Chương 31
Vương thiếu gia chơi game
Vương thiếu gia người nuôi ong
Vương thiếu gia gọi video
Tiêu lão sư không vui
Tiêu lão sư xoay người rời đi.
Khi mua đồ xong về nhà, Vương thiếu gia đang chơi game.
Nghe động tĩnh ở cửa, Vương thiếu gia vội vàng chạy tới cầm đồ, "Anh mua hoa hồng làm gì vậy?" Hắn cầm túi đồ Tiêu Chiến mua sắm túi trong tay hỏi.
Tiêu Chiến cười cười, "Thích."
Vương Nhất Bác đắc ý cười, "Em biết rồi."
"Đi mua thức ăn sao không đợi em về?"
"Không phải em đang bận sao?" Tiêu lão sư âm dương quái khí nói.
Vương thiếu gia chỉ lo cầm đồ đi phân loại, căn bản không nghe ra,"Đúng đúng đúng, là rất bận."
Tiêu lão sư mặt lạnh ôm hoa đi tìm cái bình rỗng cắm vào, thay quần áo đi nấu ăn.
Vương thiếu gia tiếp tục đi chơi game.
"Bảo bảo, qua đây hỗ trợ."
"Em chơi xong ván này sẽ đến." Vương thiếu gia cũng không quay đầu lại, chuyên chú tập trung vào máy chơi game.
Tiêu lão sư đập dưa leo, trước nay chưa từng dữ dội như thế, giống như là muốn đập dưa leo thành bùn. Vương Nhất Bác nghe âm thanh càng ngày càng lớn, tưởng rằng mình chọc tới Tiêu Chiến, vội vàng buông máy chơi game xuống chạy vào phòng bếp, hỗ trợ rửa rau, cười tủm tỉm hỏi, "Sao thế?"
"Hôm nay ở công ty thế nào?"
Vương Nhất Bác không biết nghĩ đến cái gì, cười, "Rất tốt."
"Rất tốt là tốt bao nhiêu?"
"Chính là tốt thôi, cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, vậy anh ở nhà đã làm những gì? Sao lại không gọi điện thoại cho em?"
"Đi ngủ."
Vương Nhất Bác chọc chọc vào eo Tiêu Chiến, "Vì chuẩn bị cho đêm nay sao?"
"Anh già rồi, không chịu được giày vò, vẫn là trẻ tuổi tốt hơn, em nói đúng hay không a bảo bảo."
"Em cũng không cảm thấy anh già mà, dù già em cũng thích."
Tiêu Chiến không nói lời nào, tiếp tục đập dưa leo.
"Dưa leo đập hôm nay có phải là hơi nát không Tiêu lão sư."
"Già rồi, răng lợi không tốt." Tiêu Chiến đổ giấm, không chút tình cảm nào nói.
Vương Nhất Bác rốt cục phát giác được cái gì đó không ổn "Sao hôm nay anh luôn nói về tuổi tác thế? Có phải là fan hâm mộ của em nói anh không? Nhưng em không có chê anh già mà."
"Fan hâm mộ của em?" Tiêu Chiến nghi ngờ nói.
"Đúng a, fan hâm mộ trên Weibo đó, hôm nay em thấy bọn họ nói là anh là trâu già gặm cỏ non, không cần để ý, em còn muốn mời anh ăn em nữa chứ là."
"Nghé con cũng thích ăn cỏ non, em nói có đúng không bảo bảo."
"Ừm, đều thích ăn."
Tiêu Chiến im lặng, tiếp tục nấu cơm, Vương Nhất Bác nói cái gì anh cũng gật gật đầu, hoặc là ừm vài tiếng.
Lúc ăn cơm cũng rất trầm mặc, nếm qua liền đi tắm rửa nói mình mệt mỏi.
Vương Nhất Bác theo sát phía sau, lúc hắn tắm rửa xong đi ra, Tiêu Chiến nhìn điện thoại di động, nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một chút. Hắn nằm xuống, vỗ vỗ Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một chút, trước kia nhìn thấy tóc hắn còn ướt, kiểu gì Tiêu Chiến cũng sẽ ôn nhu giúp hắn sấy khô.
Vương thiếu gia ôm chầm anh, nhỏ giọng kêu, "Lão bà?"
"Làm sao?"
Vương Nhất Bác lại gần hôn anh.
Thế nhưng Tiêu lão sư ngậm chặt miệng, cuối cùng Vương thiếu gia cũng chỉ là lướt qua liền thôi.
"Hôm nay sao thế?" Vương thiếu gia nghi ngờ hỏi.
Tiêu lão sư đột nhiên ôm cổ hắn, dạng chân ở trên người hắn cúi xuống hôn hắn mãnh liệt, đồng thời cảm thấy có thứ gì nhanh chóng trướng lớn nóng bỏng đỉnh lấy mình. Anh ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, buông miệng ra, nằm vào trong ngực hắn cùng hắn kín kẽ, hôn tai của hắn, nhẹ nhàng hỏi hắn, "Vương Nhất Bác, có muốn không?"
Vương thiếu gia bị trêu ghẹo mà hăng say, lỗ tai đỏ bừng, đại thủ nâng Tiêu Chiến lên, vuốt ve, gật gật đầu.
Tay của Tiêu lão sư vuốt ve một chút một chút lấy lưng của Vương thiếu gia, khớp xương rõ ràng, Vương thiếu gia giống như là mèo con được sờ đến thoải mái, thỏa mãn mà cười cười, hưởng thụ vuốt ve của người yêu dành cho mình.
Tiêu Chiến tiếp tục hôn hắn, thuận theo cần cổ hôn xuống, hôm nay không biết làm sao, phá lệ dùng sức, thậm chí lúc mút vào Vương thiếu gia cảm thấy có chút đau đau.
Vương thiếu gia bàn tay thò vào quần áo của anh, tham lam vuốt ve.
Khi Tiêu Chiến đòi hỏi hầu kết của hắn, hắn đặt Tiêu Chiến ở dưới thân, chế trụ cổ tay của anh, "Hôm nay có chút kích thích nha lão bà."
Tiêu Chiến ở dưới người hắn ngọt ngào cười, "Hôm nay tới đây thôi ."
"Vậy còn em?" Vương thiếu gia cứng đến lợi hại, nghĩ đến muốn anh.
"Anh mệt lắm."
"Em muốn."
"Anh bảo hôm nay không thể." Tiêu Chiến một mực cự tuyệt.
Vương thiếu gia nhìn bộ dáng khác thường của Tiêu lão sư, "Anh mang thai?"
"Em có độc sao?" Tiêu Chiến trừng mắt liếc hắn một cái, "Anh chính là không muốn. Sợ em mệt mỏi a Vương thiếu gia, ở công ty nỗ lực làm việc như thế, về nhà còn phải làm việc, quá vất vả rồi, em còn trẻ chịu làm sao?" Tiêu lão sư trong giọng nói tràn đầy ủy khuất. Thế nhưng Vương thiếu gia bị dục vọng làm đầu óc choáng váng, vẫn như cũ không nghe ra.
Vương thiếu gia bất chấp tất cả muốn hôn xuống, Tiêu Chiến quay đầu đi, "Anh không muốn Vương Nhất Bác, em có nghe rõ hay không hả? Nếu không anh ra phòng khách."
Vương Nhất Bác thấy bộ dạng anh thấy chết không sờn, đành phải đứng dậy, tự mình đi giải quyết.
Thời điểm trở về Tiêu Chiến đã ngủ, hắn nhẹ nhàng nằm ở bên cạnh anh, ôm lấy anh kéo vào trong ngực. Cũng không biết có phải cố ý hay không, Tiêu Chiến luồn chân mình vào giữa chân Vương thiếu gia, cuộn chân lên, nhẹ nhàng ma sát, Vương thiếu gia vừa mới giải quyết xong lại cảm thấy mình nhanh chóng phồng lớn, khó chịu muốn chết, nhưng nhìn Tiêu lão sư đang ngủ giống như là cả người lẫn vật đều vô hại, hắn đành phải nhẫn nại. Sau đó ôm Tiêu lão sư vào trong ngực, hai người gắt gao kề nhau. Hắn càng khó chịu, lại không có cách nào, đã nói là mỗi ngày, hiện tại lại náo lên khó chịu, hôm nay cái này là thế nào?
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Tiêu Chiến rời khỏi giường, lại kéo Vương Nhất Bác dậy, vẫn như cũ ngồi một băng ghế nhỏ ngoan ngoãn trông coi, Vương thiếu gia nhẹ nhàng ngủ gật, Tiêu lão sư cầm quần áo qua trực tiếp ném vào mặt hắn, "Nhanh thay đi!"
Vương thiếu gia nhìn liền biết đây là quần áo nuôi ong hôm qua mình muốn, "Sao lại mặc cái này?"
"Bộ khác giặt rồi."
Vương thiếu gia thoáng nhìn qua phòng treo đồ của có rất nhiều bộ quần áo khác nhau của mình và Tiêu lão sư, trên mặt ủy khuất biểu lộ, "Sao vậy?"
"Anh cần hoa! Hôm nay em không đưa cho anh thì cũng không cần trở về."
Vương thiếu gia cười ôm lấy anh, "Anh nhìn em cười giống đóa hoa không?"
Tiêu lão sư bị hắn chọc cười, "Em nhanh lên!"
Trong thời gian làm việc, Tiêu lão sư và hắn nhắn tin trước kia mấy giây đã trả lời, kết quả hôm nay Vương Nhất Bác vậy mà rất lâu mới trả lời, trả lời cũng rất qua loa "Đang bận."
Lúc tan tầm Tiêu Chiến nhận điện thoại của hắn, nói muốn ở với bằng hữu một lúc, tối nay mới về nhà, "Anh ăn cơm trước đi."
Tiêu Chiến làm rớt điện thoại.
Buổi tối Vương Nhất Bác trở về nhà, cầm một bó hoa hướng dương.
"Anh muốn hoa hồng." Tiêu Chiến nhìn thấy nói.
"Hôm qua không phải anh mua rồi sao, mua giống nhau rất lãng phí."
Tiêu lão sư bị lý do của hắn thuyết phục không cách nào cãi lại.
Đương nhiên Vương thiếu gia lại thêm một đêm khó chịu.
Vào đêm thứ ba, Tiêu lão sư quét dọn vệ sinh, lại phát hiện Vương thiếu gia một mình trộm trộm trốn ở thư phòng gọi video cùng với người khác video, cười một cái đến là ngọt, "Là thế này phải không?"
"Ừm." Video bên kia truyền đên một thanh âm dễ nghe của một thiếu niên.
Tiêu lão sư cố ý mở cửa, Vương thiếu gia một mặt bối rối, đem đồ vật trong tay giấu vào túi, vội vàng tắt video.
Nhưng vẫn bị Tiêu lão sư nhìn thấy, người trong video kia là thiếu niên hoa hồng ngày ấy.
"Em không cảm thấy em nên giải thích một chút sao?"
"Tiêu lão sư vào phòng không gõ cửa sao?" Vương thiếu gia giống như một tên trộm.
"A, cái này hình như là nhà anh mà Vương thiếu gia."
"Cạn lời!"
"Em đang làm gì?"
"Nói chuyện phiếm video với bạn bè."
"Thế còn anh?"
"Không phải anh đang bận sao?"
"Vậy em không thể giúp anh sao?" Tiêu Chiến nói, "Anh rất vui vẻ nếu em giúp anh."
"Em đang bận."
"A, được. Vương Nhất Bác, em bận rộn." Tiêu Chiến quay người ra ngoài.
Vương thiếu gia tiếp theo lại gọi lại, thiếu niên hoa hồng hỏi: "Sao thế?"
"Lão bà tôi đột nhiên đi vào."
"Không phát hiện ra chứ?"
"Không có không có, tôi tay mắt lanh lẹ, giấu được rồi." Vương thiếu gia một mặt đắc ý.
"Vậy là tốt rồi, xem ra không thể trong nhà."
"Đúng thế, vậy ngày mai chúng ta đi ra bên ngoài."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro