Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21-25

Chương 21: Xin lỗi
An Ninh bắt tay với Lâm Lâm, ánh mắt nhìn vào bình giữ ấm trước ngực cô, "Vậy... Cái này là súp hành?"
Lâm Lâm nghe vậy bật cười, "Không nghĩ tới súp hành của chị nổi tiếng như vậy." Cô ấy đưa súp cho An Ninh, "Nhất định phải thay chị nhìn nó uống hết."
"Được..."
An Ninh ôm bình giữ nhiệt vào phòng nghỉ, Lâm Khai Dương đang loay hoay kiếm thứ gì đó trong hộc tủ. Cô tò mò liếc mắt một cái, anh vậy mà đang giấu một con gấu bông... Gấu bông quá lớn, giống như đang rầu rỉ nên giấu ở đâu.
"Sư phụ!" An Ninh im lặng đi đến phía sau anh, sau đó đột nhiên vỗ lên vai anh.
Lâm Khai Dương giật mình, gấu bông trong tay xem nữa rớt xuống đất.
Khi quay đầu lại sắc mặt đã xanh mét, lạnh lùng nói: "Kêu la cái gì, cô muống hù chết tôi à?"
An Ninh cẩn thận bắt được vẻ mất tự nhiên trên mặt anh dù nó chỉ hiện lên trong nháy mắt, đặt bình giữ nhiều lên bàn, "Một bác sĩ Lâm khác giao cho tôi nhiệm vụ phải trông chừng anh uống hết cái này.
Lâm Khai Dương cầm bình giữ nhiệt lên rồi ngồi xuống, nhét con gấu bông cho An Ninh, "Cô đến khoa phụ sản đưa cái này cho bác sĩ La."
Bởi vì Lâm Khai Dương dùng lực khá lớn, An Ninh ôm gấu lui lại hai bước, nghi ngờ hỏi: "Sư phụ, anh không cảm thấy tự mình đi sẽ có thành ý hơn sao?"
Lâm Khai Dương tức giận lườm cô, "Bảo cô đưa thì cô đưa đi, nói nhiều làm gì!"
An Ninh vừa xoay người đi lại nghe thấy giọng nói của anh từ phía sau: "Không được nói là tôi tặng, nhưng phải làm cô ấy đoán được là tôi tặng."
"..."
An Ninh rất tò mò muốn biết bác sĩ La kia là người như thế nào, lại có thể khiến một người cậy mạnh như Lâm Khai Dương thích nhưng không dám biểu lộ. Đáng tiếc khi cô đến khoa phụ sản thì cô ấy lại có việc bận không có ở đây, An Ninh không thể làm gì khác hơn là đưa gấu bông ột y tá. diendan .com
Lâm Khai Dương đi tới đi lui trong phòng nghỉ, vừa nhìn thấy An Ninh đi vào, cảm xúc nôn nóng lập tức biến mất, bình tĩnh nhìn cô, "Bác sĩ La nói gì?"
"Cô ấy không có ở đấy, nên tôi đưa gấu ột người khác."
"... Cô không nói tên của tôi chứ?"
"Núi lửa hoạt động có được coi là tên anh không?"
Lâm Khai Dương sửng sốt, giận dữ hét lên: "Được lắm con nhóc như cô, ngay cả sư phụ cô cũng dám đùa giỡn, cô phản rồi! Nhìn xem tôi sẽ bóp chết cô vì dân trừ hại..."
Hai người đang giỡn, chợt nghe thấy loa phát thanh thông báo Lâm Khai Dương đến phòng cấp cứu.
Vẻ mặt Lâm Khai Dương lập tức thay đổi, nghiêm túc nói: "Đi theo tôi."
Một người đàn ông người đầy máu được y tá đẩy vào, Lâm Khai Dương vội vàng đi tới, "Tình trạng bệnh nhân như thế nào?"
"Từ lầu hai rơi xuống, đầu bị thương, đùi phải bị gãy xương, mất nhiều máu, nhưng thần trí vẫn rất tỉnh táo."
Lâm Khai Dương vừa vội vàng kiểm tra, vừa nói với y tá: "Lấy sáu bịch máu." Sau đó xoay đầu lại nhìn An Ninh, "Cô đi báo cho bác sĩ khoa não, khoa ngoại và khoa chỉnh hình."
"Được." An Ninh chạy ra khỏi hòng cấp cứu, báo cho những phòng tương ứng, khi về thì bị người nhà bệnh nhân ngăn lại, là một đôi vợ chồng già, hai mắt người mẹ đầy nước mắt, hai mắt người cha cũng ửng hồng, "Bác sĩ, xin hỏi con tôi thế nào rồi?"
An Ninh nhìn người mẹ nước mắt rơi không ngừng, liền nhớ đến mẹ mình, không đành lòng nói: "Đừng lo lắng, chỉ là ngoại thương, không có việc gì."
Người mẹ kia cầm tay cô, chỉ vào chiếc bánh sinh nhật trên ghế, nức nở nói: "Bác sĩ, nhất định phải cứu lấy con tôi, hôm nay là sinh nhật hai mốt tuổi của nó..."
"Nhất định không có việc gì, hãy tin tưởng tôi." An Ninh vỗ nhẹ tay bà.
Bệnh nhân được chuyển đến phòng cấp cứu, bác sĩ của các khoa thay phiên nhau tiến hành cấp cứu. Lâm Khai Dương để cô vào phòng cấp cứu học hỏi kinh nghiệm, nhưng khi An Ninh hào hứng chạy đến phòng cấp cứu, đúng lúc này các sĩ sĩ cũng từ phòng giải phẫu đi ra.
An Ninh liếc mắt liền thấy được Bạch Tín Vũ, cô đi về phía anh, vẻ mặt ân cần hỏi: "Bác sĩ Bạch, hiện tại bệnh nhân như thế nào?" dien dan le quy don
Bạch Tín Vũ nhìn cô, bình tĩnh nói: "Cấp cứu không có hiệu quả."
An Ninh cứng người, hơn mười vị bác sĩ y tá đi qua người cô, thậm chí cô còn nghe được có người thảo luận tối nay nên ăn gì. Cô cảm thấy không thể tiêu hóa nổi lời của anh, mờ mịt hỏi: "Cái gì gọi là cấp cứu không có hiệu quả?"
"Bệnh nhân đã tử vong." Bạch Tín Vũ cũng không kiêng kỵ, giọng nói cũng bình tĩnh, giống như đó là một chuyên hết sức bình thường.
"Không phả vừa rồi còn rất tốt sao? Lúc đi vào cũng còn tỉnh táo. Làm sao nhanh như vậy..." An Ninh ôm mặt ngồi chồm hổm trên mặt đất, "Mới vừa rồi tôi còn đảm bảo với người nhà bệnh nhân rằng cậu ấy không có chuyện gì, tại sao có thể như vậy, làm sao sẽ..."
Bạch Tín Vũ cau mày, "Em nói gì? Em đảm bảo với người nhà bệnh nhân?"
An Ninh đứng lên, sắc mặt hơi tái, "Lúc cậu ấy vào đây chỉ gãy xương với mất máu, tôi không ngờ..."
Bạch Tín Vũ lạnh lùng nói: "Xem ra bác sĩ Lâm để em sửa sang tài liệu chưa đủ nhiều."
An Ninh ngẩn ra, "Có ý tứ gì?"
"Anh sẽ đề nghị cậu ấy tiếp tục để em ở phòng tài liệu để học tập." Bạch Tín Vũ nói xong câu đó hờ hững xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý đến cô.
An Ninh một mình đứng ở hành lang, lòng đầy chua xót, cô rất khổ sở, rất muốn khóc. Cả trái tim bị cảm giác thất bại chếm lấy, cô cảm thấy cô đã phụ sự tín nhiệm của người nhà bệnh nhân, bất lực, cái gì cũng không làm được.
Khi bác sĩ đi ra giải thích nguyên nhân tử vong cho người nhà bệnh nhân, nhưng họ không thể tiếp nhận sự thật, hai mắt sương mù khi nhìn thấy An Ninh thì dấy lên hi vọng.
Bọn họ lao đến, nắm lấy tay An Ninh, thực sự muốn nghe một đáp án khác, "Cô bác sĩ, mới vừa rồi cô cò nói con chúng tôi không sao, cô nói chúng tôi phải tin tưởng cô, cô mau nói, những bác sĩ kia nói sai rồi, cô mau nói con tôi còn sống."
"Tôi..." Đôi môi An Ninh run run, há miệng, nhưng chỉ nói được một chữ.
"Cô mau nói, cô mau nói đi!" Người mẹ không kiểm soát được cảm xúc của mình, giọng nói cũng bắt đầu trở nên bén nhọn.
An Ninh cúi đầu không nói lời nào.
Cho đến khi Lâm Khai Dương tới, kéo An Ninh đang bị hai vị trung niên xô đẩy đi.
Bạch Tín Vũ nhìn bóng dáng hai người đi xa, liền đi ra khỏi khúc quanh của hành lang, đi đến trước mặt đôi vợ chồng trung niên mất khống chế, trầm giọng nói: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức..."
Sự xuất hiện của anh đúng lúc dời đi sự oán hận của hai người với An Ninh, người cha già mở bánh ngọt đang đặt trên ghế ra, đưa lên trước mặt anh rồi khóc, "Xin lỗi, xin lỗi có thể làm con tôi sống lại không? Ai cần các người xin lỗi, sự xin lỗi khiến người ta ghét bỏ."
Ông càng nói càng kích động, "Hôm nay là sinh nhật con tôi, nó mới 21 tuổi, 21 tuổi! Bây giờ sinh nhật biến thành ngày giỗ, anh xin lỗi tôi có ích gì, có ích gì!"
Cái bánh sinh nhật ba tầng nện thẳng lên đầu Bạch Tín Vũ, khuôn mặt đẹp trai thay đổi chỉ trong nháy mắt.
...
Lâm Khai Dương gặp Bạch Tín Vũ trong phòng rửa tay, anh đang rửa mặt, trên áo khoác trắng cũng dính không ít bánh ngọt.
"Mình đã nói cậu không nên đến đó rồi, cậu còn không chịu nghe." Lâm Khai Dương dựa vào một bên, trong giọng nói có chút đắc ý.
"Nếu như mình không đến, cô ấy sẽ bị hất bánh sinh nhật vào người." Giọng Bạch Tín Vũ rất bình tĩnh, không có tức giận, ngược lại lại có thương tiếc.
"Đáng tiếc cô ấy không thấy cậu bị hất bánh, hơn nữa không nhìn thấy tình cảnh bi thảm của cậu." Lâm Khai Dương giả bộ thở dài, "Thật là đáng tiếc."
"Tại sao phải để cô ấy nhìn thấy?" Bạch Tín Vũ ngước mắt, giọt nước chảy xuống từ mặt anh, anh nhìn ảnh Lâm Khai Dương trong gương, cười nhẹ nói: "Mình không muốn cô ấy thấy dáng vẻ chật vật của mình."
Lâm Khai Dương sửng sốt, nhìn anh từ trên xuống dưới, "Không hề chật vật, cậu rất man đó bác sĩ Bạch à, cậu như vậy đi ra ngoài, đảm bảo sẽ làm rất nhiều người mê đảo, có muốn đánh cuộc không?" dien dan le quy don
"Không có hứng thú." Bạch Tín Vũ dùng khăn lông lau tóc, "Chỉ có một còn không mê hoặc được. Còn những người kia mình không cần."
...
Hôm nay Bạch Tín Vũ rất bận rộn, khi An Ninh về đến nhà anh còn chưa về. Lần đầu tiên cô đến chợ gần nhà mua thức ăn, sau đó nấu ba món ăn và một nồi canh, dọn sẵn lên bàn.
Mười giờ tối anh vẫn chưa về, An Ninh đợi mấy giờ, tất cả món ăn cũng được đậy lại bằng lồng bàn. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được thì ra chờ đợi một người cùng ăn cơm sẽ có tâm trạng này.
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang cô sẽ tưởng rằng anh đã về, nghe thấy tiếng chuông gió sẽ nghĩ rằng có phải anh mở cửa...
An Ninh ôn bài đến mười một giờ, mới nghe thấy tiếng mử cửa, lần này chính xác là cửa nhà mình.
Bạch Tín Vũ nhìn thức ăn trên bàn, rồi nhìn An Ninh ngồi ở trên ghế sofa, cái tay nắm chìa khóa hơi khựng lại, "Còn chưa ăn cơm?"
"Ừ đang đợi anh." An Ninh nhảy khỏi ghế sofa, chạy đi xới cơm, "Hôm nay tôi không bỏ hành, anh có thích ăn cà với cà chua không?"
Bạch Tín Vũ kinh ngạc nhìn cô, giống như không quen với dáng vẻ nhiệt tình của cô, "Em không tức giận sao? Hôm nay ở bệnh viện anh nói em..."
An Ninh im lặng một lúc, ngồi đối diện với anh ở bàn ăn, "Tôi không tức giận, bởi vì anh phê bình rất đúng, quả thật tôi chưa đủ kinh nghiệm. Sau đó..."
Cô cúi đầu, mấy máy môi, nghiêm nghị nói: "Tôi đã biết được tại sao anh không nói hai chữ* xin lỗi rồi, mặc dù chỉ có hai chữ ngắn ngủi, nhưng nó lại khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng, từ trước đền giời tôi chưa từng tuyệt vọng như vậy, tuyệt vọng từ đầu đến chân."
(*Nguyên văn là "ba chữ" (对不起) có nghĩa là xin lỗi, thật xin lỗi. Nhưng trong tiếng Việt chỉ là xin lỗi nên mình đã sửa thành hai chữ)
Bạch Tín Vũ đi đến sau lưng An Ninh, sau đó bỗng nhiên ôm cô từ phía sau...

Đi nhanh : /63 GO
Like ủng hộ :
Chương 22: Cái Ôm Ấm Áp Nhất.
Trăng ngoài cửa sổ sáng rất rõ, ánh đèn trong phòng ấm áp, trên bàn bày ba món ăn một nóm canh, An Ninh ngồi trên cái ghế hình hình tròn, Bạch Tín Vũ đứng ở sau lưng cô, khom người dùng hai cánh tay ôm lấy cô.
Tất cả đều vô cùng tự nhiên, giống như hai người đã quen biết nhiều năm, ở chung nhiều năm, chưa bao giờ bị ngăn cách bởi hiểu lầm. Bạch Tín Vũ thân là một bác sĩ, trên người anh ít nhiều cũng có mùi thuốc sát trùng, ngược lại đó là một mùi rất dễ ngửi.
Như cái gì đây? An Ninh bình tĩnh nhìn thức ăn trên bàn, nếu như có thể dùng lời nói để ví dụ thì... mùi trên người anh như một mùi an tâm.
Loại cảm giác bình thản này làm cô thất thần trong giây lát, nhưng chỉ trong giây lát thôi, cho đến bây giờ sự dịu dàng của anh đều không cho bất kỳ ai quyến luyến, sau khi dịu dàng , anh sẽ có 1000 phương pháp làm bạn hết hy vọng, làm bạn đau khổ.
Cho nên An Ninh chợt đứng lên, giữ khoảng cách với anh, tùy tiện giải thích, "Tôi hơi khát, tôi đi lấy nước trái cây uống đây."
Vì cô đứng dậy nên Bạch Tín Vũ lùi lại hai bước, anh không nói gì, im lặng nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt trong trẻo giống như hiểu rõ mọi việc.
An Ninh mở tủ lạnh, tìm kiếm, nhưng bình nước trái cây giống như đang đối nghịch với cô, làm sao cũng không tìm được nó.
Bạch Tín Vũ đi tới, dừng lại phía sau cô, sau đó tay anh vươn ra từ trên vai cô, đóng cửa lại.
An Ninh phải xoay người lại, miễn cưỡng cười cười, đành nói: "Rõ ràng tôi nhớ tôi để bên trong, nhưng sao lại không tìm thấy."
Bạch Tín Vũ cúi đầu nhìn cô, "Nước trái cây ở trên bàn, nó vẫn luôn ở trước mặt em."
"Vậy sao?" An Ninh bật cười nói: "Tại tôi không nhìn thấy."
"An Ninh, em đang phát run." Giọng nói Bạch Tín Vũ nhàn nhạt, từ tính cho thấy anh rất bình tĩnh, giống như mặt biển sau cơn bão, có gió biển từ từ, còn có sự yên lặng của bờ cảng.
An Ninh giơ tay của mình lên, quả thật hơi run, xế chiều từ lúc cha mẹ của cậu thanh niên nắm áo khoác cô, giọng khàn khàn muốn cô nói ra một đáp án không đúng sự thật, thì cô bắt đầu phát run.
Sau khi rời khỏi đó cô không ngừng bận rộn, ở phòng cấp, khâu vết thương cho bệnh nhân, lấy máu, nghiên cứu bệnh án, sau khi về nhà mua thức ăn nấu cơm, lúc rảnh thì ôn bài. Cho cho rằng mình đã tỉnh, nhưng sao còn phát run?
Cô làm ra vẻ không có việc gì, bỏ hai tay vào túi, "Tôi..."
Bạch Tín Vũ lại vươn tay ra ôm cho vào ngực, hai cơ thể dán chặt một chỗ, ấm áp của anh truyền đến người cô, không cho cô cự tuyệt.
An Ninh không biết làm sao ngẩng đầu lên, hai ánh mắt gặp nhau, cô muốn lui ra khỏi cái ôm của anh, giờ phút này anh là bác sĩ Bạch tỉnh táo quả quyết.
"Bây giờ thứ em cần là một cái ôm như vậy." Con mắt có thần của Bạch Tín Vũ, giống như đang nói một chuyện rất đơn giản.
Nghe câu nói đó, lỗ mũi An Ninh ê ẩm, cảm xúc phải nhẫn nhịn cả buổi trưa bây giờ giống như con sông chứa đầy nước, đang có khuynh hướng vỡ đê. Cô vươn tay ôm eo anh, chôn mặt sâu vào ngực anh.
"Tôi biết là bác sĩ phải đối mặt với tử vong, tiếp nhận tử vong, tôi không nên quá chủ quan, làm theo tình cảm cá nhân." Giọng nói của cô hơi khàn khàn lại sầu não, "Tôi chỉ hơi khổ sở, không thể khống chế được."
Giọng nói của anh từ đỉnh đầu truyền đến, đến tai cô hóa thành hơi thở dịu dàng, "Anh biết em khổ sở."
Anh khẽ hôn lên tóc cô, "Anh sẽ luôn ở cạnh em."
An Ninh cảm thấy có vật gì đó mềm mại nhẹ nhàng đụng vào tóc mình , cũng không biết đó là môi anh, cô hỏi: "Bác sĩ Bạch, người bình tĩnh như anh cũng từng trải qua cảm giác này sao? Chính là mấy phút đồng hồ trước đó vẫn sống tốt, bỗng nhiên không có nhịp tim, sau đó bị che vải trắng, tất cả bác sĩ và y tá đều rời khỏi bàn mổ..."
"Anh không may mắn như em, trên thực tế lần đầu tiên vào phòng phẫu thuật anh đã gặp phải hiện tượng này." Anh nói rất chậm, rất rõ ràng, "Anh còn nhớ rõ đó là ngày 23 tháng 7, 4 giờ 30 phút bác sĩ mổ chính tuyên bố bệnh nhân tử vong."
Lỗ tai An Ninh đặt ngay ngực anh, nghe rõ tiếng tim đập của anh, mặc dù kinh nghiệm khó quên như vậy nhưng tim của anh vẫn không loạn nhịp. Cô tò mò hỏi, "Vậy anh có khổ sở không?"?"
Bạch Tín Vũ im lặng một lúc, sau đó mới chậm rãi nói: "Sau khi bác sĩ tuyên bố tử vong, anh còn xông lên cố gắng cứu một bệnh nhân đã tử vong."
Anh cười nhẹ hai tiếng, "Có phải rất ngu hay không?"
An Ninh nghe xong cảm thấy rất trầm trọng, tiếng cười của anh rõ ràng bất lực và thiếu sức sống. Cô trầm ngâm nói: "Sau đó thì sao? Sao anh chịu đựng được? Như thế nào mới có thể trở nên tỉnh táo và chuyên nghiệp như anh?"
"An Ninh, em phải nhớ kỹ, chẳng qua chúng ta chỉ là bác sĩ không phải là thần." Ngón tay anh vuốt nhẹ tóc cô, dịu dàng nói: "Anh không có biện pháp dạy em làm sao chịu đựng được, bởi vì chính anh còn không chịu đựng được. Cho dù đã qua nhiều năm, anh vẫn không có cách nào không để ý đến sinh tử, anh không lợi hại như em nghĩ đâu, anh chỉ là một người bình thường."
An Ninh nghe vậy cảm thấy lòng chua xót, nhưng không khó chịu nữa, cô cười cười, "Được rồi, tôi hiểu rồi, bác sĩ Bạch... Cám ơn anh."
Cô buông tay ra, muốn tách khỏi người anh. Dùng sức hai lần, nhưng anh vẫn ôm cô.
"Bác sĩ Bạch...." An Ninh ngước mắt nhìn, "Tôi đói bụng."
Lúc này Bạch Tín Vũ mới buông cô ra, "Vậy chúng ta đi ăn cơm đi."
An Ninh đưa đũa cho anh, "Tôi không biết anh thích ăn gì, không thích gì cứ trực tiếp nói cho tôi biết. Không cần... Miễn cưỡng."
Mặc dù cô không nói rõ, nhưng những lời này đang ám chỉ đến hành.
"Anh thích ăn rau, màu xanh biếc như cây cải dầu, rau chân vịt, cải trắng. Anh không thích ăn củ, mặc kệ là hành, củ cải trắng, cà rốt, hay nước cà rốt, những cây có củ hay liên quan đến củ anh đều không thích ăn."
Anh uống nước trái cây rồi bổ sung: "Anh thích ăn cá, nhưng chỉ thích ăn cá ít xương, như cá lư, cá quế, cá nheo. Bởi vì gỡ xương rất phiền, giống như anh không ăn tôm vì phải bóc vỏ."
"...." An Ninh im lặng, không biết nên nói gì...
" " Đúng rồi, còn có, anh không thích ăn hành gừng tỏi, nếu như nhất định phải dùng.... có thể cắt lớn một chút, tốt nhất là có thể lựa nó ra." Anh ngước mắt nhìn dáng vẻ kinh ngạc của An Ninh, trong mắt thoáng hiện ý cười, "Nếu như cần, anh không ngại em lấy bút ghi lại."
"Được để tôi đi lấy." Dứt lời An Ninh đứng dậy, nhưng cổ tay bị anh giữ lại.
"Anh nói đùa thôi, em không nhìn ra sao? Thật tình như vậy làm gì?" Vẻ mặt Bạch Tín Vũ gấp gáp, nở nụ cười nhàn nhạt nhìn cô, giọng nói mang theo vẻ đắc ý và trêu chọc.
An Ninh dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh, "Tôi chưa bao giờ biết anh cũng sẽ nói đùa."
Anh gắp một miếng cà tím vào chén cô, "Có, nhưng rất ít."
An Ninh suy nghĩ một chút, hỏi: "Vậy trước đó, anh nói đến ghét củ cải và một số thứ kia là giả sao?"
"Dĩ nhiên không." Bạch Tín Vũ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh thật sự rất ghét của cải."
"... Được rồi." An Ninh cúi đầu vừa ăn cơm, vừa chân thành nói: "Hôm nay tôi về sơm, cho nên đi siêu thị mua thức ăn. Lại nghĩ đến ngày có thể không đi được cho nên mua rất nhiều củ cải. Hành, củ cải trắng và rất nhiều thứ khác, tôi nghĩ, hành có thể xào rau, củ cải trắng có thể nấu canh, hơn nữa chúng rất tươi cho nên...."
"Quan trọng là cái gì?" Bạch Tín Vũ chống cằm, lấy một miếng gừng ra khỏi thức ăn.
"Quan trọng chính là có thể trong vòng một tuần anh phải anh của cải." An Ninh không có ý tốt nói: "Lúc trước tôi cũng không biết anh không thích ăn củ cải."
"...." Bạch Tín Vũ thử dò xét: "Hoặc là em có thể ghĩ biện pháp làm món ăn không có vị của củ cải."
"Trước mắt thì tay nghề của tôi chưa đến trình độ đó." An Ninh thản nhiên nói, gắp cho anh một miếng cà chua, "Tiết kiệm là một đức tính tốt, bác sĩ Bạch, anh nghĩ xem tôi có nên vứt hết củ cải đi không?"
"Được rồi...." Bạch Tín Vũ khó khăn thỏa hiệp, "Anh sẽ cố thích ăn củ cải."
An Ninh cau mày, "Bác sĩ Bạch, sao anh lại kén ăn như vậy?"
"Người kén ăn có rất nhiều, giống như sư phụ em Lâm Khai Dương, anh ta không chỉ không thích ăn hành, còn không thích ăn tất cả hải sản, giống như mực và cua, hơn nữa lý do không thích cũng rất hoang đường."
Vẻ mặt Bạch Tín Vũ rất đứng đắn, không hề có ý thức lật tẩy người khác trước mặt đồ đệ người đó.
"Là lý do gì?"
"Cậu ta cảm thấy những thứ đó chân rất nhiều, như vậy rất kinh khủng, ăn vào miệng sẽ cảm thấy như những cái chân kia đang cử động trong miệng nữa."
"..." Đầu tiên An Ninh kinh ngạc, sau đó bật cười thật lâu.
Bạch Tín Vũ để đũa xuống, yên lặng nhìn, khẽ thở dài: "Cuối cùng cũng khiến em cười, thật không dễ."
An Ninh ngẩn ra, không thể tin nhìn anh, "Anh cố ý..."
"Mặc dù nhìn em giống như đã đón nhận thực tế, nhưng vẫn không vui. Cho nên anh đành hy sinh Lâm Khai Dương." Anh xem thường nhún vai, "Một chuyện xấu của tên kia có thể làm đồ đệ cười, cũng coi như một công đức."
Bất giác trong đầu An Ninh xuất hiện dáng vẻ tức đến giơ chân của Lâm Khai Dương, còn có lời nói kinh điển của anh ta: "Dĩ nhiên, nếu như các cô cậu tạo phiền toái cho tôi, tôi cũng có thể tạo phiền toái cho các cô cậu, giống như... khiến thực tập sinh như các cô cậu đau khổ đến không muốn sống."
Cô rất khó tưởng tượng một vị sư phụ ngay thẳng uy vũ như thế lại không dám ăn mực, đây đúng là một chuyện cười.

Đi nhanh : /63 GO
Like ủng hộ :
Chương 23: Giống Như Đôi Tình Nhân
Thức ăn trên bàn hết sạch sẽ, An Ninh ngồi bên cạnh uống nước trái cây nhìn Bạch Tín Vũ ăn chén canh cuối cùng.
Đột nhiên ngoài cửa sổ nổi gió, bức màn màu vàng nhạt bị gió thổi đung đưa, một tia chớp xẹt qua giữa bầu trời đêm, ngay khi đó có tiếng mưa rơi.
An Ninh vội đứng lên, đang định bước đi, thì bị Bạch Tín Vũ gọi lại, "Sao vậy?"
"Quần áo vẫn còn phơi ngoài ban công."
"Bên ngoài đang mưa, để anh đi lấy quần áo, em dọn chén đi." Bạch Tín Vũ đi đến đi ban công trước cô.
An Ninh dọn chén đũa xong, lúc lau bàn mới phát hiện một việc...
Đáng tiếc đã quá muộn.
Chỉ thấy trên tay Bạch Tín Vũ đang cầm áo lót và đồ ngủ của cô, còn có mấy cái áo sơ mi của anh, tất cả đều là đồ lót, nhưng dáng vẻ kia lại hết sức tự nhiên.
Chỉ mấy bộ quần áo mà thôi, An Ninh giả bộ như không nhìn thấy, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình. Nhưng cô lại thấy Bạch Tín Vũ ôm quần áo ngồi ngồi trên ghế sa lon, bắt đầu gấp từng cái, sau đó còn nhẫn lại chồng lên nhau.
Gấp hết áo ngoài, ngón tay thon dài của anh vươn đến nội y màu lam nhạt của cô.
An Ninh phải bỏ dở việc trong tay, chạy đến giằng lấy đồ của mình, anh lại đưa tay ngăn lại, thản nhiên nhìn cô, "Có vấn đề gì sao?"
"Tự tôi gấp được rồi."
"Em giặt quần áo cho anh, anh gấp quần áo cho em, chúng ta huề nhau." Bạch Tín Vũ không trả lại áo ngực cho cô, bình tĩnh nói: "Anh không muốn người khác nói chủ phòng như anh đối xử hà khắc với bạn cùng phòng."
An Ninh im lặng một lúc, giọng nói của anh không cao không thấp, giống như không có bất kỳ tình cảm cá nhân nào. Hơn nữa nét mặt của anh rất nghiêm túc, giống như đang thi hành công vụ. An Ninh cảm thấy nếu như mình còn nói lại cũng chỉ dư thừa, vì thế cô không ngăn anh nữa, nếu anh thích gấp quần áo thì cứ để anh gấp thôi.
Bạch Tín Vũ mở áo ngực màu xanh ra, đặt lên hai chân của mình, đầu tiên gấp lại, sau đó nhìn nhìn, cảm thấy như vậy không đúng, vì thế gấp lại. Quan sát một hồi lại cảm thấy không được, lại tiếp tục gấp.
An Ninh nhìn anh vài lần, nhưng anh vẫn nhàn nhã gấp cái áo ngực nhiều lần. Cô không thể nhịn nữa rồi, đi đến giật lấy áo ngực trên tay anh, bình tĩnh nói: "Bác sĩ Bạch, anh làm việc này thì đúng là không biết trọng nhân tài rồi."
Bạch Tín Vũ ngẩng đầu lên, trong mắt có tia vui vẻ rất khó phát hiện ra, khóe môi hơi nhếch lên, nghiêm mặt nói: "Lần đầu tiên đụng đến đồ lót của phụ nữ, anh không có kinh nghiệm, hiện tại đang học tập."
"..." An Ninh dở khóc dở cười, "Vậy anh không thể lấy..." Dừng một chút, bỏ qua bốn chữ không được tự nhiên, mới nói tiếp: "Làm thí nghiệm..."
"Tại sao không thể?"
Mặc dù quan hệ của họ là bạn cùng phòng, nhưng nam nữ khác biệt, việc gấp đồ lót này...
An Ninh dứt khoát nói thẳng, "Anh không biết như vậy rất ngượng ngùng sao?"
"Không biết."
"..."
Lúc này điện thoại của Bạch Tín Vũ đổ chuông, anh tiện tay ấn nút trả lời, "Nói... Vẫn chưa... Được."
Tổng cộng Bạch Tín Vũ chỉ nói bốn chữ, sau đó cúp điện thoại, anh đứng lên, nói với An Ninh: "Anh đi ra ngoài, em nghỉ sớm đi, ngủ ngon."
An Ninh do dự nhìn thoáng qua cửa sổ, trời đầy mây đen, mưa xối xả như trút nước, hơn nữa đã hơn 12 giờ, cô không nhịn được hỏi: "Anh đến bệnh viện sao?"
"Không phải, đi quán bar." Anh nghiêng mặt nhìn cô, thản nhiên nói: "Có hẹn với bạn."
"Vậy sao..." An Ninh im lặng, xuất phát từ bản tính phụ nữa, cô chợt bắt đầu suy nghĩ lung tung, đêm khuya đàn ông xuất hiện tại quán bar... Cô tưởng tượng ra những tình tiết trong phim, tưởng tượng ra anh cười nhạt đến gần một cô gái lạ.
"Nếu em không yên tâm thì có thể đi theo."
An Ninh giật mình, ngước mắt liền nhìn thấy khuôn mặt cười như không cười của anh, cô hơi hối hận vì những hình ảnh mình mới nghĩ đến, thản nhiên nói: "Tôi không có không yên lòng? Anh đi đi, tôi cũng buồn ngủ rồi, ngủ ngon."
Bạch Tín Vũ nhìn cô chằm chằm, sau đó nghe thấy câu này, vẻ mặt anh tối lại, trầm giọng nói: "Ngủ ngon..."
Hai người đi hai hướng ngược nhau, Bạch Tín Vũ đi bên trái ra cửa chính, còn An Ninh đi bên phải về phòng ngủ. Khoảng một phút sau, hai người đồng thời dừng bước, xoay người lại...
Bạch Tín Vũ im lặng nhìn cô chằm chằm, "Em nói trước đi."
"Mặc dù không biết về chuyện gì, nhưng tôi cảm thấy tôi nên đi với anh thì tốt hơn." An Ninh quay mặt qua một bên, "Cũng không phải tôi đang lo lắng gì, chủ yếu là lần trước anh uống say, lúc về gây cho tôi không ít rắc rối, đêm đó hại tôi ngủ không ngon, vì không để tình huống như vậy phát sinh, tôi nên đi với anh thì tốt hơn."
An Ninh cảm thấy những lời này rất logic, huống chi cô cũng không quan tâm anh, chỉ không muốn mình gặp rắc rối thôi.
Bạch Tín Vũ cười nhẹ, "Đúng, anh cũng có ý như vậy."
An Ninh về phòng thay quần áo, bên ngoài hơi lạnh, cô mặc một cái áo màu trắng tay dài có nón và quần jean màu sáng, sau đó lấy một cái áo đã được gấp sẵn đang đặt trên ghế salon, đưa cho Bạch Tín Vũ, "Anh cũng mặc đi."
"Được." Anh chủ động duỗi một cánh tay ra, chờ An Ninh mặc áo khoác giúp anh.
"...." An Ninh nhét quần áo cho anh, "Bác sĩ Bạch, đây không phải phòng giẫu thuật, đây là áo khoác chứ không phải đồng phục giải phẫu, phiền anh tự mặc."
Bạch Tín Vũ chỉ cười không nói, nghe lời mặc vào.
Nửa đêm đi ở trên hành lang, phần lớn mọi gia đình đã ngủ, tiếng bước chân của hai người vang lên rất rõ trong đêm tối, những giọt mưa vẫn rớt từ mái hiên xuống, ngọn đèn có vẻ hơi tối.
Đang đợi thang máy thì An Ninh đột nhiên nói: "Quên mang dù rồi, để tôi đi lấy."
Bạch Tín Vũ ngăn cô lại, trầm giọng nói: "Anh có mang."
An Ninh chợt nhớ ra, bác sĩ Bạch là người rất cẩn thận, hai người cùng nhau vào thang máy, bóng dáng hai người phản chiếu trong tấm kính. Mắt An Ninh nhìn đến hình ảnh đó, cô tiện tay đưa cho anh một cái áo khoác phong cách giản dị, rất tốt... cũng là màu trắng.
Điều này làm cho hai người nhìn có vẻ... giống một đôi tình nhân.
Hiển nhiên Bạch Tín Vũ cũng phát hiện ra điều này, anh tiện tay ôm An Ninh vào ngực, hình dung hình ảnh trong kính: "Giống như một đôi tình nhân đại học không?"
An Ninh lấy cái tay đang đặt trên vai mình xuống, "Chỉ dùng lời nói không đủ để biểu đạt ý của anh à? Nhất định phải dùng hành động sao?"
"Như vậy càng giống chứ sao." Bạch Tín Vũ nhìn có vẻ rất đứng đắn.
An Ninh thật sự không nhìn thấu anh, sau vài ngày tiếp xúc, cô cũng không ghét anh đụng vào, nhưng vẫn cố gắng hết sức tránh đi thì hơn. Cô không muốn ngây thơ, lỗ mãng, như năm đó hiểu lầm những hành động này thành tình yêu.
Hai người cùng đi ra khỏi thang máy, Bạch Tín Vũ bật dù lên.
An Ninh chần chờ nhìn anh, "Chỉ có một cái dù? Hơn nữa hình như nó hơi nhỏ...."
"Trong nhà chỉ có mỗi cái dù này thôi." Bạch Tín Vũ từ chối cho ý kiến nhìn cô từ trên xuống dưới, "Em có thể chiếm bao nhiêu diện tích?"
"Được rồi..." An Ninh đi vào phạm vi bao phủ của cái dù, trong nháy mắt hơi thở của anh tiến đến gần cô.
Mưa rơi xuống đỉnh dù văng ra vô số hạt nước nhỏ, tạo ra tiếng vang, An Ninh đi tương đối nhanh, bản năng muốn nhanh chóng đi đến nơi có chỗ che, nhưng Bạch Tín Vũ lại đi rất chậm, giống như đang thưởng thức cảm giác bước chậm trong mưa vào đêm khuya, điều này làm cho cự ly giữa hai người càng lúc càng lớn.
Đột nhiên An Ninh cảm giác eo bị xiết chặt, cô cúi đầu xem thì ra cánh tay mạnh mẽ của anh đang ôm chặt eo cô.
"Em đi nhanh quá, như vậy không được, em quên rồi sao, mình chỉ có một cái dù." Giọng nói nặng nề của Bạch Tín Vũ vang lên, giống như không vui, cánh tay ôm eo cô lại rất kiên cố, hiển nhiên không phải anh đang thương lượng với cô.
Cô đành lùi lại, "Vậy tôi đi chậm lại, anh có thể buông tôi ra không? Tôi không quen bị người khác ôm."
"Vậy em nghĩ cách quen dần đi."
"..." An Ninh âm thầm vùng vẫy vài cái, vô ích, không thoát được, thôi vậy dù sao cũng chỉ một lần.
Nhưng đi rất lâu, vẫn cứ ở trong mưa? Hơn nữa không biết có phải cảm giác của cô không, cô cảm thấy anh càng lúc càng nhích đến gần cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, có thể nghe thấy hơi thở của anh. Cái này bình thường sao?
"Bác sĩ Bạch... Thật ra chúng ta có thể đi dưới mái hiên, như vậy anh cũng không cần phiền toái như vậy." An Ninh cố gắng dùng phương thức uyển chuyển chấm dứt sự thân mật.
"Chỉ cầm một cây dù thôi, anh không mệt." Bạch Tín Vũ đối đáp trôi chảy, giống như không phát hiện ý tứ trong lời nói của cô.
An Ninh bé nhỏ chỉ có thể thở dài, chấp nhận sự thật.
Mới đầu tay Bạch Tín Vũ chỉ đặt tại eo cô, theo bước đi, khoảng cách của hai người càng lúc càng gần, cho đến khi anh triệt để ôm cô vào trong ngực.
Gió đêm lạnh thổi qua, mưa vẫn rơi, đèn đường mờ nhạt chiếu sáng con đường phía trước, bóng dáng hai người mặc áo trắng đi trong gió lạnh hòa vào nhau.
Đi đến bãi đỗ xe, lại mất đến 20 phút? An Ninh không thể tưởng tượng nổi, nhưng cô vẫn luôn đi theo Bạch Tín Vũ, hơn nữa phần lớn thời gian đều nhìn xuống chân. Cô đến cái tiểu khu này còn chưa tới hai tuần lễ, ngoại trừ biết cửa chính ở đâu, thì vẫn chưa biết được cấu tạo cụ thể của nó.
Bình thường hai người đều đi bộ đến bệnh viện, đây là lần đầy tiên cô đi với anh đến bãi đỗ xe lấy.
Xe của anh cũng giống nhiều khác, màu đen, An Ninh rất ít chú ý đến xe, loại xe và giá tiền đều không biết, chẳng qua là cảm thấy xe này nhìn rất đẹp mắt.
Bạch Tín Vũ giúp cô mở cửa bên ghế phụ, cô không ngồi vào, giống như suy nghĩ gì đó rồi nhìn anh nói: "Hay đừng đi xe..."
"Sao vậy? Không tin kỹ thuật lái của anh?" Bạch Tín Vũ nghiêng người dựa vào thân xe, nhíu mày.
"Tôi đang nghĩ, anh lái xe đi, uống rượu sao lái về?"
Bạch Tín Vũ nghe vậy bật cười, "Em có thể giám sát, không cho anh uống một giọt rượu."

Đi nhanh : /63 GO
Like ủng hộ :
Chương 24: Theo đuổi
Đêm mưa, ngã tư đường như bị che kín bởi một tầng sương mù, phong cảnh ngoài cửa sổ xe trở thành một thế giới mông lung.
An Ninh vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, cô rất tỉnh táo biết rằng bây giờ mình đang ngồi trong xe Bạch Tín Vũ, nhưng cô vẫn cảm thất sự tình phát triển theo hướng không chân thật. Sao cô lại ở chung chỗ với Bạch Tín Vũ, hơn nữa đêm mưa lại ngồi trên xe của anh cùng anh đến quán bar?
Rõ ràng cô đã tự nhủ với bản thân vô số lần, phải rời xa anh. Nhưng mà hình như không có rời xa mà càng ngày càng nhích lại gần cuộc sống của anh. Điều này làm cô không có cảm giác an toàn, cô sợ có một ngày cô đột nhiên quên phòng bị, sau đó rơi vào kết cục mình đầy thương tích.
"An Ninh?"
Bỗng dưng giọng nói Êm ả như nước lọt vào trong tai, cắt đứt suy nghĩ của cô, cô quay đầu, "Hả?"
"Anh đang hỏi em, có cần giảm bớt máy lạnh không?"
Một tay Bạch Tín Vũ nắm tay lái, mắt nhìn phía trước, áo khoác màu trắng khiến anh nhìn có vẻ nhẹ sạch sẽ nhàng khoan khoái, ở góc độ của An Ninh nhìn qua, thấy gò má của anh rất đẹp, trên sống mũi cao thẳng mang mắt kính, còn có đôi mắt chuyên chú...
Dù đang làm cái gì, khí chất của anh vẫn luôn như vậy, sạch sẽ, lịch sự, chuyên nghiệp, lạnh lùng bình tĩnh.
"Tôi không lạnh." An Ninh không biết nên nói với anh chuyện gì, mấy lần anh hỏi cô đều nhận được câu trả lời không quá năm chữ.
Vì vậy cô đưa tay mở ra radio, giai điệu hơi buồn vang lên trong xe, một giọng nữ khàn khàn cất lên: "Should've known you'd bring me heartache, almost lovers always do. . "
Bài hát này An Ninh rất quen, cô nghe bài này rất nhiều lần, almost lover, người yêu thoáng qua....
Khi đến câu hát kia "Goodbye my almost lover, Goodbye my Hopeless dream..." Thì cô theo bản năng liếc nhìn Bạch Tín Vũ.
Thân thể của anh rõ ràng cứng đờ, ánh mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, sau đó đưa tay đổi đài, "Anh không thích lời bài hát này."
...
Mãi cho đến cửa quán bar, An Ninh mới nhớ tới, hỏi: "Người bạn kia của anh... Tôi đã gặp chưa?"
Bạch Tín Vũ dừng bước, nhìn cô cười nhạt, "Bây giờ em đào tẩu vẫn còn kịp."
An Ninh nghi ngờ nhìn anh, "Tại sao tôi phải đào tẩu? Bạn của anh ăn thịt tôi à?"
Bạch Tín Vũ cười nhẹ, dắt cô vào.
Phong cách của quán bar này cũng không tồi, ngọn đèn màu lam nhạt có vẻ rất thần bí, cũng không đông khách lắm, khoảng cách giữa các bàn cũng xa nhau, nhìn chung đây là một không gian thư giãn rất tốt.
Khi An Ninh thấy rõ bóng lưng của một người ngồi ở cái bàn kia, chân cô không tự chủ được lui về sau...
Bạch Tín Vũ đã sớm đoán được phản ứng của cô, im hơi lặng tiếng lấy tay ôm eo cô, kéo cô về phía trước. An Ninh đang muốn hất tay anh ra, thì anh há miệng kêu: "Lão Lâm."
Lâm Khai Dương nghe vậy xoay đầu lại, sửng sốt từ góc độ của anh nhìn sang, Bạch Tín Vũ đang ôm eo An Ninh thân mật đi về phía mình, hai người còn mặc áo đôi.... Bác sĩ Bạch sẽ mặc áo đôi với người khác? Anh cảm thấy cần phải xác định lại sở thích của vị bác sĩ Bạch này.
An Ninh biết hiện tại lui cũng không kịp rồi, chỉ có thể kiên trì chống đỡ. Ánh mắt Lâm Khai Dương dạo một vòng trên quần áo của hai người, sau đó cười cười rất có thâm ý... Sao nụ cười kia lại cô rợn cả tóc gáy, chắc không có hiểu lầm gì chứ?
Chẳng qua bây giờ không phải thời cơ giải thích, cô định một ngày nào đó sẽ hẹn sư phụ để giải thích rõ ràng chuyện này.
Lâm Khai Dương đứng lên, nói: "Mau tới đây ngồi."
Sau khi ngồi xuống An Ninh mới phát hiện cùng bàn còn có một người phụ nữ nữa, ăn mặc rất gợi cảm, áo da báo cổ chữ V khoét sâu và váy ngắn, dáng người cũng rất xinh đẹp, giống như trong tranh, ngón tay phải và ngón trỏ kẹp một điếu thuốc, động tác nhả khói rất quyến rũ.
Người phụ nữ không đứng dậy, chỉ nhạt nhẽo nhìn Bạch Tín Vũ và An Ninh, lười biếng nói: "Ơ, bác sĩ Bạch, không ngờ anh cũng đến chỗ này, còn ôm một cô bé, tôi còn tưởng rằng anh không màng sự đời."
Giọng điệu của cô ấy rất nhẹ, mang theo vài phần trêu chọc.
An Ninh giật mình. Bạch Tín Vũ rất tự nhiên vỗ vỗ đầu cô, "Đó là La Dao, bác sĩ phụ khoa.
"Cô là bác sĩ La!" An Ninh lập tức nhớ tới lần trước Lâm Khai Dương bảo cô đi đưa con gấu bông, thì ra sư phụ thích phụ nữ như vậy, gợi cảm quyến rũ... Thật là cấp nữ thần.
Cô chủ động đi lên phía trước, lịch sự vươn tay, "Xin chào Bác sĩ La! Tôi tên An Ninh, là đồ đệ của bác sĩ Lâm."
Đáng tiếc La Dao không bắt tay cô, cúi đầu sửa sửa quần áo, dùng giọng điệu không đếm xỉa tới nói: "Cô là người đưa gấu bông?"
"Vâng..." An Ninh thu tay về.
Một nhân viên phục vụ đi tới, nhỏ giọng nói với La Dao: "Ngại quá, ở đây chúng tôi cấm hút thuốc."
"A, thật không?" La Dao mím môi cười, dập tắt điếu thuốc trước mặt nhân viên phục vụ.
Nhưng đối phương vừa đi, cô ấy lại châm điếu khác...
Sau khi An Ninh và Bạch Tín Vũ ngồi xuống, La Dao chẳng nói được mấy câu, không yên lặng hút thuốc thì cũng ấn điện thoại, mặc dù cô ấy ngồi ở đây nhưng thái độ rất xa cách, rõ ràng không muốn gia nhập vào câu chuyện của ba người.
Loại tình huống này kéo dài cho đến khi An Ninh đứng dậy, "Mọi người cứ trò chuyện, tôi đi toilet một chút."
La Dao ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Cùng đi đi."
An Ninh đi rất chậm, tưởng rằng La Dao muốn nói chuyện với mình, không ngờ thái độ của La Dao vẫn dửng dưng, không nói gì.
Khi An Ninh rửa tay thì thấy La Dao đang mở dây kéo phía sau lưng, cô đi tới, "Dây kéo của cô còn mở một chút, để tôi kéo lên cho cô."
Nhưng La Dao lại nghiêng người tránh đi, nói với nhân viên phục vụ nữ đang đứng cạnh bồn rửa tay: "Ngại quá, cô có thể giúp tôi không?"
An Ninh đứng tại chỗ, lúng túng rút tay về, hình như bác sĩ La không thích cô. Nhưng chắc do cô quá nhạy cảm, có thể tính tình của bác sĩ La là vậy.
Sau khi An Ninh và La Dao đi vệ sinh, Lâm Khai Dương ảo não nói với Bạch Tín Vũ: "Cậu thấy đó... cô ấy chính là như vậy, mình nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng dửng dưng lạnh lẽo..."
Bạch Tín Vũ cười nhẹ, "Vậy thì kiên nhẫn một chút."
Lâm Khai Dương nhíu mày, "Bác sĩ Bạch, cậu đừng có nói chuyện như vậy được không, nhưng..." Anh cười cười, "Cậu muốn theo đuổi học trò của mình?"
"Không phải muốn theo đuổi, mà đang theo đuổi." Bạch Tín Vũ sửa lại cách dùng từ của anh.
"Đang theo đuổi?" Lâm Khai Dương không cho là đúng lắc lắc đầu, "Nói thật, cậu đang theo đuổi, nhưng chắc An Ninh lại không biết đúng không?"
"Dùng cách công khai như cậu, cậu cảm thấy nếu như mình trực tiếp nói với cô ấy, An Ninh anh muốn theo đuổi em, cô ấy sẽ phản ứng như thế nào?"
"..." Lâm Khai Dương đang uống một hớp rượu xém nữa là phun ra, cười to nói: "Cô ấy sẽ rất nghiêm túc từ chối cậu, sau đó duy trì khoảng cách với cậu..."
"Đúng vậy, đó tương đương với nếu kháng nghị trực tiếp kéo ra ngoài đập chết." Bạch Tín Vũ rất tự nhiên vươn tay cầm một ly rượu.
Thế là bị An Ninh bắt tại trận, cô từ trên cao nhìn xuống nói: "Bác sĩ Bạch, tôi không biết lái xe."
Sau đó An Ninh và Lâm Khai Dương uống mấy ly, Bạch Tín Vũ vẫn giữ nguyên giao hẹn không uống một giọt rượu, khi An Ninh và Bạch Tín Vũ về hai người kia vẫn không có ý định rời đi.
Trên xe, An Ninh có chút tò mò hỏi: "Sư phụ theo đuổi bác sĩ La sao?"
Trong mắt Bạch Tín Vũ hiện lên tia vui vẻ, "Ừ, theo đuổi hai năm mới lấy được số di động của người ta. Hôm nay là lần đầu tiên hẹn hò."
An Ninh chỉ thuận miệng mà hỏi thôi, không ngờ Bạch Tín Vũ lại vui vẻ nói thế. Cô im lặng một lúc, lại hỏi: "Lần đầu tiên hẹn hò... Vậy chúng ta đến làm gì?"
Chương 25: Nụ hôn đầu tiên
"Trước khi đi anhkhông biết La Dao cũng ở đó, sư phụ em chỉ nói anh đến cứu mạng." BạchTín Vũ thở dài, "Nếu như anh biết cô ấy cũng đến, anh sẽ không dắt emđi."
Tiếng nói ngừng hồi lâu, vẫn không thấy An Ninh trả lời, anh quay đầu nhìn cô, lúc này mới phát hiện cô đã ngủ rồi.
Tư thế ngủ rất ngoan, mái tóc dài mềm mại lệch về một bên, màu tóc màu đem làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, lông mi dài khép lại.
Trong mắt Bạch Tín Vũ toát ra vẻ sủng nịch, chỉnh máy điều hòa nhỏ lại, thừadịp lúc dừng lại đợi đèn đỏ, anh cởi áo khoác của mình đắp lên người cô.
Xe chạy trên con đường yên tĩnh giữa đêm khuya, kỹ thuật lái xe của BạchTín Vũ rất tốt, đã gần hai giờ sáng, trời lại mưa cộng thêm lúc nãy uống vài ly rượu với Lâm Khai Dương, nên giấc ngủ này An Ninh rất sâu.
Mãi cho đến chung cư, cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cứ ôm áo khoác của anh ngủ.
Bạch Tín Vũ nghiêng mặt nhìn cô một hồi, sau đó xuống xe, mở cửa định ôm cô ra.
Khi anh vươn tay về phía cô thì cô theo bản năng lui về sau, ngay cả trongmơ cũng tránh né sự đụng chạm của anh, động tác rất nhỏ đó cũng khiếnbác sĩ Bạch khó chịu.
Dường như để trả thù sự tránh né của cô,anh khẽ hôn lên trán cô một cái, sau đó nhanh chóng lui ra, như không có việc gì, giả bộ chỉnh sửa cổ áo của mình.
Có lẽ nụ hôn nhẹ của anh không có cảm giác tồn tại, nên An Ninh vẫn không nhúc nhích.
Bạch Tín Vũ dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô một hồi, thử đẩy đẩy vai cô, nhẹ giọng kêu: "An Ninh!"
Rất rõ ràng vì tác dụng của cồn nên An Ninh ngủ rất say, không hề biết chuyện gì đang xảy ra.
Con mắt của Bạch Tín Vũ đầy ý cười, lại tiến sát đến mặt cô, bây giờ thứanh hôn chính là đôi môi đỏ hồng của cô. Không nhắm mắt, đôi mắt lạnhlùng bình tĩnh và cảnh giác, khi bốn cánh môi chạm vào nhau thì cuốicùng anh cũng biết được hương vị mà mình đoán bấy lâu nay.
Khôngdám hôn mạnh, anh hôn rất nhẹ nhàng, duỗi đầu lưỡi ra khẽ liếm đôi môianh đào của cô, hô hấp của cô tỏa ra mùi rượu, làm anh muốn ngừng màngừng không được. Dùng môi và lưỡi nhiều lần thưởng thức làn môi cô.
Đột nhiên An Ninh cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, giống như có một hơithở nóng bỏng bao quanh cô, đã quấy rầy giấc mộng của cô.
Cô mở choàng mắt, một gương mặt nghiêm nghị cách mặt cô rất gần, hai mắt lạnh lùng bình tĩnh cách mắt kính đối diện với mắt cô.
Phản ứng đầu tiên của cô là đẩy anh ra, "Anh làm cái gì vậy?"
Bạch Tín Vũ lập tức đứng lên, thản nhiên nói: "Tự tỉnh lại là tốt rồi, anh còn tưởng rằng em giả bộ ngủ đợi anh ôm em lên chứ."
"Tôi... tôi không có giả bộ ngủ, vừa rồi uống chút rượu, hơi nhức đầu, cho nênngủ quên mất." Cô nhìn nhìn áo khoác trên người mình, hơi bối rối xuốngxe, trả áo khoác lại cho anh .
An Ninh cảm thấy rất ngại, khi Bạch Tín Vũ lái xe cô lại bất tri bất giác ngủ mất, như vậy hình như không được lễ phép cho lắm.
"Anh tha lỗi cho em." Bạch Tín Vũ bình tính nhận lấy áo khoác, rồi đóng của xe lại.
An Ninh liếc nhìn bầu trời đêm, "Đã tạnh mưa."
Nhưng Bạch Tín Vũ vẫn cứ mở dù, rất tự nhiên lại gần cô, đặt tay lên eo cô,dùng giọng điệu không cho cô từ chối nói: "Mưa đã tạnh nhưng mai hiênvẫn nhỏ nước."
An Ninh bước ra một bước, "Tôi không cần..."
"Không được." Anh nhíu mày, giọng điệu giống như đang làm việc, "Em ở chúng với anh, nếu như em bị cảm rồi ây cho anh thì sao?"
"..." Bị bác sĩ Bạch nói như vậy, An Ninh cảm thấy nếu như cô còn từ chối thì rất ích kỷ? Vì vậy cô thỏa hiệp nói: "Vậy cũng được."
Vì thế rõ ràng mưa đã tạnh, hai người vẫn cứ dùng dáng vẻ của một cặp tình nhân đi dưới một cái dù...
An Ninh vẫn cảm thấy buồn ngủ, nhưng cô lại cảm thấy hình như Bạch Tín Vũrất có tinh thần, hơn nữa khóe môi hơi nhếch lên, quả nhiên tâm trạngrất vui.
"An Ninh em có nghĩ đến chuyện kéo dài hợp đồng thuê nhà không? Ví dụ như ba năm?"
Cô sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh, mắt anh vẫn nhìn về phía trước, vẻ mặt bình thường.
"Tại sao phải kéo dài?"
Bạch Tín Vũ thản nhiên đẩy gọng kính, "Anh không thích đổi bạn phòng thường xuyên, em cũng biết đấy anh rất bận."
An Ninh nghĩ nghĩ, trầm ngâm nói: "Bây giờ tôi vẫn đang thực tập, cánh cửa của bệnh viện trung ương quá cao, sau khi tốt nghiệp có khả năng tôi sẽ không làm ở đây. Cho nên tạm thời tôi không có ý định kéo dài thời gian hợp đồng."
"Dựa vào thành tích học tập của em thì nhất định không có trở ngại."
An Ninh giật mình, quay phắt lại nhìn anh, "Thành tích của tôi? Sao anh biết được thành tích của tôi thế nào chứ?"
"Sư phụ em có nói qua với anh." Bạch Tín Vũ nói một câu cho qua, thoắt cái đã đổi đề tài khác, "Chúng ta về đến nhà rồi."
An Ninh vẫn còn nghi hoặc, nhưng Bạch Tín Vũ đã mở cửa.
Hai người vệ sinh cá nhân xong chuẩn bị đi ngủ, trước khi đóng cửa, Bạch Tín Vũ dựa vào khung cửa nhìn cô, "An Ninh..."
An Ninh chợt nhớ tới điều kiện trong bản hợp đồng thuê nhà, "Ngại quá, tôi quên mất, bác sĩ Bạch, ngủ ngon."
"Dù bất chứ khi nào nếu em cần một cái ôm thì có thể nói cho anh biết." Anh cười cười, "Giống như tối nay."
Trong khoảng thời gian ngắn An Ninh không biết nên nói gì, xế chiều hôm naytrải qua sự chất vấn của người nhà bệnh nhân đã mất kia, tâm trạng côrất không tốt, cái ôm của anh đã cho cô ấm áp và năng lượng, làm cô thức tỉnh lần nữa.
Cô nhẹ gật đầu, mỉm cười nói: "Cảm ơn anh bác sĩ Bạch!"
"Vậy nếu như lúc anh cần một vòng ôm thì sao?" Thái độ của anh vẫn êm ả như nước, nhưng giọng điệu lại nghiêm trang.
An Ninh căn cứ vào nguyên tắc "ăn khế trả vàng", cười nhạt nói: "Nếu như anh cần, tôi cũng sẽ không keo kiệt."
"Bất cứ lúc nào đều được đúng không?"
"Đương nhiên."
Đột nhiên Bạch Tín Vũ đi về phía trước một bước, duỗi tay ra, ôm cô vào ngực.
"..." Toàn thân An Ninh đều căng thẳng, cảnh giác đặt tay mình vào giữa hai người, "Bác sĩ Bạch, anh..."
"Vậy thì hiện tại anh cần." Giọng nói của anh rất nặng, dường như có chút vui vẻ, rất nhanh sau đó lại buông cô ra, "Ngủ ngon."
An Ninh vẫn còn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, anh đã quay người về phòng mình.
Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả, nhìn cửa phòng đối diện một hồi mới vào phòng mình.
Sáng hôm sau, hai người đều dậy đúng giờ, An Ninh vào bếp nấu bữa sáng, Bạch Tín Vũ ở bên giúp đỡ, cách sống chung của hai người hài hòa đến quỷ dị.
Sau đó trên đường đến bệnh viện, An Ninh đi vào trước, đợi đến khi không thấy bóng dáng cô nữa Bạch Tín Vũ mới đi vào.
Sắp đến giờ làm việc, trong hành lang người đến người đi, An Ninh vừa thayxong quần áo đi ra thì gặp Hà Tranh đang đi đến, muốn tránh cũng khôngkịp nữa rồi, Hà Tranh bước nhanh tới, "An Ninh,, chào buổi sáng!"
"Ừ, chào buổi sáng." Cô muốn tránh đi, nhưng cậu ta lại chặn trước người cô, nhỏ giọng nói: "Cậu đang tránh mình đúng không?"
"Tại sao mình phải tránh cậu?" An Ninh dừng bước, nghi hoặc ạnh cậu ta.
Lúc này Lâm Khai Dương vội vàng từ trong hành lang uốn khúc chạy ra, vỗ vỗvai An Ninh, "Đi theo tôi vào phòng cấp cứu, có bệnh nhân."
AnNinh không để ý Hà Tranh nữa, theo Lâm Khai Dương đến phòng cấp cứu, một người phụ nữ có thai nằm ở trên giường cầm lấy cánh tay y tá, khôngngừng kêu đau.
"Tình trạng gì?" Lâm Khai Dương đi qua kiểm tra.
" Mang thai 36 tuần, bị xe đạp đụng phải, trên người có vài vết thương, đau bụng."
Vẻ mặt Lâm Khai Dương khẽ biến, nói với An Ninh: "Vỡ nước ối, phía dưới có hiện tượng xuất huyết, sản phụ phải sinh ngay, sợ rằng không kịp đổiphòng, cô đi thông báo để bác sĩ phụ khoa đến đây."
"Được tôi đi ngay." Sau khi An Ninh thông báo cho bác sĩ phụ khoa, rất nahnh sau đó có ba vị bác sĩ đã đến.
An Ninh sửng sốt, gần như nhận không ra, đi đầu là người tối qua cô đã gặp ở quán bar bác sĩ La.
Bỏ đi trang phục gợi cảm, tóc dài buộc thành đuôi ngựa chỉnh tề, nhìn cô ấy trẻ hơn tối qua cả năm tuổi.
An Ninh đang muốn đi vào theo, thì bị La Dao ngăn ở ngoài, vẻ mặt lạnhnhạt thản nhiên nói: "Nơi này có chúng tôi là được rồi, nếu như không có gì quan trọng thì cô không cần vào."





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro