Chương 22: Ghi nợ
Chương 22: Ghi nợ
Edit: nammogiuabanngay
-----
Buổi tối, phòng điều giáo trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng.
Giữa căn phòng đặt một chiếc gương, Trương Thừa Ngạn người trần như nhộng đang quỳ gối trước đó.
"Bắt đầu đi," Cổ Lệ ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, trong tay cầm một chiếc roi da thon dài, "tay không được chạm vào dương vật."
Đầu gối Trương Thừa Ngạn khẽ nhúc nhích, nâng cơ thể lên, trong gương phản chiếu dương vật giả đang được cố định trên mặt đất phía sau anh.
Trương Thừa Ngạn khẽ gật đầu, anh nâng mông lên, ngồi xuống dương vật giả phía sau.
"Bốp" một tiếng, roi da màu đen quất lên lưng anh, tuy không đau lắm nhưng cũng đủ để anh ngẩng đầu ưỡn ngực lên.
"Nhìn vào nô lệ trong gương," Cổ Lệ không hài lòng với động tác của nô lệ, dùng roi quất một phát vào ngực anh, "bộ dáng ấm ức này là thái độ em xin tôi chịch mình ư?"
Trương Thừa Ngạn không dám cãi lại, anh nhìn cơ thể của mình trong gương, cố gắng thả lỏng eo, ưỡn ngực, để núm vú đeo khuyên ngực lộ ra dưới ánh sáng.
Cổ Lệ dùng roi da cứng gảy núm vú của anh, nói: "Dâm thêm chút nữa."
Trương Thừa Ngạn dùng một tay chống ra sau, đưa lỗ sau dựa vào quy đầu của dương vật giả.
Đầu roi vẽ từ ngực tới eo nô lệ, Trương Thừa Ngạn nhìn chiếc roi trong gương, chậm rãi xoay eo, cọ lỗ sau lên đỉnh dương vật làm bằng silicon.
Hô hấp càng ngày càng nặng nề, vốn Trương Thừa Ngạn cho rằng đây chỉ là lần huấn luyện lỗ sau như mọi khi, nhưng bây giờ nhìn nô lệ ưỡn eo xoay mông trong gương, dường như anh có ảo giác dưới thân là dương vật chủ nhân, mà mình đang đói khát xin được cắm vào.
Sau một hồi lề mề, đỉnh dương vật giả chậm rãi đâm vào lỗ sau--- nhưng món đồ chơi này với anh mà nói hơi to, dù đã dùng nút hậu môn mở rộng cả ngày, Trương Thừa Ngạn vẫn cảm thấy rất khó khăn.
Cổ Lệ ném roi đi tới sau lưng anh, hai tay đột nhiên ấn vai anh xuống.
"A! Chủ nhân!" Trương Thừa Ngạn không hề chuẩn bị tâm lý mà ngồi xuống đến cùng, nuốt lấy vật khổng lồ, đồng thời cũng đau đến chảy nước mắt.
"Nhớ kỹ," Cổ Lệ sờ eo anh, ngón tay chậm rãi vạch mông anh, "lúc chịch em, tôi không có kiên nhẫn vậy đâu."
Trương Thừa Ngạn hít sâu một hơi, hồi lâu sau mới gật đầu nói, "Em hiểu rồi, thưa chủ nhân."
"Hiểu được là tốt," Cổ Lệ vỗ mông anh, "cho em hai mươi phút, dùng phía sau bắn ra."
Không biết là do ánh đèn hay nhiệt độ trong cơ thể, mồ hôi trên trán bác sĩ nhỏ từng giọt xuống ngực, vì động tác cưỡi ngựa lên xuống của anh, mồ hôi dọc theo theo đường cong cơ thể nhanh chóng rơi xuống.
Dù lỗ sau đã được mở rộng và bôi trơn trước đó, Trương Thừa Ngạn vẫn cố hết sức nuốt lấy dương vật silicon--- khoái cảm do ma sát đương nhiên không đủ để anh bắn tinh, thậm chí dương vật cũng chỉ miễn cưỡng cương lên.
Cổ Lệ ngồi bên cạnh nhìn anh chăm chú, mười phút trôi qua, tình hình vẫn không chút khởi sắc.
"Đây là cách làm tình mà em muốn sao?" Cổ Lệ mở miệng nói, "Bộ dáng chết tiệt này có thể làm người chịch em sướng ư?"
Trương Thừa Ngạn hơi cúi đầu, khuyên bạc trên người phản chiếu ánh đèn trên đỉnh đầu, lay động tầm mắt.
"Dùng đầu óc," Giọng nói lạnh lùng của Cổ Lệ vang lên, "ngẫm lại coi bản thân là thứ gì."
"Nô lệ..." Trương Thừa Ngạn nheo mắt lại, tự lẩm bẩm, "em là... nô lệ tình dục thấp hèn..."
"Bên dưới em ngậm thứ gì?"
"Dương... dương vật của chủ nhân..." Ảo tưởng này Trương Thừa Ngạn cảm thấy lỗ sau đang dần nóng lên, "Chủ nhân ở trong cơ thể em... a..."
Sau khi cảm nhận được khoái cảm, thứ vốn đang khó khăn cuối cùng cũng trở nên dễ dàng nuốt xuống, Trương Thừa Ngạn thay đổi góc độ, để dương vật giả đâm vào sâu hơn, càng dễ ma sát tới nguồn gốc khoái cảm.
Nhìn anh dần dần tiến vào trạng thái, Cổ Lệ không nói gì nữa. Trong suy nghĩ của Trương Thừa Ngạn, lần huấn luyện này cuối cùng biến thành một lần giao hợp làm hài lòng chủ nhân. Đồ chơi dưới thân dường như biến thành vật sống của chủ nhân, theo từng động tác lấy lòng của anh, dương vật kia dần nở ra, to lên, đâm tới điểm G của anh.
Anh bắt đầu kiềm chế khoái cảm quen thuộc, chậm rãi rên rỉ... lâu lắm không bắn rồi, hôm nay chủ nhân ban ơn... a...
Bản thân trong gương hai má ửng hồng, dương vật đeo khuyên dựng thẳng tắp, dáng vẻ đói khát, dục cầu bất mãn. Tiếng rên càng lúc càng lớn, Trương Thừa Ngạn hoàn toàn đắm chìm trong ảo tưởng của mình, dường như chủ nhân đang thở dốc bên tai anh, vì anh mà cảm thấy vui vẻ...
"Dừng lại."
Thế mà chẳng bao lâu, mệnh lệnh lạnh lùng lập tức kéo anh trở lại thực tế.
Mệnh lệnh bất ngờ đột nhiên xộc vào não, rõ ràng là giọng nói ngoài hiện thực của chủ nhân, Trương Thừa Ngạn dừng lại, quỳ trên dương vật giả thở dốc kịch liệt.
Cổ Lệ nhìn đồng hồ, đứng dậy khỏi ghế: "Hết hai mươi phút rồi, đứng lên đi."
Trương Thừa Ngạn ngẩng đầu nhìn Cổ Lệ, anh vừa định mở miệng cầu xin, tầm mắt bỗng nhiên rơi vào đũng quần da bình tĩnh của Cổ Lệ .
Sống chung tới giờ, Trương Thừa Ngạn có thể phân biệt được khi nào chủ nhân không có ham muốn, khi nào hắn khống chế bản thân, không tiết ra. Nhưng hiển nhiên, lúc này Cổ Lệ chẳng cần khống chế.
Trái tim lập tức rơi xuống đáy, Trương Thừa Ngạn ngậm miệng lại, lặng lẽ chống đỡ cơ thể của mình rời khỏi dương vật giả, bò đến quỳ xuống bên cạnh Cổ Lệ.
"Mai là ngày phẫu thuật, thu dọn sạch sẽ rồi ngủ sớm đi."
Không đánh giá cũng không trừng phạt, nói xong những lời này, Cổ Lệ xoay người rời khỏi phòng điều giáo.
---
Sáng sớm hôm sau, khi Cổ Lệ đi đến nhà an, Trương Thừa Ngạn đã mặc quần tây và áo sơ mi, đang đặt bữa sáng lên bàn.
Bánh mì, thịt xông khói, trứng chiên, sữa bò, bữa sáng của họ luôn theo kiểu phương Tây.
"Chủ nhân," Sau khi đặt hai ly sữa xuống, Trương Thừa Ngạn đi tới quỳ xuống trước mặt hắn.
Lúc này đây, thông thường Cổ Lệ sẽ gật đầu với anh, để anh ngồi xuống ăn bữa sáng.
Nhưng hôm nay, từ lúc Trương Thừa Ngạn khom lưng bày đồ ăn, ánh mắt Cổ Lệ đã không rời khỏi anh.
"Đứng dậy."
Trương Thừa Ngạn nghe lời đứng lên, ánh mắt bất giác nhìn xuống đất.
Cổ Lệ giơ tay sờ giữa kẽ mông anh một cái, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Em giỏi thật đấy," Cổ Lệ gắt gỏng kéo thắt lưng Trương Thừa Ngạn ra, luồn vào giữa mông anh rút nút hậu môn ra, ném xuống đất, "bao giờ tới lượt em làm chủ rồi?"
Trương Thừa Ngạn cúi đầu không nói lời nào--- ngày phẫu thuật không đeo nút hậu môn, anh đúng là biết rõ còn cố phạm, vốn tưởng Cổ Lệ sẽ không phát hiện, ai ngờ mới sáng sớm đã bị nhìn ra.
Nô lệ riêng huấn luyện lâu ngày vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân, phạt thế nào cũng không quá đáng. Thế nhưng, mười lăm phút sau phải ra ngoài, hôm nay lại là ngày phẫu thuật không thể tới muộn, lúc này thật sự không có thời gian để dạy dỗ tên nô lệ to gan này.
Nhìn Trương Thừa Ngạn cúi đầu đứng ở đó, Cổ Lệ ra lệnh: "Tha chậu thức ăn cho chó lại đây."
Trương Thừa Ngạn tứ chi chạm đất, bò vào phòng bếp ngậm chậu cho chó ra.
Cổ Lệ xé nhỏ bánh mì và trứng chiên rồi ném vào chậu, đổ sữa vào để đồ ăn dính vào nhau.
Nhìn Trương Thừa Ngạn quỳ gối không dám ngẩng đầu dưới chân, Cổ Lệ bỗng ấn đầu anh vào trong chậu: "Nhớ lấy món nợ này, tan làm rồi tính."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro