Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 119: Vô Hạn Lưu 10


Khi hai luồng năng lượng tinh thần cùng một nguồn bắt đầu hòa quyện, biểu cảm trên mặt của Cẩm Trúc cũng dần trở nên kỳ lạ.

Một mặt, hắn nghĩ: "Cái tôi" tương lai của mình sao mà vô dụng thế, theo đuổi người mình yêu cả nghìn thế giới mà vẫn không thành công, thật đáng thất vọng.

Mặt khác, hắn lại nghĩ: "Cái tôi" trong quá khứ này lấy đâu ra sự tự tin mà cho rằng có thể học được kinh nghiệm dỗ dành Tiểu Nhuyễn từ mình chứ, ngây thơ thật.

Cẩm Trúc quả thật có không ít kinh nghiệm theo đuổi Trì Nguyễn Phàm, nhưng hầu hết đều là những kinh nghiệm thất bại.

Chỉ khi Tiểu Nhuyễn quên mình đang ở trong thế giới vô hạn, quên mất hắn là Boss, hắn mới có thể tạm thời có được Tiểu Nhuyễn.

Hai luồng năng lượng tinh thần đã hoàn toàn dung hợp. Ngay lập tức, Cẩm Trúc quyết định đến quán cà phê ở Thế Giới Khởi Nguyên.

Những ý nghĩ ngây thơ như "vài trăm năm nữa mới đi gặp Tiểu Nhuyễn" sẽ không bao giờ xuất hiện trong đầu Cẩm Trúc nữa.

Hắn rất rõ mình kém cỏi đến mức nào trong việc chịu đựng việc rời xa Tiểu Nhuyễn.

Sau khi Tiểu Nhuyễn hoàn thành Thế Giới Vô Hạn, không phải hắn chưa từng nghĩ đến việc buông tay, để Tiểu Nhuyễn sống cuộc đời mà em ấy thích.

Nhưng hắn không thể làm được.

Ngày thứ hai sau khi Tiểu Nhuyễn rời đi, hắn đã bất chấp tất cả mà đuổi theo.

Hắn tiêu tốn một lượng lớn năng lượng để định vị thế giới của Tiểu Nhuyễn, sau đó dùng cách ôn hòa nhất để xâm nhập và đồng hóa thế giới đó, tất cả chỉ để một lần nữa đứng cạnh Tiểu Nhuyễn.

Bóng dáng Cẩm Trúc xuất hiện bên ngoài quán cà phê.

Người chơi trên đường phố qua lại tấp nập, nhưng dường như không ai nhận ra có một người bỗng dưng xuất hiện ở đây. Ngay cả khi có người vô tình nhìn về phía này, ánh mắt họ cũng nhanh chóng rời đi.

Cẩm Trúc đã dùng pháp tắc để ẩn đi sự tồn tại của mình, không phải vì những người chơi trên đường, mà vì sợ làm kinh động Trì Nguyễn Phàm đang ở trong quán cà phê.

Tiểu Nhuyễn vẫn ở trong quán. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở của Tiểu Nhuyễn, cũng như cảm nhận được đối phương đang bị bao quanh bởi rất nhiều vật phẩm mang ý thức của mình.

Trước đây, Tiểu Nhuyễn luôn rất bài xích những vật phẩm bị hắn xâm nhiễm, nhưng lần này không hiểu sao, Tiểu Nhuyễn lại luôn ở trong quán cà phê bị hắn xâm nhiễm này, thậm chí còn ôm một chiếc gối ôm mang ý thức của hắn vào lòng.

Cảm giác được ôm ấp truyền qua bởi tinh thần cộng hưởng đến với Cẩm Trúc, khiến vành tai hắn ửng đỏ khi đứng ngoài cửa.

Chiếc gối ôm được Trì Nguyễn Phàm ôm vào lòng hạnh phúc đến choáng váng. Những vật phẩm khác vẫn giữ được một chút lý trí. Cuốn sách trên bàn là thứ đầu tiên lên tiếng: "Người yêu, có phải em đang gặp chuyện gì phiền lòng không?"

Từ khi trở về từ Thế Giới Phó Bản, Trì Nguyễn Phàm luôn trong trạng thái mơ màng, điều này khiến các vật phẩm mang ý thức của Cẩm Trúc vô cùng lo lắng.

"Không có," Trì Nguyễn Phàm theo bản năng phủ nhận, rồi dừng lại một chút, do dự nói: "Chỉ là... hình như tôi đã hiểu lầm điều gì đó."

Vừa dứt lời, các vật phẩm liền đứng về phía anh để bào chữa.

"Chắc chắn không phải lỗi của người yêu!"

"Là do đối phương thể hiện không rõ ràng, mới khiến người yêu hiểu lầm."

Trì Nguyễn Phàm bật cười: "Nếu mấy người biết tôi đang nói về ai, chắc sẽ không nghĩ như vậy đâu."

Các vật phẩm đồng loạt bày tỏ, dù thế nào đi nữa, người yêu luôn đúng.

Cẩm Trúc đứng ngoài cửa cũng gật đầu theo. Tiểu Nhuyễn đương nhiên luôn đúng, là hắn chưa đủ tốt, không thể khiến Tiểu Nhuyễn vui lòng.

"Các ngươi thật là..." Trì Nguyễn Phàm nhất thời không biết nói gì.

Chỉ có một Cẩm Trúc như thế mới có thể mang theo niềm tin và tình cảm gần như mù quáng để đồng hành cùng anh qua hàng ngàn thế giới nhiệm vụ, và sau khi anh rời khỏi Thế Giới Vô Hạn, vẫn không ngừng đuổi theo bước chân của anh.

Thế nhưng anh lại luôn cố chấp tin rằng Cẩm Trúc chỉ đang đùa giỡn với mình, rằng đó chỉ là sự tò mò và hứng thú trước một món đồ chơi mới lạ, là cơn giận và bực tức khi anh có thể vượt qua được thử thách.

Trì Nguyễn Phàm không phải là chưa từng nghĩ đến việc Cẩm Trúc có thể thật lòng với mình, chỉ là anh không dám tin tưởng vào chuyện ấy.

Trong cái Thế Giới Vô Hạn nơi người chơi có thể tàn sát lẫn nhau vì điểm số này, việc được một Boss nắm giữ sinh tử của vô số người chơi yêu mến, ai dám tin tình yêu đó có bao nhiêu phần chân thành?

Nhưng tất cả những gì xảy ra trong Thế Giới Phó Bản gần đây, giống như một bức tranh sự thật được phơi bày rõ ràng trước mắt Trì Nguyễn Phàm, khiến anh không thể nghi ngờ nữa.

Cẩm Trúc yêu mình.

Sớm như vậy... Thế giới Cửu Thiên Tuế là thế giới thứ bảy mà Trì Nguyễn Phàm trải qua, vậy mà Cẩm Trúc đã yêu anh từ sớm đến thế.

"Người yêu, biểu cảm của em thật lạ." Chiếc cốc sứ trên bàn nói, thành cốc lờ mờ phản chiếu khuôn mặt của Trì Nguyễn Phàm.

"Giống như đang yêu vậy." Cây trầu bà ở góc tường khẽ nói.

"A! Người yêu, em thay lòng đổi dạ rồi sao?!"

Chiếc gối ôm trong lòng Trì Nguyễn Phàm bị suy đoán này làm cho giật mình, lập tức hoảng loạn và lo lắng.

"Không," Trì Nguyễn Phàm nói: "Tôi chỉ bắt đầu nhìn nhận thẳng thắn tình cảm của người đó dành cho mình, và cũng bắt đầu nhìn nhận tình cảm của chính bản thân mình mà thôi."

Chẳng phải đây chính là thay lòng đổi dạ sao?

Chiếc gối ôm vô cùng căng thẳng, cảm xúc của nó truyền qua sự cộng hưởng tinh thần đến Cẩm Trúc đứng ngoài cửa, khiến Cẩm Trúc cũng không tự chủ được mà hoảng loạn.

Dù hắn đã biết mình và Tiểu Nhuyễn không phải là người yêu, dù hắn đoán được "người đó" mà Tiểu Nhuyễn nói có thể chính là mình, nhưng hắn vẫn hoảng loạn đến mức mất bình tĩnh.

Trì Nguyễn Phàm vô cùng nhạy cảm với hơi thở của Cẩm Trúc.

Dù đang bị bao quanh bởi những vật phẩm mang hơi thở của hắn, anh vẫn phát hiện được sự biến động bất thường của khí tức bên ngoài cửa.

Trì Nguyễn Phàm đặt chiếc gối ôm xuống, đứng dậy đi về phía cánh cửa.

Kéo cửa ra, bên ngoài là con phố quen thuộc, không thấy một bóng người nào trước cửa quán hết.

Nhưng Trì Nguyễn Phàm vẫn kiên định nhìn vào không khí trước mặt, gọi một tiếng "Cẩm Trúc."

Chừng vài giây sau, Cẩm Trúc hơi bối rối xuất hiện trước mặt Trì Nguyễn Phàm.

Thay vì nói Cẩm Trúc đột ngột xuất hiện, thì đúng hơn là Trì Nguyễn Phàm đã có được quyền nhìn thấy Cẩm Trúc.

Trước khi gặp được Cẩm Trúc, Trì Nguyễn Phàm đã nghĩ mình sẽ rất khó đối mặt với hắn.

Nhưng khi thực sự gặp được hắn, anh nhận ra mọi thứ diễn ra thật tự nhiên, không hề khó chấp nhận như mình tưởng tượng.

Giống như gặp lại người bạn tri kỷ, dù đã lâu không gặp, khi đối phương đứng ngay trước mặt, theo bản năng vẫn sẽ cảm thấy thân thiết.

"Anh đến đây được bao lâu rồi?" Trì Nguyễn Phàm nghiêng người, nhường đường cho Cẩm Trúc đi vào.

"Không lâu, chỉ một lát mà thôi." Cẩm Trúc vẫn nhớ lần trước hắn xuất hiện ở quán cà phê, Tiểu Nhuyễn đã sợ hãi chui thẳng vào Thế Giới Phó Bản, nên hắn trả lời vô cùng cẩn trọng.

"Câu cuối cùng của em anh nghe thấy rồi chứ?" Trì Nguyễn Phàm hỏi, nhưng trong lòng đã có câu trả lời khẳng định.

Anh nói rằng mình sẽ nhìn nhận thẳng thắn tình cảm với "người đó". Các vật phẩm mang ý thức của Cẩm Trúc không biết "người đó" là ai, nhưng bản thể của Cẩm Trúc, người đã trải qua mọi chuyện cùng anh, lại không thể không biết đó là ai được.

Câu hỏi chi tiết như vậy, Cẩm Trúc không thể mơ hồ cho qua, đành gật đầu.

Nếu Tiểu Nhuyễn lại vì câu trả lời của hắn mà đi vào Thế Giới Phó Bản, hắn cũng sẽ đuổi theo vào.

Cùng Tiểu Nhuyễn trải qua hàng nghìn thế giới, hắn đã quen với việc đi theo Tiểu Nhuyễn vào Thế Giới Phó Bản, và thậm chí còn thích thú với điều đó.

"Anh không có gì muốn nói sao?" Trì Nguyễn Phàm hỏi.

Cẩm Trúc suy nghĩ một chút, rồi nói: "Dù Tiểu Nhuyễn nhìn nhận tình cảm giữa chúng ta như thế nào, anh vẫn sẽ mãi ở bên cạnh em,."

Trì Nguyễn Phàm đương nhiên tin rằng Cẩm Trúc có thể làm được điều hắn nói, đối phương là một kẻ có thể đuổi theo anh ngay cả sau khi anh rời khỏi Thế Giới Vô Hạn.

Chỉ là câu trả lời này không giống với những gì Trì Nguyễn Phàm mong đợi. Anh nghĩ Cẩm Trúc ít nhiều sẽ vui mừng, sẽ ôm trầm lấy anh đầy phấn khích, rồi hỏi liệu có thể hôn anh không.

Trong những trải nghiệm như mơ đó, Cẩm Trúc đều làm như vậy.

"Chỉ có vậy thôi sao? Anh không có gì khác muốn làm nữa à?"

Trì Nguyễn Phàm tiến lại gần Cẩm Trúc, khóe môi gần như chạm vào má hắn.

Cẩm Trúc theo bản năng nín thở, hắn nghe thấy trái tim mình đập loạn xạ không thể kiểm soát, cảm nhận được dị năng của mình không ngừng xáo động.

Những làn sương đen thoát ra từ cơ thể hắn, như những sợi dây leo hư ảo quấn quanh cơ thể Trì Nguyễn Phàm, ràng buộc hai người họ lại với nhau.

"Xin lỗi Tiểu Nhuyễn, vì em ở gần anh quá, anh có chút mất kiểm soát."

Cẩm Trúc cố gắng hết sức để kìm nén dị năng và những thôi thúc của cơ thể, nhưng vẫn không tự chủ được mà tiến gần về phía Trì Nguyễn Phàm.

Sương đen tỏa ra càng nhiều, lấy Trì Nguyễn Phàm làm trung tâm, gần như bao trùm toàn bộ quán cà phê.

Giống như một con rồng tà ác phun hơi thở, cố gắng tạo ra một môi trường tuyệt đối an toàn cho trân bảo của mình.

Trì Nguyễn Phàm thầm nghĩ mình cũng điên rồi, lại có khoảnh khắc mong chờ Cẩm Trúc mất kiểm soát.

Muốn nhìn thấy Cẩm Trúc hoàn toàn mất kiểm soát sẽ trông thế nào, chắc chắn sẽ rất kích thích.

"Có phải em lùi ra xa thì anh sẽ không mất kiểm soát nữa không?" Trì Nguyễn Phàm nói, rồi lùi lại một bước.

Trì Nguyễn Phàm không lùi hẳn ra, vì sương đen của Cẩm Trúc đã quấn lấy anh, khiến anh không thể nới rộng khoảng cách.

Trì Nguyễn Phàm một lần nữa cảm thán tình yêu khiến con người trở nên điên cuồng.

Nếu là trước đây, anh tuyệt đối không thể ở trong lãnh địa của Cẩm Trúc một cách không phòng bị như vậy.

"Đừng," Cẩm Trúc cuối cùng cũng nắm lấy cánh tay Trì Nguyễn Phàm: "Anh sẽ cố gắng kiềm chế bản thân, em đừng rời xa anh."

"Nhưng em phải vào Thế Giới Phó Bản mới rồi." Trì Nguyễn Phàm di chuyển màn hình hệ thống đến trước mặt Cẩm Trúc.

Người chơi không thể nhìn thấy màn hình của nhau, nhưng Trì Nguyễn Phàm biết Cẩm Trúc chắc chắn có thể nhìn thấy.

Cẩm Trúc quả thật nhìn thấy được.

Trên màn hình có dòng đếm ngược nổi bật, chỉ còn ba mươi giây nữa là vào phó bản.

Hệ thống sẽ không thường xuyên để người chơi vào thế giới phó bản như vậy, phó bản này là do Tiểu Nhuyễn tự mình đăng ký.

Có phải là để rời khỏi hắn mà đăng ký nhiệm vụ không? Không, cái này được đăng ký nửa tiếng trước, nên không phải vì hắn.

Cẩm Trúc nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, lướt qua mã thế giới trên màn hình:

"Mã thế giới S001, thế giới cấp độ đặc biệt. Dị năng của Tiểu Nhuyễn vẫn bị quy tắc phong ấn, thế giới này rất nguy hiểm đối với em lúc này."

Cẩm Trúc nói, rồi ngưng tụ sương đen tạo ra một viên ngọc, đặt vào tay Trì Nguyễn Phàm.

Hắn nghiêm túc dặn dò: "Em vào Thế Giới Phó Bản trước rồi dùng năng lượng của anh để ẩn mình đi, anh sẽ nhanh chóng đến tìm em."

Trì Nguyễn Phàm mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, Anh nhìn sang Cẩm Trúc, hỏi:

"Anh... sao anh biết dị năng của em bị pháp tắc phong ấn, lại còn biết em sẽ dùng năng lượng của anh?"

Sự nghi ngờ chưa kịp thốt ra, Trì Nguyễn Phàm đã rơi vào trạng thái choáng váng nhẹ, sau đó bước vào thế giới nhiệm vụ đặc biệt.

.

Trì Nguyễn Phàm nắm chặt viên ngọc mà Cẩm Trúc đưa cho, nhìn xung quanh.

Anh ấy đang ở trong một khu rừng rậm rạp đến mức ngột ngạt, bên cạnh là những người đàn ông cơ bắp cao hơn hai mét, cùng những thiếu niên, thiếu nữ có tai hoặc đuôi thú như anh.

Đúng vậy, trên đầu Trì Nguyễn Phàm mọc ra một đôi tai thú màu đen, anh ấy có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của chúng. Đây là sự đồng hóa của pháp tắc thế giới đối với những kẻ ngoại lai.

Một người đàn ông vạm vỡ quấn quanh mình một tấm da thú bước đến, ông ta ngửi cô gái đuôi dài bên cạnh Trì Nguyễn Phàm, nói: "Huyết mạch Vũ Điểu cấp thấp, đày đến Vực Vĩnh Cực."

Đuôi của cô gái đuôi dài rõ ràng run lên hai cái, nhưng không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Sau đó, người đàn ông da thú đến trước mặt Trì Nguyễn Phàm, ngửi một cái, hơi nghi ngờ nhìn Trì Nguyễn Phàm, rồi lại ngửi, mới có chút không chắc chắn nói: "Huyết mạch Thực Thiết Thú cấp thấp... đày đến Vực Vĩnh Cực."

Mười hai thiếu nam, thiếu nữ, mười một người bị đày đến Vực Vĩnh Cực, chỉ duy nhất một thiếu niên có huyết mạch Vũ Điểu cấp cao được một hai gã da thú đưa đi.

Trì Nguyễn Phàm bình tĩnh chấp nhận tất cả, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Thế giới này anh cũng đã từng trải qua, mọi thứ đang xảy ra bây giờ không khác mấy so với trước đây, thậm chí cả huyết mạch của anh cũng không thay đổi.

Mọi thứ không thay đổi là tốt rồi.

Như vậy sẽ không cần đợi Cẩm Trúc đến tìm, anh cũng có thể trực tiếp đến Vực Vĩnh Cực để gặp bản thể của Cẩm Trúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro