Phiên ngoại: Chuyện cũ bi thảm của Vương thiếu gia.
Vương thiếu gia sắp khóc
Vương thiếu gia nghe
lão mụ khoe khoang hoa hòe
Tiêu Chiến đi mấy năm nay, Vương Nhất Bác một tuần kiểu gì cũng sẽ đến căn nhà mà hắn đã chuẩn bị đợi ở đó mấy ngày, luôn cảm thấy ngồi ngốc ở đó sẽ có thể cảm giác được sự tồn tại của Tiêu Chiến.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ về lão trạch một chuyến, lần này trở về, nghe nói lão mụ thích trồng hoa.
"Về rồi sao?" Lão mụ ăn nho, nhìn con trai có chút suy đồi của mình, từ khi Tiêu Chiến rời đi, liền biến thành bộ dạng này, Tiêu Chiến người ta thích mới là lạ, đúng là tiểu tử thúi. "Nói chuyện với con đó, không trả lời hả?"
"Về rồi!" Vương Nhất Bác đi đến tủ lạnh cầm một chai Wahaha, ngồi bên cạnh lão mụ.
"Còn muốn như vậy tới khi nào? Con xem mình một chút đi, có khác gì con gấu không!"
"Lúc nào Tiêu Chiến trở về thì lúc ấy sẽ bình thường." Vương Nhất Bác lẽ thẳng khí hùng.
Lão mụ đoạt lại chai Wahaha của hắn "Đừng uống nữa! Ba nó đâu. Ông xem bộ dáng này của con ông một chút đi, ông ấy trở về trông thấy con như thế này đoán chừng cũng không muốn đâu, phiền chết."
Nghe mẹ nói thế, Vương Nhất Bác lộp độp rơi nước mắt.
"Mẹ ơi, có phải thật sự là anh ấy không muốn con nữa không? Nhưng mà con vẫn còn muốn anh ấy… ô ô ô ô…"
"Đừng khóc! Wahaha cho con, uống đi." Lão mụ thở dài, bây giờ bà cũng không biết nên làm thế nào cho phải. "Con trai, gần đây mẹ đặc biệt thích trồng hoa."
"Thì trồng thôi."
"Đúng lúc con vừa trở về, theo mẹ ra ngoài một chuyến."
Vương Nhất Bác lau nước mắt, "Đi làm gì?"
Đảo mắt một cái đã đi vào chợ hoa, tác phong của lão mụ vô cùng oai phong.
"Con trai, con xem chậu hoa nào đẹp?"
Vương Nhất Bác một đầu sương mù, liền chọn mấy chậu, người bán hàng đem chậu hoa bọn họ chọn chồng chất vào một chỗ. Lão mụ trả hóa đơn, Vương thiếu gia đứng ở một bên, còn đắm chìm trong hiện thực lão bà rời đi không thể tự thoát ra được.
Lão mụ cười híp mắt tới, "Con trai, về nhà thôi."
"Vâng."
"Mang những chậu hoa đó đi." Lão mụ chỉ chỉ, quay người lên xe.
"Cái gì?"
"Con cho rằng con đáng ghét như thế mẹ không thể mang con ra ngoài sao?"
Vương Nhất Bác thật bất đắc dĩ, hắn bê chậu hoa cất vào sau cốp xe.
Lúc về đến nhà, lão mụ nói mệt mỏi, bảo Vương thiếu gia bê chậu hoa chuyển về sân nhà, bà muốn trồng hoa.
Vương thiếu gia bất đắc dĩ một chuyến một chuyến ôm vào trong, lão mụ cầm một cái xô nhỏ và một cái xẻng nhỏ, "Con trai, đi đào đất cho mẹ đi, mẹ muốn trồng hoa."
"Lão mụ sao mẹ không tự trồng đi?"
"Chiến Chiến nói với mẹ nó thích hoa, mẹ đều là vì con mà con trai, con nghĩ xem, nếu như nó biết con biết trồng hoa như thế…
Nghe được hai chữ Tiêu Chiến, Vương thiếu gia liền ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Thời điểm hắn một chuyến một chuyến đào đầy đất trở về, nghe thấy lão mụ nũng nịu lão ba: "Lão công, bây giờ tôi rất thích hoa đó nha, ông nói làm sao bây giờ à, hạt giống đều mua hết rồi. Lão công, ông không cảm thấy hoa nở đầy sân sẽ rất đẹp hay sao?"
Sau đó Vương thiếu gia nhìn lão ba một mặt bất đắc dĩ trồng hoa.
Mấy ngày sau, thời điểm Vương Nhất Bác lại về lão trạch, lão mụ thần thần bí bí nói muốn tặng cho Vương Nhất Bác một món quà.
"Món quà gì vậy lão mụ?"
"Súng súng súng súng súng súng!" Lão mụ ôm ra một khẩu súng nước bắn tỉa đặc biệt lớn.
Vương Nhất Bác hai mắt tỏa sáng!
"Con trai, súng nước! Mẹ đã đổ đầy nước cho con rồi, đi chơi đi, thuận tiện giúp mẹ tưới hoa. Ma ma rất thích hoa."
Về sau mỗi lần về nhà, lão mụ liền đưa cho hắn một khẩu súng nước.
Mùa xuân năm thứ hai hoa nở, lão mụ gặp người liền nói, con nhìn mẹ trồng hoa đi, mẹ rất thích hoa đó.
Hiện tại.
Vương Nhất Bác nghịch hoa, Tiêu Chiến đi tới, "En đang làm gì thế?"
"Trồng hoa đó lão bà, không phải là anh thích hoa sao?" Vương Nhất Bác nhớ về mấy chậu hoa của mẹ mình.
"Cũng bình thường thôi. Không ngờ rằng em còn rất lợi hại nha Vương thiếu gia."
Vương Nhất Bác một khắc này đột nhiên hiểu ra, hết thảy đều là âm mưu của mẹ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro