Chương 6: Xin lỗi
"Nha đầu ngốc, con người có ngày sẽ thay đổi, nhất là người đàn ông đứng ở vị trí cao, chị khuyên em sau này tìm bạn trai vẫn là tìm một người đàn ông không bị vây xung quanh, được rồi, chị còn phải trực ban, em đừng chạy lung tung.
Sau khi Tường Tâm đi không lâu, Trường Tinh buồn chán nghịch điện thoại, đang lướt lung tung chợt màn hình điện thoại nhấp nháy hai chữ "Quản Anh".
Điện thoại trên tay nóng bỏng, cô suýt chút đem điện thoại ném đi.
Uống một ngụm nước, ép bản thân bình tĩnh, cô đại khái đem tâm trạng thấp thỏm nghe điện thoại.
Thực ra cô không cần phải thấp thỏm lo lắng, Quản Anh là người đá hắn, cô cũng chỉ là để bạn trai cũ của Quản Anh kiểm tra tiểu Trường Tinh...
Không được, không được suy nghĩ lung tung.
Trường Tinh vỗ vỗ ngực, trong điện thoại truyền đến âm thanh dịu dàng của Quản Anh, "Trường Tinh, cậu đang làm gì?"
"Không làm gì, mình đang nghỉ ngơi", Trường Tinh trấn an bản thân hỏi:" Cậu đột nhiên có chuyện gì lại gọi cho mình?"
"Mình... chuyện tối qua...", Quản Anh ngập ngừng, "Trường Tinh, cậu đều biết rồi, cậu sẽ không để ý đến mình nữa chứ."
"Làm gì có chuyện như vậy, kì thực bọn mình đều cùng trong một ngành, mình hiểu, cũng có thể hiểu được cậu."
Cô cho rằng muốn có mối quan hệ cùng một người đàn ông khác, ít nhất phải kết thúc một mối tình rồi mới bắt đầu lại, cho dù hắn ta phương diện kia không được, cũng không thể làm như vậy.
"Trường Tinh, tớ không đẹp bằng Nguyễn Dạng, cũng không gặp may như cậu, có một người bố tốt, người hâm mộ nhiều như các cậu, mình chỉ có thể dựa vào bản thân, nhưng mình nỗ lực bao nhiêu năm lại không có ai dìu dắt, thật sự rất khó khăn..."
"Haizd..." Trường Tinh trong lòng than thở, Quản Anh đâu hiểu tình huống hiện tại của cô cũng không có chỗ nào tốt hơn là bao.
Cô trước đây cũng có thể nói là thuận buồm xuôi gió, cũng là bố cô mỗi năm đều bí mật đưa đến đài truyền hình một khoản phí lớn, năm nay công ty gia đình cô gặp khó khăn, khoản phí đấy cũng không còn, đài truyền hình cũng không quản cô nữa. Đầu năm an bài tốt mấy tiết mục lớn dựa vào danh tiếng của cô đều bị giành mất, cô có cảm giác, vị trí chính trong tiết mục còn lại của cô cũng sắp không giữ được nữa.
Bị Quản Anh nhắc đến vấn đề đó, Trường Tinh đột nhiên cảm thấy tâm tình càng thêm buồn rầu.
Hơn 12 giờ, Trường Tâm quay lại giúp cô gỡ kim châm.
Cô hoảng hốt, vội vội vàng vàng bước vào phòng rửa tay. Khi quyết định xong, phòng vệ sinh nam bên cạnh đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu trắng.
Trường Tâm nhìn thấy anh ta mặc một cái áo khoác còn nhiễm máu đỏ tươi. Cô hoảng sợ lùi lại vài bước mới nhìn rõ ràng khuôn mặt lạnh lùng của Tống Sở Dĩ.
" Bác... Bác sĩ Tống" Cô đối với vết máu tươi vô cùng sợ hãi, nói chuyện cũng trở lên lắp bắp.
Tống Sở Dĩ thấy cô bị dọa sợ.
Lúc trước khi cô đeo khẩu trang trong lúc kiểm tra, nước mắt chảy xuống bày ra dáng vẻ duyên dáng, quyến rũ, thật giống như thời thời khắc khắc khiến nam giới trong lòng có quỷ. Do vậy để lại ấn tượng không tốt lắm đối với Tống Sở Dĩ, bây giờ không đeo khẩu trang, đôi môi đẹp đẽ dưới cái mũi có cảm giác giống như nhìn hoa nở. Khuôn mặt như trẻ con không hề trang điểm, vô cùng sạch sẽ.
Tướng mạo vừa tinh khiết vừa quyến rũ, có thể nói vừa quyến rũ nhưng lại rất thuần khiết.
Trường Tinh bây giờ mới nhớ ra không đeo khẩu trang, hắn ta có lẽ không nhận ra cô là bạn của Quản Anh chứ.
Hai giây sau, cô nhận ra bản thân đã nghĩ nhiều rồi, nhìn vào mắt hắn ta không hề có tia nhận ra cô. Cũng đúng, hôm qua cô tới muộn, cùng lúc với thời gian hắn rời đi, cũng không chính thức nhìn rõ cô.
Có điều hắn chằm chằm nhìn cô, Trường Tinh đột nhiên có cảm giác không tốt, ngại ngùng không nói. Nhìn thấy lúc hắn rửa tay lộ ra khuy măng sét tinh tế và sang trọng bị giấu bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro