Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Vương thiếu gia uống rượu xem TV

Tiêu lão sư mỹ mạo nói chuyện với đồng nghiệp

"Ông chủ, vé máy bay là ngày mai, anh có muốn đổi chuyến bay khác không?"

"Không cần, đêm nay về nhà."

"Được."

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, lái xe về nhà lão trạch, hắn không muốn phòng đơn gối chiếc.
Lúc đến lão trạch, mọi người vừa mới cơm nước xong xuôi.

"Còn cháu thì sao?"

"Không biết cháu đến, không chuẩn bị, nhịn đói một bữa đi." Gia gia nói xong cũng cùng nãi nãi về thư phòng.

Lão ba ba ngồi ở một bên xem tivi, lão mụ mụ gọt trái cây, nhìn hắn.

"Con có nhà riêng sao không ở, suốt ngày về đây thế? Trông thấy con phiền chết đi được."

Vương Nhất Bác chỉ vừa ăn một viên ô mai, "Mẹ! Con là con trai mẹ đấy!"

"Con dâu bố đâu? Tại sao có mình con về?"

"Anh ấy đi ghi hình chương trình bên ngoài rồi…"

"Ôi nha, con không đi theo dõi hả?"

"… Mất giá a, anh ấy đi không tạm biệt con, con còn chưa tha thứ cho anh ấy, chuyện cũ con còn chưa quên đâu, nghĩ hay lắm!"

Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi, bên trong miệng nhét ba viên ô mai, phình lên.

Lão ba ba ngồi ở một bên nhớ lại lúc Tiêu Chiến rời đi năm đầu tiên, Vương Nhất Bác mỗi ngày ở nhà khóc lóc om sòm lăn lộn nói muốn Tiêu Chiến, muốn Tiêu Chiến, cả ngày chỉ muốn nói đi Thiếu Lâm Tự xuất gia, nửa đêm canh ba đột nhiên gào lên, kết quả hiện tại đắc chí thành cái dạng này.

"Con trai, cha khuyên con một câu, người ta mới trở về nên đối xử cho tốt, không thể để sự nổi tiếng biến mất được. Lại nói, trước kia không phải con luôn luôn theo đuôi người ta sao? Đi theo cũng có thể mất dấu, gan con cũng to đấy."

"Đúng a, con xem Chiến Chiến người ta làm cái gì đi, dáng dấp càng không thể chê, hiện tại còn là đại minh tinh, còn con mỗi ngày làm việc ngu ngốc, gương mặt thì lạnh lùng, còn không cao bằng người ta, lại còn đắc chí. Chính con suy nghĩ đi, con có điểm nào xứng với người ta, nếu không để ý có một ngày người ta bỏ rơi con, chúng ta cũng mặc kệ. Lại nói, đi theo lão bà làm việc thì mất giá cái gì? Cha con, gia gia con không như thế sao? Làm sao lời này vào miệng con liền thay đổi? Lão công, ông nhìn đi, đứa nhỏ này một điểm cũng không giống ông!"

"Vậy cái này phải hỏi bà, con trai tôi không giống tôi bà giải thích đi."

Nháy mắt phụ mẫu đại chiến hết sức căng thẳng, Vương Nhất Bác nhanh chóng bảo vệ đĩa trái cây.

"Tôi giải thích sao? Còn không phải là người quen của ông sao! Làm sao? Ông có ý gì?"

"Không có, tôi không có ý gì cả, lão bà, đừng nóng giận, là tôi sai." Lão ba ba vội vàng cười xin lỗi.

Lão mụ mụ hung dữ nhìn Vương Nhất Bác, "Ăn xong đĩa trái cây thì xéo đi! Trông thấy con thật bực mình, gia đình bất hòa. Mau đi theo Chiến Chiến đi làm đi!"

"Con rất bận."

"Dẹp đi dẹp đi, con không đi, mẹ sẽ đem video con khóc lăn lộn tìm Tiêu Chiến gửi cho Chiến Chiến! Cút!"

Đĩa trái cây trong tay Vương Nhất Bác bị đoạt đi, sau đó cả người lẫn chìa khoá xe đều bị ném ra ngoài.

-------------------

"Cha, mẹ."

"Con trai trở về! Làm sao gầy nhiều như vậy?" Tiêu ma ma đau lòng nhìn anh.

"Không sao. Con có việc muốn nói với hai người."

"Chuyện gì vậy con trai?"

"Con kết hôn rồi."

Không nghĩ tới hai người ngược lại là bình tĩnh.

"Lão gia gia bên Vương gia đã gọi điện thoại tới, chúng ta biết rồi." Ba ba một bên đọc báo một bên nói nói. "Kết hôn cũng tốt, hãy có một khoảng thời gian vui vẻ trong tương lai đi, ba ba có lỗi với con."

Tiêu Chiến hơi trầm mặc, "Cảm ơn cha, con về phòng nghỉ ngơi trước."

Tiêu Chiến quay người lên lầu, Tiêu ba ba đặt tờ báo xuống, thở dài, Tiêu ma ma vỗ vỗ bờ vai của ông, an ủi chồng mình.

Ba năm trước đây, công ty ở Mỹ của Tiêu gia bị chèn ép hao tổn nghiêm trọng, vì cứu vãn công ty, Tiêu ba ba yêu cầu Tiêu Chiến kết hôn với con gái của lão bản công ty tài chính. Tiêu Chiến cự tuyệt, Tiêu ba ba nổi giận, trong lúc nhất thời tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe nên vào bệnh viện nằm. Ngày thứ hai xuất viện, Tiêu Chiến bay sang Mỹ. Anh hứa với cha sẽ vực lại công ty, nhưng không lộ ra hành tung của mình cho Vương Nhất Bác biết, sợ mình phân tâm. Không ngờ tới, Tiêu Chiến chỉ dùng thời gian hai năm liền vực lại được doanh nghiệp, đồng thời mở rộng quy mô, giá trị thị trường tăng gấp đôi. Một năm nay ngoài ở nước Mỹ xử lý một chút công việc vụn vặt, anh cũng tự mở phòng làm việc cho mình, phát hành một số bài hát. Cho đến gần đây, còn mở cả concert. Tiêu ba ba tình cờ nghe được Vương thiếu gia muốn đính hôn, vội vàng thông báo cho Tiêu Chiến, lúc này anh mới trở về sau ba năm.

Tiêu ba ba nợ con trai rất nhiều, nhưng bây giờ thấy anh có thể tìm được hạnh phúc, ông cảm thấy hạnh phúc cho chính mình.

Lúc ăn cơm tối, Tiêu Chiến nói: "Con có nhà riêng rồi, về sau sẽ không thường xuyên trở về nữa."

"Ừm, hảo hảo qua."

"Cha, cha không cần cảm thấy nợ con cái gì cả. Đó là việc con phải làm."

Câu nói của Tiêu Chiến làm Tiêu ba ba rơi nước mắt.

"Con trai, cần gì, nói cho ba ba ma ma biết."

"Không có việc gì, cha mẹ, chú ý thân thể. Con đi ngủ trước, sáng mai con lên máy bay sớm đi ghi hình chương trình."

"Ừm."

Vương Nhất Bác trở lại ngôi nhà vắng vẻ, thở dài, ngồi xếp lego cũng không có ý nghĩa gì. Liền mở chai rượu ra, bắt đầu xem chương trình ca hát của Tiêu Chiến ở trên TV. Lão bà thật là đẹp mắt. Chỉ là hắn càng xem càng tức giận, trong chương trình có một người tên là A Vân Ca luôn nhìn chằm chằm Tiêu Chiến của hắn, lại còn khen người của hắn nữa, càng xem càng tức giận! Về nước lâu như vậy nhưng lại không tới tìm hắn trước, lại cùng cái người A Vân Ca kia vui vui vẻ vẻ.

Lúc này, Tiêu Chiến gọi điện thoại tới.

"Đang làm gì đấy?"

"Anh cùng A Vân Ca kia quan hệ thế nào? Anh có biết anh đã kết hôn rồi không hả?"

"Đồng nghiệp a."

"Vậy tại sao anh ta cứ nhìn anh vậy?"

"Anh đẹp mắt như vậy còn không cho người khác nhìn sao?"

"Tiêu Chiến!"

"Em nhớ anh?" Người bên kia điện thoại ngọt ngào hỏi.

"Không có."

"Xem tiết mục của anh rồi ăn giấm."

"Không có! Im lặng! Em nhắc nhở anh mà thôi."

Điện thoại của Vương Nhất Bác rung lên hai lần, "Anh gửi địa chỉ nơi anh đang ghi hình cho em, không yên lòng thì đến đây."

"Nằm mơ! Em sẽ không đi!"

"Được thôi, sao cũng được."

Đợi Tiêu Chiến nói xong, Vương Nhất Bác tức giận cúp điện thoại. Nhìn địa chỉ rồi quay lại gọi cho trợ lý, "Giúp tôi đặt một vé máy bay cho sáng mai, bây giờ tôi sẽ gửi địa chỉ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro