Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 2.1 - Vị thành niên 28 tuổi




Có mùi gì thơm thế nhỉ? Là mùi thơm của húng quế, mùi thơm từ nước chanh, còn có mùi bơ. Đủ loại mùi xông lên mũi — Đây là nhà bếp.

Lâm Thiên hít hà mấy hơi, sau đó mở mắt ra, anh ngẩn người nhìn chòng chọc chiếc muôi gỗ trên tay mình.

Bộ dạng anh nghiêng đầu trông rất giống một động vật nhỏ, vẻ mặt rất mê man. Sao trên tay anh lại cầm muôi gỗ? Đây là đồ làm bếp à? Sao anh lại ở nhà bếp, sao anh còn đeo tạp dề, lại còn là tạp dề màu hồng nhạt... Mà không đúng, anh không biết nhà bếp này, đây là một nơi xa lạ.

Nhà bếp này khác với bếp ăn ở nhà anh, căn bếp rất to và rộng, có một cửa sổ rất lớn, kế đó là cánh cửa, bên ngoài là vườn cây tươi tốt um tùm, và một khoảng sân rộng rãi.

Lâm Thiên càng nhìn càng thấy xa lạ, dưới chân có thứ gì đó cọ cọ vào anh, Lâm Thiên cúi đầu nhìn, là một chú chó đen trắng. Anh không biết các giống chó, nhưng chú chó kia cọ cọ vào ống quần Lâm Thiên, cái chân víu lấy tất anh, còn ngước đầu lên nhìn anh bằng đôi mắt long lanh.

Anh không kiềm được mà ngồi xuống, sau đó xoa xoa đầu nó, "Chủ nhân em là ai? Bị lạc rồi à?"

Cún con kêu ư ử, Lâm Thiên thấy trên cổ nó đeo bảng tên bằng kim loại, anh đưa mắt nhìn, đọc lên thành tiếng: "Hope.. đây là tên em à?"

Hope cọ cọ vào lòng bàn tay Lâm Thiên, mãi đến lúc này, Lâm Thiên vẫn chưa nghĩ xem mình đang ở đâu, mà anh đã bị chú cún con thu hút toàn bộ sự chú ý, toàn tâm toàn ý chơi cùng Hope. Anh chưa từng nuôi chó, khi còn bé, trong nhà anh từng nuôi một chú chó Dobermann, nhưng bởi vì một đêm mưa gió, chú chó bảo vệ anh bị Tần Vận đưa đi.

Từ đó về sau, Lâm Thiên cũng không nuôi chó nữa, bởi Tần Vận không cho phép, mà trước giờ Lâm Thiên ngậm bồ hòn làm ngọt, chuyện gì cũng nghe theo cha mẹ, lấy lòng họ, lấy lòng ông nội, Lâm Thiên dường như không có mấu chốt.

Nói chuyện với cún con một lúc, Lâm Thiên mới đột nhiên nhớ ra, "Hình như anh lạc mất rồi, anh không biết đây là ở đâu."

Dường như Hope hiểu ý mà cọ cọ mũi vào cánh tay Lâm Thiên, Lâm Thiên thở dài, sau đó anh ngửi thấy mùi gì đó khen khét, Lâm Thiên từ dưới đất đứng bật dậy. Anh thấy trong chảo là món sò điệp chiên sốt bơ chanh, bởi vậy nên mùi khét kia đến từ chảo.

Lâm Thiên không biết mấy chuyện bếp núc, mù tịt về khoản này. Anh chưa từng vào bếp, luống cuống nửa buổi, còn làm đổ bát đĩa, cuối cùng anh tắt bếp lại.

Anh thở dài một hơi, mu bàn tay lau mồ hôi rịn trên trán. Lâm Thiên cảm thấy thật khó tin, anh đột nhiên tỉnh lại ở một nơi xa lạ như vậy, đứng ở đây, trong tay còn cầm một muôi gỗ, nhưng không cảm thấy khó chịu một chút nào, cũng không hề cảm thấy nguy hiểm, mà ngược lại còn ngồi xuống nói chuyện với một chú cún tên Hope lâu thật lâu.

Thậm chí Lâm Thiên còn cảm thấy nơi này rất giống với căn nhà trong mơ của mình, anh đứng dậy, theo bước chân Hope đi ra ngoài phòng. Từ phòng bếp đi ra là phòng ăn, ở phòng ăn có một cái bàn rất dài, nhưng lại chỉ có hai cái ghế. Kỳ lạ là, ghế không được xếp như bình thường, mà ngược lại đặt với nhau, như một đôi.

Ở bên phải nhà ăn là một khu vực hoạt động rất lớn, có máy tập gym, sofa mềm mại to to nhỏ nhỏ, một không gian sinh hoạt của hai người hòa hợp đến lạ. Đi về phía bên trái, dường như là một cái bể bơi, nhìn về phía bên phải, dường như là một gian phòng khác. Lâm Thiên hoàn toàn không biết về tình huống nơi này, trong lòng loạn cả lên.

Mới đầu Hope vẫn luôn theo bước chân anh, một lúc sau, Lâm Thiên không thấy nó đâu nữa, bộ dạng như đang bận chuyện của mình. Lâm Thiên vừa cảm thấy xa lạ vừa quen thuộc với căn nhà này, cảm giác như đã từng quen biết, hoặc lúc ngủ trưa từng mơ thấy.

Anh đi một vòng ở bể bơi rồi quay lại, lại đi sâu vào trong nhà hơn. Anh nhận ra, tất cả rèm cửa sổ ở đây đều được kéo ra, căn nhà rất sáng sủa, trần nhà cũng được làm bằng kính, ánh dương rực rỡ không chút keo kiệt chiếu xuống đất, Lâm Thiên đẩy một cánh cửa ra.

Dường như là phòng ngủ.

Lâm Thiên trông thấy giường, lò sưởi áp tường và cầu thang xoáy, cửa kính và ánh đèn, cùng với bức tranh sơn dầu theo trường phái tả thực.

Bức tranh sơn dầu kia được treo trên tường, gây chú ý nhìn sang, thoạt nhìn còn tưởng là một bức ảnh, nhưng Lâm Thiên biết đó là một bức tranh, anh ngẩn người nhìn bức tranh sơn dầu trước mặt này.

Nguyên nhân không bởi điều gì khác, bởi nhân vật trên bức sơn dầu tả thực này, có một người là anh, mà người còn lại là học trưởng Phó.

Bức tranh vẽ anh dường như có chút khác biệt, mà dáng vẻ của học trưởng Phó khác với ấn tượng trong đầu anh, bức vẽ này trưởng thành hơn nhiều, khí chất khiến Lâm Thiên mê đắm vẫn không thay đổi, mà ngược lại càng thêm mãnh liệt.

Lâm Thiên không biết vẽ, nhưng lúc viết thư tình, thi thoảng anh cũng lấy bút chì vẽ linh tinh trên giấy, vẽ Phó Tinh Hà dựa vào ấn tượng trong đầu mình. Lúc vẽ không vừa ý, Lâm Thiên lại vo thành cục rồi ném đi. Thư tình cũng vậy, viết không hài lòng, viết xong xem lại một lượt, rồi buồn bực ném đi.

Anh muốn gửi cho Phó Tinh Hà, nhưng lại không dám. Bản thân anh mỗi ngày đều nhận được rất nhiều thư tình, nhưng trước giờ Lâm Thiên không xem, nhưng vừa nghĩ tới việc thư của mình cũng sẽ bị Phó Tinh Hà đối xử như vậy, Lâm Thiên lại thấy buồn bực mất tập trung.

Trên bức tranh sơn dầu, Lâm Thiên và Phó Tinh Hà cao xêm xêm nhau, họ đều mặc âu phục vàng nhạt, khoác tay nhau, trên mặt nở nụ cười. Lâm Thiên nhìn mà ngẩn ngơ, anh chưa từng thấy Phó Tinh Hà cười, nhưng Phó Tinh Hà trên bức tranh sơn dầu thực sự đang cười, nụ cười kia đến từ đáy mắt, cũng lan tỏa tới người xem tranh là anh.

Hơn nữa ở ngón áp út của anh và Phó Tinh Hà đều đeo một chiếc nhẫn, kết hợp với bức tranh này, giống như bọn họ đã kết hôn.

Lâm Thiên căn bản không thể dời tầm mắt, Phó Tinh Hà quá tuấn tú, nhưng nói anh bị sắc đẹp mê hoặc, không bằng nói anh bị ý nghĩa trong bức tranh này mê hoặc. Anh không biết đây là ở đâu, nhưng bức tranh trước mắt này, khiến anh cảm giác như mình đang nằm mơ. Giống như... ở một tương lai không xa, anh kết hôn với Phó Tinh Hà, bọn họ hạnh phúc mĩ mãn, Phó Tinh Hà còn nở nụ cười dịu dàng với anh.

Anh ngẩn người lâu thật lâu trước bức tranh sơn dầu, qua hồi lâu không động đậy, dù cho anh nghe thấy tiếng nước róc rách chảy ở phòng tắm sau lưng, nghe thấy có tiếng người mở cửa rồi đóng lại, cũng nghe thấy cả tiếng bước chân, nhưng anh vẫn không cử động.

"Lâm Tiểu Thiên." Người ở sau lưng cất tiếng gọi.

— Lâm Thiên quay đầu nhìn lại.

"Aaa..." Anh hít sâu một hơi, không tự chủ mà quay đầu, trước mắt anh là một người đàn ông để trần nửa người, để trần nửa người! Lại chỉ choàng một khăn tắm!! Có lẽ bởi cơ thể quá mức thu hút, nên nhất thời Lâm Thiên còn không chú ý tới bộ dạng người kia.

Không phải anh sợ đàn ông ở trần, dù sao đều là đàn ông con trai, anh sợ gì chứ, nhưng Lâm Thiên cảm thấy xấu hổ, bởi vậy nên quay đầu đi. Trong lúc xấu hổ, trong lòng còn có một suy nghĩ bí ẩn, muốn đi tới vuốt ve thân thể vừa mới tắm xong vẫn còn chưa ráo nước của người kia. Anh như bị ma nhập, Lâm Thiên lắc lắc đầu, che mắt nói: "Anh có thể mặc quần áo vào không?"

Năm ngón tay của anh he hé ra, để lộ một khe hở, để anh có thể quan sát được cơ thể rắn rỏi quyến rũ của người đàn ông trước mắt, trước đây anh hoàn toàn không có hứng thú với mấy chuyện này, sao đột nhiên... Lâm Thiên cảm thấy anh bị hormone nam tính kia nuốt chửng đầu óc rồi, nên mới kỳ quái như vậy.

Hành động muốn nhìn mà không dám nhìn, bịt tai trộm chuông che mắt nhìn lén của Lâm Thiên khiến Phó Tinh Hà cảm thấy rất bất ngờ. Đổi lại là bình thường, Lâm Thiên nhà hắn đã nhào tới ôm lấy hắn, còn sờ soạng ôm hôn hắn. Nếu không có sắp xếp, thì họ tiến triển một cách tự nhiên, nếu như Phó Tinh Hà vội đi làm, Lâm Thiên chỉ ôm hôn hắn mấy phút, sau đó để hắn đi.

Nhưng Phó Tinh Hà chưa từng thấy Lâm Thiên như vậy, đang ngại ngùng à? Ngại ngùng thì thôi đi, che mắt thì che kín một chút, cứ nửa kín nửa hở như vậy là sao chứ?

Phó Tinh Hà còn tưởng Lâm Thiên có trò gì mới muốn chơi với hắn, hắn liền đi thẳng về phía anh, khom lưng xuống ôm lấy anh, "Hôm nay không chơi với em được, ăn hay là làm đây?"

Lâm Thiên là con trai, đương nhiên sẽ không la hét giống như con gái, nhưng anh vẫn sợ hãi, "Anh! Anh..." Anh đang định mắng người, thì lại trông thấy gương mặt Phó Tinh Hà.

"Học ... trưởng Phó..." Anh mở to mắt, lẩm bẩm lên tiếng, chẳng lẽ đây lại là mộng xuân?

Phó Tinh Hà bế anh lên giường, "Này, em vừa gọi anh là gì cơ?" Hắn cởi tạp dề trên người Lâm Thiên xuống.

Nhưng Lâm Thiên vẫn ngạc nhiên nhìn theo hắn, đôi mắt mê luyến, không thể tin, lại còn mê man, "Học trưởng à.. anh sao... sao vậy...."

Phó Tinh Hà nhận thấy có gì đó không đúng, nếu như Lâm Thiên đóng kịch, đóng mấy tiết mục học trưởng học đệ tình thú, thì hắn chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra. Bởi Lâm Thiên thường xuyên chơi mấy trò này cùng hắn, nhưng Phó Tinh Hà cũng rất vui vẻ phối hợp với anh, thuận theo tự nhiên mà diễn cùng anh.

Nhưng lần này Lâm Thiên lại khác, không phải anh đang diễn trò.

Hắn không nghi ngờ đây không phải Lâm Thiên, có phải Lâm Thiên hay không hắn biết rõ, thân là một bác sĩ thần kinh học, phản ứng đầu tiên của hắn chính là ký ức của Lâm Thiên có vấn đề.

"Lâm Tiểu Thiên, em vừa gọi anh là học trưởng à?" Bàn tay hắn nâng má Lâm Thiên lên, chăm chú nhìn anh, "Em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười bảy...." Lâm Thiên trả lời.

Phó Tinh Hà hơi nhướn mày, "Em biết anh à? Anh là học trưởng của em à? Giờ em đang học cấp ba à?"

Lâm Thiên không lên tiếng, dường như hơi ngại hắn, không biết e ngại từ phương diện nào, hay chỉ đơn thuần do không tự tin nên không dám nói chuyện với hắn. Trông thấy người mình thích vẫn thường xuyên rơi vào tình huống mất đi khả năng ngôn ngữ như vậy.

"Em mười bảy tuổi thật à?" Phó Tinh Hà xoa mặt anh, nghiêm túc hỏi.

Lâm Thiên gật đầu, "Em không biết.. sao em lại ở đây? Đây là đâu vậy?" Tuy rằng anh vẫn chưa quen với Phó Tinh Hà, nhưng anh tin tưởng Phó Tinh Hà, kể hết tình cảnh của mình cho hắn nghe.

Nhưng Phó Tinh Hà lại cảm thấy anh đã bị bệnh, vẻ mặt hắn nghiêm túc, không nói lời nào bắt đầu mặc quần áo, động tác mặc quần áo rất nhanh, cởi khăn tắm ngay trước mặt Lâm Thiên. Lâm Thiên che mắt lại theo bản năng, cảm thấy học trưởng thật lưu manh. Phó Tinh Hà khom lưng mặc quần lót, lại mặc quần áo vào, thấy động tác của Lâm Thiên giống hệt ban nãy, Lâm Tiểu Thiên len lén nhìn mình.

Hắn nắm lấy tay Lâm Thiên, cánh tay vòng qua eo anh, không nói lời nào ôm lấy anh, "Đi, anh đưa em tới bệnh viện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro