Chương 24 (H)
Hơi nước mờ mịt, Vương thiếu gia lờ mờ nhìn thấy thân hình mảnh khảnh trong căn phòng.
"Anh Chiến?"
Tiêu Chiến đột nhiên lo lắng, hai người đã không thẳng thắn gặp mặt nhau, mình rõ ràng đã khóa cửa rồi mà. Hắn cứ như vậy tiến đến, khiến Tiêu Chiến không có chút phòng bị cũng không có chút chuẩn bị nào, thậm chí có chút đường hoàng.
"Nhất Bác? Sao em lại vào đây?" Tiêu Chiến vặn nhỏ nước lại để nghe rõ hơn.
"Khăn tắm rơi bên ngoài."
"À, em cứ đặt ở đấy rồi ra ngoài trước đi, đợi anh một chút, anh sắp xong rồi." Nói xong Tiêu Chiến lại vặn nước lớn hơn, dùng loại phương thức này ám chỉ để Vương thiếu gia ra ngoài. Nước tắm từ vòi hoa sen mở ra dữ dội, Tiêu lão sư bị nước dội đột nhiên không mở mắt ra được, xung quanh đều là hơi nước và tiếng nước, anh cũng không được nghe được thanh âm. Vừa mới không ăn bao nhiều, giờ còn đang vì chuyện kế tiếp mà lo lắng, lại ở trong phòng tắm bị hơi nước chưng cho mơ mơ màng màng, nước chảy từ trên xuống dưới, anh lại có chút không chịu được, đột nhiên đầu váng mắt hoa, trong lúc hoảng hốt, cửa cách ngăn bị đẩy ra, hơi nước giải phóng, không khí mới mẻ lưu động, khiến anh hô hấp thông thuận hơn, thấy rõ người tới lập tức buông lỏng dựa vào trong ngực hắn.
Vương thiếu gia trùm khắn tắm cho anh, đưa tay tắt chốt mở, tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên im bặt, chỉ còn tiếng hít thở của hai người cùng tiếng hơi nước ngưng kết thành thủy châu từ trần nhà rơi xuống mặt đất.
"Không phải anh bảo em ra ngoài sao?" Tiêu lão sư sắc mặt ửng hồng, nũng nịu mà hỏi.
"Không đợi được," Vương thiếu gia cầm một góc khăn tắm tinh tế giúp anh lau nước đọng trên mặt, "Sao vậy? Tiêu lão sư xấu hổ à?"
Tiêu Chiến nắm thật chặt nửa cổ áo tắm của Vương Nhất Bác, núp ở trong ngực hắn, "Ừm… anh cứ như vậy mà để trần..."
"Như thế này vừa đúng lúc, đỡ em lại phải cởi xuống, phiền phức."
Người trong ngực cắn cắn môi, nhịn một chút vẫn là nói: "Em là người sao, em…"
"Tỉnh táo rồi?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Tiêu Chiến gật gật đầu, cầm khăn tắm cản chính mình, đưa lưng về phía Vương Nhất Bác đi ra phía ngoài, "Em đi lên giường trước đi, anh sấy tóc cái đã."
Vương Nhất Bác ba chân bốn cẳng đưa tay kéo tay Tiêu Chiến, một tay khác từ phía sau vòng đến bụng dưới của anh, hai người dính chặt vào nhau cách một cái khăn tắm và một cái áo choàng tắm "Em nói rồi, em không đợi được."
Vương thiếu gia khí tức phả ra sau tai Tiêu lão sư làm anh tê tê dại dại, anh xoay người, "Vậy cũng được, bây giờ luôn đi." Sau đó thả tay đang giữ khăn tắm ra, ôm lấy mặt Vương Nhất Bác hôn lên, nhìn có chút không thông minh, lại có chút vụng về đưa lưỡi xâm nhập vào trong khoang miệng Vương thiếu gia, thử dây dưa đầu lưỡi cùng hắn, bàn tay to lớn của Vương thiếu gia thuận theo vòng eo tinh tế của anh cách khăn tắm trượt xuống dưới, một chút nặng một chút nhẹ không đồng nhất xoa bờ mông Tiêu lão sư. Khiến hô hấp Tiêu lão sư hỗn loạn. Vương thiếu gia ôm anh, từng bước ép sát, vây Tiêu lão sư tại chân tường, trên gạch men sứ đều là hơi nước nhưng vẫn lạnh buốt như cũ, hắn đệm tay ở sau đầu Tiêu Chiến, rất có xâm lược cùng dã tính mút môi Tiêu lão sư, Tiêu Chiến có chút đứng không vững, cả người ôm lấy hắn treo ở trong ngực hắn. Sau khi thích ứng tiết tấu của anh bạn nhỏ, anh bắt đầu không đứng yên, trượt bàn tay có chút lạnh buốt vào vùng ngực lộ ra của Vương thiếu gia, nút thắt phía trước áo tắm vốn là đã lỏng lẻo kết hợp với động tác của hai người đã mở ra, mà khăn tắm trên người của anh cũng bị Vương thiếu gia một phen kéo xuống. Trên gạch men sứ lạnh buốt, trên người Vương thiếu gia một thân lửa nóng, Tiêu lão sư theo bản năng ôm lấy hắn, hai người ôm hôn rất lâu rất lâu, sau khi tách ra, áp đầu vào nhau thở hổn hển.
Tiêu Chiến đẩy hắn ra, lại lần nữa đẩy Vương thiếu gia vào tường, nhẹ nhàng tinh mịn hôn cổ của hắn, chôn vào trong cổ hắn, hai người gắt gao gắn khít, kín kẽ. Giống như giở trò xấu, đột xuất liếm lấy hầu kết gợi cảm của Vương thiếu gia còn nhẹ nhàng cắn một chút, sau đó lại dùng đôi môi mềm mại hôn hôn, tựa như đang trấn án, sau khi ngước mắt nhìn Vương thiếu gia bị tình dục bài bố thở gấp, anh chỉ cảm thấy cái kia đang chỗng đỡ ở giữa chân mình lại cứng rắn thêm mấy phần.
Hai người mặt mũi tràn đầy ửng hồng, Tiêu Chiến thuận xuống phía dưới hôn, chậm rãi ngồi xổm xuống, Vương thiếu gia kéo anh lại, "Đừng, đi trên giường."
"Anh không sao… Nhất Bác." Bàn tay nhỏ của Tiêu lão nắm lấy Vương thiếu gia, cứng rắn đến doạ người.
"Chiến ca, còn nhiều thời gian, không sao đâu."
Hai người trần trụi đi vào trên giường, bên ngoài trời đã tối, phòng ngủ được thắp sáng bằng đèn đặt dưới đất, càng thêm mập mờ ái muội, Vương thiếu gia ép Tiêu lão sư ở dưới thân mình, ở phía trước ngực anh gặm cắn có chút kịch liệt, một tay hướng xuống phía dưới tìm kiếm, nắm giữ lấy nơi đó của Tiêu lão sư đã sớm đứng lên, khuấy động có tiết tấu, chưa trải qua chuyện này Tiêu lão sư mười phần mẫn cảm, dưới sự đối xử như vậy chỉ còn biết thở gấp, rất nhanh liền làm đầy ra tay Vương thiếu gia.
Anh có chút xin lỗi, "Nhất Bác, xin lỗi…"
"Đừng nói xin lỗi."
Tiêu Chiến đỏ mặt, khẽ nhếch miệng, nước đọng ở trên người còn chưa khô, hai người vừa mới hoạt động lại ra một tầng mồ hôi mỏng trên người, gợi cảm mê người.
Vương thiếu gia thậm chí trông càng khó nhịn hơn, đem người dưới thân đệm eo lên, dùng ngón tay lấy một ít dầu bôi trơn chậm rãi cẩn thận khuếch trương, Tiêu lão sư nhẹ nhàng thở gấp, đợi một ngón tay tiến vào, có chút đau đớn cùng dị vật làm cho nước mắt của anh chảy dài xuống má.
"Đau không?" Vương thiếu gia nhìn bộ dáng của anh, đau lòng mà hỏi.
Amh lắc đầu, "Tiếp tục đi." Sau đó một tay khác chậm rãi sờ vật kia của Vương thiếu gia, hắn rõ ràng đã trướng đến khó chịu, nhưng vẫn rất kiên nhẫn chờ Tiêu Chiến thích ứng, sau khi ba ngón tay tiến vào, Tiêu lão ái muội đến cực điểm mà nói: "Vào đi."
"Có thể chứ?"
"Ừm…"
Vương thiếu gia rút ngón tay ra, nhìn hậu huyệt dưới thân người vừa mới khuếch trương xong, vịn phân thân của mình chậm rãi tiến vào.
Không giống như các ngón tay, cái này của Vương thiếu gia rất lớn, khiến Tiêu lão sư có chút không chịu được, kêu lên đau đớn, "Đau quá…"
"Anh Chiến, có đau không? Không làm nữa, hôm nay không làm nữa." Vương thiếu gia đau lòng không chịu được, hắn không nỡ để cho người mình yêu nhất vì chính mình chịu khổ, không chịu đựng được nữa, sau đó liền muốn rút ra.
"Tiếp tục đi, anh không sao, cứ tiến vào đi." Nói xong Tiêu lão sư cong eo, một đôi chân dài vắt ngang eo của Vương thiếu gia, động tác của Vương thiếu gia càng nhẹ hơn, nhưng người dưới thân vẫn là đau đến khó nhịn, vì không muốn hắn lo lắng, gắt gao mà cắn lấy môi dưới. Vương thiếu gia đau lòng nhíu mày nhìn người dưới thân bởi vì đau đớn mà mũi chun lại, đỏ cả vành mắt. Đều là bởi vì chính mình. Thời điểm đi vào được một nửa, giống như Tiêu lão sư thích ứng được kích thước này, biểu cảm thư giãn một chút, Vương thiếu gia đã không làm thì thôi, mà đã làm thì làm đến cùng, động thân một cái hoàn toàn đi vào.
"Đều vào hết rồi?" Thanh âm của Tiêu lão sư bởi vì đau đớn có chút run run.
"Ừm. Còn đau lắm không?"
"Vẫn được, có thể chịu được, em di chuyện đi."
Vương Nhất Bác lắc đầu, "Anh chịu được không?"
"Em đã vào hết rồi, chẳng lẽ cứ để như vậy sao? Một lát nữa sẽ tốt lên thôi."
Vương thiếu gia bắt đầu chậm rãi luật động, "Đau không?"
Tiêu lão sư nắm ga trải giường, lắc đầu, "Không đau." Sau đó cười cười, "Em đừng khóc mà Nhất Bác, anh nguyện ý, em nói gì anh cũng có thể tiếp nhận, bây giờ anh rất vui vẻ, cũng rất hạnh phúc, một chút cũng không thấy đau."
Nghe được cổ vũ, mà lại bị chặt chẽ tham lam bao vây lấy, cũng làm cho Vương thiếu gia cực kỳ thoải mái, biên độ của động tác bắt đầu tăng lên, trên đầu mũi toát ra mồ hôi, hai tay của hắn chống ở hai bên Tiêu lão sư, nhìn chằm chằm vào anh.
Sau khi thích ứng, theo hắn tiến vào rút ra, cũng bắt đầu trở nên phấn khởi, cảm giác khó chịu biến mất thay vào đó chính là một loại sảng khoái và dễ chịu. Một cái động thân của Vương thiếu gia đột nhiên đụng phải một nơi nào đó, Tiêu lão sư nước mắt trào ra, há hốc mồm, đồng tử phóng đại, giống như là thất thần, nửa ngày mới kịp phản ứng, "Lão công… thật thoải mái nha."
Nghe nói như thế, Vương thiếu gia liền vịn eo của anh càng ra sức ra ra vào vào, cố ý hướng đến điểm mẫn cảm vừa mới đụng phải, vách trong co vào, Vương thiếu gia bị kẹp đến dễ chịu, từ trong cổ họng gầm nhẹ, mà Tiêu lão sư cũng bị đỉnh không kiểm soát được rên rỉ.
Hai người càng ngày càng ăn ý, Vương thiếu gia tăng tốc độ cùng cường độ, thịt mềm bị kéo ra, rồi lại thụt vào, hai người trước nay chưa từng có thoải mái như vậy, cùng vui sướng tràn trề, Vương thiếu gia ôm anh, rốt cục gầm lên một tiếng đau đớn bắn ra. Hai người như cá bị vứt lên bờ, thở hổn hển. Vương thiếu gia rút ra, Tiêu lão sư xoay người ôm lấy hắn, "Nhất Bác, em thật lợi hại."
Vương thiếu gia cười xấu xa, "Tiếp tục."
Tiêu lão sư bị hắn làm thực tế là có chút không chịu được, nháy mắt thừa dịp hắn rút ra, đứng dậy muốn bò đi, liền bị Vương thiếu gia bắt lấy cổ chân, vừa mới bị cắm vào hậu huyệt còn đang thu hợp, giống như là đang dụ hoặc Vương thiếu gia. Hắn đỡ lấy eo của anh, động thân lần nữa, Vương Nhất Bác mới nếm thử trái cấm không hề biết điểm dừng Tiêu lão sư khóc như mưa, "Vương Nhất Bác, em còn là người sao!"
Sau khi kết thúc, toàn thân Tiêu lão sư bừa bộn một mảnh, cửa huyệt sưng đỏ lầy lội, Vương thiếu gia ôm anh, nhẹ giọng gọi anh đi rửa sạch một chút, có lẽ là quá mệt mỏi, lông mi của Tiêu lão sư còn mang theo nước mắt, núp ở trong ngực Vương thiếu gia ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro