Chương 22: Có những chuyện tôi không thích quá rõ ràng
Trường Tinh chao đảo, hơi nhíu mày "Anh cả, tốt xấu gì em cũng là người lãnh đạo của tập đoàn Sky , phải hiểu rằng trong giới giải trí có những việc thật thật giả giả, đương nhiên không phải sự thật, Tả Khiêm là thầy của tôi, tôi rất tôn trọng thầy ấy, lần trước thầy ấy có giúp tôi một việc, trong đài một vài người luôn muốn đẩy tôi ra khỏi vị trí liền thêu dệt ra những câu chuyện khó nghe."
Cô một bên nói một bên chú ý sắc mặt Tống Sở Dĩ "Tống Sở Dĩ... Chúng ta mặc dù kết hôn có chút nhanh nhưng tôi có thể đem nhân phẩm của mình ra đảm bảo với anh tôi không phải người như vậy."
Tống Sở Lang cười châm biếm "Những trò mèo của cô còn hay hơn so với hát, tôi gặp nhiều rồi, Sở Dĩ, em qua lại với Quản Anh , hôm đó phải tận mắt chứng kiến chuyện đó, đến tận bây giờ anh biết trong lòng em nhất định còn nhiều khúc mắc."
Trường Tinh mơ hồ hiểu, thì ra nguyên nhân tối hôm đó Tống Sở Dĩ xuất hiện ở "Tuyết Âm" cũng là từ người anh này mà ra.
"Đủ rồi" Sắc mặt Tống Sở Dĩ ngày càng khó coi, "Anh, chuyện của em em tự biết xử lý, muộn rồi em về trước."
Hắn quay người, trong lòng ôm Trường Tinh vẫn đang phát hoảng quay đi.
Sau khi lên xe, sắc mặt hắn càng thêm băng giá.
Trường Tinh thầm nghĩ đến sự thật đó là chuyện của Quản Anh đã tạo thành vết sẹo khắc sâu trong lòng hắn.
Nhớ những năm đại học, mỗi khi cô và Quản Anh tụ tập chơi đùa cùng một chỗ, ánh mắt nam sinh trong trường đầu tiên luôn tập trung vào cô, ngay sau đó mọi lực chú ý lại dồn hết lên Quản Anh. Những ngày sau cô tình cờ nghe được cuộc nói chuyện bí mật của nam sinh thảo luận về cô và Quản Anh, vẻ đẹp của cô quá lộng lẫy kiến họ chỉ dám từ xa nhìn lại, mà vẻ đẹp của Quản Anh lại là vẻ đẹp thuần khiết động lòng người, nhìn một lần càng muốn nhìn lần thứ hai, dễ dàng khiến đàn ông sinh lòng bảo hộ.
Nếu như đổi sang người khác có thể cô sẽ đố kị, nhưng Quản Anh cô ấy là bạn tốt , cô không thể.
Năm tư đại học, cô, Quản Anh, Nguyễn Dạng, Giang Đóa Nhi bọn họ ngày ngày bên nhau, cùng nhau trải qua những tiếng cười, cùng nhau đồng cam cộng khổ.
Trường Tinh càng nghĩ càng phiền muộn, chán nản đem hồng bao và hộp trang sức đặt vào tay Tống Sở Dĩ.
Tống Sở Dĩ thoáng ngạc nhiên, đẩy ngược về phía cô "Đây là người nhà tôi tặng cô giữ cho thật tốt."
"Tôi không thể nhận." Trường Tinh bĩu môi "Tránh cho có người nào đó lại nói tôi tham lam gia sản Tống gia, lại nói đây chỉ là cuộc hôn nhân thương nghiệp, có những chuyện vẫn nên phân rõ ràng."
Tống Sở Dĩ cũng đang muốn nhắc nhở cô vài câu, xem dáng vẻ an phận, đôi môi nhỏ nhắn bĩu ra trông giống như tay cầm ấm trà, màu son nhẹ nhàng càng khiến gương mặt cô bừng sáng, đôi mắt hoa anh đào lấp lánh bao trọn bóng hình hắn. Vẻ ngoài thanh tú duyên dáng lại có phần trẻ con, những khó chịu trong lòng cứ như vậy bị ánh sáng tỏa ra từ đôi mắt của cô hòa tan vào không khí.
"Được rồi, đem đồ cất đi, vừa nãy là anh trai tôi không đúng, nếu đã kết hôn rồi, tôi không muốn chuyện gì cũng phải phân quá rạch ròi, trừ khi...." Tống Sở Dĩ ngừng một chút, lạnh nhạt nói "Cô muốn sớm vẽ ra ranh giới, đợi sau này dễ dàng ly hôn."
Trường Tinh nghẹn họng, "Ly hôn là chuyên rất bình thường, anh cũng không thích tôi, chúng ta không có tình cảm."
"Cho dù tôi không phân biệt rõ ràng liệu hôn nhân của chúng ta có thể duy trì được đến khi nào, tuy nhiên đã kết hôn rồi, quy tắc trong hôn nhân vẫn phải tôn trọng." Tống Sở Dĩ trầm mặc nói "Trang sức là lễ vật, lễ vật là ân huệ, ba cô nhất định sẽ hỏi tới, nếu như Tống gia chúng tôi cái gì cũng không đưa, hoặc là đưa nhưng cô trả lại, tôi nhận rồi, ba cô nhất định sẽ không vui, sẽ nhận định rằng Tống gia chúng tôi keo kiệt, khắt khe với cô, bất kể chúng tôi đưa ra lý do đối với hôn nhân, về phương diễn lễ vật vẫn nên tuân thủ quy tắc, cũng là tôn trọng đối với nhà chúng ta, kết hôn không phải chuyện của hai người, là chuyện của hai gia đình."
Trường Tinh nghe đến nỗi mơ hồ, có điều cô không ngốc, vẫn hiểu rất rõ ràng.
"Vậy tôi nhận vì ba tôi vậy, không phải vì bản thân tôi." cô chậm chạp đem lễ vật thu hồi lại. Trên mặt bày ra vẻ thống khổ "Không phải do tôi tham lam."
Tống Sở Dĩ thoáng cười nhưng không dễ dàng phát hiện.
Trường Tinh không nhịn được hỏi "Anh trai anh có phải quản anh rất nghiêm."
Tống Sở Dĩ khóe mắt giật giật.
Trường Tinh sợ hắn không hiểu, tỉ mỉ phân tích "Chính là kiểu không cho phép ai cướp mất anh, không cho anh cùng người khác qua lại, anh mãi mãi ở bên cạnh anh ta, phụ thuộc duy nhất anh ta, yêu thích duy nhất một người là anh ta..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro