Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Tâm trí yếu đuối của cô phải chịu tổn hại lớn

  Lúc ăn cơm, An Lỗi mở bình rượu trắng đã ủ hơn một năm.

  Tống Sở Dĩ thần sắc hơi thay đổi "Ba, tựu lượng của con kém, vẫn là không nên uống. "

"Không được" An Lỗi tự mình rót một cốc rượu đầy đưa đến trước mặt "Rất lâu rồi ba mới vui như này, rượu này bắt buộc phải uống, nào lại đây, coi như bồi ba, ngày thường Diệc Cần cũng không đến, cả nhà chỉ có mình ba uống, không hề thú vị."

  Lâm Diệc Cần cũng cười " Uống chút đi. "

  An Lỗi mỗi bữa đều phải uống một chút rượu, Tống Sở Dĩ từ chối không được, ai biết rằng uống xong một cốc, An Lỗi vui mừng quá mức lại rót cốc thứ hai, rót đến cốc thứ ba, Tống Sở Dĩ đã mơ mơ hồ hồ, khuôn mặt lạnh lùng hàng ngày bây giờ đã hiện lên nét ứng hồng, đôi mắt nheo lại, dưới ánh đèn mềm mại ánh lên ánh sáng rực rỡ.

  Thật giống như một tên xấu xa.

  Trường Tinh nhìn chăm chú.

"Đứa trẻ này, tửu lượng thật kém, mới vậy đã say rồi. " An Lỗi nhìn dáng vẻ gục trên bàn thỉnh thoảng cười ngây ngô của hắn.

"Ba, ba cho rằng ai cũng giống ba tựu lượng cao sao."Trường Tinh nghe xong vểnh môi

"Mới kết hôn đã nói giúp nó rồi" An Lỗi cầm tay cô cười nói "Còn không mau đưa Sở Dĩ về phòng con nghỉ ngơi, dáng vẻ này tối nay sao có thể về. "

  Trường Tinh tim nhảy loạn " Ba, ý của ba là muốn đêm nay hắn ngủ ở phòng con... "

"Kết hôn rồi, không ngủ cùng một phòng còn muốn ngủ ở đâu? " An Lỗi nhắc Lâm Diệc Cần "Một mình nó không dìu nổi, con giúp em nó một tay"

  Lâm Diệc Cần dáng người cao lớn, rất dễ dàng dìu Tống Sở Dĩ lên phòng tầng 2, đặt lên chiếc giường màu hồng trong phòng Trường Tinh.

Trường Tinh chậm chạp lên phòng, nhìn đến người đàn ông to lớn đang chiếm giữ chiệc giường lớn của cô, cái miệng nhỏ nhếch lên cao.

" Cậu ấy say thành cái dạng này, lát nữa em giúp cậu ấy lau rửa mặt." Lâm Diệc Cần cười dặn dò cô liền rời đi.

  Trường Tinh đóng cửa, sau đó đẩy hắn vài cái, "Này, anh mau dậy, anh say thành dạng này, đêm nay tôi biết ngủ sao? "

  "Ba... không được, con không thể uống thêm nữa" Hắn khẽ gạt tay cô, dùng chân cởi giày ném xuống đất, giống như một đứa trẻ to xác.

  Trường Tinh thở dài lại buồn cười, thật là, say còn tưởng rằng mình vẫn đang ngồi trên bàn.

  Có điều còn lâu cô mới giúp hắn rửa mặt.

----

  Trường Tinh lấy quần áo đi tắm, trong phòng của cô có một phòng tắm nhưng lại sử dụng loại cửa kính, cô nghĩ hắn ta say thành dạng đó nên không để tâm.

  Tắm được một nửa, ngoài tiếng chảy ào ào của nước ra, Trường Tinh nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, cô có linh cảm xấu, bèn tắt vòi hoa sen.

  Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tống Sở Dĩ mơ màng từ ngoài bước vào.

  Khuôn mặt Trường Tinh như bị nung nóng, hét lên một tiếng, "Anh làm gì, mau ra ngoài. "

  Cô muốn mặc quần áo, nhưng quần áo lại để bên ngoài đằng sau cánh cửa, cả người cô không mảnh vải che chắn, chỉ có thể dùng hai tay che ngực, đồng nghĩa với việc bên dưới không được che chắn, tay bận chân loạn vội vàng che chắn bên dưới, nhưng chỉ mình cô biết, che hay không che không có gì khác biệt.

 
  Có lẽ Tống Sở Dĩ không phát hiện sự tồn tại của cô, đôi mắt lướt qua cô, đi đến trước bồn vệ sinh, mở lắp bồn cầu, tháo dây đai và kéo khóa.

  Trường Tinh sốc thêm lần nữa, cô hét lên, không bận tâm dáng vẻ không mặc quần áo liền chạy ra khỏi phòng tắm.

  Khoác lên bộ đồ ngủ, Trường Tinh buồn chán ngồi trong phòng, không tự chủ được nghĩ về sự việc ban nãy.

  Sau khi nhận ra tâm trí yếu đuối của mình phải nhận tổn hại lớn, cô không ngừng nhảy loạn trong phòng.

  Không nghĩ tới hình dáng lại như vậy, cô lần đầu nhìn thấy liền bị dọa sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro