Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Một vở kịch

Chương 26: Một vở kịch

Edit: nammogiuabanngay

------

Một tuần sau.

Thời tiết âm u lạnh lẽo, buổi trưa mưa lâm râm, sắp đến giờ tan làm cuối cùng cũng đổ cơn mưa rào.

Hôm nay lại là một ngày phẫu thuật, buổi chiều chỉ có hai ca phẫu thuật. Sau khi tan làm sớm, Trương Thừa Ngạn thay quần áo, lái xe đến quán cà phê gần bệnh viện. Lúc này, trước mặt anh bày một ly hồng trà, anh mím đôi môi mỏng, chăm chú nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ.

Từ xa, có hai người đang đi về phía tiệm cà phê trong màn mưa. Theo một tiếng chuông, cửa quán cà phê bị đẩy ra, Cổ Lệ và bác sĩ gây mê đi vào.

Chiếc ô nhỏ giọt được để ở cửa, ánh mắt bác sĩ gây mê quét qua Trương Thừa Ngạn đang ngồi một mình ở góc quán cà phê, khóe miệng bất giác co giật. Cổ Lệ vỗ vai y, cùng y đến trước chỗ Trương Thừa Ngạn ngồi.

Cổ Lệ mời bác sĩ gây mê ngồi đối diện rồi ngồi xuống bên Trương Thừa Ngạn, lại hỏi bác sĩ gây mê: "Cậu uống gì?"

"Gì cũng được," Bác sĩ gây mê quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp cho có lệ, "cứ như anh là được."

Cổ Lệ cười cười, kêu phục vụ mang ra hai ly cà phê.

Nhân viên phục vụ rời đi, Cổ Lệ nhìn hai bác sĩ ngồi cùng bàn, lên tiếng, "Hôm nay hai vị chịu ngồi ở đây là đã nể mặt tôi rồi, tôi ghi nhớ trong lòng, hết sức cảm ơn."

Nghe hắn mở miệng, Trương Thừa Ngạn và bác sĩ gây mê đều tập trung ánh nhìn vào hắn.

"Chuyện xảy ra ở tuần trước là một hiểu lầm," Cổ Lệ gập ngón tay lại, khẽ gõ mặt bàn, "một người là cấp trên của tôi, một người là đồng nghiệp có quan hệ không tệ với tôi, tôi mong mọi người có thể giải quyết hiểu lầm, đừng để lại vướng mắc trong lòng."

"Hiểu lầm?" Bác sĩ gây mê sờ lên khóe miệng vẫn còn vết bầm tím của mình, cười lạnh nói, "Bác sĩ Trương, nếu không phải Cổ Lệ ngăn cản, bây giờ có lẽ chúng ta đang ngồi trong phòng nhân sự bệnh viện giải thích... hiểu lầm."

Vở kịch hôm nay là Cổ Lệ nói rõ hắn muốn xem. Trương Thừa Ngạn nghe lời nói mấy thiện cảm của bác sĩ gây mê, bất giác nhìn nét mặt Cổ Lệ, lại nhận được một ánh mắt lạnh như băng, cảnh cáo anh không được phá hỏng.

"Bác sĩ Trâu," Trương Thừa Ngạn hắng giọng, lên tiếng, "tôi và Cổ Lệ quả thực chỉ là... quan hệ công việc, ngày đó trong nhà tôi xảy ra chút chuyện, tâm trạng rất tệ, không khống chế được cảm xúc của mình..."

Nói tới đây, Trương Thừa Ngạn lấy ra một chiếc hộp nhỏ đóng gói tinh xảo, đẩy tới trước mặt bác sĩ gây mê.

"Tóm lại là lỗi của tôi, cảm ơn anh đã không so đo với tôi."

Nhìn quà tạ lỗi trước mặt, bác sĩ gây mê cân nhắc một chút, cầm lấy chiếc hộp mở gói quà ra ngay trước mặt Trương Thừa Ngạn.

Trong hộp là một chiếc đồng hồ hàng hiệu xa xỉ.

"Tốn kém vậy sao?" Bác sĩ gây mê áng chừng chiếc đồng hồ đeo tay, cầm lấy ngắm nhìn, "Bác sĩ Trương đúng là xuất thân từ gia đình theo ngành y-- ra tay hào phóng nhỉ."

Trương Thừa Ngạn cúi đầu nhìn mặt bàn, làm bộ không nghe ra ý của y. Chiếc hộp này là Cổ Lệ chuẩn bị cho anh, lúc nãy anh cũng mới biết được rốt cuộc bên trong chiếc hộp có gì.

"Cậu đã có thành ý, vậy tôi sẽ nhận lấy vậy, Bác sĩ gây mê đặt đồng hồ vào lai trong hộp, giơ tay phải về phía Trương Thừa Ngạn, "chuyện trước đây tôi xóa bỏ toàn bộ, chuyện của hai người sau này tôi cũng không quản nữa."

Trương Thừa Ngạn lặng lẽ đưa tay ra, bắt tay với y một cái.

"Được rồi, tối nay tôi có hẹn với người ta," Bác sĩ gây mê nhận lấy đồng hồ, đứng lên, "hai vị không ngại tôi đi trước chứ?"

Trương Thừa Ngạn không có ý đứng lên tiễn khách, chỉ nói: "Anh cứ tự nhiên."

Cổ Lệ hòa nhã nói: "Trời mưa lớn, cậu đi đường cẩn thận."

Bác sĩ gây mê nháy mắt với hắn, lúc này mới xoay người rời đi.

Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, không có vẻ sắp ngừng lại.

Sau khi bác sĩ gây mê đi xa, Trương Thừa Ngạn nhìn về phía Cổ Lệ, khẽ gọi một tiếng: "Chủ nhân."

Tuần trước bị đánh, cho dù mỗi ngày bôi thuốc, trong lúc ngồi hay nằm anh vẫn thấy đau đớn âm ỉ, không ngừng nhắc nhở anh lần trừng phạt khó quên đó.

Lần trừng phạt ấy, sau cùng, Trương Thừa Ngạn sợ hãi cầu xin Cổ Lệ đừng vứt bỏ anh, nói chủ nhân có thể làm bất cứ chuyện gì hết lần này đến lần khác, muốn dạy dỗ anh như thế nào thì làm thế đó.

Đối mặt với sự hoảng loạn của anh, Cổ Lệ chỉ nói một câu: "Dùng hành động chứng minh với tôi."

Vì thế, trong một tuần này, Trương Thừa Ngạn không dám lười biếng với bất kỳ cách dạy dỗ cơ bản kia, cho dù trên người bị thương, anh cũng đấu tranh làm tốt nhất có thể.

Thế nhưng, nói là dạy dỗ lại từ đầu, yêu cầu của Cổ Lệ đương nhiên sẽ không đơn giản như lặp lại nội dung đã học, thời gian chịu đựng súc ruột cũng trở nên dài hơn, tư thế luyện tập của nô lệ cũng từ tiêu chuẩn sang quyến rũ hơn, không thiếu đủ loại điều giáo thử thách sức chịu đựng của Trương Thừa Ngạn.

Ví dụ, xế chiều hôm nay, trước khi Trương Thừa Ngạn rời khỏi bệnh viện, Cổ Lệ bảo anh quỳ gối trong phòng khám, uống hết hai chai nước khoáng lớn.

Ly hồng trà trong tiệm cà phê trước mắt này Trương Thừa Ngạn không hề động tới--- một tiếng trước anh đã muốn đi vệ sinh, nhưng không được chủ nhân đồng ý, chỉ có thể chịu đựng.

"Chủ nhân." Thấy Cổ Lệ không lên tiếng, Trương Thừa Ngạn đánh bạo gọi thêm một tiếng.

Cổ Lệ nhìn anh một cái---- hôm nay Trương Thừa Ngạn mặc âu phục đen và áo sơ mi màu tím nhạt, trông cực kỳ quý tộc.

Cổ Lệ nhếch môi cười lạnh, duỗi tay vào trong áo khoác âu phục của anh, chuẩn xác sờ lên núm vú trần trụi dưới lớp âu phục của anh.

"Sh-" Trương Thừa Ngạn hít sâu một hơi-- chẳng ai ngờ đến, áo sơ mi trên người anh bị cắt hai lỗ ở ngực, vừa vặn để lộ ra núm vú nhạy cảm. Ấy mà cả ngày hôm nay, bác sĩ Trương đã mặc chiếc áo sơ mi được thiết kế lại này hoàn thành công việc trong ngày.

"Sao núm vú lại cứng lên rồi?" Cổ Lệ dùng đầu ngón tay ma sát núm vú lộ ra bên ngoài, hỏi: "Tự em sờ qua rồi?"

Trương Thừa Ngạn lắc đầu, "Nô lệ không dám, là âu phục đụng phải... còn có... bây giờ... a... tay của chủ nhân... a..."

"Tự mình dâm còn kiếm cớ," Trong tiếng rên rỉ đứt quãng, Cổ Lệ thu tay về, giúp anh sít chặt áo khoác, "có bác sĩ nào lại mặc như vậy đi làm? Ai lại bị âu phục cọ xát vài cái, núm vú đã cứng lên?"

Trương Thừa Ngạn không đáp lời nào, chỉ cần vài câu sỉ nhục của Cổ Lệ đã khiến anh hưng phấn. Thế nhưng, ham muốn và dục vọng được bài tiết đan xen giữa hạ thân, sự kiềm chế dần biến thành một loại hành hạ.

Như cảm nhận được suy nghĩ trong lòng anh, bàn tay vừa mới sờ qua núm vú của chủ nhân bỗng nhiên chuyển tới dương vật, dùng sức sờ soạng một phen.

Đột nhiên bị kích thích, Trương Thừa Ngạn sợ mình tè ra, lập tức kẹp chặt hai chân.

Tay Cổ Lệ cũng bị anh thuận thế kẹp giữa đùi, chủ nhân lập tức không vui hỏi: "Em làm nô lệ thế này sao?"

Trương Thừa Ngạn cả kinh, kìm nén cảm giác muốn tè ra lại, từ từ mở hai chân ra tới góc độ lớn nhất.

Thấy anh dạng chân ra, Cổ Lệ bắt đầu xoa bóp dương vật và túi tinh cách lớp quần tây. Dưới lớp quần tây Trương Thừa Ngạn chỉ được phép mặc một chiếc quần lót chữ T, cơ quan sinh dục không che được và ngón tay Cổ Lệ chỉ cách một tầng vải mỏng manh, cực kỳ nhạy cảm.

Thủ đoạn của Cổ Lệ quá mức cao siêu, lại trong trường hợp bán công khai này, trò dưới gầm bàn tiến hành chưa được bao lâu, dưới áp lực của nước tiểu và ham muốn Trương Thừa Ngạn không kìm được bắt đầu cầu xin.

"Chủ nhân, xin ngài." Trương Thừa Ngạn đôi mắt ngấn nước, nhỏ giọng mà đau xót cầu xin.

"Xin tôi cái gì?" Cổ Lệ bất vi sở động, vẫn tiếp tục động tác trên tay.

Cảm giác muốn tè ra càng mãnh liệt, Trương Thừa Ngạn đã gấp đến độ sắp đổ mồ hôi: "Nô lệ chịu không nổi nữa, bụng em trướng quá, xin ngài cho em đi vệ sinh tè ra."

"Muốn tôi dạy lại em lần nữa sao?" Cổ Lệ lạnh lùng nói, "Nô lệ chỉ được nói ra nhu cầu của mình, có thỏa mãn hay không, thỏa mãn như thế nào, chỉ có thể do tôi quyết định."

"Hu..." Móng tay xẹt qua túi tinh làm nó ngứa ngáy, hai tay Trương Thừa Ngạn nắm thành nắm đấm, cố gắng chịu đựng.

"Nô lệ, nô lệ cần bài tiết," mỗi một chữ đều tốn rất nhiều sức lực, Trương Thừa Ngạn van xin, "xin chủ nhân, xin chủ nhân cho nô lệ tè ra."

Dường như cuối cùng cũng nghe được đáp án hài lòng, Cổ Lệ rút bàn tay đang tàn sát bừa bãi của hắn lại, gọi nhân viên phục vụ tới, để lại một tờ tiền giá trị lớn.

"Đi," Cổ Lệ dẫn Trương Thừa Ngạn đi đến cửa, "chúng ta đi tìm một nơi thích hợp giải quyết vấn đề."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro