Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Vương thiếu gia ôm mèo

Tiêu lão sư vừa đau lòng vừa buồn cười

"Mỗi ngày đều nhớ anh à?" Thanh âm của Tiêu lão sư có chút nghẹn ngào.

Vương thiếu gia không nói lời nào, đặt nốt đồ xuống quay đầu cười nói: "Mẹ làm nấu ăn rất ngon, đương nhiên mỗi ngày đều nhớ rồi."

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn hắn, "Vương Nhất Bác, sao em không thể thẳng thắn một chút chứ?" Anh lại đưa cho Vương Nhất Bác một hộp quà, "Thừa nhận mỗi ngày nhớ anh rất khó sao? Em nói anh sẽ vui vẻ."

Vương Nhất Bác nhận lấy, "Không phải mỗi ngày, mà là lúc nào cũng nhớ."

Tiêu Chiến rốt cuộc không kiềm chế nổi, ôm lấy hắn. "Anh còn tưởng rằng chỉ có mình anh."

"Vậy sao anh lại đi tiêu sái như vậy?"

"Khônh phải em còn định đính hôn sao?"

"Em không đính hôn thì anh có trở về không?"

Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, "Em cố ý?"

"Tính cũng không tính, nếu anh không trở lại, tìm nữ nhân xinh đẹp sống cùng cũng ổn." Ngữ khí của hắn có chút ủy khuất.

"Lừa đảo!"

"Học theo anh!"

"Ưu điểm của anh sao không thấy em học theo nhỉ?"

Vương Nhất Bác câu lấy khóe miệng, "Trêu hoa ghẹo nguyệt hay là đi thẳng một mạch?"

Tiêu Chiến nhắm mắt lại hôn lên, nhẹ nói: "Là vô tư kính dâng với em, vô hạn ỷ lại, dục cầu bất mãn."

"Chiến Chiến" Tiêu ma ma gọi, "Mau ra nấu cơm!"

Hai người tranh thủ thời gian tách ra, mười ngón còn đan xen, Tiêu Chiến vẫn chưa thỏa mãn nắm ngón tay cái của Vương Nhất Bác, còn mập mờ cười với hắn cười, nhìn chằm chằm vào hắn, "Biết rồi, ma ma." Sau đó xoay người đi ra ngoài, để lại Vương Nhất Bác dư vị vô tận. Sau đó một mình yên lặng dọn xong đồ, ra tựa ở khung cửa phòng bếp nhìn chằm chằm bóng lưng bận rộn của Tiêu Chiến.

"Bảo bảo à, đừng nhìn nó, tới bồi bồi ba ba ma ma nói chuyện." Tiêu ma ma bê hoa quả ra gọi hắn. Tiêu ma ma nhìn Vương thiếu gia giống như chó giữ nhà nhìn chòng chọc con trai mình, "Tiêu Chiến, bảo bảo cún con không chịu đi!" Tiêu ma ma khuyên, "Người đều là của con, còn nhìn chằm chằm, cũng không sợ nhìn phiền sao."

Vương Nhất Bác ngây ngốc cười hô hô, nhỏ giọng lầm bầm, "Chính là nhìn không phiền."

Tiêu Chiến mặc tạp dề, vòng eo thon thả, bận rộn hết chỗ này đến chỗ khác, Vương thiếu gia cảm thấy rất hạnh phúc.

Bộ dáng thiên tiên trưởng thành, người ngoài nghĩ anh không dính khói lửa trần gian, chỉ có Vương Nhất Bác biết vợ của mình ấm áp dịu dàng như thế nào. Mặc dù mình cũng rất tài giỏi.

Tiêu Chiến nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, thịt rán nổ xốp giòn, quay đầu cười nhìn về phía Vương Nhất Bác, "Nghe lời, đi bồi bồi cha mẹ đi."

Vương Nhất Bác mới lưu luyến không rời cùng Tiêu ma ma đi ra phòng khách.

Tiêu ba ba ngồi ở một bên ôm một con mèo béo mập, vẫy tay với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác ngồi ở bên cạnh, con mèo yên lặng trong ngực Tiêu ba ba, "Ba ba, con mèo này nuôi lúc nào thế?"

"Sau khi Chiến Chiến trở về, tiểu nhi tử của chúng ta liền không tới nữa, ngay cả đại nhi tử cũng bị tiểu nhi tử cưới đi rồi," Tiêu ba ba sờ con mèo, "Thế nên chỉ có thể nuôi nhi tử mèo con thôi."

Vương Nhất Bác nhìn bộ dáng có chút ăn giấm của Tiêu ba ba, ôm lấy mèo, "Lại đây, tao ôm một cái."

Tiêu ba ba thỏa mãn ngồi ở trên ghế sofa, nhìn hắn, "Nhất Bác nha, có chuyện ba ba muốn xin lỗi với con, thật xin lỗi con."

Vương thiếu gia rất có hứng thú trêu đùa với mèo, con mèo này rất béo, lại ngoan ngoãn so với Kiên Quả đáng yêu hơn mấy lần, nghe được câu này sững sờ, "Ba ba, ba ba đang nói gì vậy? Con xứng đáng gì mà xin lỗi."

"Ba ba không biết Chiến Chiến có nói cho con không… liên quan tới việc nó đi ba năm kia."

Vương Nhất Bác dừng động tác vuốt ve mèo trong tay, trong phòng bếp truyền đến tiếng xào rau, hắn nhìn về phía Tiêu ba ba, "Con không hỏi."

"Ài, đứa nhỏ này, chỉ sợ con hỏi nó cũng nhất định không nói thật. Nói đến đều là ba ba không tốt, ba năm trước đây vận hành công ty xảy ra vấn đề, vì ba ba muốn để cho tài vốn quay vòng, bảo nó liên hôn, nó liền cự tuyệt. Ba ba tức giận mà vội vàng nhập viện. Ba ba biết hai đứa có tình, nghĩ đến việc quên đi, chỉ cần nó hạnh phúc là được, không nghĩ tới ngày hôm sau nó liền bay đến trụ sợ để trọng chỉnh lại công ty, còn không cho ba ba nói cho con biết. Sợ mình phân tâm, cũng sợ con lo lắng." Tiêu ba ba áy náy nhìn hắn, "Ba năm nay, nó ở nước Mỹ làm việc không biết ngày đêm, mà con ở bên này mong mà không được, ba ba… ba ba nhìn ở trong mắt, đau nhức ở trong lòng, ba ba có lỗi với hai đứa... mặc dù rất quá đáng, nhưng nếu có thể, hãy đối xử với nó một chút nhé, nó thật sự rất yêu con."

Con mèo trên tay cảm thấy có thứ gì đó nhỏ giọt trên đầu mình và ngước lên nhìn kêu "Meo—" lên một tiếng, Vương thiếu gia khóc, "Ba ba, con biết rồi." Hắn ôm lấy con mèo vào trong ngực, "Ba ba yên tâm, con sẽ hảo hảo đợi anh ấy, sẽ không để cho anh chịu ủy khuất. Ba ba cũng không cần cảm thấy có lỗi đâu."

Đột nhiên chân tướng, không phải chấn động cỡ nào. Ba năm này Vương Nhất Bác từng có rất nhiều suy đoán, hắn thậm chí nghĩ tới khả năng Tiêu Chiến bị bệnh nan y nên một mình cô độc đi trị liệu, chân tướng như thế này ngược lại khiến an lòng đi không ít, không bị bệnh là được. Lúc trước Tiêu Chiến đi thẳng một mạch, mình ngay từ đầu đã phẫn nộ, nghĩ đến lúc anh trở lại, nhất định phải nổi trận lôi đình; về sau liền nghĩ, trở về là tốt rồi, chỉ cần anh cho mình một lý do hợp lý, hai người vẫn là giống như trước kia liền tha thứ cho anh; nhưng về sau, hắn chỉ muốn anh trở về, hắn có thể cái gì cũng không hỏi, chỉ cần anh có thể trở về; cuối cùng, hắn chỉ nghĩ anh có thể chăm sóc tốt cho mình thì mình cũng tốt.

Hắn tưởng tượng vô số lần cảnh tượng hai người gặp nhau, hắn cũng thật sự muốn nghĩ tới chuyện xuất gia, sau đến báo thù giống như việc công bố đính hôn, ba năm, bặt vô âm tín. Hắn thật sự không có cách nào, hắn không biết tiếp theo phải nên làm gì.

Ở lễ đính hôn nhìn thấy anh trong một khắc này, tất cả ủy khuất trong ba năm bùng lên, hắn tuyệt đối sẽ cam đoan quân lệnh trạng* sẽ không giận dỗi cũng không quản sự. May mắn thay. May mắn thay, chỉ có ba năm.

(*Quân lệnh trạng [军令状]: liên quan đến hành quân tác chiến, viết giấy cam đoan sau khi nhận quân lệnh, nếu như không thể hoàn thành nhiệm vụ, sẽ chịu trừng phạt theo quân pháp. Mục đích là để tăng cường ý thức trách nhiệm của tướng chỉ huy, bảo đảm chiến đấu thắng lợi. Đây là truyền thống của TQ)

"Tới dùng cơm đi!" Tiêu Chiến bưng đĩa ra phòng ăn, "Vương Nhất Bác, buông mèo xuống, đi rửa tay đi, qua đây giúp anh."

Thời điểm Tiêu Chiến bưng đĩa từ phòng bếp ra, Vương Nhất Bác đã rửa tay sạch sẽ đi vào, anh ngẩng đầu nhìn hắn, "Cha nói gì vậy?" Đem đĩa nhét vào trong tay Vương Nhất Bác, đau lòng dùng lòng bàn tay lau vệt nước mắt trên mặt Vương Nhất Bác, "Đã kết hôn rồi còn hơi một tí là khóc, em muốn anh làm gì đây?"

"Cay."

"Cái gì?"

"Tiêu Chiến, anh có độc đi! Tay anh làm sao cay như vậy?" Vương Nhất Bác khóc càng lợi hại hơn, chớp mắt né tránh.

Tiêu Chiến mới lấy lại tinh thần, vừa mới cắt ớt xong còn chưa rửa tay, "Bảo bối, bảo bảo, thật xin lỗi mà... ai u..." Anh lấy đĩa trong tay Vương thiếu gia, vội vàng đặt xuống kéo hắn đi rửa tay.

Thời điểm Vương Nhất Bác ngồi xuống, cả khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt bị cay không thoải mái, còn chảy nước mắt, Tiêu Chiến đau lòng nhưng lại buồn cười, che miệng cười nhìn hắn. Vương Nhất Bác vừa tức vừa buồn bực, len lén nguýt anh một cái, thừa dịp cha mẹ đi rửa tay, đánh Tiêu Chiến, "Anh còn cười?"

"Em đánh anh?"

"Đánh đó chính là đánh anh đó! Anh muốn em cay chết sao? Anh muốn tái giá?"

Tiêu lão sư nghe được bĩu môi, "Vậy em đánh đi, đánh chết anh thì càng tốt, anh là thấy em muốn có vợ lẽ rồi đó đúng không Vương Nhất Bác."

Vương thiếu gia lau nước mắt, "Thật sự cạn lời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro