[eSports] Chương 4: Cậu ấy thực sự là cho tôi quá nhiều rồi
Trì Nguyễn Phàm hít một hơi thật sâu.
Ba mươi triệu, tiền thưởng của một chức vô địch thế giới cũng chỉ có con số này, mà đó còn là của cả một đội, không phải của cá nhân.
"Cẩm Trúc, cậu biết không..." Giọng Trì Nguyễn Phàm run rẩy, "Tình cảm của chúng ta đã lung lay sắp đổ rồi."
"Tình cảm sau này có thể bồi đắp lại, nếu cậu đi, tôi sẽ rất tiếc."
Ngón tay Cẩm Trúc gõ nhẹ lên mặt bàn, nói: "Năm mươi triệu."
Trì Nguyễn Phàm nắm chặt lấy tay Cẩm Trúc đặt trên bàn, "Từ nay về sau cậu chính là anh em khác cha khác mẹ của tôi rồi, khi nào ký hợp đồng?"
Anh ấy cũng muốn tự mình cố gắng, nhưng đối phương trực tiếp mang cả tiền thưởng của mấy chức vô địch tới, ai mà chịu cho nổi?
Cẩm Trúc khẽ cười, nắm lại tay Trì Nguyễn Phàm, nói: "Hôm nay có thể ký, cậu có thời gian không?"
Trì Nguyễn Phàm: "Chắc chắn là có thời gian rồi."
"Cậu rất thiếu tiền sao?" Cẩm Trúc hỏi.
Trì Nguyễn Phàm rút tay về, thở dài: "Thiếu lắm luôn, bữa này cũng phải nhờ cậu bao rồi."
Cẩm Trúc khẽ gật đầu, nói: "Sau khi ký hợp đồng, có thể tạm ứng trước một phần lương cho cậu."
Trì Nguyễn Phàm vui mừng, "Anh em, sau này muốn lập đội đánh game thì cứ tìm tôi, gọi là có mặt ngay."
"Ừm," Cẩm Trúc dừng lại một chút, nói: "Anh em."
Nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào phòng bao, bắt đầu dọn món, "Thưa tiên sinh, đây là món cá nho mà ngài đã gọi."
"Món này đặt trước mặt cậu ấy, tôi không ăn cá."
Trì Nguyễn Phàm đói bụng từ lâu, cầm đũa lên, nhìn qua đĩa cá có hình dáng như quả nho, nhìn sang những món ăn phía sau.
Trái ngược với Trì Nguyễn Phàm, Cẩm Trúc đặc biệt thích ăn cá, nhưng món này không phải do cậugọi.
Cẩm Trúc khó hiểu hỏi: "Không ăn cá sao lại gọi món này?"
"Gọi cho cậu đó." Trì Nguyễn Phàm trả lời qua loa.
Cẩm Trúc càng khó hiểu hơn, "Sao cậu biết tôi thích ăn cá?"
Đã cùng nhau ra ngoài ăn bao nhiêu lần rồi, sao có thể không biết?
Trì Nguyễn Phàm nghĩ thầm trong lòng như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói:
"Tôi là fan của đại thần Cẩm Y cậu đó, fan hiểu rõ sở thích của thần tượng không phải rất bình thường sao?"
Fan sao?
Cẩm Trúc nhìn người đối diện đang ăn uống ngon lành, chỉ thấy trên người cậu ấy không hề có chút cảm giác vui mừng hay căng thẳng nào của fan khi gặp thần tượng.
Nửa tiếng sau, hai người cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng.
Trong vòng một ngày đã thoát nghèo làm giàu, Trì Nguyễn Phàm vui vẻ huýt sáo.
Cẩm Trúc nói: "Câu lạc bộ bên kia đang chuẩn bị hợp đồng, cậu có muốn tiện đường đến căn cứ xem thử không?"
Trì Nguyễn Phàm: "Đương nhiên là muốn rồi."
Lương chưa về tài khoản, không có tiền bắt xe về nhà.
Căn cứ cách nhà hàng Phàn Vãn chưa đến mười phút đi xe, Trì Nguyễn Phàm lên xe của Cẩm Trúc, chưa xem xong một video game thì đã đến căn cứ Triều Ca.
Hai người xuống xe.
Cẩm Trúc vừa dẫn Trì Nguyễn Phàm đi vào trong, vừa giới thiệu căn cứ cho cậu.
"Tòa nhà bên phải bao gồm phòng huấn luyện của tuyển thủ, phòng phân tích trận đấu, phòng tư vấn tâm lý, ký túc xá, nhà ăn, v.v., tòa nhà ở giữa là khu luyện tập thể dục thể thao và khu giải trí, tòa nhà bên trái chủ yếu là phòng livestream, phòng thu âm, phòng sản xuất..."
Trì Nguyễn Phàm không phải lần đầu tiên đến căn cứ Triều Ca, nhưng nhìn tòa nhà trước mắt, nghe lời giới thiệu của Cẩm Trúc bên cạnh, vẫn không nhịn được mà ghen tị.
Đây chính là căn cứ có ông chủ giàu có và nhà đầu tư hàng đầu hậu thuẫn, căn cứ nhỏ rách nát trước kia của Dạ Huyền căn bản không thể nào so sánh được.
Căn cứ của người ta đúng là tốt hơn, ghen tị quá đimất.
Khoan đã, sau này thì đây chính là căn cứ của mình rồi! Không phải của người ta nữa.
Trì Nguyễn Phàm giơ tay lên khoác vai Cẩm Trúc, cảm thán: "Anh em, sao cậu không tìm tôi sớm hơn?"
Nếu như kiếp trước anh gia nhập đội Triều Ca ngay từ đầu, thì đâu cần phải trải qua nhiều trắc trở gian nan như vậy?
Cẩm Trúc không quen tiếp xúc cơ thể với người khác, lúc này lại kề sát bên Trì Nguyễn Phàm, nhưng bất ngờ là không hề cảm thấy khó chịu.
"Nếu có thể làm lại lần nữa, tôi sẽ lái xe đến nhà cậu chặn cửa luôn."
"Cũng được đó."
Cẩm Trúc dẫn Trì Nguyễn Phàm bước vào tòa nhà bên phải.
Bước vào thang máy, Cẩm Trúc nói: "Tôi lên tầng năm xem tiến độ hợp đồng, cậu có muốn đi cùng không?"
"Cậu đi đi, tôi đi dạo trước." Trì Nguyễn Phàm nhấn nút tầng hai.
"Tôi gọi người đi cùng cậu." Cẩm Trúc nhìn con số đang sáng lên, tầng hai là phòng huấn luyện của tuyển thủ, chia thành phòng huấn luyện của đội một, phòng huấn luyện của đội hai và phòng huấn luyện riêng của tuyển thủ.
Cửa thang máy mở ra, Trì Nguyễn Phàm bước ra, vẫy tay nói: "Không cần đâu, chỗ này tôi quen thuộc rồi."
Quen rồi?
Nhìn Trì Nguyễn Phàm thẳng tiến về phía phòng huấn luyện của cả đội, Cẩm Trúc trong lòng nghi hoặc.
Chẳng lẽ cậu ấy thật sự là fan của Triều Ca?
Trì Nguyễn Phàm nhẹ nhàng đẩy cửa phòng huấn luyện đội một ra.
Ánh sáng trong phòng huấn luyện khá tối, chỉ có khu vực bàn của tuyển thủ là sáng đèn.
"Anh em xúm lại đây, rừng bên kia bị bắt rồi!" Lâm Hỏa nhanh chóng gõ bàn phím, điều khiển Pháo Thủ khai hỏa về phía Ẩn Sĩ Bóng Đêm đối phương đang chạy vào bụi cỏ.
Trì Nguyễn Phàm: "Vị trí của cậu đứng hơi cao rồi, cẩn thận bị Ẩn Sĩ Bóng Đêm giết ngược lại đó."
"Hả, Pháo Thủ của tôi đầy máu, có hai đồng đội bên cạnh, còn hai đồng đội đang đến, nó giết ngược lại tôi kiểu gì?"
Lâm Hỏa di chuyển chuột, đồng thời sử dụng kỹ năng dịch chuyển, điều khiển Pháo Thủ xông vào bụi cỏ, nã đạn thẳng mặt Ẩn Sĩ Bóng Đêm.
Chỉ thấy Ẩn Sĩ Bóng Đêm lách sang một bên, phi đao trúng Pháo Thủ, Pháo Thủ lập tức chỉ còn chút máu.
Hai đồng đội của Pháo Thủ lập tức tiến lên tấn công.
Ẩn Sĩ Bóng Đêm nhanh nhẹn né tránh, dồn hết kỹ năng vào Pháo Thủ, tiễn cậu ta lên bảng, bản thân cũng bị Pháp Sư đuổi kịp tiêu diệt.
Khi Pháo Thủ ngã xuống, màn hình của Lâm Hỏa cũng chuyển từ màu sắc sang đen trắng.
"Má ơi, chuyện này sao có thể? Tôi bị nó vả chết rồi?" Lâm Hỏa hoàn toàn ngơ ngác.
Trì Nguyễn Phàm: "Ẩn Sĩ Bóng Đêm này là rừng của đội Kinh Thế, mùa giải S6 vừa hay là thời kỳ đỉnh cao của cậu ta, pha vừa rồi thao tác cũng mượt mà thật."
"Rừng của đội tuyệt cảnh Kinh Thế? Vậy chẳng phải là nick phụ của Tuyệt Cảnh sao? Sao cậu biết?" Lâm Hỏa quay đầu nhìn người phía sau, rồi sững người, "Khoan đã, cậu là ai?"
Trì Nguyễn Phàm: "Tôi hả..."
"Khoan, cậu đừng nói vội, để tôi đoán xem, cậu đẹp trai thế này, chắc là ngôi sao lớn nào đó nhỉ?"
Lâm Hỏa quay sang hỏi tuyển thủ đường trên của đội Triều Ca ngồi cách hắn hai chỗ: "Cốc Tử, hôm nay có chương trình nào đến căn cứ mình làm hoạt động à?"
"Huấn luyện viên không nhắc gì cả." Khi màn hình hiện lên ký hiệu thất bại, Cốc Tử tháo tai nghe ra, buồn rầu nói:
"Lại... lại... lại rớt hạng rồi."
Vì cái chết của Pháo Thủ, họ đã bị đối phương phá hủy căn cứ.
"À... ờ..." Lâm Hỏa vội chuyển chủ đề, nhìn Trì Nguyễn Phàm nói: "Anh bạn này, các cậu là đoàn làm phim nào vậy? Lát nữa bọn tôi có lên hình không?"
Trì Nguyễn Phàm cười, "Không phải đoàn làm phim, nếu không có gì bất ngờ, tôi sẽ là đồng đội mới của các cậu."
"Đồng đội mới?!"
Lâm Hỏa kinh ngạc lớn tiếng kêu lên vì câu nói của anh, Cốc Tử và người chơi trợ thủ của team đang chọn bài hát nghe thấy vậy cũng nhìn sang.
Trì Nguyễn Phàm chào mọi người: "Chào mọi người, tôi tên là Trì Nguyễn Phàm, ID game là Trì Phủ."
"Trì Phủ... hình như tôi có chút ấn tượng, à, nhớ ra rồi!" tuyển thủ hỗ trợ Lộc Lộc nhìn Lâm Hỏa, nói:
"Chính là Pháo Thủ siêu mạnh mà lần trước tôi nhắc với cậu đó, thao tác cực đỉnh."
"Má ơi, cậu chơi vị trí Xạ Thủ!" Lâm Hỏa lập tức căng thẳng, hỏi Trì Nguyễn Phàm: "Cậu đội một hay đội hai?"
"Vậy thì phải xem các cậu đánh thế nào rồi."
Trì Nguyễn Phàm ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Cốc Tử, đó là vị trí của Cẩm Trúc.
"1vs1, chơi không?" Trì Nguyễn Phàm hỏi.
"Chơi thì chơi!"
Lâm Hỏa thoát khỏi trang kết toán, chợt nhớ ra điều gì đó, do dự một lát rồi nói:
"Đừng trách tôi không nhắc cậu, đó là vị trí của đội trưởng Cẩm, cậu ấy không thích người khác động vào đồ của mình đâu, cậu xong đời rồi."
"Sao tôi không biết cậu ấy có cái kiêng kỵ đó nhỉ?" Trì Nguyễn Phàm không tin, cậu ấy và Cẩm Trúc quen nhau mấy năm, chưa từng thấy đối phương không cho anh động vào thứ gì.
"Dù sao tôi cũng đã nhắc cậu rồi." Lâm Hỏa chọn Pháo Thủ.
Trì Nguyễn Phàm cũng chọn Pháo Thủ.
Trò chơi bước vào trang tải.
Cốc Tử đi đến sau lưng Trì Nguyễn Phàm, Lộc Lộc cũng đứng dậy đi đến bên cạnh Lâm Hỏa, họ đều rất tò mò về thực lực của đồng đội mới này.
Vào trận, Pháo Thủ của Trì Nguyễn Phàm đến đường trước tiên, khi Lâm Hỏa đánh xong bùa đỏ chạy đến thì lính đã bị Trì Nguyễn Phàm đẩy vào trụ.
Lâm Hỏa không quan tâm đến lính, dịch chuyển lên trước, vác pháo bắn thẳng mặt Trì Nguyễn Phàm.
Trì Nguyễn Phàm cũng dịch chuyển né tránh, phản công bắn trả.
Hai bên đánh qua đánh lại.
Lộc Lộc dần nhận ra có gì đó không ổn, "Lâm Hỏa, sao máu cậu tụt nhanh thế? Cậu không phảicó bùa đỏ à?"
Lâm Hỏa mím môi không trả lời, mắt dán chặt vào màn hình, mồ hôi lăn dài trên thái dương.
Pháo Thủ của tên kia luôn đoán trước được bước di chuyển của hắn, vừa tấn công vừa né gần hết kỹ năng của hắn.
【Trì Phủ (Pháo Thủ) hạ gục Triều Ca - Lâm Hỏa (Pháo Thủ) và giành chiến công đầu.】
Hắn ta bị áp chế rồi...
Lâm Hỏa nghiến răng, nói: "Chơi lại!"
【Trì Phủ (Pháo Thủ) hạ gục Triều Ca - Lâm Hỏa (Pháo Thủ).】
【Trì Phủ (Pháo Thủ) phá hủy trụ năng lượng.】
【Trì Phủ (Pháo Thủ) hạ gục Triều Ca - Lâm Hỏa (Pháo Thủ).】
【Trì Phủ (Pháo Thủ) hạ gục Triều Ca - Lâm Hỏa (Pháo Thủ).】
...
"Đủ rồi chứ?" Trì Nguyễn Phàm hỏi.
1v1 đối đầu hạ gục đối thủ một lần là đủ để nói lên nhiều vấn đề rồi, cứ đánh mãi thế này cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Lâm Hỏa lau mồ hôi, kiên trì nói: "Không được, ván đấu chưa kết thúc!"
Cốc Tử và Lộc Lộc nhìn nhau, chênh lệch thực lực hai bên đã quá rõ ràng rồi, cứ tiếp tục thế này...
"Hay là đổi tướng khác đi?" Cốc Tử đề nghị.
Trì Nguyễn Phàm: "Tôi không có vấn đề gì."
Lâm Hỏa: "... Được, hôm nay Pháo Thủ không hợp tay, đổi con khác."
Lâm Hỏa chọn Xạ Thủ, Trì Nguyễn Phàm cũng chọn Xạ Thủ, ván mới bắt đầu.
【Trì Phủ (Xạ Thủ) hạ gục Triều Ca - Lâm Hỏa(Xạ Thủ) và giành chiến công đầu.】
【Trì Phủ (Xạ Thủ) hạ gục Triều Ca - Lâm Hỏa(Xạ Thủ).】
...
Trì Nguyễn Phàm cười nói: "Ván sau chơi gì?"
Lâm Hỏa nghiến răng: "Xạ Thủ Tinh Linh!"
【Trì Phủ (Xạ Thủ Tinh Linh) hạ gục Triều Ca - Lâm Hỏa (Xạ Thủ Tinh Linh) và giành chiến công đầu.】
【Trì Phủ (Thợ Săn Tiền Thưởng) hạ gục Triều Ca - Lâm Hỏa (Thợ Săn Tiền Thưởng) và giành chiến công đầu.】
...
Cạch—
Cẩm Trúc đẩy cửa bước vào phòng huấn luyện, thấy Trì Nguyễn Phàm đang ngồi ở vị trí của cậu, Lâm Hỏa và Cốc Tử đứng sau Trì Nguyễn Phàm, chỉ có Lộc Lộc là vẫn đang luyện tập ở vị trí của mình.
Ánh mắt dừng lại một lúc trên những ngón tay đang gõ bàn phím của Trì Nguyễn Phàm, Cẩm Trúc dời mắt lên nhìn màn hình máy tính trước mặt Trì Nguyễn Phàm.
Trong màn hình, hai Mục Sư đang đánh nhau.
Cẩm Trúc: "Mọi người đang..."
"Giao lưu tình cảm." Trì Nguyễn Phàm vừa nói, vừa nhẹ nhàng nhấn chuột.
【Trì Phủ (Mục Sư) hạ gục Triều Ca - Lộc Lộc(Mục Sư) và giành chiến công đầu.】
Hai Mục Sư 1v1 giao lưu tình cảm?
Cẩm Trúc nghi ngờ mình đã già rồi, không thể hiểu nổi suy nghĩ của giới trẻ.
Thấy Trì Nguyễn Phàm thả chuột ra hoạt động ngón tay, Cẩm Trúc nói: "Hợp đồng đã soạn xong rồi, cậu đi với tôi nhé."
"Được." Trì Nguyễn Phàm vội đứng dậy đi theo.
Trong vài tiếng vừa rồi, anh ấy đã 1v1 với ba tuyển thủ của Triều Ca, dùng gần hết các tướng trong 《Tháp Phòng Thủ Vô Hạn》, cuối cùng còn phải dùng đến Mục Sư đánh nhau.
Không đi nữa, anh sợ mấy đứa nhóc của Triều Ca này sẽ đánh nhau thật với anh mất.
Trì Nguyễn Phàm và Cẩm Trúc bước ra khỏi phòng huấn luyện, ba tuyển thủ của Triều Ca cũng từng bước đi theo ra.
Cẩm Trúc quay đầu, "Ừm?"
Lâm Hỏa và Lộc Lộc vừa được thăng lên từ đội hai cúi đầu không dám nói gì, Cốc Tử là tuyển thủ kỳ cựu, mạnh dạn hỏi:
"Anh Cẩm, anh có thể cho bọn em biết, vị đại thần này đến để thay thế ai trong bọn em không?"
Cẩm Trúc thật sự có ý định cho Trì Nguyễn Phàm vào đội một, nhưng cụ thể thế nào thì phải xem hiệu quả luyện tập sau này.
Nhìn ba người, thấy ai cũng thất thần, Cẩm Trúc nghi ngờ, "Mọi người làm sao thế?"
Cốc Tử và hai người kia nhìn nhau, vẫn là Cốc Tử đứng ra nói: "Vừa 1v1 với đại thần, em dùng hết các tướng đỡ đòn mà em biết, không thắng được ván nào."
Lâm Hỏa cúi đầu, "Em thử hết các xạ thủ rồi, đều bị đánh cho không ngóc đầu lên được."
Lộc Lộc che mặt, "Em... em cũng vậy..."
Ý là Trì Nguyễn Phàm đã đánh bại họ ở những vị trí sở trường của họ?
Cẩm Trúc không giấu được vẻ kinh ngạc nhìn Trì Nguyễn Phàm, chợt nhớ đến câu nói mà đối phương từng nói, nói:
"Tuyển thủ toàn năng?"
Trì Nguyễn Phàm khẽ cười, "Cũng không đến mức đó, tôi vẫn còn mấy vị tướng không biết chơi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro