Chương 24: Vấn đề Dom nhất định phải hỏi mình
Chương 24: Vấn đề Dom nhất định phải hỏi mình
Edit: nammogiuabanngay
------
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra quá nhanh, chờ Cổ Lệ phát hiện bên ngoài không ổn, lúc buông đồ trong tay lao ra bác sĩ gây mê đã bị Trương Thừa Ngạn ấn xuống đất, trên mặt bị đấm mấy phát.
Trong lúc vội vàng, bác sĩ gây mê cũng không kêu ra tiếng, chỉ hoảng hốt lấy tay che mặt.
Cổ Lệ đẩy cửa phòng giải phẫu, xông ra ngoài.
Trương Thừa Ngạn quỳ trên mặt đất, tuyệt nhiên không nghe thấy tiếng của Cổ Lệ, đỏ mắt đánh hết phát này tới phát khác.
Cổ Lệ ôm lấy kéo anh về sau, Trương Thừa Ngạn không nhận ra ai ở sau, cho dù bị kéo lên, anh vẫn không hết giận mà đạp bác sĩ gây mê vài cái.
"Trương Thừa Ngạn!" Cổ Lệ đè giọng quát bên tai anh, "Dừng tay!"
Lúc này bác sĩ mới như bừng tình từ trong mộng, ngừng giãy giụa trong lòng Cổ Lệ.
Cổ Lệ vươn tay mở cửa phòng giải phẫu, đẩy anh vào.
"Ở yên đấy!" Sau khi cảnh cáo Trương Thừa Ngạn, Cổ Lệ đóng sầm cửa phòng phẫu thuật lại.
Bác sĩ bị đẩy vào phòng phẫu thuật không khỏi oán giận, hai tay buông thõng bên người hơi run rẩy. Một lúc sau, anh mới xoay người xem xét tình huống ngoài phòng chuẩn bị.
---Bác sĩ gây mê ngồi tựa vào tường, đang đắp khăn lên mặt, Cổ Lệ ngồi xổm bên cạnh nói gì đó với y.
---Y chỉ vào phòng phẫu thuật, kích động nói gì đó, Cổ Lệ khẽ vỗ lên vai, thử trấn an y. Sau khi hai người nói một hồi, Cổ Lệ kéo bác sĩ gây mê dậy, cùng nhau đi ra khỏi phòng chuẩn bị.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Trương Thừa Ngạn hai tay che mặt, vô lực dựa vào tường.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng mổ bị đẩy ra. Trương Thừa Ngạn căng thẳng ngẩng đầu, chỉ thấy Cổ Lệ đứng trước cửa lạnh lùng nhìn anh.
Nhìn thoáng qua camera ở góc tường phòng mổ, Cổ Lệ lui về phía sau một bước: "Ra ngoài."
Trương Thừa Ngạn lặng lẽ ra khỏi phòng mổ, mới đứng trước mặt Cổ Lệ đã nghe thấy hắn hỏi: "Sao lại đánh người ta?"
Giọng nói lạnh lẽo, không khó để nghe ra hắn đang đè nén cơn giận.
Môi Trương Thừa Ngạn hơi nhúc nhích, thử mấy lần vẫn không có âm thanh nào phát ra.
"Vì sao lại đánh người?", Cổ Lệ nói chậm lại, dùng ngón tay nâng cằm anh lên, hỏi lại một lần nữa.
Trương Thừa Ngạn bị ép nhìn vào mắt Cổ Lệ, càng không lên tiếng được.
"Được lắm," Vừa dứt lời, Cổ Lệ đã tát thẳng vào mặt anh, "em muốn xem tôi kiên nhẫn được bao nhiêu? Được, tôi tác thành cho em."
Trương Thừa Ngạn bị đánh không dám che mặt, hai tay buông thõng bên người, trầm mặc đứng tại chỗ.
"Cút về nhà, cởi sạch đồ quỳ trong phòng điều giáo đợi tôi."
---
Lâu lắm rồi lái xe về nhà một mình. Suốt dọc đường, Trương Thừa Ngạn máy móc lái xe, trong đầu trống rỗng.
Về tới phòng của mình, anh cởi sạch quần áo trên người, xuống lầu, quỳ xuống giữa phòng điều giáo.
Hai đầu gối tách ra rộng bằng vai, để lộ ra tất cả cơ quan sinh dục, chờ chủ nhân chạm vào, răn dạy hoặc là tra tấn--- trước khi gặp Cổ Lệ, trong trò chơi SM chuyện gì anh cũng làm qua loa, mà sau khi nhận Cổ Lệ làm chủ nhân, ngay cả sự chờ đợi đơn giản thế này cũng khiến người ta phát nghiện.
Trầm luân đến nỗi không thể tự thoát khỏi.
Không biết qua bao lâu, sắc trời đã tối, Cổ Lệ vẫn chưa quay lại. Trương Thừa Ngạn vẫn duy trì tư thế quỳ trong phòng điều giáo, nhưng tâm trí anh trôi tận chín tầng mây, nhớ lại lời bác sĩ gây mê nói với anh.
"Tôi còn nói sao anh ta lại bắt đầu vênh váo thế, thì ra là làm với cậu rồi."---- Sau khi chủ nhân nhận tôi, chúng tôi gần như ở bên nhau suốt 24 giờ, đương nhiên không cần thứ đĩ dâm như anh.
"Với bản lĩnh của Cổ Lệ, đảm bảo có thể cắm cả hai chúng ta bắn."--- Cặc chủ nhân đương nhiên rất lợi hại, đồ đĩ.
"Đừng nói như cậu thì không vậy... Làm với cấp dưới của mình, có phải cực kỳ hưng phấn không?"
Nghĩ tới đây, hai tay Trương Thừa Ngạn run rẩy, chỉ có thể không ngừng hít thở sâu để làm lắng lửa giận trong lòng.
Nhưng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng động. Không lâu sau, ánh đèn bên ngoài hắt vào khe cửa, Trương Thừa Ngạn giật mình nhận ra, chủ nhân về rồi.
Anh bình tĩnh lại, chăm chú nghe tiếng động ngoài cửa, hình như Cổ Lệ lên lầu trước, chẳng hề tới phòng điều giáo ngay.
Sự căng thẳng làm thời gian như dài đằng đẵng, kim giây trong phòng tích tắc chuyển động, hồi lâu, ngoài cửa cuối cùng cũng truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Cửa bị đẩy ra, Cổ Lệ mở tất cả công tắc trên tường lên, trong phòng điều giáo bỗng sáng như ban ngày.
Đang trong tối đột nhiên bị ánh sáng kích thích, Trương Thừa Ngạn nheo mắt lại, đợi mắt thích ứng một lát mới mở mắt ra.
Sau khi mở mắt, anh không khỏi ngẩn ra--- chủ nhân mặc quần da và giày da bóng loáng, áo bó sát người màu đen phác họa cơ bụng làm người ta thèm nhỏ dãi--- nếu nói Cổ Lệ bình thường rất uy nghiêm, vậy bộ trang phục trước mắt này, đúng là càng làm nổi bật thân phận Dom của hắn.
Khi nô lệ quỳ trên mặt đất, tầm mắt phải giữ ở nửa người dưới của chủ nhân. Trương Thừa Ngạn kìm lòng không đặng bị Cổ Lệ thu hút, từ từ ngẩng đầy lên như bị ma xui, mãi đến khi chạm thẳng vào ánh mắt chủ nhân giữa không trung, anh mới tỉnh ra, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Cổ Lệ hừ lạnh một tiếng, kéo ghế ngồi trước mặt anh.
Mũi nhọn của giày da nhấc cằm nô lệ lên, mãi đến khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Cổ Lệ, lúc này Trương Thừa Ngạn mới cảm thấy sợ hãi với vận mệnh tiếp theo của mình.
"Trương Thừa Ngạn," Cổ Lệ nhìn thẳng vào anh, nói, "tôi chiều hư em rồi."
Lời này khiến bác sĩ cảm thấy vô cùng khó chịu, mi anh khẽ run, chờ cảm giác khó chịu trong lòng bớt đi, anh mới lên tiếng, "Xin chủ nhân trừng phạt nô lệ của ngài."
Cổ Lệ nhìn anh, từ chối cho ý kiến.
"Cho dù là hình phạt gì, nô lệ đều..."
"Sao lại đánh người?" Cổ Lệ đột nhiên ngắt lời anh, hỏi.
Trương Thừa Ngạn hơi do dự, tránh ánh mắt của hắn, đáp: "Anh ta nói chủ nhân... từng lên giường với anh ta, còn có bạn của anh ta... còn muốn em cùng anh ta..."
Nói đến đây, cơn giận trong lòng lại bùng cháy, cuối cùng Trương Thừa Ngạn không nói tiếp nữa.
"Trương Thừa Ngạn, nghe cho rõ này," Cổ Lệ lạnh lùng nói, "tôi hỏi là, em, tại sao lại đánh người ta?"
Nô lệ quỳ trên nền nhà, lảng tránh ánh mắt của chủ nhân, không nói lời nào.
Sau khi đợi trong chốc lát, mũi giày của Cổ Lệ rời khỏi cằm nô lệ, hắn đứng lên đi về góc phòng.
Cổ Lệ lấy một hộp đồ gỗ hình băng ghế dài từ tủ ra, đặt nó lên khoảng trống dưới bệ cửa sổ.
"Lại đây."
Trương Thừa Ngạn nghe lệnh, quỳ gối đi về phía của chủ nhân.
Anh đã quỳ hơn hai tiếng, đầu gối đã tê tới đau nhức, bây giờ mỗi một bước đều như bị vô số mũi kim tra tấn, bò đi vừa chậm chạp vừa khó khăn.
Cổ Lệ thấy thế, lấy dây xích ra tới bên nô lệ, sau khi cài lên khuyên dương vật của anh thì lôi anh đi về phía bệ cửa sổ.
Lần đầu tiên khuyên dương vật giật lấy quy đầu, nô lệ đau đớn quỳ rạp trên mặt đất, lần thứ hai thứ ba cơn đau đánh úp, cuối cùng anh bất chấp đầu gối đau nhức, thẳng eo bò về phía chủ nhân.
Sau hơn mười bước, Trương Thừa Ngạn lảo đảo quỳ xuống bên cửa sổ. Cổ Lệ cài dây xích trên tay lên hình khí mà chẳng thèm nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của anh.
"Bò lên, bày ra tư thế chó cái đòi chịch."
Chịu đựng đầu gối đã tê dại, Trương Thừa Ngạn bò lên trên hình khí, hai tay hai chân được buộc sang bốn góc.
Cổ Lệ khom lưng, dùng dây da trên hình cụ trói chặt tay chân anh, cuối cùng là một dây vòng qua eo, sau khi buộc chặt, Trương Thừa Ngạn chỉ có thể vểnh cái mông tròn trịa của mình lên, mặc người ta xâu xé, toàn thân không thể động đậy.
Xử lý xong nô lệ, Cổ Lệ đi đến trước tủ đồ, hắn mở cửa tủ lấy một thanh keo dài 80 cm và một cái roi màu đen ra.
"Gậy keo nóng chảy, sau khi chảy ra có thể dùng làm chất kết dính, bán ở cửa hàng cơ khí bình thường," Đi tới trước mặt nô lệ, Cổ Lệ buông lỏng tay, thanh keo thi nhau rơi xuống khỏi tay hắn, "bởi vì rẻ, dễ dàng có được, hiệu quả trừng phạt quá tốt, sau khi được phát triển thành công cụ BDSM đã từng thịnh hành một thời..."
Trương Thừa Ngạn chưa từng thấy thứ này trong Thành Bảo, lúc này thanh keo rơi đầy đất trước mặt thoạt nhìn mềm mại mà vô hại.
"Chưa từng thấy đúng không?" Cổ Lệ bẻ một thanh keo trong tay, lại dễ dàng bẻ cong nó thành hình chữ U, "đây là chỉ thị của tôi--- Thành Bảo cấm sử dụng thứ này ."
Buông tay ra, thanh keo trong nháy mắt khôi phục vẻ thẳng tắp, Cổ Lệ cắm thanh keo vào trong cán roi đặc chế màu đen, dùng sức xoay vài cái.
"Không chỉ không được sử dụng cái này với khách hàng, tôi thường xuyên nói với Dom của câu lạc bộ, cho dù với nô lệ riêng của mình..."
Dụng cụ trừng phạt đã được lắp ráp xong, Cổ Lệ thuận tay vung một cái trước mặt Trương Thừa Ngạn, mang theo một luồng khí lạnh.
"Trước khi dùng nhất định phải tự hỏi mình, nô lệ trước mắt này có thật sự không thể tha tội không? Có đáng dùng món đồ trong tay trừng phạt không?"
Trương Thừa Ngạn rùng mình, chỉ thấy Cổ Lệ tay cầm hình cụ, chậm rãi đi tới sau anh.
Giây tiếp theo, tiếng roi cắt qua không khí, Trương Thừa Ngạn theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Không cảm thấy sự đau đớn trong dự đoán, Cổ Lệ khống chế sức lực, sợi keo chỉ nhẹ nhàng dán lên mông anh.
"Cơ hội cuối cùng," Hình cụ mềm mại bị ngoại lực đè ép, dần bị cong lại khi ấn vào mông nô lệ, "tại sao lại đánh người?"
"Em..." Trương Thừa Ngạn muốn nói gì đó, nhưng lời muốn nói lại bị mắc kẹt trong cổ họng.
"Được."
Không nhiều lời với anh nữa, Cổ Lệ giơ cán roi lên, dùng sức quất xuống...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro