Chương 45 Ông Nội
Ông lão râu dài trong tầm mắt Phác Trí Mẫn, chính là vị đại gia mà cậu đã gặp hôm lỡ buổi kiểm tra hội thảo, trông như một bậc thầy võ lâm ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc.
Vậy nên…
Đại gia của anh không chỉ là đại gia?
Đại sư của anh quả thực là đại sư.
Phác Trí Mẫn: “…”
Ông lão vuốt râu, không hề ngạc nhiên. “Tiểu Phác à, lại gặp nhau rồi.”
Phác Trí Mẫn cố tỏ ra bình tĩnh, gật đầu chào. “Đại… à không, Viện trưởng Mẫn, chào ông ạ.”
Viện trưởng Mẫn nhướn mày. “Gọi ông nội.”
Phác Trí Mẫn cúi gập người chín mươi độ. “Cháu chào ông nội ạ!”
Mẫn Doãn Kỳ liếc xéo cậu. “Chưa đến Tết mà, lễ lớn thế này cũng không có tiền lì xì cho em đâu.”
Phác Trí Mẫn: “…”
Đợi trời tối, nhất định phải khâu miệng anh lại.
“Hai đứa đến rồi à.”
Phác Trí Mẫn nghe tiếng ngẩng đầu lên, một người phụ nữ mặc váy dài màu tím sẫm lọt vào tầm mắt cậu.
Bà có bảy phần giống Mẫn Doãn Kỳ, tóc búi cao, khí chất dịu dàng, khóe mắt hằn dấu vết thời gian, nhưng lại càng tăng thêm nét quyến rũ đặc trưng của người phụ nữ trưởng thành.
Người phụ nữ đến trước mặt cậu, mang theo mùi hương quen thuộc.
Lòng Phác Trí Mẫn xốn xang, đưa bó hoa trong tay lên. “Cháu chào dì ạ, cháu là Phác Trí Mẫn.”
Những bông lan đủ màu sắc được bó thành một bó lớn, nở rộ rực rỡ.
Mẹ Mẫn Doãn Kỳ nói lời cảm ơn, hai tay nhận lấy, rồi quay sang Mẫn Doãn Kỳ. “Con nói với Tiểu Phác à?”
“Mẹ nghĩ con có thể làm thế sao?” Mẫn Doãn Kỳ khịt mũi. “Con chỉ khuyên em ấy đừng mua thôi.”
Ai ngờ thằng nhóc này lại may mắn đoán trúng như vậy.
Bó hoa Phác Trí Mẫn tặng có mùi hương giống với mẹ Mẫn Doãn Kỳ. Cậu chợt nhớ ra, mình từng ngửi thấy mùi hương này trên người Mẫn Doãn Kỳ, hóa ra là mùi hương của mẹ anh.
Nước hoa là quà bố Mẫn Doãn Kỳ tặng, được đặt riêng, hương lan thanh tao quý phái, không nồng gắt.
Mẹ Mẫn Doãn Kỳ ôm chặt bó hoa, quay sang ông nội. “Bố, con nói chuyện với Tiểu Phác một lát nhé?”
Ông nội Mẫn Doãn Kỳ xua tay bảo “Đi đi”, và dặn Phác Trí Mẫn lát nữa đến tìm ông.
Phác Trí Mẫn gật đầu đồng ý, lòng bồn chồn như miếng thịt đặt trên thớt. Thịt phải mua từng miếng một, người phải chặt từng nhát một. Bán xong cho dì rồi lại đến ông nội, lát nữa có phải còn có chú nữa không?
Phác Trí Mẫn ngoan ngoãn lên lầu, Mẫn Doãn Kỳ đi theo sau.
Chuẩn bị đóng cửa, mẹ Mẫn Doãn Kỳ ngăn con trai lại. “Mẹ nói chuyện với Tiểu Phác, con đi với ông đi.”
“Đi với ông già đó á? Con không chọc tức ông ấy đến chết mới lạ.”
Trong quá trình trưởng thành của Mẫn Doãn Kỳ, không có khái niệm “nghe lời”, anh cố ý đi vào trong. “Con vẫn nên tích đức, để ông già sống thêm vài năm nữa.”
“Con muốn đi đâu thì đi.” Mẹ Mẫn Doãn Kỳ không hề mềm lòng. “Nhưng đừng ở đây.”
Cửa bị khóa trái, Mẫn Doãn Kỳ ở bên ngoài.
“Viện trưởng Nghiêm, mẹ nhẹ nhàng thôi.”
“Thằng bé nhút nhát, đừng dọa cậu ấy.”
“Đó là bạn trai duy nhất của con đấy!”
Mẫn Doãn Kỳ lải nhải không ngừng, mẹ Mẫn Doãn Kỳ không hề đáp lại. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Phác Trí Mẫn đã vắt óc suy nghĩ, lục tung kho tàng, lôi hết những bộ phim hào môn cẩu huyết của bà ngoại ra.
Theo mạch truyện, lẽ nào dì sẽ nói: “Bao nhiêu tiền thì cậu mới chịu rời xa con trai tôi?”
Hoặc là: “Đây là năm trăm triệu, biến khỏi cuộc đời nó đi.”
Hay là: “Đừng làm lỡ dở nó, hai người không cùng một thế giới.”
Đầu óc Phác Trí Mẫn sắp bốc khói, Mẫn Doãn Kỳ vẫn đang lải nhải, liên tục đổ thêm dầu vào lửa.
“Mẹ, đủ rồi đấy.”
“Có gì bất mãn thì cứ nhắm vào con.”
“Con tốn bao công sức mới theo đuổi được em ấy.”
“Dọa chạy mất thì con chỉ có thể sống cô độc cả đời thôi.”
Phác Trí Mẫn thấp thỏm lo âu, Mẫn Doãn Kỳ hăng say thuyết phục. Chỉ có mẹ Mẫn Doãn Kỳ vẫn bình thản, mở bó hoa, cắm từng cành vào bình thủy tinh, phun nước lên cánh hoa, rồi đặt bên cửa sổ.
Đợi Mẫn Doãn Kỳ im lặng, mẹ Mẫn Doãn Kỳ mới quay lại, đưa trà cho cậu. “Ngồi đi cháu, đừng khách sáo.”
Đây là một phòng đọc sách, ngoài một số ít tác phẩm văn học, phần lớn là sách về nha khoa.
Mẹ Mẫn Doãn Kỳ nhấp một ngụm trà. “Nghe nói, cháu là bác sĩ thực tập của Tiểu Nghiêm?”
Chủ đề không hề sốc, bình thường đến khó tin.
Phác Trí Mẫn thành thật trả lời, và cho biết cậu đã chuyển sang khoa Ngoại Thần kinh.
Trong mắt mẹ Mẫn Doãn Kỳ, chàng trai trẻ ngồi ngay ngắn, có chút gượng gạo. Cậu có nước da trắng, ngũ quan thanh tú, mặc áo thun sáng màu, đuôi tóc hơi vểnh lên, khi có gió thổi sẽ đung đưa nhẹ nhàng.
Ánh mắt bà hướng xuống dưới, dù bị che khuất, bà vẫn nhìn thấy vài vết đỏ nhạt trên cổ cậu.
Sắc mặt mẹ Mẫn Doãn Kỳ hơi tối lại. “Nó hay bắt nạt cháu à?”
Phác Trí Mẫn lắc đầu giải thích. “Thầy Mẫn mắng cháu là vì muốn tốt cho cháu, với tư cách là giảng viên hướng dẫn, nghiêm khắc một chút cũng là chuyện bình thường, là cháu làm chưa tốt.”
Sự bất mãn ban nãy bị xua tan bởi vẻ ngây thơ của cậu, nụ cười của mẹ Mẫn Doãn Kỳ ánh lên trong mắt. “Ý dì là lúc riêng tư, khi hai đứa ở riêng với nhau.”
Lồng ngực Phác Trí Mẫn phồng lên. “Cũng rất tốt ạ.”
“Vợ chồng dì bận rộn công việc, từ nhỏ đã ít quan tâm đến nó, khiến tính cách nó trở nên nổi loạn.” Mẹ Mẫn Doãn Kỳ không khỏi tự trách. “Làm cháu phải chịu thiệt thòi rồi.”
“Dì đừng nói vậy ạ.” Phác Trí Mẫn xoa xoa cổ. “Thầy Mẫn thật sự rất tốt với cháu.”
Ánh mắt mẹ Mẫn Doãn Kỳ hơi lóe lên. “Sau này, nếu có gì ấm ức hay không hài lòng, cứ gọi cho dì, dì sẽ giúp cháu dạy dỗ nó, được không?”
Bộ phim tình yêu cẩu huyết chuyển thành phim gia đình hòa thuận, Phác Trí Mẫn vẫn còn ngơ ngác, nhưng vẫn gật đầu lia lịa. “Vâng vâng, cảm ơn dì ạ.”
Phác Trí Mẫn mở ba lô, đưa hộp bánh quy ra. “Dì ơi, đây là bánh cháu tự làm, dì đừng chê nhé.”
Cậu lại nói thêm: “Nhân bánh là cánh hoa lan mới hái sáng nay, phải ăn sớm, dễ hỏng lắm ạ.”
Mẹ Mẫn Doãn Kỳ mở hộp, ăn một miếng, nụ cười tràn ra từ khóe mắt. “Tiểu Nghiêm thật sự không nói với cháu sao?”
“Nói gì ạ?”
“Dì thích hoa lan.”
Phác Trí Mẫn lắc đầu.
“Vậy cháu biết bằng cách nào?”
“Cháu không biết.” Phác Trí Mẫn thành thật trả lời. “Cháu bó rất nhiều hoa, rồi chọn bó đẹp nhất tặng dì.”
Phác Trí Mẫn lại nói: “Nhưng giờ thì cháu biết rồi.”
Mẫn Doãn Kỳ đợi đến phát chán, Phác Trí Mẫn mới ra khỏi phòng trà, vừa đi vừa lắc lư, lại còn ngân nga bài hát, chắc chắn là đã dỗ dành ông cụ vui vẻ rồi.
Tên ngốc này có cách riêng để chọc tức anh, nhưng khi lấy lòng người lớn, lại có tài năng thiên bẩm.
Mẫn Doãn Kỳ: “Nói chuyện gì với ông già đó vậy?”
Phác Trí Mẫn: “Không được nói sư phụ của em như thế.”
“Sư phụ?” Mẫn Doãn Kỳ có dự cảm chẳng lành.
Phác Trí Mẫn ưỡn ngực, cằm như muốn ngẩng lên trời. “Ông nội đã nhận em làm đệ tử rồi.”
Mẫn Doãn Kỳ: “Ý là sao, không làm bác sĩ tây y nữa à?”
“Tất nhiên là vẫn làm, tây y là không thể thay thế được.”
“Nhưng ông nội nói đúng, đợi em già rồi, không thức đêm nổi, không cầm được dao mổ, không làm được hồi sức tim phổi nữa, thì em sẽ bắt mạch bốc thuốc, phát huy giá trị cuộc sống tối đa.”
Phác Trí Mẫn cười nói: “Em muốn làm những việc mình thích, cũng muốn giúp ông nội kế thừa y học cổ truyền.”
Mẫn Doãn Kỳ: “…”
Đồ ngốc, bị lừa còn giúp người ta đếm tiền.
Mẫn Doãn Kỳ cũng không hiểu nổi ông nội, muốn làm đệ tử của ông nhiều vô kể, lại cứ phải tranh giành bé ngốc của anh, có ý nghĩa gì chứ!
Lát nữa phải đi nhổ râu ông già cho hả giận.
Sáu giờ chiều, hai người đến sân sau.
Trong gara, những chiếc xe thể thao đủ màu sắc đậu thành hàng, toàn là sản phẩm tiêu xài hoang phí của cậu ấm cô chiêu. Mắt Phác Trí Mẫn sáng rực, nhất định phải ngồi thử hết từng chiếc một.
Mẫn Doãn Kỳ chợt nảy ra ý tưởng. “Muốn học lái xe không?”
Phác Trí Mẫn sững người. “Bây giờ á?”
“Ừ, anh dạy em.”
Sân sau của căn biệt thự có một khu vực riêng để luyện tập lái xe.
Mẫn Doãn Kỳ thích cảm giác lái xe chân thực, xe của anh đa phần là số sàn, cần phải vào số và đạp côn, so với số tự động thì thao tác phức tạp hơn.
Phác Trí Mẫn không muốn bị hành hạ, chủ động đề nghị học lái xe số tự động, nhưng Mẫn Doãn Kỳ không đồng ý, cứ khăng khăng dạy cậu lái xe thể thao.
Bạn trai chuyển sang chế độ chủ nhiệm khoa, không nhớ bài sẽ bị mắng, lái không tốt còn bị phạt, hung dữ kinh khủng.
Phác Trí Mẫn muốn bỏ cuộc, Mẫn Doãn Kỳ như kẻ vô lại, bế cậu đặt lên đùi mình để dạy. Bị anh chọc vào như vậy, cậu còn tâm trí nào mà học nữa.
Đến nước này, Phác Trí Mẫn cuối cùng cũng hiểu ra. Chẳng có huấn luyện viên nào tốt bụng dạy lái xe cả, chỉ là lời nói dối của ác quỷ trước khi biến thành cầm thú.
Bị mắng thì không thiếu, còn lấy cớ giúp cậu làm quen tốt hơn, mà sờ soạng khắp người.
Phác Trí Mẫn không chịu nổi sự trêu chọc, chỉ một lúc đã nóng bừng cả người, mồ hôi nhễ nhại, liên tục kêu “Về nhà thôi, không tập nữa”.
Xe dừng bên tường, Mẫn Doãn Kỳ cởi dây an toàn, nhưng tay vẫn không chịu buông, xoay người cậu 180 độ, mặt đối mặt rồi cướp lấy môi cậu.
Bảy giờ rưỡi tối, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ thân xe, chiếc xe thể thao dưới bóng cây không quá nổi bật trong màn đêm.
Tay Mẫn Doãn Kỳ luồn vào trong áo cậu, dùng hành động thực tế cho Phác Trí Mẫn biết thế nào gọi là cướp đoạt trắng trợn, ngang nhiên giữa ban ngày ban mặt.
“Bác sĩ Phác, em đã từng nghe nói đến xe-chấn chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro