Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

Tiêu lão sư nhìn Vương thiếu gia
rất được sủng ái trong bữa tối

Vương thiếu gia ăn no mây mẩy

Tiêu ma ma nhìn mắt của Vương thiếu gia đỏ ngầu, Tiêu Chiến còn ở bên cạnh mang theo ý cười, vô cùng đau lòng, "Ai u ma ma ngoan ngoãn nha, có phải là nó hay lại bắt nạt con đúng không?" Tiêu ma ma chỉ vào Tiêu Chiến, còn trừng mắt liếc anh một cái.

Vương Nhất Bác sữa phiêu gật đầu.

Tiêu ma ma dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn anh, "Tiêu Chiến, tí nữa con rửa bát đi! Ở đây đều bắt nạt con trai nhỏ của mẹ, về nhà còn vậy phải không?"

Vương Nhất Bác nghe thấy có người bảo kê mình, gấp gáp vội vàng gật đầu, "Chính là như vậy chính là như vậy!" Hoàn toàn không để ý Tiêu Chiến đang tàng đao trong mắt.

Tiêu mụ mụ giống như trộm chó xoa xoa mái tóc của Vương Nhất Bác, "Bảo bảo à, ma ma mới đổi ga giường cho phòng của con đó, buổi tối đừng rời đi, buổi tối làm cho con món mì con thích nhất có được không?"

Vương Nhất Bác ngọt ngào mà cười cười, chỉ muốn gật đầu.

Tiêu Chiến rốt cục chịu không được, đặt đôi trong tay xuống, cười, nâng ánh ánh mắt quyến rũ nhìn hắn: "Vương Nhất Bác, muốn ở lại sao?"

Vương thiếu gia nhìn ma ma, gật gật đầu.

"Vậy được rồi, em cứ ở thôi, ở đây mỗi ngày đi!" Tiêu Chiến bắt đầu hung lên", "Thích ở bao lâu ở bấy lâu!"

Sau đó nhìn về phía con mèo đang trong phòng khách kia, "Mẹ, tí nữa con sẽ mang nó đi, con trai mèo của hai người cho con, còn con trai nhỏ của cha mẹ trả lại cho hai người."

Vương Nhất Bác nhìn bộ dáng của Tiêu Chiến, chém đinh chặt sắt cùng Tiêu ma ma nói: "Ma ma, con không thể ở đây được, còn rất nhiều công việc con phải làm vào buổi tối đó mẹ."

"Tại sao luôn là con làm vậy bảo bảo?" Ma ma hỏi.

Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác xấu xa cười: "Anh ấy không thể làm được, chỉ con mới có thể làm, đó là công việc mà con phải làm mỗi ngày."

Ma ma chỉ có thể mang theo cảnh cáo nhìn về phía Tiêu Chiến, "Con không được ỷ vào con lớn mà bắt nạt nó được."

"Không phải đâu mẹ, những công việc đó anh ấy thật sự không thể làm được đâu." Vương Nhất Bác nói.

"A a, ai, già rồi, mặc kệ chuyện của hai đứa, tùy hai đứa vậy," Tiếp theo nhìn về phía Tiêu ba ba, hô lớn: "Lão công! Bảo ông mang nước trái cây vào ông mang vào chưa?"

Tiêu Chiến đau lòng, "Mẹ, mẹ không thể dịu dàng với cha con một chút sao?"

"Chồng mẹ!"

Tiêu Chiến nói qua loa, "Được được được…"

Lúc ăn cơm, Tiêu ba ba và Tiêu mụ mụ không ngừng gắp thức ăn cho Vương thiếu gia, mở miệng một tiếng bảo bảo, con trai ngoan, sợi tóc nhỏ của Vương thiếu gia quả thực muốn vểnh trên trời đi, mặt mũi tràn đầy đều là không hổ là ta. Một khi xoay người cảm giác như làm chủ nhân.

Ăn cơm xong, lúc Tiêu Chiến bị mẹ mình vừa đe dọa vừa dụ dỗ đi rửa bát, anh chọc chọc Vương Nhất Bác, "Mau đến giúp đỡ."

"Chiến Chiến, con có thể nhẹ nhàng với bảo bảo một chút hay không?" Ma ma đau lòng nhìn về phía Vương thiếu gia ôm bát đi theo sau.

Tiêu Chiến cười, "Mẹ ơi, đây là chồng con!"

Hai người cùng nhau rửa bát, Tiêu Chiến hỏi: "Nhà chúng ta còn có cái cần làm sao? Nhà vệ sinh anh đều quét dọn nha. Lau sàn anh cũng giúp em rồi nha."

"Anh!" Vương thiếu gia rửa xong cái đĩa nói.

"Cái gì?"

"Làm anh!"

Tiêu Chiến nghe xong, đỏ thấu mặt, nghẹn cười liếc qua Vương Nhất Bác chững chạc đàng hoàng, "Em có biết xấu hổ hay không! Em đúng là làm từ màu vàng."

"Vậy anh không phải thích Hải Miên Bảo Bảo sao?"

Tiêu Chiến không còn lời nào để nói, cúi đầu cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro