[eSports] Chương 3: Tiền Bạc Không Phải Là Vấn Đề
Vài giờ sau, Trì Nguyễn Phàm ngồi phịch xuống bàn máy tính, chống cằm bắt đầu suy ngẫm về cuộc đời.
Trước mặt anh bày ra hai thứ: một là kết quả kiểm tra não bộ và thần kinh, hai là bảng kê khai tài sản vừa viết xong.
Trong vài tiếng đồng hồ vừa qua, Trì Nguyễn Phàm đã bắt taxi lượn lờ gần hết thành phố, còn ghé qua bệnh viện làm một cuộc kiểm tra.
Cuối cùng, anh nhận được một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là anh không hề có vấn đề gì về thần kinh.
Nghề nghiệp Tinh Linh Ánh Sáng biến mất, bản đồ game quay về vài năm trước, cơ thể khỏe mạnh không thương tật, người hàng xóm "từ cõi chết trở về"... tất cả những điều này chỉ là do anh đã trọng sinh mà thôi.
Tin xấu là toàn bộ tiền bạc tích lũy trong 5 năm sự nghiệp game thủ của anh đã bay biến sạch sẽ.
Anh trọng sinh về thời điểm khốn khó nhất của mình, bây giờ túi tiền của anh còn đúng cái nịt, thẻ ngân hàng chỉ còn vỏn vẹn 300 tệ, ví WeChat thì còn 28 tệ.
"Chết tiệt..." Trì Nguyễn Phàm vò đầu bứt tóc, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại.
Trọng sinh đã là sự thật không thể chối cãi, dù anh có phát điên lên cũng không thể tua nhanh đến 5 năm sau được.
Dù sao thì anh cũng không thể đi lao đầu vào xe để xem mình có thể quay về được không.
À phải rồi, lúc tai nạn xe cộ, Cẩm Trúc cũng ở bên cạnh anh, anh quay về rồi, liệu Cẩm Trúc có...
Mắt Trì Nguyễn Phàm sáng lên, vội vàng cầm điện thoại lên, chuẩn bị liên lạc với Cẩm Trúc.
WeChat không có, QQ không có, danh bạ điện thoại cũng không có.
5 năm trước anh còn chẳng quen biết Cẩm Trúc, làm sao có thể có thông tin liên lạc của đối phương được.
Trì Nguyễn Phàm nhất thời thất vọng, "Nếu biết trước là trọng sinh, thì lúc chơi game phải xin thông tin liên lạc của Cẩm Trúc rồi."
Ừm... game?
Thử kết bạn trong game xem sao!
Trì Nguyễn Phàm bật máy tính.
Vừa đăng nhập game, hàng chục thông báo kết bạn nhảy ra.
Tất cả đều là người chơi từng chơi game cùng anh, có người muốn đánh đôi, có người muốn ghép CP.
Trì Nguyễn Phàm lần lượt từ chối, cho đến khi nhìn thấy một avatar màu trắng tinh.
"Cẩm Trúc, cậu ta vậy mà lại kết bạn với mình? Tin nhắn xác nhận... có hứng thú thi đấu chuyên nghiệp không? Ồ, đây là muốn kéo mình vào đội Triều Ca sao? Định nhặt luôn một FMVP ba mùa giải về à, tính toán hay đấy."
Trì Nguyễn Phàm nhướng mày, tay khẽ động, nhấn "Đồng ý".
Mở danh sách bạn bè, tìm đến Cẩm Trúc vừa kết bạn, Trì Nguyễn Phàm nhanh chóng gõ chữ.
[Trì Phủ: Thi đấu chuyên nghiệp? Sao cậu lại tìm tôi?]
Trì Nguyễn Phàm vẫn chưa chắc chắn liệu Cẩm Trúc có trọng sinh hay không, muốn thăm dò một phen.
Cẩm Trúc đang online, trả lời cũng rất nhanh.
[Triều Ca-Cẩm Y: Ý thức, thao tác, phản ứng của cậu đều rất mạnh, đội Triều Ca cần những tuyển thủ như cậu.]
[Trì Phủ: ... Đông Xưởng* cần người tài như tôi?]
*"东厂" - Đông Xưởng: là một cơ quan mật thám thời nhà Minh trong lịch sử Trung Quốc, nổi tiếng với quyền lực to lớn và các hoạt động bí mật.
[Triều Ca-Cẩm Y: ?]
"Sao không bắt sóng được vậy, chẳng lẽ thật sự không trọng sinh?"
Trì Nguyễn Phàm quyết định thăm dò thêm lần nữa, gõ chữ: "Cậu có biết FMVP mùa giải S8-S10 là ai không?"
Ở đầu bên kia màn hình, Cẩm Trúc nhìn chằm chằm câu hỏi trên màn hình một lúc, khẽ nhíu mày.
Một lát sau, Cẩm Trúc gọi đồng đội đang chơi game bên cạnh: "Cốc Tử, FMVP mùa giải S8-S10 là ai?"
"Hả?" Cốc Tử ngẩn người, nói: "Anh Cẩm, anh đang nói 《Vô Hạn》 à? 《Tháp Phòng Thủ VôHạn》 mới tổ chức giải đấu chuyên nghiệp được 6 năm, năm nay là mùa giải S6 mà."
Mùa giải S8 còn chưa tới, ai mà biết FMVP sẽ là ai?
Cẩm Trúc không hỏi thêm nữa, chỉ nhìn trang trò chuyện suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Trì Phủ dù sao cũng là người chơi thường xuyên đăng nhập 《Tháp Phòng Thủ Vô Hạn》, không thể không biết bây giờ là mùa giải thứ mấy.
Trực giác mách bảo Cẩm Trúc, điều Trì Phủ muốn không phải là câu trả lời trên bề mặt.
Suy nghĩ một lúc, Cẩm Trúc gõ bàn phím.
[Triều Ca-Cẩm Y: Nếu cậu gia nhập Triều Ca, chúng ta cùng nhau nỗ lực vì mục tiêu đó.]
Trì Nguyễn Phàm: "... Hình như cậu ta thật sự là Cẩm Trúc phiên bản không trọng sinh."
[Trì Phủ: Cậu không phải đang đùa với tôi đấy chứ?]
[Triều Ca-Cẩm Y: Gì cơ?]
[Trì Phủ: Tôi nói là gia nhập Triều Ca gì đó, tôi còn phải suy nghĩ đã.]
[Triều Ca-Cẩm Y: Ừm, cậu cứ từ từ suy nghĩ, có gì muốn biết cứ hỏi tôi.]
Tay Trì Nguyễn Phàm rời khỏi bàn phím, khẽ gõ lên mặt bàn.
"Dù là vì mưu sinh, hay vì tiến tới đấu trường và chức vô địch thì đi thi đấu chuyên nghiệp là việc chắc chắn phải làm rồi."
Còn về đội tuyển...
Kiếp trước, anh không gia nhập bất kỳ đội nào, mà tự mình kéo người lập nên một đội tuyển "3 không".
Không địa điểm, không danh tiếng, không tiền bạc, thứ duy nhất có là những đồng đội mà anh chắp vá được.
Từ con số 0 xây dựng một đội, thi đấu với các đội tuyển chuyên nghiệp hàng đầu, gian khổ thế nào thì khó mà nói hết.
Nếu có thể gia nhập một đội lớn, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc tự mình xắn tay áo làm.
Trì Nguyễn Phàm vừa dùng điện thoại tra thông tin các đội năm nay, vừa gõ phím bằng một tay.
[Trì Phủ: Bên đó thiếu vị trí nào?]
Cẩm Trúc vẫn trả lời ngay lập tức.
[Triều Ca-Cẩm Y: Đường giữa, Xạ thủ, Hỗ trợ, cậu đánh được vị trí nào?]
Trì Nguyễn Phàm khẽ cười.
[Trì Phủ: Tôi là tuyển thủ toàn năng.]
[Triều Ca-Cẩm Y: Vậy cậu thử từng vị trí một nhé.]
Trì Nguyễn Phàm đầy dấu chấm hỏi, "Khoan đã, tôi còn chưa đồng ý gia nhập Triều Ca mà."
[Triều Ca-Cẩm Y: Tôi thấy định vị của cậu cũng ở thành phố S, khi nào cậu rảnh, chúng ta gặp mặt nói chuyện?]
Gặp mặt nói chuyện à... Trì Nguyễn Phàm cũng muốn gặp Cẩm Trúc, xem như gặp gỡ bạn bè.
[Trì Phủ: Tôi dạo này rảnh, trưa mai 12 giờ, ở...]
Trì Nguyễn Phàm suýt chút nữa gõ "gặp ở chỗ cũ", vội vàng sửa lại.
[Trì Phủ: Ở nhà hàng Phàn Vãn nhé, thế nào?]
Cẩm Trúc tra vị trí nhà hàng, bất ngờ phát hiện nó rất gần căn cứ của đội Triều Ca.
[Triều Ca-Cẩm Y: Được thôi.]
Một lát sau, Cẩm Trúc gửi thêm một tin nhắn.
[Triều Ca-Cẩm Y: Solo không?]
[Trì Phủ: Thôi, tối nay tôi phải tra tài liệu.]
Trì Nguyễn Phàm mơ hồ nhớ rằng năm nay là thời kỳ suy thoái của Triều Ca, phải đến mùa sau họ mới dần dần trỗi dậy.
Tra thông tin thành tích của Triều Ca năm nay, một loạt màu đỏ tượng trưng cho "thất bại" khiến Trì Nguyễn Phàm hít một hơi lạnh.
"Xin lỗi đã làm phiền." Trì Nguyễn Phàm vội vàng thoát trang.
Triều Ca hay là thôi, đi tìm đội khác vậy.
Trì Nguyễn Phàm muốn nhanh chóng đạt được thành tích như kiếp trước, Triều Ca năm nay có lẽ không có duyên với Cúp Vô địch Thế giới, không phù hợp với yêu cầu của anh.
Một năm thời gian quá quý giá, anh không thể lãng phí, dù Triều Ca có Cẩm Trúc, anh cũng chỉ có thể chuồn thôi.
Chủ yếu là anh quá nghèo, toàn bộ số tiền trên người cộng lại còn không đủ trả tiền thuê nhà tháng sau.
[Ting-- Bạn nhận được một email mới từ câu lạc bộ Kinh Thế.]
"Ừm? Cái gì đây? Đội Kinh Thế à?" Trì Nguyễn Phàm mở email.
Kính gửi Trì Nguyễn Phàm tiên sinh:
Cảm ơn ngài đã gửi hồ sơ đến Kinh Thế, chúng tôi đã xem kỹ thông tin của ngài gửi qua... Thao tác của ngài vẫn cần cải thiện, lối đánh quá bảo thủ không phù hợp với phong cách của đội Kinh Thế, rất tiếc chúng tôi không thể tuyển dụng.
...
Trì Nguyễn Phàm: "..."
Hình như anh từng gửi hồ sơ cho vài đội chuyên nghiệp, nhưng mấy cái này là cái quái gì vậy?
Thao tác cần cải thiện? Lối đánh quá bảo thủ?
Cái trước thì tạm chấp nhận, thao tác thì luôn có chỗ để tiến bộ.
Nhưng lối đánh bảo thủ là đánh giá từ đâu ra vậy?
Đội Kinh Thế tìm ai xem hồ sơ thế?
Xóa email, Trì Nguyễn Phàm tiếp tục tra thông tin.
Cả đêm, Trì Nguyễn Phàm ngồi trước máy tính tra thông tin các đội và game của mùa hiện tại, đến khi trời gần sáng mới ngủ.
11 giờ trưa.
Trì Nguyễn Phàm tắt báo thức, dậy vệ sinh cá nhân, dùng 28 tệ cuối cùng trong điện thoại gọi taxi, đến nhà hàng đã hẹn.
Trong phòng riêng của nhà hàng.
Cẩm Trúc dùng laptop xem lại hai trận đấu hôm qua, càng xem càng kinh ngạc.
Người chơi tên Trì Phủ này, thao tác và phản ứng đều quá tốt.
Đặc biệt là trận thứ hai với tướng Đi Rừng Ẩn Sĩ Bóng Đêm. Nếu đổi lại là mình, Cẩm Trúc cũng không dám chắc có thể thao tác được như Trì Phủ trong tình huống đó.
Cạch--
"Mời anh vào."
Cửa phòng mở ra, giọng nhân viên phục vụ vang lên.
Cẩm Trúc ngẩng đầu nhìn, thấy một chàng trai tóc vàng da trắng bước thẳng vào.
"Chuyên nghiệp thì chắc chắn phải đánh rồi, dù là vì cuộc sống, hay vì đấu trường và chức vô địch.
Còn về đội tuyển...
Kiếp trước, anh không gia nhập bất kỳ đội nào, mà tự mình kéo người lập nên một đội tuyển "3 không".
Không địa điểm, không danh tiếng, không tiền bạc, thứ duy nhất có là những đồng đội mà anh chắp vá được.
Từ con số 0 xây dựng một đội, thi đấu với các đội tuyển chuyên nghiệp hàng đầu, gian khổ thế nào thì khó mà nói hết.
Nếu có thể gia nhập một đội lớn, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc tự mình xắn tay áo làm.
Trì Nguyễn Phàm vừa dùng điện thoại tra thông tin các đội năm nay, vừa gõ phím bằng một tay.
[Trì Phủ: Bên đó thiếu vị trí nào?]
Cẩm Trúc vẫn trả lời ngay lập tức.
[Triều Ca-Cẩm Y: Đường giữa, Xạ thủ, Hỗ trợ, cậu đánh được vị trí nào?]
Trì Nguyễn Phàm khẽ cười.
[Trì Phủ: Tôi là tuyển thủ toàn năng.]
[Triều Ca-Cẩm Y: Vậy cậu thử từng vị trí một nhé.]
Trì Nguyễn Phàm đầy dấu chấm hỏi, "Khoan đã, tôi còn chưa đồng ý gia nhập Triều Ca mà."
[Triều Ca-Cẩm Y: Tôi thấy định vị của cậu cũng ở thành phố S, khi nào cậu rảnh, chúng ta gặp mặt nói chuyện?]
Gặp mặt nói chuyện à... Trì Nguyễn Phàm cũng muốn gặp Cẩm Trúc, xem như gặp gỡ bạn bè.
[Trì Phủ: Tôi dạo này rảnh, trưa mai 12 giờ, ở...]
Trì Nguyễn Phàm suýt chút nữa gõ "gặp ở chỗ cũ", vội vàng sửa lại.
[Trì Phủ: Ở nhà hàng Phàn Vãn nhé, thế nào?]
Cẩm Trúc tra vị trí nhà hàng, bất ngờ phát hiện nó rất gần căn cứ của đội Triều Ca.
[Triều Ca-Cẩm Y: Được thôi.]
Một lát sau, Cẩm Trúc gửi thêm một tin nhắn.
[Triều Ca-Cẩm Y: Đánh đôi không?]
[Trì Phủ: Thôi, tối nay tôi tra thông tin.]
Trì Nguyễn Phàm mơ hồ nhớ rằng năm nay là thời kỳ suy thoái của Triều Ca, phải đến mùa sau họ mới dần dần trỗi dậy.
Tra thông tin thành tích của Triều Ca năm nay, một loạt màu đỏ tượng trưng cho "thất bại" khiến Trì Nguyễn Phàm hít một hơi lạnh.
"Xin lỗi đã làm phiền." Trì Nguyễn Phàm vội vàng thoát trang.
Triều Ca thôi vậy, tìm đội khác vậy.
Trì Nguyễn Phàm muốn nhanh chóng đạt được thành tích như kiếp trước, Triều Ca năm nay có lẽ không có duyên với Cúp Vô địch Thế giới, không phù hợp với yêu cầu của anh.
Một năm thời gian quá quý giá, anh không thể lãng phí, dù Triều Ca có Cẩm Trúc, anh cũng chỉ có thể chuồn thôi.
Chủ yếu là anh quá nghèo, toàn bộ số tiền trên người cộng lại còn không đủ trả tiền thuê nhà tháng sau.
[Ting-- Bạn nhận được một email mới từ câu lạc bộ Kinh Thế.]
"Ừm? Cái gì đây? Đội Kinh Thế à?" Trì Nguyễn Phàm mở email.
Kính gửi ông Trì Nguyễn Phàm:
Cảm ơn ông đã gửi hồ sơ đến Kinh Thế, chúng tôi đã xem kỹ thông tin của ông... Thao tác của ông vẫn cần cải thiện, lối đánh quá bảo thủ không phù hợp với phong cách của đội Kinh Thế, rất tiếc chúng tôi không thể tuyển dụng ông.
...
Trì Nguyễn Phàm: "..."
Hình như anh từng gửi hồ sơ cho vài đội chuyên nghiệp, nhưng mấy cái này là cái quái gì vậy?
Thao tác cần cải thiện? Lối đánh quá bảo thủ?
Cái trước thì tạm chấp nhận, thao tác thì luôn có chỗ để tiến bộ.
Nhưng lối đánh bảo thủ là đánh giá từ đâu ra vậy?
Đội Kinh Thế tìm ai xem hồ sơ thế?
Xóa email, Trì Nguyễn Phàm tiếp tục tra thông tin.
Cả đêm, Trì Nguyễn Phàm ngồi trước máy tính tra thông tin các đội và game của mùa hiện tại, đến khi trời gần sáng mới ngủ.
11 giờ trưa.
Trì Nguyễn Phàm tắt báo thức, dậy vệ sinh cá nhân, dùng 28 tệ cuối cùng trong điện thoại gọi taxi, đến nhà hàng đã hẹn.
Trong phòng riêng của nhà hàng.
Cẩm Trúc dùng laptop xem lại hai trận đấu hôm qua, càng xem càng kinh ngạc.
Người chơi tên Trì Phủ này, thao tác và phản ứng đều quá mạnh.
Đặc biệt là trận thứ hai với tướng Đi Rừng Dạ Ảnh Ẩn Giả. Nếu đổi lại là mình, Cẩm Trúc cũng không dám chắc có thể thao tác được như Trì Phủ trong tình huống đó.
Cạch--
"Mời anh vào."
Cửa phòng mở ra, giọng nhân viên phục vụ vang lên.
Cẩm Trúc ngẩng đầu nhìn, thấy một chàng trai tóc vàng da trắng đang bước thẳng vào.
Chàng trai khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng người cao ráo, ngũ quan tinh tế, đôi mắt lấp lánh ánh sáng rực rỡ, đẹp trai như thể bước ra từ bìa tạp chí.
"Sao chưa gọi món gì vậy, cậu không đói à?"
Trì Nguyễn Phàm quen với việc thoải mái trước mặt Cẩm Trúc, vừa ngồi xuống đã cầm lấy thực đơn, thuần thục gọi vài món mà cả hai thích.
"Cậu là... Trì Phủ?" Cẩm Trúc có chút không chắc chắn hỏi.
Trì Nguyễn Phàm khẽ dừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Cẩm Trúc, đôi mắt xanh tím phản chiếu khuôn mặt đối phương.
Cẩm Trúc này trẻ hơn so với ký ức của anh, vẫn là kiểu đẹp trai lạnh lùng, chỉ là trong mắt nhìn anh thiếu đi vài phần nuông chiều, thêm vài phần nghi hoặc.
Khẽ thở dài, Trì Nguyễn Phàm thu lại dáng ngồi tùy tiện, ngồi thẳng lên, đưa tay ra:
"Tên thật Trì Nguyễn Phàm, ID game Trì Phủ, cậu muốn gọi thế nào cũng được."
Cẩm Trúc không hiểu sao anh lại thở dài, chỉ thấy mí mắt anh khẽ rũ xuống, che đi đôi mắt xanh tím kỳ lạ, đuôi mắt và lông mày mang theo chút cô đơn, khiến lòng anh có chút khó chịu.
Hình như anh đã khiến đối phương không vui, có phải vì câu hỏi của anh không?
Cẩm Trúc khẽ mím môi, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Trì Nguyễn Phàm đưa ra, nói: "Đội Triều Ca - Cẩm Y, cậu cũng có thể gọi tên tôi, Cẩm Trúc."
Trì Nguyễn Phàm: "Thật ra cậu không cần tự giới thiệu, tôi biết cậu từ lâu rồi."
Cẩm Trúc không ngạc nhiên, hôm qua lần đầu tiên chơi game đối phương đã gọi anh là "Đại thần Cẩm Y", rõ ràng là đã biết về cậu.
Hai người trao đổi thông tin về nhau, chủ yếu là Cẩm Trúc đơn phương cố gắng tìm hiểu Trì Nguyễn Phàm.
Cẩm Trúc: "Mắt của cậu..."
Khi Trì Nguyễn Phàm đến gần, cậu mới phát hiện màu mắt đối phương rất đặc biệt, con ngươi mang màu xanh tím rất đẹp.
Không có loại kính áp tròng nào có thể làm được tự nhiên và đẹp như vậy, đó chắc chắn là màu mắt thật của Trì Nguyễn Phàm.
"Làm cậu sợ à?" Trì Nguyễn Phàm cố ý nghiêng người đến gần.
Màu mắt của anh khác với hầu hết người Trung Quốc, ở một góc độ nào đó, đúng là hơi đáng sợ.
"Không, nó rất kỳ lạ, rất... có sức hút," Cẩm Trúc dừng lại một chút, hỏi: "Cậu là con lai à?"
"Chắc không phải," Trì Nguyễn Phàm khoanh tay, chống cằm nói:
"Trước đây từng kiểm tra, nói là thiếu một số nguyên tố vi lượng nào đó, dù sao cũng không ảnh hưởng đến thị lực, nên không quan tâm."
Cẩm Y: "Với kỹ thuật game và ngoại hình của cậu, một khi bước lên đấu trường chuyên nghiệp, không bao lâu sẽ trở thành tuyển thủ ngôi sao."
Trì Nguyễn Phàm nghĩ thầm, nói ra cậu có thể không tin, hai ngày trước tôi còn là ngôi sao sáng nhất trong số các ngôi sao, bây giờ... haiz.
Cẩm Trúc thấy Trì Nguyễn Phàm có vẻ không muốn nói về chủ đề này, liền đi thẳng vào vấn đề chính: "Cậu có yêu cầu gì về lương bổng không?"
Trì Nguyễn Phàm: "Không có."
Vì căn bản anh cũng không có ý định gia nhập Triều Ca.
"Nếu cậu gia nhập Triều Ca, sẽ được trả mức lương cao nhất cho người mới, một triệu tệ một năm."
Lời Cẩm Trúc vừa dứt, đã nhận thấy vẻ mặt Trì Nguyễn Phàm có chút không đúng.
"Không đủ à?" Cẩm Trúc hỏi.
Trì Nguyễn Phàm: "Cũng không phải..."
Anh biết giá này Cẩm Trúc đưa ra chắc chắn là cao nhất rồi, đừng nói là người mới, một số tuyển thủ kỳ cựu đánh vài năm chưa chắc đã có con số này.
Chỉ là anh cảm thấy chênh lệch quá lớn.
Trước khi trọng sinh, lương cơ bản một năm của anh là mấy chục triệu tệ, chưa tính tiền thưởng, livestream, quảng cáo...
Sau khi trọng sinh... một đêm trở về trước thời kỳ giải phóng.
Cẩm Trúc: "Năm triệu."
Trì Nguyễn Phàm: "???"
Nếu là tuyển thủ chuyên nghiệp khác nâng giá như vậy, Trì Nguyễn Phàm chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Nhưng người nói câu này là Cẩm Trúc, ông chủ đứng sau câu lạc bộ Triều Ca, nhà đầu tư lớn nhất của đội Triều Ca là công ty dưới trướng Cẩm thị...
Trong câu lạc bộ Triều Ca, lời của Cẩm Trúc, trực tiếp giống như hợp đồng vậy.
"Đây thật sự không phải vấn đề tiền bạc." Trì Nguyễn Phàm bất lực.
Đội Triều Ca năm nay có lẽ không vào được Cúp Vô địch Thế giới, gia nhập Triều Ca, một năm coi như bỏ đi.
"Mười triệu." Cẩm Trúc nhìn thẳng vào mắt Trì Nguyễn Phàm.
Trì Nguyễn Phàm đầy dấu chấm hỏi, trước đây sao anh không biết Cẩm Trúc lại làm loạn như vậy?
"Thôi nào, nói chuyện tiền bạc làm mất tình cảm," Trì Nguyễn Phàm thử thương lượng với Cẩm Trúc:
"Tôi đi đội khác đánh một năm trước, năm sau ưu tiên chọn Triều Ca, thế nào?"
Cẩm Trúc dừng lại, lại mở miệng: "Ba mươi triệu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro