đất ướt át.
"Eo thẳng, ưỡn ngực ra," Cổ Lệ dùng mũi giày đá eo anh, "ai bảo em dừng động tác trên tay?"
Trương Thừa Ngạn không dám buông lỏng, anh ưỡn ngực ngẩng đầu, ngồi xổm trên mặt đất tiếp tục khiêu khích đầu vú của mình-- mãi đến mệnh lệnh tiếp theo của Cổ Lệ vang lên:
"Tè đi, chó cái."
---
Chiếc ô lớn màu đen ngăn cách ra một khoảng không gian nho nhỏ trong cơn mưa, Trương Thừa Ngạn đối mặt với góc tường, hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn tình hình bên ngoài.
"Sao nào?" Thấy anh chậm chạp không tè ra, Cổ Lệ lại dùng mũi giày đá một cái vào lỗ sau anh, "Không phải em bảo muốn tè sao?"
Không đợi Trương Thừa Ngạn đáp, Cổ Lệ kéo sợi xích trên tay: "Buổi tối còn rất nhiều chuyện, không muốn tè thì đi thôi."
Bị xích kéo, Trương Thừa Ngạn lảo đảo một chút, vội vã nói: "Em muốn, em sẽ..."
Cổ Lệ siết chặt dây xích, lạnh lùng nói: "Loại tư thế này, vẫn nên gọi mình là chó cái đi."
Bàng quang sắp vỡ nhắc nhở bác sĩ tuyệt đối không được bỏ qua cơ hội này, Trương Thừa Ngạn nhắm mắt lại, một lần nữa van xin, "Xin chủ nhân cho thêm chút thời gian, chó cái lập tức tè ra."
Dây xích hơi thả lỏng, ngữ khí Cổ Lệ hơi mất kiên nhẫn: "Tay không được dừng, cho em thêm ba mươi giây, còn không tè ra được thì cút tới chỗ đông người, tè cho người khác xem."
Đèn đường xa xa đã sáng, mơ hồ truyền đến vài tia ánh sáng mờ nhạt. Chung quanh chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi trên mặt đất, Trương Thừa Ngạn vừa an ủi đầu vú nhạy cảm của mình, vừa ép mình tè, cảm giác xấu hổ dường như sắp nhấn chìm anh.
Một lát sau, bàng quang căng trướng cuối cùng không chịu nổi áp lực, dù là tư thế nhục nhã như vậy, nước tiểu cũng dần dần chảy ra.
"Chủ nhân... A..."
Nước tiểu đã tra tấn bác sĩ từ lâu cuối cùng cũng được bài tiết, hòa lẫn với nước mưa trên mặt đất, chảy vào miệng cống ở góc tường. Cho dù tiếng mưa rơi chung quanh ồn ã không chịu nổi, Trương Thừa Ngạn vẫn có thể phân biệt rõ ràng tiếng nước chảy do mình tạo ra, anh ngồi xổm trên mặt đất, dâm mỹ hưởng thụ khoái cảm sinh lý và tâm lý, lại theo bản năng đè nén tiếng rên rỉ trong cổ họng mình.
"Rên lên đi," Cổ Lệ hiển nhiên không hài lòng với biểu hiện của anh, lần nữa dùng mũi chân đá lỗ sau của anh, "đĩ thỏa."
Trương Thừa Ngạn ngồi xổm trên mặt đất đã không rảnh suy nghĩ tới tình huống chung quanh, anh vừa tè, vừa chơi đùa núm vú nóng bỏng của mình, theo ý của chủ nhân, trốn dưới cơn mưa, anh bắt đầu phát ra tiếng rên dâm đãng tới tận xương tủy.
"Núm vú của chó cái cứng sắp không chịu nổi rồi..." Bác sĩ dạng to hai chân ngồi xổm trên mặt đất, hai tay xoa bóp núm vú, còn vươn đầu lưỡi liếm môi mình, "Chủ nhân mau tới chơi chó cái..."
"Phải làm núm vú cứng lên mới tè ra được," Cổ Lệ thuận thế dùng hai chân kẹp lấy đầu anh, "chó cái lẳng lơ như vậy tôi cũng lần đầu tiên thấy."
Đầu Trương Thừa Ngạn cọ xát vài cái lên đũng quần Cổ Lệ, nhắm mắt chìm vào trong ảo tưởng-- Cổ Lệ trong tưởng tượng vừa nói anh lẳng lơ, vừa ấn anh xuống mặt đất mạnh mẽ cắm vào, không chút thương tiếc cắm vào, cắm thẳng vào nước dâm liên miên của anh, tiếng rên vang vọng khắp nơi.
Tiếng rên rỉ của bác sĩ theo ảo tưởng càng lúc càng lớn, cho dù cách màn mưa, cách vài bước cũng nghe thấy tiếng đàn ông dâm đãng rên lên. Mà lúc này cho dù thật sự có người qua đường, chỉ sợ Trương Thừa Ngạn cũng không nhận ra.
Cũng không lâu lắm, Trương Thừa Ngạn bài tiết xong tất cả nước tiểu, nhưng vẫn tham lam ngửi mùi giữa háng Cổ Lệ, nhắm mắt lại lấy tay an ủi nơi nhạy cảm trên ngực mình.
"Tè một cái mà thôi, coi em sướng chưa kìa," Thấy bác sĩ đã bài tiết xong, Cổ Lệ không có ý định để anh hưởng thụ tiếp. Hắn lui về sau một bước, kéo dây xích trong tay, "Buông tay ra, đứng lên."
Bị đánh thức khỏi ảo tưởng, Trương Thừa Ngạn mặt đỏ tía tai, trợn to mắt, hai tay đưa ra sau, nghe lời đứng lên.
Dương vật và núm vú trần trụi bị Cổ Lệ tống lên xe, dây xích màu vàng trên cổ bác sĩ bị buộc ở nắm tay cửa xe.
Cất ô xong, Cổ Lệ khởi động xe, thuần thục quay đầu ra khỏi hẻm nhỏ.
Trương Thừa Ngạn vẻ mặt ửng đỏ tựa vào ghế, trải qua trận điều giáo vừa rồi, lúc này dương vật và đầu vú anh đều hưng phấn đến cứng lên, trong chốc lát không thể biến mất.
"Phía dưới cũng cứng rồi?" Cổ Lệ liếc anh một cái, hỏi, "Hoàn toàn động dục rồi?"
Trương Thừa Ngạn lặng lẽ kẹp chặt hai chân, khó xử đáp: "Ban nãy kích thích quá."
"Chút kích thích này cũng không chịu nổi," Cổ Lệ vừa lái xe vừa lắc đầu, "cởi giày, dạng chân ra, giẫm lên chỗ ngồi-- hai tay đặt sau đầu, để lộ ngực."
Trương Thừa Ngạn nghe lời làm theo, thấy anh bày ra tư thế, Cổ Lệ nhấn công tắc, mở cửa sổ xe ra.
Ngoài cửa sổ mưa to gió lớn, gió lạnh và hạt mưa hắt qua cửa sổ xe tới người Trương Thừa Ngạn, thoáng giảm bớt cảm giác khô nóng trên người anh.
"Giúp em hạ nhiệt, chó cái dâm đãng," Khóe miệng Cổ Lệ nhếch lên, "bằng không đêm nay sợ em vất vả đây."
----
Biến thái ghê, thích cực. (đương nhiên là trong truyện thôi)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro