Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Trường Tinh, có phải cô không để ý đến tôi.

    Lòng bàn tay cô nóng bỏng, suýt chút chiếc điện thoại trên tay rơi xuống.

   Trường Tinh nhớ tới vài ngày trước ở đài truyền hình cũng phỏng vấn một vị doanh nhân nổi tiếng cũng mặc giống như vậy. Lúc đó nghe đồng nghiệp nói, cái khuy áo đó là của một nhãn hiệu nổi tiếng nào đó của châu Âu, có giá bảy tám vạn nhân dân tệ.

  Bác sĩ bây giờ đều có nhiều tiền như vậy sao.

  Xem ra quả thật phương diện kia có vấn đề, nếu không Quản Anh sao lại bỏ một vị bác sĩ có tiền mà mạo hiểm đi chọn một người đàn ông không nắm chắc như Phó Dũ.

  Trường Tinh nghĩ rằng, có những lúc tiếng tăm thật sự rất quan trọng. Cô ấy thà chọn một người đến sau hơn là một người thật lòng yêu cô.

   " Vừa cấp cứu cho một bệnh nhân, lúc cấp bách máu của bệnh nhân bắn lên người, gấp gáp nên chưa kịp rửa sạch." Tống Sở Dĩ bình tĩnh giải thích một câu, " Thân thể tốt hơn chút nào chưa? "

  " Đã ổn hơn rồi... "

   Thuốc có lẽ ngày mai mới có tác dụng, cô vẫn nên chú ý đến cơ thể,  nghỉ ngơi nhiều một chút." Tống Sở Dĩ đột nhiên nói: " Kinh nguyệt của cô có lẽ không đều, khi đến tháng thì thường rất đau, bình thường có phải ăn cơm rất ít."

" Đúng vậy... " Trường Tinh đỏ mặt, lẽ nào chuyện đó cũng kiểm tra ra được?

   "Đừng thức đêm quá muộn, tối thấy sắc mặt cô không được tốt, ngày thường ăn cơm nhiều lên chút, kê đơn thuốc cần phải tích cực xoa thì mới tốt lên được." Tống Sở Dĩ nói xong, một thân y phục trắng nhẹ nhàng lướt qua cô.

   Xoa...


   Trường Tinh nghĩ đến cảnh tự mình bôi thuốc mỡ lên chỗ đó của mình, khuôn mặt lại bất giác phiếm hồng.

 
  Vả lại, sắc mặt cô không tốt ư, cô bất giác sở lên mặt mình.

  ------

Ngày hôm sau, Trường Tinh đến đài truyền hình.

Thực hiện theo các bước của vị bác sĩ Tống kia quả thực rất hiệu quả. Con gái bị bệnh ở chỗ đó quả thực rất ngại ngùng. Có điều sáng nay tỉnh dậy cô cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.

  " Hôm nay sao đến sớm vậy." Trịnh Nghiên từ phía sau bước lên, hai người cùng đứng đợi thang máy.

  " Em muốn cùng đạo diễn thảo luận lại một lần kịch bản của tiết mục ngày  hôm nay, chị Trịnh, chị cũng đến thật sớm nha..." Trường Tinh quay sang nở nụ cười nhẹ nhàng.

   Trịnh Nghiên cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, vào trong thang máy, chỉ còn hai người, cô ấy mới nhỏ giọng nói: " Trường Tinh, hôm qua lúc ăn trưa chị nghe được Tạ tổng và biên tập bọn họ nói chuyện, nghe ý bọn họ muốn đưa em qua vị trí khác."

  Tim Trường Tinh đập dữ dội, sắc mặt trở nên trắng bệch.

  Năm ngoái, có một thực tập sinh mới đến, những người chủ biên cũ trong công ty trên dưới đều cảm thấy khủng hoảng, cô cũng vậy, dạo gần đây linh cảm càng thêm mạnh mẽ. Ngay cả những người trẻ đẹp cũng cảm thấy khủng hoảng, nhưng cô không nghĩ lại nhanh như vậy.

  " Nghĩ thoáng lên chút, nghe nói Trì Dĩ Ngưng đang là người tình của Phùng Đài Trường." Trịnh Nghiên nhỏ nhẹ an ủi cô.

  Trường Tinh trợn mắt " Thật hay giả vậy, Trì Dĩ Ngưng đang cùng với Phùng Đài? "

  " Không thì thế nào, một người mới không có bối cảnh làm thế nào lại có thể giật từ em và những người cũ vị trí chủ trì lễ hội đèn lồng lớn năm nay." Trịnh Nghiên cười lạnh.

   Trường Tinh cảm thấy lạc lõng, Phùng Đài cô gái có cái miệng nhỏ, cái mũi thấp trên mặt cũng được cô ấy sửa lại, thật đủ để cô chiêm ngưỡng.

   Trong phòng trang điểm, Trường Tinh đờ đẫn, Trịnh Nghiên là tiền bối trong đài truyền hình, chức vị tuy không cao, nhưng ngồi vững ở vị trí đó đã hơn 10 năm, cấp cao cùng cô ấy quan hệ rất tốt, tin tức cô ấy nhận được so với người khác luôn nhanh hơn. Trịnh Nghiên vẫn luôn giúp đỡ cô, sẽ không lừa gạt cô.

   Âm thanh ôn ào đằng sau hậu trường truyền đến, cô đột nhiên muốn khóc.

  Từ khi bước chân vào đài truyền hình, cô đã rất nỗ lực, nơi này quả thực quá tàn nhẫn, nói loại bỏ liền loại bỏ.

  "Trường Tinh, sao còn chưa thay trang phục? Thân ảnh đẹp trai của Tả Khiên xuất hiện trong phòng trang điểm. " Khóc sao? "

  "Không có... " Trường Tinh vội lấy tay áo lau nước mắt, khi ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt ấm áp của Tả Khiên, cổ họng nghẹn lại, " Thầy Tả, có phải tôi sẽ phải rời khỏi chương trình này? " 

   Ánh mắt Tả Khiên có một tia sáng đậm lướt qua.

  "Tôi hiểu rồi, đây có thể là tiết mục cuối cùng tôi cùng thầy dẫn chương trình, tôi sẽ biểu hiện thật tốt."

   Trường Tinh thở một hơi thật dài, sốc lại tâm trạng cầm lên chiếc chổi trang điểm.

  Cho dù phải rời đi rồi, cô cũng muốn những khán giả trước giờ của chương trình rõ ràng rằng cô là người xuất sắc nhất.

  Tả Khiên đau lòng, "Trường Tinh, tôi sẽ cố gắng đấu tranh sẽ không để cô phải rời đi. "

  " Thật vậy sao. " Trường Tinh ánh mắt đẹp đẽ sáng ngời, ánh sáng trên đầu chiếu vào khiến cô có thêm một phong thái khác biệt.

   Tả Khiên mí mắt trái dần dần sâu, gật đầu với cô một cái, nở nụ cười và vuốt lại phần tóc mái lộn xộn của cô.

   Tả Khiên là một đàn anh trong đài truyền hình, đến giám đốc cũng phải coi trọng anh ta vài phần. Trường Tinh nghe anh ta nói vậy, tâm trạng yên ổn phần nào.

   Nhưng sau khi kết thúc tiết mục, Trường Tinh ngay lập tức bị giám đốc phái người gọi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro