Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11-15


Chương 11: Khúc nhạc dạo đầu trước khi ở chung
An Ninh ôm tâm trạng tò mò đi vào thang máy, đưa tay nhấn tầng hai mươi mốt. Ba mặt của thang máy cũng có thể coi như tấm gương lớn. Cô soi gương sửa lại cổ áo, vuốt vuốt tóc, không biết tại sao cô lại cảm thấy khẩn trương.
Lúc đến cửa phòng, nhìn đồng hồ mới chín rưỡi. Không biết chủ nhà có ở đây không?
An Ninh nhìn cửa chống trộm màu bạc, suy nghĩ một lát, quyết định gọi điện thoại cho chủ nhà hỏi xem có nhà không rồi mới nhấn chuông. Điện thoại vừa đổ chuông, cô bỗng nhiên nhớ đến trên thông báo thuê phòng có viết, "Xin không gọi điện thoại."
Cho nên vội vàng cúp điện thoại. Đổi thành gửi tin nhắn, "Xin chào, mình là An Ninh, hôm qua có hẹn với bạn đến xem phòng, bây giờ mình đang ở ngoài cửa, xin hỏi bạn có ở nhà không?"
Tin nhắn mới gửi đi không đến năm phút, bên trong cửa chống trộm vang lên âm thanh, bất giác An Ninh nắm chặt túi xách. Một người đàn ông mặt vest đen đứng sau cửa, sau đó mở cửa ra, "Cô An phải không? Mời vào."
An Ninh hơi chần chờ, người đàn ông trước mặt rất kiểu cách, đầu tóc rất tươm tất, trên người có mì nước hoa nam nhàn nhạt. Chủ phòng này không giống với những tưởng tượng của cô, huống chi... Nhìn anh ta không giống một bác sĩ.
An Ninh không vào nhà, mà hỏi: "Xin hỏi anh là nhân viên làm việc ở biện viện chúng ta sao? Hình như tôi chưa gặp anh bao giờ..."
"Không phải!" Anh lấy danh thiếp trong túi áo ra đưa cho An Ninh, "Đây là danh thiếp của tôi. Quý Tử Mạt, luật sư, chủ nhà hơi bận, anh ấy ủy thác toàn bộ thủ tục thuê phòng cho tôi."
"Cô cũng biết, bác sĩ các cô thường xuyên tăng ca để ứng phó mọi tình huống..." Quý Tử Mạt mỉm cười đưa tay làm động tác mời, "Cho nên, Cô An, mời vào xem phòng."
An Ninh tỉ mỉ xem danh thiếp trong tay, hình như không vấn đề gì, nhưng... chỉ cho thuê phòng trọ thôi cũng muốn mời luật sư có phải quá khoa trương không... Không phải nên ủy thác bên động sản sao?
Hình như Quý Tử Mạt nhìn ra sự nghi ngờ của cô, chủ động giải thích: "Tôi là bạn thân của chủ phòng, cho nên cậu ấy nhờ tôi giúp chuyện này."
"Tôi hiểu, làm phiền luật sư Quý rồi." Lúc này An Ninh mới yên lòng, đi theo anh vào phòng.
Cách trang trí của căn phòng rất đẹp, toàn bộ đều lấy gam màu vàng làm chủ đạo. Độ sáng của ánh đèn cũng không quá chói mắt, sàn nhà không có một hạt bụi. Bắt mắt nhất là trong nhà có đến ba quầy thủy tinh rất lớn, mỗi cái đều chất đầy sách, hơn nữa tất cả bìa sách đề bao bìa bao kính trong suốt, điều này cho thấy chủ phòng là người rất tỉ mỉ và cẩn thận.
Cô nhìn lướt qua, thấy tất cả sách đều là bệnh lý lâm sàng và các sách có liên quan, mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng cô rất có ấn tượng tốt với anh ta, có lẽ đối phương là người bạn cùng phòng dễ ở chung.
"Cô An, xin cứ tự do tham quan."
An Ninh lễ phép gật gật đầu, tiếp tục đi vào trong, căn nhà này có ba phòng, phòng khách cực lớn, phòng ăn cũng lớn. Phòng bếp rất sạch, sạch quá mức thậm chí cô hoài nghi không biết chủ nhà có từng sử dụng qua nó không.
"Cô An, đây là phòng của cô." Quý Tử Mạt mở cửa một căn phòng, mỉm cười nhìn cô, "Cô xem coi có hài lòng không? Chủ nhà nói nếu cô không hài lòng thì có thể nói để thêm hoặc bớt một số đồ."
An Ninh cười cười, đi vào trong xem không biết nên nói gì. Hẳn đây là căn phòng có vị trí ánh sáng tốt nhất căn nhà, nhưng... Phong cách lại hoàn toàn khác và không hòa hợp với phòng khách, đây giống như phòng của tiểu thư khuê các. Tường màu lam trắng... thảm màu vàng nhạt, giường màu vàng nhạt, trên rèm cửa còn thêu cả hello kitty.
Cô cúi đầu trầm tư một chút, có lẽ đây là của khách trọ trước lưu lại.
"Cô An, để tôi dẫn cô đi xem hai căn phòng còn lại."
"Không cần." An Ninh cười cười, "Tôi chỉ mướn một phòng, hai phòng kia là không gian riêng của chủ nhà tôi không tiện đi vào."
Quý Tử Mạt hiểu rõ gật gật đầu, "Vậy cô có hài lòng không?"
"Hài lòng, nhưng tiền thuê phòng..."
"Như trên thông báo thuê phòng đã ghi, nếu có thể giúp đỡ quét dọn và nấu cơm thì tiền thuê phòng có thể giảm hai phần ba." Quý Tử Mạt mở hợp đồng ra đưa cho An Ninh.
"Hả? Không phải một nửa sao?"
Quý Tử Mạt mím môi cười một tiếng, đôi mắt đầy ý cười, "Chủ nhà thay đổi ý kiến, bởi vì tìm được một bạn cùng phòng đồng ý nấu cơm rất khó. Hơn nữa hai người đều bận, cho nên cậu ấy liền nới lỏng điều kiện.
Trong lòng An Ninh rất vui, thật tốt quá, tìm được phòng tốt còn tiết kiệm được chút tiền.
"Nếu không có vấn đề gì thì hãy đọc hợp đồng rồi ký."
An Ninh cẩn thận đọc một lần, nhưng nhìn đến một điều kiện thì cau mày, "Ở đây nói kỳ hạn cho thuê ít nhất là một năm, nếu như trả phòng trước hạn phải bồi thường tiền thuê một năm đúng không?"
"Đúng. Nhưng nghe chủ nhà nói cô là bác sĩ thực tập, không phải thời gian thực tập là một năm sao? Chỉ cần trong thời gian này không trả phòng sẽ không có vấn đề."
An Ninh gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, "Ừ, chắc anh ấy bận rộn nên không thích đổi người thuê phòng. Tôi biết nhưng..." Cô chỉ vào một đoạn ghi chú chữ nhỏ quá không thấy được, "Cái này là gì?"
"Điều này quy định, mỗi tháng ba mươi ngày cô phải ở đây đủ hai mươi lăm ngày."
An Ninh ngỡ ngàng, "Tại sao? Thuê nhưng không ở cũng không được sao?"
Quý Tử Mạt dùng giọng nói của luật sư đặc biệt giải thích: "Vì bảo vệ quyền lợi của chủ nhà, nếu như cô đồng ý quét dọn và nấu cơm, nếu như cô không ở đây, ai sẽ làm chuyện này?"
An Ninh nghiêm túc suy nghĩ, lời giải thích này coi như hợp lý. Đây là lần đầu tiên cô mướn phòng nên không hề có kinh nghiệm, cúi đầu nhìn chi chít điều kiện trên hợp đồng, mỗi điều đều đọc qua một lần, sau đó nói: "Vậy không có vấn đề gì tôi chỉ việc ký bên góc phải phía dưới này là được đúng không?"
"Cô An." Tầm mắt Quý Tử Mạt vẫn dõi theo động tác ký tên của cô, trong mắt chợt lóe nụ cười bí hiểm rồi nhanh chóng biến mất, "Cho nên ngày mai cô sẽ dọn vào ở hả?"
An Ninh ngẩn ra, "Gấp vậy sao? Tôi chưa thu xếp đồ đạc... Hơn nữa hôm nay tôi cũng không mang tiền thuê phòng theo."
"Mai là chủ nhật, chủ nhà sẽ ở nhà, đồ đạc sau này cô chuyển dần vào cũng được, trước hết cô mang quần áo và đồ dùng hằng ngày qua trước. Dọn vào sớm một chút, chủ nhà cũng có thể nhẹ nhõm. Tiền thuê ngày mai đưa cũng được."
An Ninh suy nghĩ một chút, ngày mai được nghỉ, nếu như ngày mai không dọn vào không biết tuần sau có rảnh không, giải quyết chuyện này sớm cũng tốt. Sau khi do dự, cô cười nói: "Vậy cũng tốt, chiều mai tôi sẽ dọn vào."
Cô có cảm giác, khi mình nói vậy hình như luật sư Quý liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, "Cảm ơn luật sư Quý, cũng muộn rồi, tôi về trước đây."
Quý Tử Mạt tiễn cô ra cửa, còn rất ga lăng mở cửa giúp cô, "Để tôi đưa cô về."
An Ninh từ chối nói: "Không cần đâu, có thể vượt qua chuyến xe cuối."
Quý Tử Mạt bật cười nói: "Đây cũng do chủ nhà yêu cầu tôi làm."
An Ninh nghi ngờ nhìn anh, "Tại sao?"
"Bởi vì thời gian hẹn coi nhà đã trễ, hơn nữa cô vẫn là một cô bé. Nếu như vì xem phòng mà phát sinh vấn đề gì hoặc chuyện gì, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?"
An Ninh nghe vậy không từ chỗi nữa, cười nói: "Được rồi, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."
Hai người đứng trên hành lang, gió đêm thổi vào người An Ninh, cô đưa tay vén tóc ra sau tai, tóc dài màu đen làm nổi bật nước da trắng của cô, động tác này làm Quý Tử Mạt cảm thấy rất đẹp, đột nhiên cảm giác được hôm nay đến đây là đúng.
Từ khi học cấp ba Bạch Tín Vũ đã là đối tượng mà các bạn nữ theo đuổi cuồng nhiệt, nhưng người kia không hề để ý đến tình cảm nam nữ. Anh còn phải nuôi sống em trai, còn có một số tiền thuốc lớn phải trả. Tất cả thời gian đều tập trung ôn thi vào trường y, chưa từng quen bất kỳ cô gái nào, ngay cả đi chung với họ cũng không có.
Mấy ngày hôm trước nghe thấy một bạn học làm ngành thiết kế nội thất nói Bạch Tín Vũ định trang trí phòng ốc cho phái nữ, Quý Tử Mạt còn tưởng rằng đối phương đang nói đùa, cho nên anh chủ động liên hệ với Bạch Tín Vũ thăm dò một chút, Không nghĩ tới Bạch Tín Vũ lại thẳng thắn thừa nhận, còn bảo anh giúp mình soạn một bản hợp đồng, những điều khoản bá đạo trong đó khiến anh dở khóc dở cười, thật sự tò mò cô gái như thế nào đáng giá để đại bác sĩ Bạch hao tâm tổn trí như thế đây.
"Luật sư Quý..." An Ninh dừng bước chờ anh, "Sao không đi? Anh đang cười gì vậy?"
"Không có, không có gì." Quý Tử Mạt ba chân bốn cẳng bước lên sóng vai cùng An Ninh, thử dò xét hỏi: "Cô còn chưa có, chưa có bạn trai sao?"
An Ninh nghi ngờ nhìn anh, "Điều này có quan hệ gì với việc tôi thuê phòng không?"
Quý Tử Mạt thầm nói quan hệ rất lớn, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, "Tất nhiên không quan hệ."
"Vậy tôi không cần trả lời rồi." An Ninh cũng cười cười với anh, rất đắc ý nói.
Quý Tử Mạt không hỏi tới nữa, chẳng qua... Tính cách cô bé này hình như không biết nhẫn nhục chịu đựng thì phải, anh không biết đây là may mắn hay bất hạnh của bác sĩ Bạch nữa. Dù sao người kia kiêu ngạo như vậy, ngoại trừ dáng vẻ anh tuần bên ngoài, ngay cả một cô bạn gái tốt cũng không có ai, không có bất kỳ ai, nếu nói anh ta không quan tâm đến phụ nữ thì quả thật không đúng.
Thấy anh ta phí nhiều công sức sắp xếp, sợ cô bé biết chủ nhà là mình, thì cho dù cho thuê phòng miễn phí người ta cũng không thèm.
Quý Tử Mạt càng nghĩ càng buồn cười, rất muốn thấy dáng vẻ khi người kia gặp khó khăn.
An Ninh cũng hơi băn khoăn, không ngờ mình lại mướn được phòng thuận lợi như vậy, thậm chí cảm thấy quá nhanh khiến cô không biết nên làm gì. Cô quay đầu lại nhìn về phía luật sư Quý đang mãi mỉm cười, hình như tâm trạng của đối phương đặc biệt tốt.
Bỗng nhiên cô có một dự cảm bất thường, không nhịn được hỏi: "Luật sư Quý, xin hỏi chủ nhà là bác sĩ khoa nào?"

Chương 12: Ở chung
Quý Tử Mạt dắt An Ninh đi đến bãi đỗ xe, chủ động mở cửa xe cho cô, "Lên xe đi cô An."
An Ninh ngồi xuống, lúc Quý Tử Mạt chuẩn bị khởi động xe cô lại hỏi lại, "Luật sư Quý, anh có thể nói cho tôi biết chủ nhà làm ở khoa nào không?"
Quý Tử Mạt nghĩ nghĩ, dù sao cũng ký hợp đồng rồi, bây giờ đổi ý cũng không kịp. Nói ra để cô ấy chuẩn bị tâm lý cũng tốt.
"Bác sĩ khoa ngoại." Anh cười như không cười nhìn An Ninh, "Có lẽ hai người biết nhau đó."
Cuối cùng An Ninh cũng thả lỏng, vừa rồi cô có dự cảm xấu. Tuy rằng bệnh viện rất lớn, dù tỷ lệ thấp nhưng cô vẫn sợ gặp phải Bạch Tín Vũ. Cũng may chỉ do cô nghĩ nhiều, khoa huyết dịch thuộc khoa nội, chủ nhà là bác sĩ khoa ngoại, hiện tại cô đã hoàn toàn an tâm rồi.
Quý Tử Mạt đưa An Ninh về đến nhà, khi cô xuống xe liền cười nói với cô: "Chúc hai người ở chung vui vẻ."
An Ninh cũng không quan tâm đến lời nói đùa của anh, lễ phép nói: "Luật sư Quý, cám ơn anh đã đưa tôi về. Đi đường cẩn thận."
Hôm sau mẹ cô chuẩn bị xong bữa sáng rồi gọi cô dậy, cô nói sơ quá trình thuê phòng ẹ nghe.
"Vậy đó ý chủ là muốn hôm nay con dọn qua."
Nghe xong mẹ cô rất vui vẻ, "Vậy lúc đi làm con không cần dậy sớm, làm mẹ đau lòng. Cơm nước xong tranh thủ thời gian thu dọn một chút. Nhưng cũng không thể không phòng bị lòng người, lúc đi ngủ nhớ khóa cửa phòng thật kỹ."
An Ninh gật gật đầu, "Dạ."
An Ninh cũng không có nhiều đồ đạc, không có đồ trang điểm, quần áo cũng không nhiều, chỉ cần một cái túi du lịch đã dọn đồ xong.
Đến giữa trưa thì cô nhận được điện thoại của số lạ.
"Xin hỏi là An Ninh sao?"
Là đàn ông giọng nói nghe rất quen, nhưng An Ninh lại không nhớ ra là ai, "Đúng, xin hỏi ai vậy?"
"Tôi là Trương Thiểu Nghiêm, xin lỗi vì đã quấy rầy, có thể mời cô ăn một bữa cơm không?"
An Ninh liền giật mình, "Xin chào bác sĩ Trương, xin hỏi có chuyện gì không?"
Đầu giây bên kia bật cười nói: "Không có việc gì thì không thể tìm cô tâm sự sao?"
An Ninh im lặng một lúc, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một ý nghĩ, hôm nay bác sĩ Trương mời cô ăn cơm, anh là bác sĩ khoa ngoại khiêm chủ nhà mà hôm qua luật sư Quý nói với cô, điều kiện rất phù hợp. Bác sĩ Trương là chủ nhà, cho nên anh ấy mới mời cô ăn cơm để tăng thêm tình bạn.
Hơn nữa cô cũng có ấn tượng tốt với vị bác sĩ Trương này, cảm thấy anh ta rất tốt, là một người bạn cũng phòng tuyệt vời. Nghĩ như vậy, An Ninh cười nói: "Tôi biết rồi, thì ra là anh! Cũng được, bây giờ anh đang ở đâu? Tôi đến tìm anh.
Trương Thiểu Nghiêm không ngờ rằng lại thuận lợi như vậy, thậm chí anh cũng đã chuẩn bị sẵn lời thoại để thuyết phục cô khi cô từ chối, thật không ngờ. "Được, tôi chờ cô ở nhà ăn phía Bắc của bệnh viện."
An Ninh nói tạm biệt với mẹ rồi mang đồ ra cửa, đón taxi.
Khi đến nhà ăn bác sĩ Trương đã chờ cô rồi. Sau khi ngồi xuống Trương Thiểu Nghiêm nhìn túi đồ của cô nghi ngờ nói: "Đây là cái gì?"
An Ninh ngẩn ra, "Luật sư Quý không nói với anh sao? Hôm nay tôi dọn đến ở cùng anh mà."
Trương Thiểu Nghiêm không hiểu nhìn cô.
An Ninh thấy vẻ mặt của anh cũng biết mình nhầm rồi, xấu hổ cười cười, "Xin lỗi hôm nay tôi chuyển nhà, tôi nghĩ anh là chủ nhà."
Trương Thiểu Nghiêm ra vẻ đã hiểu nói: "Thì ra là vậy."
"Nếu như anh không phải chủ nhà...., vậy mời tôi ra đây có chuyện gì không?"
Trương Thiểu Nghiêm cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, thì ra cô hiểu lầm mới đồng ý, sau khi sự việc rõ ràng liền phân rõ ranh giới.
Anh đưa một cuốn sổ ra trước mặt An Ninh, "Còn nhớ lúc trước chúng ta cùng nhau ăn cơm ở bệnh viện không? Cô để quên nó trên bàn, tôi nghĩ chủ nhật cô có thể cần nó để ôn tập, cho nên muốn trả lại."
"Tôi còn tưởng rằng đã làm mất rồi, anh thật chu đáo, cám ơn anh bác sĩ Trương." An Ninh nhận lấy cất vào túi.
Lúc này có tin nhắn, cô mở điện thoại ra xem, là chủ nhà nhắn: "Cô đang ở đâu, tôi đi đón cô."
An Ninh lập tức trả lời: "Có thể tôi sẽ qua trễ một chút."
Đối phương nhắn lại: "Tôi còn chưa ăn trưa. Chờ cô đến rồi cùng ăn."
An Ninh ngạc nhiên nhìn tin nhắn này, hơi xấu hổ giải thích với bác sĩ Trương, "Xin lỗi, cám ơn anh đã trả sách lại cho tôi, nhưng tôi có chút việc, cuối tuần có thời gian rảnh tôi sẽ mời anh ăn cơm. Hôm nay tôi phải đi trước đây."
Tuy Trương Thiểu Nghiêm hơi thất vọng nhưng vẫn rất phong độ cười cười, "Không sao, nếu cô có việc thì đi trước đi. Cầm theo túi đồ cũng bất tiện."
An Ninh kiên trì từ chối không để Trương Thiểu Nghiêm đưa về, một người đến nhà trọ, vô thang máy lên tầng 21. Cô không nghĩ nhiều, bác sĩ khoa ngoại không chỉ có một người, cô lại không thực tập ở đó, nên không hiểu rõ lắm nên không biết chủ nhà là ai.
Nhấn chuông cửa xong, cô mỉm cười chờ đợi.
Hai phút sau, cửa mở ra. Ngoài khiếp sợ ra cô không biết làm gì, ngay cả câu chào cũng không thể nói được. Làm sao có thể...
"Em đến rồi." Bạch Tín Vũ mặc bộ đồ thun nhìn rất nhẹ nhàng, anh tự nhiên đưa tay ra cầm lấy túi đồ trong tay cô.
Nhưng An Ninh vẫn nắm chặt nó không chịu buông ra, khó khăn hỏi: "Sao lại là anh?"
Bạch Tín Vũ dựa vào khung cửa, không chút để ý hỏi: "Sao không thể là anh?"
"Điều đó không có khả năng, luật sư Quý lừa tôi? Rõ ràng anh ấy nói chủ nhà là bác sĩ khoa ngoại..." An Ninh không có cách nào tiếp thu sự thật này.
"Anh đã sớm chuyển từ khoa nội sang khoa ngoại rồi. Cậu ấy không có lừa em, tại sao phải lừa em?" Bạch Tín Vũ cười ảm đạm, "Xem ra em không có học tập tốt, anh hỏi em, ngày đầu tiên em đến thực tập khi tham gia hỗ trợ cuộc phẫu thuật não, đó thuộc phạm vi khoa nội hay khoa ngoại?"
"Khoa ngoại..." Rõ ràng An Ninh không suy nghĩ kỹ, hôm đó người mổ chính là Bạch Tín Vũ, cô cũng tham gia hỗ trợ, thế nhưng lại không nghĩ đến chuyện anh là bác sĩ khoa nội tại sao lại mổ chính? Cô không nghĩ nhiều, ngày đó gặp lại anh cô luôn bắt buộc mình đặt toàn bộ chú ý vào ca phẫu thuật, lấy thân phận bác sĩ thực tập đứng cạnh anh.
An Ninh vẫn không cam lòng, giọng nói hơi nặng nề, "Tôi nhắn tin cho anh, sao anh không nói anh là chủ nhà?"
"Vì em không có hỏi anh." Anh bình tĩnh trả lời.
An Ninh càng tức giận, "Nhưng tôi nói tôi là An Ninh!"
Bạch Tín Vũ nghe vậy bật cười, "Em là An Ninh thì sao? Anh chỉ muốn chọn một người bạn cùng phòng có điều kiện phù hợp thôi, anh không cần biết An Ninh hay An Tĩnh*. Trước đây cũng không cần biết bạn cùng phòng là ai, có gì lại đâu? Chỉ là bạn cùng phòng mà thôi, sao anh biết em lại để ý nhiều như vậy."
(* An Ninh: 安宁 (Ānníng), An Tĩnh: 安静 (njìng). Hai từ này đồng nghĩa - yên tĩnh)
"Anh..." An Ninh không có cách nào phản bác, thở dài một tiếng, "Thôi đi, tôi không mướn nữa, xin lỗi đã quấy rầy, tôi đi trước."
Nhưng đường đi của cô lại bị một cánh tay ngăn lại, "Em đang đùa với anh sao?"
"Không phải, tôi chỉ cảm thấy không thích hợp."
"Không thích hợp sao không nói sớm?" Bạch Tín Vũ đứng trước mặt cô, "Trên thông báo cho thuê phòng đã ghi rõ, xem phòng thì nhất định phải thuê, không thuê chớ quấy rầy. Anh cũng nhắn tin hỏi em, em trả lời như thế nào?"
"Lúc ấy không nghĩ chủ nhà là anh..."
Bạch Tín Vũ tiến đến gần cô, "Em cũng đã xem phòng, hợp đồng cũng đã ký, hiện tại em nói không mướn? Em cảm thấy anh rất rảnh rỗi có đúng không?"
An Ninh lùi đến nỗi lưng cô đã đụng vào tường, không còn đường lui nữa, "Tôi..."
"An Ninh, em không có cách nào đối mặt với anh. Vì em vẫn còn thích anh, cho nên không có biện pháp ở chung với anh đúng không?"
An Ninh ngẩn ra, những lời này chọc đến nỗi đau của cô, khiến cô phẫn nộ, "Bác sĩ Bạch, anh cũng quá tự ình là đúng đi? Tôi bình bình thản thản vì sao không có cách đối mặt với anh?"
"Vậy thì vào nhà đi." Anh túm lấy túi đồ của cô, vẻ mặt không hề thay đổi nói: "Nếu anh không để ý người thuê phòng là em, em cũng không để ý chủ nhà là anh thì sao lại không dám thuê?"
"Được! Tôi thuê!" Sau khi nói xong điều này cô mới phát hiện có gì đó không thích hợp... Điều đó chính là Bạch Tín Vũ đã mang túi đồ và cả cô vào nhà rồi.
An Ninh hít sâu một hơi, là anh thì sao, dù sao cũng chỉ là bạn cùng phòng mà thôi.
Bạch Tín Vũ đặt túi đồ xuống quay lại cửa, lấy một đôi dép lê màu hồng nhạt còn có cả cái nơ bướm từ trong tủ giày ra, quỳ một chân xuống đất, rất tự nhiên nói: "Thay dép lê, anh vừa mới lau sàn xong."
....
Tâm tình An Ninh cực kỳ phức tạp, không thoải mái, cảm thấy hành động của anh quá thân mật, chủ động lùi về sau hai bước, nhận lấy dép lê, "Tự tôi sẽ thay."
Bạch Tín Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô, bật cười nói: "Được, để em tự làm."
An Ninh cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, vừa rồi vì cô không thuê phòng làm anh tức giận, sau chỉ trong nháy mắt anh làm ra vẻ chưa từng xảy ra chuyện gì? Lúc cô đổi giày Bạch Tín Vũ đã mang túi đồ của cô vào phòng.
An Ninh cảm thấy hiện tại đổi ý cũng không còn kịp rồi.
Nhất là khi Bạch Tín Vũ khóa cửa chống trộm lại, thì cô có cảm giác như mình đang tiến vào vực sâu mù mịt tối tăm, ngẩng đầu lên có thể ánh sáng ban mai nhưng làm thế nào cũng không bò lên được.
"Đây là chìa khóa nhà chúng ta, cái lớn là chìa khóa cửa chống trộm, cái nhỏ là của cửa gỗ."
An Ninh bị câu nói "Nhà của chúng ta" làm chấn động không nhẹ, hơn nữa lúc nhận chìa khóa trong tay anh. Cái khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau làm cô hận không thể lập tức bỏ chạy.
"Đi nấu cơm đi."
"Cái gì?" An Ninh tưởng rằng mình nghe nhầm.
"Nguyên liệu anh đã mua sẵn và để trong tủ lạnh."
"..."
An Ninh không hỏi lại nữa, không sai đây là quy định trong hợp đồng. Sao lúc đó cô lại có thể ký cái điều khoản này chứ? Nhất định cô điên rồi mới vì chút tiền nhà mà ký điều khoản này, hiện tại tốt rồi, mỗi ngày không chỉ ở chung một mái nhà với Bạch Tín Vũ mà còn phải nấu cơm cho anh.
Chương 13: Bắt đầu bất hạnh
Khi An Ninh ở trong phòng bếp nhào bột thì cô vẫn không rõ tại sao mọi chuyện có thể xảy ra. Ở bệnh viện đã cố tránh người này, vậy mà lại ở chung một chỗ với anh. Không chỉ như vậy, hiện tại anh đứng cách mình không đến một mét, chỉ dùng khóe mắt cũng có thể thấy anh đang bày bát đũa.
Cái kệ cạnh tay cô bày cái chén anh đã dùng qua, trên sofa có túi xách của anh, trên ban công treo một cái áo sơmi trắng của anh. Trong không khí đều là hơi thở của anh, không có chỗ nào không có.
Bốn năm rồi, lúc gặp lại hai người ngầm hiểu không hề nhắc đến cái ngày khó chịu đó, nhưng mọi chuyền đều đã xảy ra. Vì sao bốn năm trước anh có thể dùng giọng nói lạnh lùng nói với cô: "Cô không đặc biệt chút nào, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa."
Hiện tại giống như những chuyện đó đều do cô tưởng tượng ra, dường như từ trước đến giờ chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bạch Tín Vũ quay đầu nhìn cô một cái, một bộ váy liền thân màu vàng nhạt, cúi đầu tập trung nhào bột.
Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ nhàng thổi qua, áo sơmi trắng trên giá tung bay theo gió. Khóe môi anh nở nụ cười khó phát hiện được, nhanh thôi nơi đó sẽ treo cả quần áo của cô.
An Ninh đang nhào bột thì bỗng nhiên cảm thấy trên cổ mình có một sợi dây đeo, cô cúi đầu nhìn thấy một cái tạp dề màu hồng nhạt. Còn Bạch Tín Vũ thì thì đứng sau lưng cô, đang định cột dây tạp dề ngang hông cô.
Cô muốn đưa tay ngăn lại thì lại phát hiện trên tay đều là bột mì, chỉ có thể bất mãn nhíu mày, "Anh làm gì vậy?"
"Không phải rất rõ ràng sao? Đeo tạp dề cho em."
"Cảm ơn anh bác sĩ Bạch, nhưng em không cần." An Ninh tỏ thái độ xa cách, lùi hai bước, khiến anh không đụng được vào mình.
"Đeo tạp dề không phải vì em có cần không mà để ngừa vi khuẩn trên quần áo dính vào thức ăn." Anh nghiêng mặt nhìn cô, "Những điều cơ bản này ở trường y em chưa học qua sao? Trong phẫu thuật bác sĩ mặc đồ vô khuẩn không phải vì mình cần hay không mà để ngăn vi khuẩn trên quần áo mình dính và người bệnh nhân đúng không?"
An Ninh cảm thấy vừa vừa bực mình vừa buồn cười, cho nên bây giờ anh vì vấn đề tạp dề mà dạy dỗ cô sao?
"Tự tôi sẽ đeo."
Anh lại gần cô, đôi tay vòng qua eo cô, thấy cô vùng vẫy anh thoáng nhíu mày, "Đừng cử động."
An Ninh ngẩn ra, cái giọng nói quen thuộc này, bốn năm trước mỗi lần dùng ống nghe bệnh kiểm tra xong sẽ nói những lời này. Khi đó cô sẽ ngoan ngoãn không động, sau đó dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh, phối hợp với anh.
Bạch Tín Vũ thắt dây của tạp dề cho An Ninh xong, "Được rồi."
An Ninh tưởng rằng đã xong thì bỗng dưng Bạch Tín Vũ đưa ngón tay luồn vào tóc cô, An Ninh cứng đờ, "Anh lại muốn sao nữa?"
"Cột tóc cho em." Bạch Tín Vũ nói một cách tự nhiên, giống như quan hệ của họ rất thân mật, đây không phải lần đầu tiên anh làm chuyện này.
An Ninh không phải người có tính tình tốt, cô là người lần đầu thì nhẫn nhịn lần hai tuyệt đối không nhẫn nữa, lần ba thì nổi giận, đối với Bạch Tín Vũ cô cảm giác mình đã rất nhẫn nhịn rồi. Bốn năm trước quả thật cô thích anh, nhưng cô không phải loại không hiểu biết, khi đó cô là người bị bệnh máu trắng, vì xạ trị bằng hóa chất nên tóc rụng hết, dù thích anh nhưng cô cũng chôn phần tình cảm đó trong đáy lòng.
Huống chi ngày tái khám đó cô chỉ biểu đạt sự biết ơn, thực sự chỉ là sự biết ơn mà thôi, nhưng anh đối xử với cô như thế nào?
Anh luôn luôn như vậy, cô hỏi anh kiên nhẫn giải đáp, cô sợ hãi anh cổ vũ cô, cô không có niềm tin anh cho cô sức mạnh. Mà khi cô bỏ hết phòng bị cho rằng mình có thể gần gũi anh thì anh lại dùng ánh mắt lạnh lùng, dùng những lời tàn nhẫn làm tổn thương cô.
Vì sao khi cô đã ném đoạn tình cảm này ra sau ót, khi lòng tự trọng không còn tổn thương, cô không đi trêu trọc anh nhưng chính bản thân mình lại không thoát được? Dựa vào gì mà anh muốn gì được đó?
Cô đã sớm không còn là cô bệnh nhân hèn mọn rồi, bây giờ cô cũng làm bác sĩ giống anh, hai người chỉ là bạn cùng phòng thôi.
An Ninh buông bột mỳ trong tay ra, quay mặt lại đối diện với anh, trực tiếp nói: "Bác sĩ Bạch, tôi không thích anh đụng vào tôi, cho nên về sau anh muốn làm gì cứ trực tiếp nói cho tôi biết, không cần anh làm cho tôi đâu."
Bạch Tín Vũ nhìn cô chằm chằm, "Vì em bất tiện nên anh mới giúp."
An Ninh giật lấy sợi dây cột tóc trên tay anh, dưới cái nhìn chằm chằm của anh cô cuột tóc lên thành đuôi ngựa, "Hiện tại tóc không thể dính vào đồ ăn rồi, anh hài lòng chưa?"
Mái tóc đen của cô dính không ít bột mì, ánh mắt rất kiên định, quật cường, tuyệt đối không đồng ý thỏa hiệp. Bạch Tín Vũ mỉm cười chua chát, giơ tay lên, "Được, anh không đụng vào em."
Khi An Ninh nhìn anh xoay người rời đi, không biết tại sao, cô cảm giác thấy bóng dáng của anh có vẻ cô đơn, nhất định là ảo giác, người thanh cao như anh làm sao sẽ bộc lộ cảm xúc đó.
Bữa cơm này chỉ có hai đĩa cơm chiên, hai người đều ngồi trên bàn cơm, mỗi người mỗi đĩa không ai nói chuyện với ai. Không khí lạnh như mùa đông.
An Ninh nhớ quyển sách bác sĩ Trương mới trả cho cô, cô liền lấy ra vừa ăn vừa coi.
Bỗng nhiên Bạch Tín Vũ ngẩng đầu, giống như suy nghĩ gì đó rồi nói, "Sư phụ của em không nói với em sao?"
"Nói gì?" Ánh mắt An Ninh vẫn dừng trên cuốn sách, không muốn nhìn anh.
"Trong lúc ăn cơm mà đọc sách sẽ có hại cho sức khỏe."
Lúc này cô mới ngẩng đầu lên, sắc mặt không đổi nói: "Cơ thể của tôi, tôi sẽ có chừng mực."
Bạch Tín Vũ lại không cho là đúng, giơ tay ra lấy đi cuốn sách của cô, "Cơ thể của em anh cũng có phần."
"Cái gì!" An Ninh khiếp sợ, sao anh có thể nói vậy chứ.
Bạch Tín Vũ vẫn bình tĩnh như cũ, "Anh từng làm bác sĩ của em, nên anh có quyền hỏi đến cơ thể em đúng không?"
"Đây là chuyện đã qua." An Ninh cười trào phúng, "Tôi đã sớm không có thói quen để người không liên quan hỏi đến tình trạng cơ thể tôi rồi."
Cô còn cố tình nhấn mạnh ba chữ "Không liên quan.", nhưng Bạch Tín Vũ cười nhạt nói: "Bạn cùng phòng cũng không liên quan sao? Nếu không quen thì sẽ nghĩ biện pháp để quen."
"Anh..."
Vì thế hai người cùng ăn cơm nhưng cứ luôn đấu võ mồm.
Cả một buổi chiều An Ninh đều trốn trong phòng không có ra ngoài, vừa nghĩ đến cuộc sống như vậy liền đau đầu, sau đó lấy đồ trong túi ra sắp xếp lại rồi gọi điện ẹ nói mình đã thu xếp xong.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vui mừng của mẹ, "Vậy là tốt rồi. Bạn cùng phòng của con là ai? Hai con sống chung có hợp không?"
An Ninh im lặng lắng nghe, sau đó gượng gạo đáp: "A..., chỉ là một đồng nghiệp, trước kia chưa từng gặp. Ở chung ... cũng không tệ lắm."
Mẹ nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, hài lòng cười nói: "Ninh Ninh, con xem con đã 23 tuổi rồi, nhưng vẫn chưa quen bạn trai. Mẹ có biết một dì, muốn giới thiệu bạn trai cho con, các trẻ tuổi ở chung một chỗ..."
An Ninh bất đắc dĩ nói: "Mẹ! Mẹ lại nữa rồi... Không phải con đã nói rồi sao? Bây giờ con chỉ muốn chuyên tâm học hành, hướng chi một ngày con đều ở bệnh viện làm sao có thời gian yêu đương chứ."
"Cũng đúng, con có đi gặp bác sĩ Bạch chưa?"
An Ninh cảm thấy vô lực, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra với mẹ vậy, mỗi lần nhắc đến bệnh viện nhất định sẽ nói đến Bạch Tín Vũ, không phải anh ta đã ẹ uống thuốc mê rồi chứ? Nhưng cô không thể không thuận theo nói: "Gặp rồi, anh ấy rất tốt."
"Vậy hiện tại cậu ấy có bạn gái chưa?" (Queen: Mục đích là đây ^_^)
An Ninh dở khóc dở cười, "Mẹ nghĩ gì thế! Chuyện riêng của anh ấy, sao con biết được! Huống chi con chẳng có chút hứng thú gì với chuyện đó."
Sau khi cúp điện thoại An Ninh cảm thấy rất không tốt, nếu mẹ mà biết cô ở chung với Bạch Tín Vũ không biết sẽ phản ứng ra sao nữa.
Cô ném điện thoại lên giường, sau đó đem dầu gội và khăn mặt, một vài đồ dùng bỏ vào một cái giỏ, ra khỏi phòng đi đến phòng tắm. Hôm qua cô có xem qua, phòng tắm rất lớn, bên trong còn có bồn tắm lớn, hơn nữa còn có cánh cửa ngăn với bên ngoài phòng tắm.
An Ninh ở gian ngoài phòng tắm bày bàn chải đánh răng, treo khăn mặt lên giá, đang định đi ra, chợt nghe thấy gian phòng bên trong vang lên tiếng nước chảy. Cô tưởng rằng quên khóa vòi nước, vì thế rất tự nhiên kéo cửa ra.
Bạch Tín Vũ đang ngâm mình trong bồn tắm, nghe thấy tiếng động liền nổi lên trên mặt nước.
An Ninh không nghĩ tới anh ở bên trong, trong nháy mắt mặt cô đỏ bừng, vội vàng quay lưng đi, "Sao anh lại vậy? Tắm cũng không thèm khóa cửa!"
"Trước đây sống có một mình cho nên đã quen." Giọng nói Bạch Tín Vũ không hề có chút bối rối, ngược lại còn mang theo ý cười.
An Ninh hết cách với anh, chỉ có thể đóng cửa rồi đi ra ngoài, quay lại phòng khách ôn bài.
Mười phút sau, Bạch Tín Vũ bước ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ mặc mỗi áo choàng tắm, dùng khăn mặt lau tóc. Đi tới phòng bếp, đứng trước tủ lạnh, "Muốn uống gì không?"
"Không cần, cám ơn."
Bạch Tín Vũ đặt một lon nước trái cây trước mặt cô, "Không cần khách khí."
An Ninh ngẩng đầu lên, sửng sốt, "Đó là khăn mặt của tôi..."
"Thật sao?" Bạch Tín Vũ lấy khăn mặt từ trên đầu xuống, đưa cho cô, "Xấu hổ, trả lại cho em đó."
An Ninh thật sự cảm thấy không thể chịu được nữa, "Bác sĩ Bạch, không phải anh lại muốn nói trước kia ở một mình, tất cả mọi thứ đều là của mình anh, cho nên anh mới quên?"
"Sao em biết?"
"..."
Bạch Tín Vũ không nhanh không chậm đi về phòng, sau đó cầm điện thoại, bấm một dãy số.
Mới vừa giải quyết xong một vụ kiện, vẫn còn ở sự vụ sở*, Quý Tử Mạt nhìn màn hình điện thoại, "Sao vậy Bạch đại bác sĩ?"
(*Sự vụ sở: Chỗ làm việc. Thường dùng để gọi cơ quan liên hệ về pháp luật, chính trị, kinh tế, v.v. Nguồn: hanviet.org)
"Không phải lần trước cậu nói rất muốn bình rượu vang ở nhà mình sao? Tặng cậu đó."
Quý Tử Mạt nghe vậy liền thấy hứng thú, "Bỏ được sao? Đó không phải bảo bối cậu cất để giải sầu sao?"
"Mình nghĩ về sau mình không cần rượu nữa." Giọng nói Bạch Tín Vũ có một chút sung sướng.
"Nguyên nhân?"
"Bởi vì không lâu nữa mình sẽ từ biệt cuộc sống độc thân rồi."

Chương 14: Ngủ ngon
"Tạm biệt cuộc sống độc thân?" Quý Tử Mạt đốt một điếu thuốc, cười nói: "Có phải cậu đang ám chỉ cô An mà hôm qua mình gặp?"
Đúng.
Quý Tử Mạt chợt nhớ tới thái độ khi mình hỏi cô ấy có bạn trai chưa, cô ấy trả lời: "Điều đó có liên quan gì đến việc tôi thuê phòng?"
Không ngờ rằng Bạch Tín Vũ lại có biện pháp? Quý Tử Mạt không hiểu hỏi: "Cô ấy thích cậu?"
Bạch Tín Vũ im lặng một lúc rồi phun ra hai chữ: "Không thích."
Quý Tử Mạt nghe vậy cười to, "Cho nên cậu đơn phương tạm biệt cậu sống độc thân sao?"
Quý Tử Mạt cười to khiến mọi người ngoài văn phòng đều thò đầu vào nhìn, anh vội vàng khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc của một vị luật sư, đi qua đóng cửa lại.
Bạch Tín Vũ cười nhẹ, "Không thích thì sẽ nghĩ biện pháp để cô ấy thích."
"Cho nên biện pháp của cậu là lừa gạt cô bé đến ở chung với cậu?" Ý cười của Quý Tử Mạt càng sâu, "Đừng trách mình dội cho cậu gáo nước lạnh, mình thấy việc này rất khó thành, hình như rất khó theo đuổi cô ấy."
"Mình cũng cho rằng như thế." Bạch Tín Vũ cũng đồng ý, trầm ngâm một hồi rồi nói: "Nếu cần thiết, kết hôn trước sẽ chắc chắn hơn."
Quý Tử Mạt sửng sốt, một lúc lâu sau mới có phản ứng, kinh ngạc nói: "Cậu nóng lòng như vậy sao? Ngay cả một người bạn gái cũng không có, bây giờ người ta còn không thích cậu, cậu đã muốn kết hôn? Bộ cậu điên rồi hả?"
"Rất nhanh sao? Mình đã chờ đủ lâu rồi."
...
An Ninh định ôn bài nhưng mỗi lần lật sách ra trong đầu lại hiện lên hình ảnh khăn mặt "bị sử dụng", trên khăn còn tỏa ra mùi xà bông dễ ngửi, lại khiến cô thấy rất phiền não, liền đứng dậy đi tắm. Sau đó phơi khăn mặt lên ban công để ánh nắng mặt trời "Tiêu độc".
Xong xuôi hết mọi chuyện cô mới hài lòng về phòng ôn bài. Ôn lại toàn bộ triệu chứng các bệnh, sau đó xem lại các nghiên cứu, vì quá chuyên tâm nên đến tối cô cũng không hay. Nhìn đồng hồ mới phát hiện đã bảy giờ rưỡi rồi, cô còn chưa làm cơn tối cho Bạch Tín Vũ! Vôi vàng ra khỏi phòng thì nhìn thấy trên bàn cơm ở phòng khách đã có bốn món mặn một món canh.
Bạch Tín Vũ đứng ở ban công, lấy khăn của An Ninh và áo sơ mi của mình vào, "Đi xới cơm đi."
An Ninh không thích ứng nhưng vẫn nghe lời đi xới cơm cho hai người, ngồi trên bàn cơm chờ anh. Sau khi Bạch Tín Vũ ngồi xuống, cô đưa chén cho anh, nghĩ nghĩ rồi nói: "Lần sau có thể gọi tôi đi nấu cơm, chứ dựa theo điều kiện trên hợp đồng mà làm, tôi không muốn chiếm tiện nghi của anh."
Đôi đũa trên tay Bạch Tín Vũ ngừng lại trong chốc lát, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, không nói gì.
Đúng lúc đó di động An Ninh vang lên, mà điện thoại lại nằm ngay bên tay Bạch Tín Vũ, hai người im lặng một lúc, Bạch Tín Vũ đưa di động đến trước mặt cô.
"Cảm ơn." An Ninh cúi đầu nhìn màn hình, là bác sĩ Trương gửi tin nhắn đến, hỏi cô cuối tuần nào thì rảnh.
Ngay lúc cô chuẩn bị nhắn lại thì bên tai vang lên giọng nói không có cảm xúc của Bạch Tín Vũ, "Sao Trương Thiểu Nghiêm lại có số di động của em? Em cho cậu ta?"
"Không phải..." An Ninh trầm tư trầm tư: "Tôi có một người bạn học tên Hà Tranh, đang thực tập ở khoa ngoại, chắc cậu ấy cho."
"Không có việc gì cậu ta gửi tin nhắn cho em làm gì? Sao lại hỏi cuối tuần có rảnh không?"
"Vì..." Lúc này An Ninh mới phát hiện có gì đó không đúng, cô để điện thọa xuống, dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, hờ hững nói: "Bác sĩ Bạch, tại sao tôi phải nói với anh chuyện riêng của tôi?"
Bạch Tín Vũ cũng nhìn cô, động tác của cô đã nói lên tâm trạng, đó là tự bảo vệ mình. Anh không trả lời, làm như không có chuyện gì gắp rau xanh vào chén của cô, "Nếm thử xem anh nấu có hợp khẩu vị của em không?"
An Ninh cầm lấy đôi đũa, nhìn rau xanh trong chén, "Bốp" Một tiếng cô đặt mạnh đũa xuống bàn ăn, "Bác sĩ Bạch, anh có biết anh làm như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm không?"
Cô cũng không muốn nói những điều này khi ăn, nhưng cô chịu hết nổi rồi, nếu người trước mặt chỉ là một đồng nghiệp trong bệnh viện cô không biết anh ta thì cô sẽ không cần cảm thấy không được tự nhiên như vậy. Bốn năm trước anh cũng vậy, anh sẽ có biện pháp để bạn muốn ở gần anh, nhưng khi bạn đến gần anh ta như tong tưởng tượng anh sẽ trở nên cao ngạo không thể chạm đến được, cách xa bạn ngàn dặm. Loại cảm giác như gần như xa này cô chịu đủ rồi!
Không đề cập tới khúc mắc không có nghĩa nó không tồn tại, sao anh ta có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra được? Anh ta mắc chứng hay quên? Hay bị mất trí nhớ?
Động tác đập đôi đũa xuống bàn của An Ninh rất mạnh, khiến canh đổ ra ngoài, dọc theo mặt bàn chảy xuống váy của cô.
Bạch Tín Vũ khăn giấy lau trên bàn trà đưa cho cô, nhưng An Ninh không nhận, vẫn im lặng nhìn anh, anh thiếu cô một câu trả lời hợp lý, thiếu bốn năm rồi!
Bạch Tín Vũ đi đến cạnh An Ninh, muốn dùng khăn giấy lau sạch váy cho cô.
"Đừng đụng vào tôi." An Ninh cảnh cáo.
Nhưng Bạch Tín Vũ lại không hề để ý đưa tay nắm lấy cổ tay cô, sau đó cúi đầu lau sạch váy cho cô. An Ninh giùng giằng đẩy anh ra, "Bác sĩ Bạch, tôi và anh thân quen lắm sao? Tôi đã không còn là cô bệnh nhân ngưỡng mộ anh rồi, hiện tại tôi và anh là đồng nghiệp, là bạn cùng phòng, anh hiểu không?"
"Nhanh như vậy đã muốn phân chia giới hạn với anh?" Bỗng dưng Bạch Tín Vũ buôn tay cô ra, dùng giọng dịu dàng nói với cô: "An Ninh, chuyện đều đã qua thì hãy để nó qua đi, chúng ta không nên so đo nữa được không?"
An Ninh cúi đầu không nói lời nào.
"Không cần coi anh là bác sĩ Bạch, chúng ta làm quen lại lần nữa được không?"
Giọng nói của anh mang theo chút bất đắc dĩ và cầu xin, ngữ điệu mềm nhẹ không hề giống anh chút nào.
Lúc này An Ninh mới ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau, An Ninh cảm thấy chua sót. Kỳ thật anh không có làm gì cả, người không khống chế được là cô? Bởi vì ở cùng anh, cô rất nhớ cảm giác được dựa vào gần anh, rất muốn nhưng cũng không dám, sợ bị tổn thương, cho nên mới không chịu nổi.
Cô hít sâu một hơi, sau đó nói: "Xin lỗi, đều do tôi, chúng ta ăn cơm đi."
Bây giờ Bạch Tín Vũ mới chịu quay về chỗ ngồi của mình, vẫn gắp đồ ăn cho cô, "Cá hôm nay rất tươi, em ăn nhiều một chút."
An Ninh thầm nhủ phải bình tĩnh, mọi chuyện đều đã qua, bây giờ anh là bạn cùng phòng với cô, cô không nên canh cánh trong lòng, cứ làm theo những gì anh nói đi, không cần coi anh là bác sĩ Bạch.
Vì thế An Ninh chủ động gắp một miếng cá bỏ vào chén anh. Bạch Tín Vũ nhìn cô, cười nhưng không nói gì.
Ăn một hồi, An Ninh cảm thấy nên nói chuyện gì đó, để không khí hòa hợp, cô muốn tiếp nhận sự thật này, muốn tiếp nhận anh.
"Đúng rồi, hồ sơ khi anh làm ở khoa huyết dịch còn giữ không?"
Bạch Tín Vũ ngẩng đầu nhìn cô, "Em hỏi làm gì?"
"Là như vậy, tôi muốn biết năm đó người hiến tủy cho tôi là ai." An Ninh lấy cho anh một bát canh, cười nói, "Trước kia anh ở trong khoa, nên chắc bây giờ cũng có biện pháp lấy hồ sơ đi chứ?"
Bỗng nhiên Bạch Tín Vũ không nói, chỉ lo cúi đầu ăn cơm.
An Ninh không hiểu nhìn, "Sao vậy? Anh không muốn giúp tôi sao?"
"Người hiến tặng có quyền yêu cầu bệnh viện không tiết lộ tư liệu cá nhân của họ."
An Ninh sửng sốt, lại nữa! Anh không muốn cô coi anh là bác sĩ Bạch, nhưng hiện tại không phải anh đang lấy dáng vẻ bác sĩ Bạch đối mặt với cô sao?
"Được rồi, bản thân tôi nghĩ biện pháp là được." Nếu anh không muốn nói cô cũng không miễn cưỡng, ăn cơm xong lại tiếp tục ôn bài vậy.
Giọng nói Bạch Tín Vũ bỗng nhiên trở nên rất lạnh lùng, "Sao em lại cố chấp như vậy, đối phương cố ý giấu diếm thân phận vì muốn tránh những phiền toái không cần thiết, sao em lại chứ chuyên quyền độc đoán, làm sự việc phức tạp hơn thôi?"
An Ninh khó tin nhìn anh, cô không có ý định làm khó anh, sao anh lại dùng giọng điệu đó nói với cô? Giọng nói của cô cũng không tốt, "Tôi chỉ muốn gặp mặt nói cám ơn thôi, anh có cần phản ứng mạnh như vậy không? Bác sĩ Bạch!"
"Nếu đã giấu tên hiến tặng, chắc chắn đối phương không cần sự cảm ơn của em."
An Ninh đứng lên, "Mắc mớ gì đến anh? Tôi mốn cảm ơn ai, đối phương có cần hay không thì liên quan gì đến anh? Bác sĩ Bạch, có vẻ anh quan tâm nhiều chuyện quá rồi đó."
Bạch Tín Vũ cũng đứng lên, "Sao lại không liên quan tới anh? Được, nếu em cố chấp như vậy, ngày mai anh sẽ báo với phòng hồ sơ, phải giữ kín thông tin của người hiến tặng một cách nghiêm ngặt."
An Ninh tức giận đến nỗi hai vai đều run, cô cảm thấy không có cách nào khai thông được người này, đây là hậu quả của việc cô buông lỏng phòng bị muốn tiếp nhận anh!
"Em đi đâu đấy?"
"Không liên quan đến anh!"
Vì thế bữa cơm của hai người tan rã trong bầu không khí không vui.
Sau khi An Ninh đi Bạch Tín Vũ vẫn ngồi im tại chỗ, một mình ngẩn người đối mặt với bàn thức ăn. Anh lấy di động bấm một dãy số quen thuộc, "Lâm, ở đâu đấy?"
Lúc này Khai Dương đang cuồng hoan cùng bạn bè ở KTV (quán karaoke) "Cậu nói gì? Chờ một chút, ở đây ồn quá, mình không nghe được." Lâm Khai Dương ra khỏi phòng, tìm chỗ yên tĩnh, mới bắt đầu trêu đùa: "Không phải hôm nay cậu cố ý không đi sao? Bây giờ không chịu hưởng thụ cho tốt đi còn phiền mình."
"Có tiện ra ngoài không?"
Lâm Khai Dương nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia không kiêu ngạo tự tin giống bình thường, nghe qua giống như đang bị thương? Liền hỏi dò: "Ra ngoài làm gì?"
"Đi uống rượu."
"..." Lâm Khai Dương im lặng một lúc, "Cậu sao vậy?"
Bạch Tín Vũ cười cười cố ra vẻ thoải mái, "Nếu cậu không tiện thì mình sẽ đến bệnh viện, muốn tìm chút việc để làm."
"Được, đi đâu nói đi."
"Quán bar đường số 7."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Khai Dương áy náy nói với mọi người, "Xin lỗi, mình có việc phải đi trước, lần sau gặp lại."
Mọi người không chịu buông tha, "Này Lâm già, sao cậu có thể như vậy chứ? Hôm nay mọi người vì nể mặt cậu mới ra ngoài, cậu lại vứt bọn mình ở đây chạy đi."
Lâm Khai Dương cầm lấy chai rượu trên bàn, ngẩng đầu tự uống, "Mình tự chịu phạt..."
Khi Lâm Khai Dương tới quán bar Bạch Tín Vũ đã bắt đầu uống, trên thực tế người kia không phải đang "uống", mà liều mạng trút rượu chính mình.
"Nhóc con cậu điên rồi hả? Sao vậy?" Lâm Khai Dương quát lớn giằng lấy chai rượu trong tay anh.
Bỗng nhiên anh nằn nằm úp sấp trên quầy bar, tự lẩm bẩm nói: "Hôm nay mình không muốn một mình vượt qua ngày giỗ trong vòng năm năm."
Lâm Khai Dương ngẩn ra, "Cậu..." Thở dài, an ủi: "Được rồi, hiện tại cậu không có một mình, nếu khổ sở như vậy đừng nghĩ nữa, cần gì tự làm khổ mình."
"Mình cũng không muốn suy nghĩ, cậu có biết mình đnag cố gắng không nghĩ nữa. Mình chỉ muốn cùng cô ấy ăn cơm, chỉ muốn sống cùng cô ấy, chỉ muốn..." Anh dùng tay nắm lấy tóc của mình, sau đó liều mạng "Trút" rượu.
"Đừng uống nhiều như vậy, sáng mai cậu còn phải trực ban đó, có nghe thấy không!" Lâm Khai Dương đưa tay lấy chai rượu trong tay anh, nhưng làm thế nào cũng không lấy được.
Lúc này di động của Bạch Tín Vũ vang lên, Lâm Khai Dương vội vàng lấy ra, "Điện thoại của cậu!" Nhân cơ hội liền đoạt lấy chai rượu trong tay anh.
Bạch Tín Vũ nhấn nút nghe, một giọng nữ liền vang lên, "Anh đang ở đâu? Tôi tìm hoài không thấy anh, thôi, tôi biết tôi không có quyền hỏi đến chuyện riêng của anh. Tôi gọi cho anh chỉ vì muốn nói với anh..." Hình như cô còn có chút không quen, im lặng một lúc, mới nói: "Ngủ ngon."

Đi nhanh : /63 GO
Like ủng hộ :
Chương 15: Ngủ chung
Trong quán bar ánh đèn màu cam thần bí, ca sĩ hát bài tình ca bi thương.
Bạch Tín Vũ vẫn giữ điện thoại bên tai thật lâu. Sau đó bỗng nhiên bám vào quầy ba đứng lên, nói với Lâm Khai Dương: "Mình phải về rồi."
"Bây giờ?" Lâm Khai Dương không thể theo kịp suy nghĩ của anh, tửu lượng của vị bác sĩ Bạch này chẳng ra sao, hiện tại cần phải vịn quầy ba mới có thể đứng vững, nhưng vẻ mặt lại tỉnh táo như ngày thường.
"Đúng, ngay bây giờ." Bạch Tín Vũ đã bắt đầu đi ra ngoài rồi.
"Cậu vừa nói không muốn một mình mà? Sao lại đổi ý?" Lâm Khai Dương cầm áo khoác, đi theo, "Bạch Tín Vũ, cuối cùng cậu đnag nghĩ gì vậy?"
Bạch Tín Vũ liền giật mình, sau đó cười nhẹ nói: "Muốn cô ấy."
Cho nên Lâm Khai Dương không hỏi nữa, cho rằng Bạch Tín Vũ chỉ đang nhớ đến người em trai đã chết, "Được rồi, cậu có lái xe không? Để mình đưa cậu về."
"Được."
Hai người một trước một sau đi tới bãi đậu xe, Lâm Khai Dương vứt Bạch Tín Vũ vào ghế sau, lái xe đến thẳng nhà của anh. Đến nhà trọ, Lâm Khai Dương rất tự nhiên đỡ Bạch Tín Vũ xuống xe, sau đó chuẩn bị đưa người lên lầu.
Nhưng Bạch Tín Vũ đứng lại không đi, "Lâm, cậu trước đi, mình sẽ tự lên."
"Tiểu tử cậu là đồ không có lương tâm, mình đang cuồng hoan với bạn ở KTV vì một cuộc điện thoại của cậu mà đến quán bar đường số 7, ngồi chưa nóng chỗ cậu lại bảo đi về. Hiện tại đã đưa cậu về rồi cậu cũng không thể mời mình lên nhà uống chai bia sao?" Lâm Khai Dương nghiêng người dựa vào xe, nhất định không chịu bỏ qua cho anh.
Bạch Tín Vũ nghe vậy cười một tiếng, "Không phải là không muốn mời, nhưng... Không tiện."
"Không tiện? Cũng không phải mình chư từng đến nhà cậu, đồ cá nhân cũng dùng qua rồi." Lâm Khai Dương cười cười, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một tia sáng, kinh ngạc nhìn anh, "Đừng nói là cậu giấu gì đó ở trong nhà mà không dám để người khác nhìn thấy chứ?"
Bạch Tín Vũ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, trầm tư nói: "Cũng 12 giờ rồi, chắc cô ấy đã ngủ."
Đầu tiên Lâm Khai Dương sợ run một hồi lâu, sau đó cả kinh nói: "Cậu giấu phụ nữ ở nhà? Trời, Bạch Tín Vũ cậu đang đùa với mình sao?"
...
An Ninh vẫn chưa ngủ, sau khi Bạch Tín Vũ ra ngoài, cô mới đi ra dọn bàn ăn, rửa chén, lau dọn phòng bếp. Nhớ đến điều 11 trong hợp đồng trước khi ngủ phải chúc ngủ ngon, nhưng anh chưa về nhà sao cô nói đây. Định không nói nhưng lại không chịu được lại gọi cho anh. Lúc ấy tâm tình như thế nào đây? Vì thực hiện hợp đồng hay muôn biết anh có tốt không? Chính cô cũng không rõ.
Nằm trên giường gần một giờ, vẫn không ngủ được, cô rất ít khi mất ngủ, điều này làm cho An Ninh hơi nôn nóng.
Bỗng nhiên phòng khách truyền đến tiếng mở cửa, ban đêm yên tĩnh nên tiếng động vang lên rất rõ, An Ninh lắng tai lắng nghe, sau đó là tiếng chìa khóa đặt lên bàn trà. Sau đó nữa... Một tiếng vang thật lớn, là âm thanh của một vật gì đó bị rơi xuống đất. Lại nghe thêm một lúc nữa, không thấy cửa phòng đối diện mở ra, cũng không có tiếng bước chân, mọi thứ đều dừng lại sau khi vật kia rơi xuống, tất cả đều yên tĩnh như lúc đầu.
An Ninh lạnh cả sống lưng, không phải là... Cô lập tức mở chăn ra xuống giường, đi đến phòng khách.
Một mảnh đen nhánh, ngay cả đèn cũng không mở. Cô tính đi đến cửa mở đèn, chân lại va vào một cái gì đó.
Khi bật đèn lên chỉ thấy Bạch Tín Vũ gục trên mặt đất không nhúc nhích. Lòng của cô liền nhói đau, sắc mặt cũng trắng bệch, ngồi xỗm xuống bên cạnh anh xem mạch đập và hô hấp của anh, sau đó dùng tay banh mắt anh ra kiểm tra con ngươi. Cuối cùng nghiêng người áp tai lên lồng ngực anh, nghe nhịp tim của anh.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Bạch Tín Vũ vươn tay ôm lấy cổ cô, bắt cô duy trì tư thế này.
"Anh uống rượu hả?" Sau khi kiểm tra An Ninh phát hiện cơ thể anh không có gì khác thường, cũng không bị thương, nhưng trên người anh có mùi rượu.
"Ừ." Anh trả lời, giọng nói nghe có vẻ lười biếng.
An Ninh cố gắng tránh thoát khỏi cánh tay của anh, "Anh buông tôi ra đi, tôi đỡ anh dậy."
Bạch Tín Vũ nghe lời nới lỏng tay, An Ninh bất đắc dĩ thở dài, sau đó cố gắng đỡ anh đứng lên, dìu anh về phòng. Đang định mở cửa phòng anh, bỗng nhiên anh xoay người, An Ninh cũng phải đổi hướng đi theo, đi vào phòng ngủ của cô.
Bởi vì rèm cửa được buông xuống nên ánh trăng bị ngăn ở ngoài, trong phòng tối đen.
"Này đây là phòng của tôi, anh..." An Ninh định đi ra ngoài lại bị anh bắt lấy cổ tay, sau đó kéo lên giường. diễn đàn
"Bác sĩ Bạch, anh biết anh đang làm gì không? Anh làm ơn tỉnh táo lại có được không! Rốt cuộc Anh muốn gì đây?" An Ninh nằm ở trên giường, cả người bị anh ôm chặt, không nhúc nhích được
"Đừng sợ, anh không muốn gì cả." Hơi thở Bạch Tín Vũ mang theo mùi rượu, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, anh ôm cô từ phía sau, vùi mặt vào gáy cô.
Mặc dù An Ninh không hiểu rõ anh, nhưng rất tin tưởng nhân phẩm của anh, chẳng qua cô không thích hành động này, thậm chí có thể cảm giác được môi của anh chậm đến trên da thịt của cô. Đây đã vượt qua phạm vi cô có thể chấp nhận, nó quá thân mật.
"Bác sĩ Bạch, tôi nói lại lần nữa, mời buông tay1"
"Ngày hôm qua anh trực ban suốt 24 tiếng, buổi tối có bệnh nhân nguy cấp cấp cứu đến bốn giờ sáng. Cả ngày hôm nay đợi em dọn qua, gần ba mươi sáu tiếng anh chưa ngủ rồi." Anh dịu dàng nói: "Cho nên để anh ngủ một chút đi, một chút thôi, có được không?"
An Ninh sửng sốt nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Bác sĩ Bạch, đó là chuyện riêng của anh. Tôi đâu có không cho anh ngủ, mời anh về phòng mình mà ngủ!"
"Không phải rất muốn." Anh thản nhiên nói: "Mà hiện giờ anh không muốn ở một mình."
"Anh đừng quên, lúc ăn cơm chúng ta đã tranh cãi một lần, tại sao anh lại cảm thấy tôi không nên so đó những hiềm khích lúc trước?"
"Mấy giời rồi?"
An Ninh rất không tình nguyện nhìn đồng hồ dạ quang trên tường, buồn bực nói: "Mười hai giờ năm phút!"
"Phải rồi, đã qua 12 giờ."
"Vậy thì sao?" An Ninh rất kiên nhẫn không có ý định cho qua, cơn giận của cô còn chưa tan.
"Chúng ta đã hứa, sẽ không gây ầm ĩ vào ban đêm."
An Ninh lại cảm thấy hối hận khi ký bản hợp đồng kia, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, cho dù tôi không so đo vụ tranh cãi lúc tối, nhưng cũng không có nghĩa vụ..." Dừng một chút, không được tự nhiên nói: "Ngủ cùng anh."
"Anh biết."
Miệng thì nói biết, nhưng An Ninh cảm thấy hai tay anh xiết chặt hơn, ôm cô vào ngực, cái này gọi là biết hả? Cô bất mãn cau mày, "Bạch Tín Vũ, đừng làm tôi chán ghét anh."
Anh trầm mặc một lúc lâu, sau đó cười yếu ớt, "Dù sao cũng đã đáng ghét. Nếu không thì sao khi biết chủ nhà là anh em liền trả phòng?"
Bỗng nhiên tâm tình An Ninh trở nên phức tạp, cô không biết anh sẽ để ý những chi tiết nhỏ này, cô không đoán được tâm trạng của anh. Anh rất để ý sao?
Lúc An Ninh trầm tư, thân thể Bạch Tín Vũ di chuyển, gối đầu lên gối của An Ninh, sau đó kéo chăn đắp cho hai người, từ đầu đến cuối anh vẫn ôm cô.
"Anh..." An Ninh hơi tức giận, anh coi cô là gì? "Tôi cho anh biết! Anh đừng tưởng rằng..." diễn đàn
"An Ninh, anh cần em." Trong không gian đen tối thính giác của con người cực kỳ nhạy cảm, anh nói rất nhỏ, giọng nói lại từ tính thật sự mê hoặc lòng người. Nhất là dùng giọng nói như vậy nói ra những lời này.
An Ninh định giãy dụa nhưng không biết tại sao cô cảm thấy hôm nay Bạch Tín Vũ có gì đó khang khác, giống như anh nói... Cô cảm thấy anh rất cần mình, không biết nguyên nhân kết quả, hơn nữa ý nghĩ này lại rất hoang đường. Nhưng cô lại tin tưởng những gì anh nói..., tin rằng tối nay cô rất quan trọng. Điều này khiến cô không nỡ đẩy anh ra.
"Em thật thơm..." Bạch Tín Vũ giơ tay lên khẽ vuốt tóc của cô, động tác rất dịu dàng.
Anh Ninh đồng ý để mặc anh ôm, cô không thể tưởng tượng nổi. Hình như anh rất mệt, chỉ chốc lát thôi hơi thở mang theo mùi rượu bắt đầu đều đều, anh ngủ thiếp đi. An Ninh thử thoát khỏi vòng ôm của anh, lại phát hiện dù anh đã ngủ nhưng vẫn ôm cô rất chặt. Cô kéo một cái gối nhét vào lòng anh, thay thế vị trí của mình mới có thể thoát ra.
An Ninh lẳng lặng yên ngồi ở bên giường nhìn Bạch Tín Vũ, trước kia cảm thấy anh lạnh nhạt, không dễ ở chung, nằm mơ cũng không dám nghĩ sẽ có một ngày như vậy. Mượn ánh sáng mông lung, cô đưa tay tháo mắt kính của anh ra, để trên tủ đầu giường. Lúc này mới phát hiện lông mi anh rất dài, khi đeo kính nhìn rất lịch sự cũng rất chuyên nghiệp. Nhưng khi không đoe kính lại thấy bình dị gần gũi.
An Ninh không gây một tiếng động ra khỏi phòng, phòng cô bị chiếm, may là ghế sa lon ở phòng khách khá lớn, cô định ngủ trên đó. Mới vừa nằm xuống phát hiện hơi lạnh, nghĩ một lát, sau đó sờ soạng vào phòng của Bạch Tín Vũ, lấy gối với chăn của anh ra ngoài. Anh dùng chăn gối của cô, vậy thì cô sẽ mượn lại của anh. Dù không muốn nhưng lại không thể chịu lạnh, cô sẽ không tự mình gây sự với thân thể của mình.
Chăn mền của ah rất sạch còn vương mùi nắng, An Ninh cảm thấy anh thuộc loại người thường xuyên đen chăn mền ra phơi.
Đắp chăn của Bạch Tín Vũ, An Ninh ngủ rất nhanh, một đem không hề mộng mị.
Sáng hôm sau, cô bị đồng hồ báo thức đánh thức, khi mở mắt ra, toàn bộ cảnh tượng ngày hôm qua đều xông lên đầu. Cô lập tức ngồi dậy, nhưng phát hiện mình nằm trên giường, hơn nữa lại ở trong phòng của mình... Rõ ràng cô nhớ mình nằm ngủ trên ghế sa lon. Chẳng lẽ anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro