Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 2.4 - Vị thành niên 28 tuổi




"Em muốn làm anh?" Giọng Phó Tinh Hà nghe không có gì khác biệt so với bình thường, nhưng hắn kéo dài giọng ra, vẫn khiến Lâm Thiên cảm thấy có gì đó không ổn, có phải anh đã... viết cái gì không nên viết rồi không?

Phó Tinh Hà đặt bức thư tình xuống, lấy bình mực đè lên một góc, khẽ nói: "Em mới mười bảy tuổi, ai dạy em mấy cái này?"

"Mười bảy tuổi đã lớn rồi mà, cái gì cần biết em đã biết cả rồi, dậy thì cũng rất thành công, mọi chuyện đã sẵn sàng.." Anh tì vào bàn học đứng dậy, hơi ngả người về phía dưới, mang theo cảm giác áp bức mà chỉ mười năm sau anh mới có, mà ánh mắt chiếm đoạt như đang tàn phá trên người Phó Tinh Hà, "Đừng coi em như trẻ con nữa."

Lúc bấy giờ Phó Tinh Hà có thể nhìn thấy cái bóng của Lâm Thiên mười năm sau, cuối cùng hắn đã rõ Lâm Tiểu Thiên này khang khác ở điểm nào, hóa ra lúc Lâm Thiên mười bảy tuổi, anh coi mình ở cơ trên.

Thế nhưng sau đó, lúc Phó Tinh Hà gặp được Lâm Thiên, hắn chưa bao giờ nhìn thấy manh mối này trên người anh, bởi vì trước giờ Lâm Thiên đều thuận theo hắn, chưa một lần yêu cầu ở phía trên.

Nghĩ tới đây, Phó Tinh Hà bừng hiểu ra —— hóa ra Lâm Thiên không phải thuần thụ, anh thỏa hiệp như vậy vì mình. Mà Lâm Thiên mười bảy tuổi, có lẽ anh đã thích hắn rồi, nhưng hiển nhiên vẫn còn chưa tới mức độ tình nguyện thua kém.

Bởi nhận thức được điều này, nên Phó Tinh Hà cũng không so đo với nội dung bức thư tình của Lâm Thiên nữa, hắn cẩn thận cất vào trong một quyển sách, giọng điệu bình thản: "Chưa nói tới việc em vẫn còn chưa trưởng thành, mà dù có qua mười hai hai mươi năm nữa, em cũng đừng hòng nghĩ tới."

Lâm Thiên sững ra, "Sao cơ? Chẳng lẽ, chẳng lẽ chúng ta không phải.." Đột nhiên anh nghĩ ra điều gì đó, trợn to mắt nhìn, "Thế không công bằng, chỉ anh mới được làm em sao? Không cho phép em làm anh à?"

Anh trưng ra bản mặt nếu anh dám gật đầu thì em sẽ tức giận, Phó Tinh Hà vươn tay ra véo má anh cách một bàn học, "Đợi khi nào lớn em sẽ hiểu, làm ở trên rất vất vả, đến khi đó em sẽ không muốn nữa."

Ở thời điểm mười năm trước, Lâm Thiên đâu có được tiếp xúc với mấy phim ảnh đồng chí gì đâu. Nhưng tuổi trẻ khí thịnh, luôn không phát được hỏa, bởi vậy nên chỉ có thể dựa vào mấy cuốn sách cấm để học hỏi, tự bổ não Phó Tinh Hà bị mình làm dưới thân. Đương nhiên anh bổ não cũng không được đầy đủ, chỉ nghĩ tới tên hắn, vừa tưởng tượng gương mặt hắn, vừa tự mình an ủi.

Sau đó lớn hơn một chút, Lâm Thiên được tiếp xúc với một lượng lớn kiến thức về đồng tính, lúc bấy giờ mới phát hiện khuynh hướng của mình không bình thường.

Nhưng Lâm Thiên lúc này, vẫn còn coi mình là người có cường quyền, bởi vì anh cao nhất trong số đám bạn cùng lứa, hơn nữa cơ thể cường tráng, tuy đối mặt với Phó Tinh Hà anh nhát gan tự ti, không dám nói rằng mình thích hắn, nhưng Lâm Thiên cũng chẳng nghĩ tới vấn đề vị trí.

Giờ Phó Tinh Hà nhắc tới, anh nhất định phải nói rõ với hắn, anh lớn tiếng nói: "Em không vất vả, thể lực em rất tốt! Thật đó, em hít đất một trăm cái cũng không thở dốc!"

Phó Tinh Hà suy nghĩ một chút, nhớ lúc Lâm Thiên cưỡi lên người mình, đúng là lên xuống mấy trăm cái đều không thở dốc.

"Không phải vấn đề khổ hay không, mà là.." Phó Tinh Hà dừng lại một chút, "Thôi bỏ đi."

"Là cái gì cơ?" Lâm Thiên gặng hỏi.

"Muốn biết thật à?" Phó Tinh Hà xoay ghế, nói với Lâm Thiên: "Qua đây ngồi."

Lâm Thiên đứng dậy, định chen cùng ghế với hắn, không ngờ Phó Tinh Hà vươn tay tới, trong nháy mắt xoay tư thế của anh, để anh ngồi trên đùi hắn. Lâm Thiên khựng lại, cảm giác như mông mình bị thứ gì đó chọc vào, vừa khéo ở đúng khe mông, như muốn chui vào... Lưu manh! Lâm Thiên giật mình muốn đứng bật dậy, không lớn đến mức ấy chứ???

Nhưng Phó Tinh Hà lại ấn vai anh xuống, bàn tay giữ lấy lưng anh, Lâm Thiên nhạy cảm run lên một cái, Phó Tinh Hà không nhịn được mà bật cười, "Giờ đã biết rõ chưa? Không phải vấn đề trên dưới, mà là vấn đề của em! Được anh làm em rất sướng."

"Này, anh nói vậy là sao chứ?" Đôi chân Lâm Thiên run run, cái mông sượt qua chỗ đó của Phó Tinh Hà mấy lần, quả nhiên có chút cảm giác ngạc nhiên ngoài ý muốn.

Phó Tinh Hà phát hiện ra ánh mắt của anh đã có sự thay đổi, hắn hiểu rõ sự biến hóa kia.

Ai dè, Lâm Thiên vẫn mạnh miệng nói, "Không thử sao biết được?"

Phó Tinh Hà không lên tiếng, hắn đã đạt được mục đích rồi, liền buông anh ra, "Trước khi em khá lên, anh sẽ không chạm vào em đâu."

Lâm Thiên càng phản ứng dữ hơn, anh lớn tiếng la ó: "Có ai vô lại như anh không, ve vãn người ta xong chạy à? Chúng ta kết hôn rồi, hợp pháp đó! Hợp pháp đó!"

"Hợp pháp cũng không được!" Phó Tinh Hà ôm lấy anh, bước nhanh tới phòng ngủ, trái tim Lâm Thiên lại gia tốc, còn tưởng sẽ xảy ra chuyện gì, không ngờ Phó Tinh Hà lại quăng anh xuống giường, ánh mắt nhìn lướt qua hạ thân anh, "Nhường giường cho em đấy."

Hắn xoay người đi về phía thư phòng, trong lòng thầm nghĩ: Lâm Thiên mười bảy tuổi vẫn dễ phản ứng như vậy. Cũng có lẽ do thân thể này đã quen với Phó Tinh Hà, nên mới nhanh chóng phản ứng như vậy.

"Nàyyyy," Lâm Thiên từ trên giường bò dậy, gọi hắn lại, "Anh à anh đừng đi nữa... em không làm anh cũng được, đừng bỏ em lại mà, em sao cũng được, anh làm gì cũng được...."

Phó Tinh Hà dừng lại, không xoay người.

"Tốt xấu gì... tốt xấu gì cũng hôn một cái chứ..." Lâm Thiên cũng đã gần như biết Phó Tinh Hà là kiểu người gì, mặc dù hắn giở trò lưu manh với anh, nhưng nhất định sẽ không tiến thêm một bước nữa. Bởi vậy Lâm Thiên đành phải nhượng bộ, tới mức độ chỉ hôn thôi.

Anh túm lấy cái chăn mỏng, bàn tay dễ dàng luồn vào quần.

Lúc bấy giờ, cuối cùng Phó Tinh Hà cũng quay đầu lại, hắn đi về phía Lâm Thiên, đi tới bên giường, khom lưng khẽ hôn lên khóe môi anh, lòng bàn tay vuốt dưới cằm anh, khẽ nói: "Một cái thôi đấy."

Vì nụ hôn của hắn mà Lâm Thiên thay đổi thái độ, anh muốn đòi hỏi nhiều hơn nữa, liền ôm lấy cổ hắn, nâng cằm lên, "Em muốn hôn thật cơ, không phải môi chạm môi đâu."

Bởi vì dùng sức quá mạnh, nên cả người Phó Tinh Hà đè lên người Lâm Thiên, bờ môi Lâm Thiên chạm vào răng Phó Tinh Hà, anh hơi chau mày, nhưng vẫn kiềm chế thầm nghĩ dù thế nào cũng phải giành được nụ hôn này. Nhưng linh hồn của Lâm Thiên vẫn chỉ là học sinh cấp ba, đâu có biết hôn thiệt đâu, anh 'nói như rồng leo, làm như mèo mửa', cắn môi Phó Tinh Hà rồi vươn đầu lưỡi lướt qua hàm răng hắn, đã tưởng kỹ thuật hôn của mình cao siêu lắm rồi.

Xem ra trong lòng Lâm Thiên còn rất đắc ý, ngậm môi hắn rồi mút vào, kỹ xảo trúc trắc, hoàn toàn theo bản năng. Nhưng Phó Tinh Hà vẫn bất động, cũng không có ý định dạy anh, chỉ để mặc anh mút mát trong miệng mình, phát ra những tiếng "chùn chụt".

Hôn nửa buổi, Lâm Thiên thở gấp mở mắt nhìn hắn, "Sao hả, đã thiếu oxy chưa?"

Phó Tinh Hà mở to mắt nhìn anh, khẽ ừm một tiếng bằng giọng mũi, "Thiếu oxy rồi". Giọng hắn gợi cảm như vậy, ngược lại càng khiến trái tim Lâm Thiên đập nhanh hơn, anh không thở được, hít sâu một hơi, cong môi lên, trên má như có má lúm đồng tiền, anh đắc ý nói: "He he, thiếu oxy thật à? Em lợi hại như vậy."

"Ừ, rất lợi hại." Trong giọng Phó Tinh Hà xen lẫn tiếng cười, cúi đầu khẽ hôn lên gò má anh, "Lâm Tiểu Thiên, nói hôn một cái thì chỉ là một cái thôi nhé, còn lại em tự làm đi, anh không giúp em đâu."

Lâm Thiên không kịp kéo cánh tay hắn lại, ở trên giường há hốc miệng, "Thế đã xong rồi à? Sao anh không bộc phát thú tính?! Không phải bị em hôn đến không chịu được sao!" Trong mắt Lâm Thiên, đương nhiên Phó Tinh Hà bị anh quyến rũ đến mức dục hỏa đốt người, anh cảm thấy bộ dạng nghiêm túc của Phó Tinh Hà bây giờ chỉ là giả vờ giả vịt thôi.

Nhưng Phó Tinh Hà vẫn ung dung kiên định.

"Để lại phòng cho em đấy." Hắn bỏ lại một câu, nhẹ nhàng đóng cửa lại, chừa cho Lâm Thiên một không gian.

Theo tốc độ bình thường của Lâm Thiên, lúc mười bảy tuổi định lực của anh không được tốt, Phó Tinh Hà dựa vào cửa, nhìn đồng hồ đeo tay, trong lòng thầm đếm thời gian.

Đúng như dự đoán, mười phút sau, tiếng thở gấp của Lâm Thiên ngừng lại, trở thành những tiếng thở ồ ồ, giống như còn chìm đắm trong dư vị.

Phó Tinh Hà chừa cho anh chút tự tôn đàn ông, đợi hơn mười phút sau mới đi vào. Hắn thấy trên giường có hai cái quần lót, một cái Lâm Thiên cởi ra, cái còn lại là của hắn, hắn để trong ngăn kéo. Nhưng Lâm Thiên không hề có ý định giấu giếm, quần lót Phó Tinh Hà dính chất lỏng không thể miêu tả nghênh ngang nằm trên giường. Lâm Thiên để trần nửa người trên nằm trên giường lặng lẽ thở, cảm thấy lần này khác hẳn với trước đây, nhưng không giống ở chỗ nào, anh lại không nói ra được.

Anh nghe thấy tiếng bước chân của Phó Tinh Hà, một lúc sau, Phó Tinh Hà lật người anh lại, cầm khăn mặt ấm giúp anh lau chân và bụng, lại thay cho anh một cái quần lót sạch, cuối cùng mặc quần ngủ vào cho anh, tất cả hắn đều tự tay làm, Lâm Thiên chỉ việc nhấc chân nhổm mông.

Mặc quần cho anh xong, Phó Tinh Hà nhặt hai chiếc quần lót trên giường lên, một lần nữa lấy khăn lau tay cho anh, dịu dàng nói: "Em còn trẻ, làm vừa phải cũng được, nhưng đừng nhiều lần quá."

Lâm Thiên ừm một tiếng bằng giọng mũi, nhìn gương mặt hắn lúc cúi đầu lau tay cho mình, rất hiếm khi anh như vậy, cho dù có nghĩ tới Phó Tinh Hà cũng sẽ không có phản ứng lớn như vậy, càng không được thoải mái như lần này.

Có lẽ hôn môi mang lại kích động quá lớn, nhưng ban nãy trong đầu Lâm Thiên chỉ nghĩ tới cảnh mình ngồi trên đùi học trưởng Phó, vật kia chọc vào mông, thậm chí trong lòng còn có sự kích động bí ẩn, muốn.. muốn cho hắn đi vào. Lâm Thiên bị chính suy nghĩ của mình làm cho ngạc nhiên, phải biết trước giờ anh vẫn cho rằng mình là chú trâu chăm chỉ, chứ không phải cánh đồng bị cày cấy.

Phó Tinh Hà lau khô tay cho anh, đang định mang khăn mặt vào phòng tắm, nhưng lần này Lâm Thiên phản ứng nhanh kéo tay hắn lại, "Em muốn hôn anh một lần nữa."

"Có được không anh?"

Phó Tinh Hà là một người rất có nguyên tắc, nhưng trước mặt Lâm Thiên chỗ nguyên tắc kia đều không có tác dụng, chỉ cần Lâm Thiên dịu giọng nói, trái tim hắn sẽ mềm nhũn theo.

Lâm Thiên thấy hắn có vẻ mềm lòng rồi, được nước lấn tới, anh không còn dè dặt như trước, lúc này anh mới thích Phó Tinh Hà được hai năm, vẫn còn chưa lo được lo mất, một lòng muốn có được hắn. Mà một khi đã chiếm được rồi, đương nhiên Lâm Thiên phải lớn gan lên.

Anh nắm lấy cánh tay Phó Tinh Hà, dán tới từng chút từng chút một, cuối cùng hơi thở kề sát, anh cắn môi Phó Tinh Hà, nhưng lần này Phó Tinh Hà giữ lấy gáy anh, "Đừng cắn linh tinh, để anh dạy cho em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro