
Chương 34
Tiêu lão sư lên sân khấu
Vương thiếu gia nhìn
thấy bộ dáng Tiêu lão sư
Vương thiếu gia nhìn
thấy bộ dáng Tiêu lão sư
Tiêu lão sư phát biểu cảm nghĩ
Hai người ôm hôn
Thời điểm ngày hôm sau Tiêu lão sư rời giường, liền không thấy bóng dáng Vương Nhất Bác đâu, Tiêu Chiến đi kiểm tra các gian phòng một lần, đều không có, anh đột nhiên có loại cảm giác bất lực sâu sắc, giống như cảm nhận được cảm giác năm đó của Vương Nhất Bác, bởi vì từ khi trở về, đây là lần đầu tiên anh bị Vương Nhất Bác bỏ rơi.
Ânh cầm điện thoại lên, "Em đi đâu đấy?"
"Hôm nay em đi công tác," Vương Nhất Bác nghe không ra cảm xúc, "Lúc đầu muốn đưa anh đến hội trường, buổi tối về nhớ chuẩn bị báo cáo lại cho em."
"Khi nào trở về a, em không nói gì mà đi như thế sao? Ai bảo em đi?"
Vương thiếu gia cười, "Hoảng?"
"Ấu trĩ" Tiêu Chiến cúp điện thoại.
Sau đó Vương thiếu gia gửi Wechat tới: "Em đã cho sắp xếp chỗ ngồi của anh tối nay rồi, để người đã kết hôn ngồi cùng với anh, nhớ chuẩn bị báo cáo."
"Tốt." Tiêu Chiến cười, anh thích Vương Nhất Bác có sự chiếm hữu mãnh liệt và sự kiểm soát không thể giải thích được đối với mình, Tiêu Chiến cảm thấy mình có chút ác thú — — hiện tại anh rất thích bộ dáng của Vương Nhất Bác đối với mình lo được lo mất như thế này, mặc dù mình đau lòng, cả thân thể cũng đau.
Quả nhiên, buổi tối bên cạnh mình vốn là nam diễn viên lần trước giờ đổi thành diễn viên Tiêu Chiến (萧战), bằng hữu của anh, cũng là nhân vật chính trong bức ảnh của tỷ tỷ giành được giải thưởng.
Vừa ngồi vững vàng, điện thoại nhận được tin nhắn, "Bên cạnh là ai?"
"Tiêu Chiến."
"Kết hôn chưa?"
"Tác phẩm tỷ tỷ đoạt giải chính là hai bọn họ có được không!"
"Đừng nói chuyện."
"Anh đang nhớ em."
Khi tỷ tỷ lên nhận thưởng của tác phẩm, từ Tiêu Chiến và Vương Diệc Bạc làm khách mời lên trao giải, Tiêu lão sư ở dưới sân khấu nhìn thấy đột nhiên rất ngưỡng mộ — — nghe nói tiểu Vương tổng này vì Tiêu Chiến mà theo đuổi ngành giải trí, hai người cho nhau thành tựu, bây giờ sóng vai làm vương. Anh đột nhiên hơi nhớ Vương thiếu gia với nụ cười khốc khốc kia, nếu hắn có thể đến cũng thật tốt.
"Đang làm gì đấy?" Tiêu lão sư cúi đầu gửi tin nhắn.
"Vội vàng yêu anh."
"Nhàm chán." Tiêu lão sư nhẹ cười nhợt nhạt.
"Một năm trước, một người mới xuất thế ngang trời, trở thành ca sĩ có bài hát bán chạy nhất qua bài hát《Em là mặt trời là ngôi sao là mặt trăng là bầu trời》
Anh ấy không chỉ có tài hoa hơn người, cuộc sống càng là muôn màu muôn vẻ — — xuất thân là nhà thiết kế, điều hành một doanh nghiệp, bây giờ là theo đuổi âm nhạc, gần đây còn có một thân phận khác nữa — — đó là cùng với người yêu đã yêu nhau nhiều năm tu thành chính quả, mà cậu ấy có tướng mạo rất xuất chúng, tiếp theo, chúng tôi xin mời ca sĩ Tiêu Chiến lên sân khấu nhận giải — —"Đệ nhất mỹ nhân khu vực Châu Á - Thái Bình Dương."
Tiêu lão sư nghe thấy tên mình được xướng lên được còn sững sờ một chút, đây là cái giải kỳ quái gì vậy?
Ống kính lia đến anh, Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười, đứng dậy lên sân khấu.
Thời điểm anh lên sân khấu, người chủ trì tiếp tục giới thiệu chương trình, "Xin mời tổng giám đốc đồng thời là một trong những nhà tài trợ của sự kiện lần này và cũng là người yêu của Tiêu lão sư — — Vương tổng Vương Nhất Bác lên trao giải."
Tiêu Chiến sững sờ, thuận theo người dẫn chương trình nhìn lại, Vương thiếu gia ăn mặc một thân quý khí, mặt lạnh đi về phía anh.
Anh cúi đầu cười.
Vương Nhất Bác nhận cúp, thời điểm muốn đưa cho anh tiếng vỗ tay liền vang lên, cúp biến thành một bó hoa hồng, những người đang có mặt ở đây đều kinh ngạc thốt lên, Tiêu Chiến sửng sốt, cười định nhận lấy. Nhưng Vương thiếu gia lại lấy ra một chiếc khăn tay từ túi áo của mình phủ lên đóa hoa hồng, sau đó búng tay một cái nói, "Mở ra." Hắn nhíu nhíu mày với Tiêu lão sư, Tiêu Chiến một mặt không thể tưởng tượng nổi hất chiếc khăn lụa lên, liền bay ra rất nhiều bươm bướm, anh vô cùng ngạc nhiên nhìn, Vương thiếu gia lại đánh búng tay, những con bươm bướm muốn chạy trốn lên trời liền nháy mắt hóa thành lá vàng rơi xuống, hắn ở trong cơn mưa hoàng kim này cầm một chiếc nhẫn, quỳ một chân xuống đất, "Tiêu Chiến, gả cho em!"
Tất cả mọi người ở đây thậm chí còn chưa kịp phản ứng của ảo thuật vừa rồi, thì đã nghe thấy ngữ khí của Vương thiếu gia mang một chút bá đạo và mệnh lệnh: "Trả lời đi?"
Mọi người vỡ òa bộc phát ra tiếng vỗ tay, người xem trong lúc xem trực tiếp trong lúc nhất thời làm nổ tung máy chủ, tất cả đều đang kinh ngạc với màn cầu hôn này.
"Được!"
Lại là một trận hoan hô nhảy cẫng mãnh liệt khác.
Vương Nhất Bác trước hàng vạn ánh mắt nhìn trừng trừng của công chúng đeo chiếc mới đặt trước vào ngón tay vô danh của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cười cươid đỡ hắn đứng lên, Vương thiếu gia vụng trộm ghé vào tai anh nói: "Đây mới gọi là công khai." Sau đó từ phía sau Tiêu Chiến lại lấy ra một chiếc cúp đưa cho anh.
Sau khi hội trường an ổn trở lại, người dẫn chương trình hỏi: "Tiêu lão sư, nhận được giải thưởng này cảm giác thế nào?"
Tiêu Chiến nhìn chiếc cúp trong tay, cùng chiếc nhẫn trên tay, còn có người ở bên cạnh mình, cười hạnh phúc.
"Có lẽ, là tôi chưa bao giờ nhận được chiếc cúp nào hạnh phúc hơn thế này đi." Sau đó anh nhìn về phía Vương Nhất Bác, trong mắt giống như là có một bầu trời sao lộng lẫy.
"Vương tổng, ngài có thể cho chúng tôi biết ngài đang nghĩ gì không? Theo tôi được biết , hai người đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi. Vì sao hôm nay còn muốn đến nơi này cầu hôn long trọng như thế?"
Vương Nhất Bác cười, "Lĩnh chứng lĩnh vội vàng, chưa kịp cầu hôn, tôi thì không kịp chờ đợi — —" Hắn ôn nhu nhìn về phía Tiêu Chiến, "Tôi đáp ứng anh ấy nói muốn công khai, cho nên ở trước mặt mọi người trịnh trọng cầu cưới," Hắn kéo tay Tiêu Chiến qua, "Lần này, xem còn người nào nghi ngờ gì không? Người của tôi."
Phía dưói một trận thét đến chói tai.
Hotsearch Weibo bạo năm cái:
#Tiêu Chiến người đẹp số 1 Châu Á - Thái Bình Dương
#Vương Nhất Bác cầu hôn Tiêu Chiến
#Vương Nhất Bác ảo thuật
#Tiêu Chiến Vương Nhất Bác công khai
#Vương Nhất Bác soái
Tiêu Chiến trong sự reo hò của mọi người mà long trọng hôn hắn. Hai người nhìn vào mắt nhau, ngàn vạn người đang hoan hô cái gì, đều thờ ơ, thế giới hỗn loạn nhao nhao ồn ào náo động này, chỉ còn lại lẫn nhau:
"Anh yêu em."
"Em cũng thế."
Bọn họ nhẹ giọng nói nhỏ, ở sân khấu lần đầu tiên công khai bí mật kể tình yêu ra đến tận cùng.
Sau đó Tiêu Chiến hát bài hát trở nên nổi tiếng kia, đó là bài hát anh đã sáng tác cho Vương Nhất Bác:
Anh nghĩ anh đã làm em thất vọng
Nhưng anh hứa sẽ đền bù cho em
Nếu như ý chí của anh kiên cường, đợi những ngày này qua đi anh sẽ mỉm cười trở về tìm em
Có người nói anh tàn nhẫn
Nhưng không ai biết cảm giác của anh về em
Tình yêu của anh chỉ có mình em
Anh muốn làm bầu trời của em
Em là mặt trời là ngôi sao là mặt trăng là bầu trời
Anh biết em sẽ không lùi bước
Cho nên anh yêu cầu em phải tin tưởng anh
Chờ mấy ngày này qua đi anh sẽ đi theo sát từng bước em đi, anh sẽ làm em không thể thoát ra
Em là cảm giác nội tại trong anh
Anh biết em sẽ không kháng cự
Anh cũng sẽ không lùi bước
Em là bầu trời của anh
Anh là mặt trời là ngôi sao là mặt trăng là bầu trời
…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro