Phần 3
Tên của tôi." Kuan Lin " lại rót cho mình ly nước, uống một ngụm rồi giải thích. Jihoon lập tức nở nụ cười, vẻ mặt vui thích. Kuan Lin cũng bất giác cong cong khóe môi.
Vì Kuan Lin còn đang trong giờ làm nên Jihoon cũng không tiện ở lại lâu. Ngồi một lúc, chậm rì rì uống sạch nước trong ly mới đứng dậy tạm biệt Kuan Lin , đi kiểm tra sức khỏe. Kuan Lin nhìn cửa phòng làm việc được Jihoon mở ra rồi đóng lại.
Mãi đến khi cửa đã đóng chặt lại Kuan Lin mới thay đổi dáng vẻ cao lãnh vừa rồi, bĩu môi cau mày đặt cằm lên bàn tự mình lầm bầm oán niệm: "A a a a, lại nhìn thấy cậu ấy!! Thật là một cậu nhóc đáng yêu!!"
"Nhưng mà ban nãy sao lại không cùng cậu ấy nói nhiều vài câu a!!"
"Cho mày giả vờ cao lãnh!! Giả vờ cao lãnh!! Không muốn số điện thoại sao"
Kuan Lin dáng vẻ hối hận muốn chết không ngừng quở trách chính mình.
( Cho chừa 🤣 )
"Cốc cốc cốc......" Nghe thấy tiếng gõ cửa, Kuan Lin lập tức thẳng lưng thu hồi vẻ mặt, cầm lấy bệnh án vờ như đang xem, làm tốt tất cả công tác chuẩn bị mới thấp giọng nói: "Mời vào."
Jihoon cười hì hì đẩy cửa vào, bộ dạng có chút ngại ngùng vì quấy rầy, đi đến trước mặt Kuan Lin kín đáo đưa hắn một tờ giấy.
"Số điện thoại của tôi." Nhét xong mảnh giấy quay người dự định rời khỏi, đi được hai bước liền có cảm giác không thích hợp, lại quay người lấy ra trong túi một mảnh giấy khác trống không đẩy đến trước mặt Kuan Lin
Kuan Lin không hiểu ngẩng đầu nhìn Jihoon , Jihoon chớp chớp đôi mắt to nhìn Kuan Lin , hai người cứ như vậy nhìn nhau hồi lâu, Kuan Lin mới không nhịn được nuốt một ngụm hỏi: "Làm gì?"
"Số điện thoại của anh a, tôi có cảm giác anh sẽ không gọi cho tôi! Thế nên đưa số điện thoại của anh cho tôi đi." Mặt Kuan Lin vẫn không biểu lộ cảm xúc nhưng tay lại viết xuống: Kuan Lin 13XXXXXXXXX.
Jihoon cầm lấy số điện thoại Kuan Lin nhét vào túi, lúc này mới phất tay nghênh ngang rời đi.
A a a a a, mình có được số điện thoại của cậu ấy rồi!! Nên gọi không? Nên gọi không? Ân, hay là trước tiên lưu lại đi! Không đúng, lỡ như điện thoại di động hỏng sao, mình vẫn là tự nhớ đi!!
Cả một buổi trưa, bất kể là bác sĩ cùng phòng, tiểu y tá sát vách hay người nhà bệnh nhân đến đây đều hiếm có dịp thấy Kuan Lin thường ngày mặt không biểu lộ cảm xúc lại đang ngẩn người đối mặt với một mảnh giấy viết số điện thoại.
————————————————-
Vote ik !!!! 😙😙😙
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro