Chương 14:Từ hôm nay trở đi cô chính là người đã kết hôn
Ở nơi đăng kí kết hôn, vì muốn có sự riêng tư tuyệt đối, Tống Sở Dĩ tìm đến một người quen.
Lúc đặt bút xuống kí tên, Trường Tinh đột nhiên cảm thấy trống rỗng, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Cô khao khát có một tình yêu đẹp đẽ, cứ như vậy mà bị dập tắt.
Người phụ nữ công chứng bị dáng vẻ tủi thân của công dọa giật mình " Haizd, sao lại khóc, có phải không muốn kết hôn hay không, bây giờ nghĩ lại vẫn kịp, hai người đã nghĩ kĩ chưa."
Tống Sở Dĩ cúi đầu nhìn cô, trên hàng mi dài vẫn đọng vài giọt nước mắt, hai bên má hồng hai hàng nước mắt chảy dài, hắn nhíu mày bất lực, "Cô không muốn kết hôn thì bỏ đi. "
Thật lạnh lùng.
"Không phải... " Trường Tinh khịt mũi, đem giấy chứng nhận đã kí tên đưa qua.
"Chắc chắn cô ấy mắc chứng ám ảnh tâm lý kết hôn, Tống tiên sinh, cậu cần an ủi cô ấy nhiều chút, phụ nữ mà, đều cần phải tận tâm chăm sóc. "
Người phụ nữ rất nhanh đã hoàn thành thủ tục đăng kí, đưa giấy chứng nhận cho hai người, "Chúc hai người tân hôn vui vẻ. "
"Cảm ơn" Trường Tinh gật đầu nhận lấy.
Ra khỏi cục dân sự, từ đầu đến cuối ngực cô như bị gieo hạt, Tống Sở Dĩ rất cao, ngẩng lên nhìn không rõ vẻ mặt hắn ta, chỉ nghe hắn nói:" Đợi chút nữa, tôi sẽ gọi điện cho ba của cô, buổi tối sẽ ghé thăm nhà cô, thuận tiện nói cho ông ấy biết chuyện chúng ta đăng kí kết hôn."
"Ân, vậy tôi đi trước. " Trường Tinh hướng phía xe đi tới, lúc này cô không muốn nói bất cứ câu nào."
Tống Sở Dĩ vẫn luôn nhìn cô cho tới khi cô lên xe, rồi lại nhìn đến xe của cô, Audi A7 màu trắng, vẻ ngạc nhiên hiện lên trong nháy mắt, lúc này mới lên xe quay trở lại bệnh viện.
----
Buổi tối, Trường Tinh quay về An gia liền có thể thấy trong sân đỗ sóng song hai chiếc Audi màu đen, tim cô đập mạnh một cái.
Vào phòng, ngay lập tức truyền đến tiếng cười ồn ào của anh rể Diệc Cần, Tống Sở Dĩ ngồi bên cạnh, thấy cô bước vào, khóe môi mỉm cười hiền lành.
Trường Tinh lần đầu nhìn thấy nụ cười đó, tâm như có làn gió lạnh thổi qua.
"Đứa trẻ này, đăng kí kết hôn là chuyện lớn mà không nói với ba một tiếng. " An Lỗi lên tiếng trách móc, nhưng trong đôi mắt vừa có sự phức tạp, vừa có ý cười vui vẻ.
Trường Tinh cắn môi giận dữ, nhìn chằm chằm Tống Sở Dĩ. Hắn đến cũng không nói với cô một tiếng, hại cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
Trường Tâm nhắc nhở "Ba, vừa rồi Em rể đã nói qua, bọn họ vừa gặp nhau đã chung tình, theo con thấy, hai đứa lần đầu gặp nhau ở bệnh viện đã có cảm tình rồi, sau lần đi xem mắt, chính là duyên phận, rèn sắt khi còn nóng, duyên phận đã định. "
"Đúng vậy" Tống Sở Dĩ điềm đạm phụ họa.
Cô không dám tim từ miệng hắn ta có thể nói ra câu đó.
Vừa gặp đã chung tình, gặp quỷ, rõ ràng đối với cô lạnh lùng muốn chết.
An Lỗi vừa vui mừng, vừa u sầu "Sở Dĩ, đứa con gái này từ nhỏ bị ba dạy hư, chưa phải chịu qua khổ sở, sau này nhờ con quan tâm nó, cũng chăm sóc nó nhiều chút. "
"Ba, Ba yên tâm đi" Tống Sở Dĩ từ đầu đến cuối luôn bày ra dáng vẻ ấm áp lễ phép.
"Đã gọi ba rồi..." Trường Tinh thấp giọng lẩm bẩm
"Tất nhiên phải sửa cách gọi rồi, con cho rằng ai cũng giống con không hiểu chuyện." An Lỗi khiển trách " Con a, cùng Sở Dĩ chung sống,con cũng nên chăm chỉ hơn chút, đừng có ham chơi quá nửa đêm mới về nhà, nhớ rằng, từ nay về sau con đã là người kết hôn, làm gì cũng phải nghĩ đến gia đình là chính. "
"Ở cùng nhau... " Trường Tinh trợn mắt.
"Phí lời, đã kết hôn tất nhiên phải sống cùng nhau. " An Lỗi mặc dù không lỡ xa con gái, nhưng nó đã gả cho người ta, "Sở Dĩ nói hôn lễ sẽ được tổ chức vào cuối năm, biệt thự cũng có rồi, chỉ là tạm thời chưa sửa chữa kịp, để thuận tiện cho công việc, Sở Dĩ tạm thời sống ở một căn hộ nhỏ gần bệnh viện, 3 phòng nhỏ, 2 phòng lớn, đủ để hai đứa con ở,ngay mai Sở Dĩ đến giúp con thu dọn đồ đạc chuyển qua đó."
"Ngày mai" Trường Tinh cả người đứng không vững "Ba, con vừa mới kết hôn, không thể để con ở thêm vài ngày sao, để con ở cạnh chăm sóc ba, với lại ngày mai con phải đi quay chương trình, không có thời gian chuyển. "
"Vậy thì ngày kia" An Lỗi xoa ngực, thở dài một tiếng, "Vợ chồng mới cưới, vẫn nên ở cùng nhau nhiều chút"
"Vâng" Trường Tinh không nguyện ý, nhưng chỉ có thể thành thật đáp ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro