chương 1 (1)
Lúc Lưu Du Du gọi điện thoại đến để cầu cứu, Lâm Hiểu Vi còn đang rất hứng thú ở trong thư viện trường gặm cuốn 《Truyền Bá Học Đại Quần Chúng》.
"Hiểu Vi, hôm nay có tiết thực hành lâm sàng có thể là Thần Sát Chu dạy thế đó, bây giờ tớ còn đang ở trạm xe lửa về không kịp, cậu có thể đi thay tớ không? Lỡ như bị thầy điểm danh, biết tớ trốn tiết, môn này của tớ nhất định sẽ bị trừ điểm!" Đầu dây bên kia Lưu Du Du sốt ruột cầu cứu.
"Môn của cậu là luyện tập thực tế, nhất định là có dùng đến dao, môn khoa học xã hội của tớ làm sao có thể giả mạo được?" Lâm Hiểu Vi bất đắc dĩ giật giật khóe miệng.
"Không sao, lên lớp này chúng ta đều phải mặc đồ phẫu thuật mang khẩu trang, căn bản nhìn không thấy mặt, cậu chỉ cần đứng một bên làm bộ cho giống là được rồi." Lưu Du Du bởi vì quá sốt ruột, tốc độ nói chuyện không tự giác mà nhanh hơn.
"Nhưng mà..."
"Phòng học 302, nhớ chưa! Tớ sẽ kêu Chu Lâm ở kế bên lầu thang giúp ứng cậu." Bọn họ đều tương đối quen thân với nhau.
Âm thanh của bạn tốt có chút cả kinh, cách di động, Lâm Hiểu Vi có thể tưởng tượng ra bộ dáng của cô giờ phút này như ngồi trên chảo lửa, cô trong lòng nhịn không được mà thổ huyết, không phải chỉ lên lớp điểm danh sao, lại không bình tĩnh như vậy, sau này vào phòng phẫu thuật thì phải làm như thế nào?
Nhưng mà dựa vào duyên phận kỳ diệu của cô và Lưu Du Du từ trung học đến đại học đều học chung với nhau, sự vội vàng này cô không giúp thì kì thực không thể nào nói nổi.
Lâm Hiểu Vi đang muốn thu dọn đồ, liền cảm giác được điện thoại di động rung lên một tiếng, cô mở ra xem, là Lưu Du Du gửi tin đến ——
Sát Thần Chu đang muốn mở sổ điểm danh rồi, bạn yêu nhanh nhanh chạy đi cứu giá đi a a!
Lâm Hiểu Vi vứt đi cái xem thường, luống cuống tay chân ôm lấy sách vở, thoáng chốc từ thư viện vọt ra ngoài.
Tòa viện khoa học có cự ly cách thư viện xa nhất, Lưu Du Du thật đúng là đánh giá cao sức chân của cô mà, Lâm Hiểu Vi trên đường chạy đi như điên, đợi đến khi chạy đến phòng học nằm ở tầng trệt, cô đã thở hổn hển hết sức.
Lâm Hiểu Vi còn không kịp thở, đã bị Chu Lâm bắt đi rửa tay khử trùng thay quần áo, Lâm Hiểu Vi cảm thấy hơi nóng mãnh liệt tỏa ra khắp nơi, hô hấp không thông, cô đang muốn than phiền, Chu Lâm liền nhanh tay lấy khẩu trang ra đeo lên giúp cô.
Hai người vừa đi vào phòng học, tiếng chuông lên lớp liền vang lên.
Tổ của Lưu Du Du được phân đến giường phẫu thuật ở phía sau phòng học, Lâm Hiểu Vi khẽ ngẩng đầu nhìn xa xa về phía trước, chỉ thấy được một thân hình cao và thẳng tắp, khoảng một mét tám trở lên, hoàn toàn nhìn không rõ được hình dáng của Sát Thần Chu có danh tiếng nổi như sấm trong truyền thuyết là như thế nào.
Tiếng chuông lên lớp vang lên một tiếng, phòng học rộng lớn như vậy tức khắc lặng im như tờ, mọi người đồng loạt có bộ dáng bày thế trận chờ quân địch, đối với Lâm Hiểu Vi bình thường đều rất ồn ào, hoàn toàn không giống họ lên lớp đều ngáp ngắn ngáp dài, khiến cho người ngoài cuộc như cô không hiểu gì cũng căng thẳng lên.
"Điểm danh trước khi học."
Trước cửa phòng học truyền đến giọng nam trầm ấm, trong lòng Lâm Hiểu Vi bỗng nhiên kinh ngạc, bình thường lúc nào Lưu Du Du cũng đều nhắc tới Sát Thần rất nhiều, lại chưa từng nói với cô giọng nói của Sát Thần Chu lại dễ nghe đến như vậy.
Lâm Hiểu Vi dựng cả lỗ tai lên, mới nghe được tên của Lưu Du Du, cô nhanh chóng đáp lại một tiếng.
Mặt trời vừa mới lên đỉnh, chiếu lên cả người cô, lại vì giúp giả mạo điểm danh mà có chút chột dạ, Lâm Hiểu Vi hô hấp không thông, tỏa ra mồ hôi lạnh, cả người rất nhanh bị hạ đường huyết.
Rất nhanh đã điểm danh xong, Chu Duyệt Cảnh nói đơn giản một chút về một số vấn đề, liền làm cho mọi người động tay, lúc này phòng học vốn yên tĩnh không một tiếng động lại vang lên tiếng nói chuyện nhỏ, đa số đều là đợi luyện tập để mà chuẩn bị kiểm tra.
Lâm Hiểu Vi mất hồn, đợi đến khi các tổ viên khác đem con thỏ thí nghiệm được buột chặt hai chân lại gây mê ở trên bàn phẫu thuật, cô lúc này mới hồi phục tinh thần.
Nhìn thấy Trần Chương cầm dao phẫu thuật đặt ngay bụng con thỏ kéo dài xuống, Lâm Hiểu Vi đè thấp giọng xuống, có chút tức giận mà chỉ trích: "Các cậu cũng quá tàn nhẫn đi, như vậy được gọi là ngược đãi động vật!"
Cô lại ngẩng đầu nhìn xung quanh phòng học một vòng, trên mỗi bàn phẫu thuật đều có một con bị gây mê, tứ chi con thỏ đều bị buột chặt, bình thường loại chuyện này nghe từ miệng Lưu Du Du là một chuyện, mà cô là một học sinh ngoan tuân thủ pháp luật kỉ cương của viện văn học mà lần đầu tiên nhìn thấy, không ngất xỉu tại chỗ đã tốt lắm rồi.
"Yên tâm, con thỏ đã bị gây mê rồi, cảm thụ không đến nổi đau đớn." Trần Chương một dao rồi lại một dao, vẫn còn thời gian trả lời.
Lâm Hiểu Vi không biết mình là bởi vì quá ngột ngạt hay là như thế nào, cảm thấy có chút thiếu khí, cô nghĩ dù sao cô cũng ở phía sau phòng học, thầy cũng không nhất định là nhìn thấy, liền lén lút tháo một bên dây của khẩu trang xuống, tính hít thở vài hơi không khí mới mẻ sau đó mới mang lại.
Giây tiếp theo, con thỏ vốn là nằm trên bàn phẫu thuật không nhúc nhích lại đột nhiên co giật, Lâm Hiểu Vi đúng lúc đứng ngay vị trí gần đầu của con thỏ nhất, không hề chuẩn bị tâm lý nhìn thấy con thỏ được thực nghiệm đang ngủ say đột nhiên mở to mắt, chân con thỏ theo bản năng nhảy dựng lên, cô sợ tới mức cả kinh kêu lên: "Con thỏ cử động rồi!" Cả người cũng nhảy ra xa một mét.
"Kỹ thuật gây mê của cô hôm nay cũng quá nguy rồi!" Trần Chương cũng bị dọa, tức giận với bạn học bên cạnh mấy câu oán trách.
Vài người trong nhóm luống cuống tay chân bắt con thỏ lại, lại dùng tốc độ nhanh nhất để tiêm thuốc mê, con thỏ giãy giụa co giật lúc này mới từ từ im lặng, lại lần nữa hôn mê.
Lâm Hiểu Vi vỗ ngực, trấn an tâm can đã bị hoảng sợ nghiêm trọng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thoáng qua các bạn học ném ra ánh mắt khinh bỉ, cũng may da mặt của cô đủ dày, cô lại còn một bên khẩu trang có thể che mặt, mãi đến khi con thỏ không động đậy nữa, cô mới dám đi đến bên cạnh Trần Chương.
Cô vừa đứng lại, liền nghe thấy tiếng kêu không được tự nhiên của Trần Chương——
"Thầy Chu."
Lâm Hiểu Vi vừa phản ứng lại, liền nhìn thấy một thân hình cao lớn bên cạnh, có lẽ là do người kia lớn lên quá cao, cho dù anh ta không nói chuyện, cô cũng cảm thấy bị hơi ép trầm thấp phả vào mặt, cô thấp thỏm ho lên một tiếng, lúc sau làm ra vẻ bình tĩnh nhìn Trần Chương đang phẫu thuật trên bụng của con thỏ.
Vừa rồi chắc không trùng hợp như vậy bị Sát Thần Chu nhìn thấy chứ?
"Nguyên tắc quan trọng nhất của học Y là gì?" Lời nói này của Chu Duyệt Cảnh rất là nhẹ nhàng, hoàn toàn che giấu sự trách móc, phê bình.
"Nghiêm túc thận trọng. Thầy Chu, lần sau chúng em nhất định sẽ chú ý." Trần Chương trả lời dè dặt, bị Sát Thần nhìn chằm chằm như vậy, tay của anh ta bất giác run lên, không thể phát huy trình độ như bình thường.
Lâm Hiểu Vi cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, xem như không có chuyện gì, giả bộ chăm chú nhìn động tác của Trần Chương.
"Nếu như phẫu thuật trên giường là người bệnh thật, các em không thể có cơ hội lần thứ hai, lần sau không có việc này nữa." Chu Duyệt Cảnh nhắc nhở xong, liền xoay người bước về phía bục giảng, toàn thân dường như đều phát ra khí lạnh, không cho người khác làm phiền.
Lâm Hiểu Vi giật giật khóe miệng nhìn bóng lưng của Chu Duyệt Cảnh, nghĩ thầm Lưu Du Du miêu tả quả thực không sai, xem như không nói quá, cô vừa mới hoàn hồn, liền nghe thấy Chu Lâm thấp giọng nhắc nhở.
"Nhanh đeo khẩu trang lại đàng hoàng cho tôi!"
Nghe vậy, trong lòng Lâm Hiểu Vi có một chút hồi hộp, lập tức đeo khẩu trang lại.
Vừa mới bị con thỏ dọa như vậy, cô hoàn toàn quên mất chuyện đeo khẩu trang, Sát Thần chắc là không phát hiện đâu?
Thật không dễ dàng chịu đựng đến khi tan học, tháo bỏ trang bị rườm rà trên người, Lâm Hiểu Vi ôm lấy sách của mình, lo lắng hỏi: "Chu Lâm, vừa rồi thầy giáo dạy thay kia hẳn là sẽ không phát hiện tôi thay Lưu Du Du đến điểm danh chứ?"
"Sát Thần Chu kia nhìn cô bằng cặp mắt nảy lửa thì cũng đừng ôm hy vọng, ai bảo cô tùy tiện, xem ra Du Du chính là khó tránh khỏi rồi." Chu Lâm liếc mắt nhìn cô.
"Không đến nỗi thảm như vậy chứ?" Tâm tình của Lâm Hiểu Vi nhất thời trở nên nặng nề.
"Nén bi thương." Chu Lâm vỗ vỗ vai cô.
"Tôi phải suy nghĩ nên nói cái tin xấu này cho Du Du như thế nào..." Lâm Hiểu Vi tỏ vẻ việc trầm trọng, cô liếc mắt nhìn thang máy cách đó không xa, hỏi: "Đi thang máy đi?"
"Mới có lầu ba thôi, đi thang bộ là được rồi." Chu Lâm vẻ mặt xem thường.
"Để đó mà không dùng thì thật lãng phí." Mắt của Lâm Hiểu Vi nhìn thẳng thấy có người đã đi đến cửa thang máy, cô liền giành trước một bước vọt vào trong thang máy, lấy tay ấn phím trên cửa thang máy.
Chu Lâm vốn là muốn đi thang bộ để tập thể dục lúc này vẻ mặt bất đắc dĩ theo vào, phía sau cô liền có phát ra một tiếng kêu, "Thầy Chu."
Cái gì?
Lâm Hiểu Vi vẻ mặt mờ mịt, chỉ biết bắt chước theo kêu lên một tiếng, tiếp đó ấp úng thu tay lại, để cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
"Sách rất dày."
Trong thang máy chật nít đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp, nghe không ra là trần thuật hay là cảm thán, đại não Lâm Hiểu Vi nhất thời trống rỗng, dù sao mấy chữ Thư Phong Thượng Quần Chúng Truyền Bá Học này quả thực rất rõ ràng.
Xong rồi, vừa vặn bị nắm!
Lâm Hiểu Vi cảm giác được ánh mắt thâm sâu của đối phương, tiềm chất nô lệ trong xương cốt cô lập tức trổi dậy, không tự chủ được mà giải thích: "Thầy, đây, đây là sách ngoại khóa em mượn..."
Đinh một tiếng, thang máy đến lầu một.
Chu Duyệt Cảnh vốn muốn cất bước rời đi, nghe cô giải thích như vậy, ngược lại bồi thêm một câu, "Hứng thú còn rất rộng rãi." Anh rất có phong độ ấn phím mở cửa, để các cô đi ra trước.
Chu Lâm liếc mắt nhìn Lâm Hiểu Vi ôm sách trước ngực, ở trong lòng nhiều lần vì Lưu Du Du mặc niệm.
"Ừm." Lâm Hiểu Vi cũng không biết nên nói tiếp cái gì, hàm hồ lên tiếng, theo bản năng cười ngượng ngùng.
"Tạm biệt thầy Chu." Chu Lâm ra khỏi thang máy còn không quên nói tạm biệt với Chu Duyệt Cảnh, Lâm Hiểu Vi chỉ biết bắt chước theo lên tiếng tạm biệt.
"Đề nghị điểm tinh thần này đem cho môn chính trước."
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng của Chu Duyệt Cảnh, Lâm Hiểu Vi đi ở phía trước nhiều lần đảm chiến hạ, vẻ mặt chịu đựng gật gật đầu, lập tức cùng Chu Lâm không hẹn mà cùng bước đi nhanh hơn.
Sát thần Chu, quả nhiên danh bất hư truyền.
Tiết học này dày vò không thôi, Lâm Hiểu Vi để lại hậu quả của việc chịu sự hoảng sợ chính là buổi trưa cũng không có hứng thú ăn uống, cùng Chu Lâm đi cửa hàng mua một cây kem coi như là cơm trưa.
"Đúng rồi, bộ dạng sát thần Chu như thế nào a?" Lâm Hiểu Vi cắn một miếng kem, giọng nói không rõ hỏi.
"Một người to lớn như vậy đi đến trước mặt cô rồi, chẳng lẽ cô nhìn không thấy sao?" Chu Lâm chịu không nổi nói.
"Tôi thấy một đám các cô ở trước mặt anh ta đều là dáng vẻ sợ hãi rụt rè, tôi nào dám nhìn thẳng anh ta a!"
"Chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể lại gần." Chu Lâm nói xong, hung hăng cắn một miếng kem.
"Học sinh ở viện văn học cư nhiên lại dám ở trước mặt khoe khoang tài hoa?"
"Sát thần Chu lớn lên rất đẹp a, tôi dám đảm bảo, học trưởng khóa này của chúng ta đều không đẹp bằng anh ta, nhưng mà anh ta lại lạnh lùng như vậy, ai dám lại gần anh ta chứ? Anh ta là sinh viên của giáo sư Lí, tuổi còn trẻ đã cùng giáo sư Lí hợp tác tiến hành nghiên cứu, người này còn thường xuyên chạy đến mượn dùng phòng thí nghiệm của trường học, thỉnh thoảng giúp giáo sư Lí dạy thay. Mỗi lần chỉ muốn sát thần Chu đến dạy thay, các nữ sinh muốn sát thần Chu để ý đến mình nhiều một chút, căn bản là đem mạng vứt bỏ."
"Khoa trương như vậy sao?" Lâm Hiểu Vi nhún nhún vai vẻ mặt không tin, nhưng mà vừa nghĩ đến buổi chiều đã hẹn xong thời gian thi đấu bơi lội giữa cô và bạn cùng phòng, việc này lập tức đã bị cô vứt qua một bên.
Lâm Hiểu Vi tuy rằng đến bây giờ còn chưa biết để thở, nhưng mà việc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự cuồng nhiệt của cô đối với bơi lội, đương nhiên, có thể nhân tiện giảm cân thì càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro