Chương 10
Tiêu lão sư uy hiếp tiểu thiếu gia
Vương thiếu gia ủy khuất không thể nói lời nào
Lúc ra cửa vừa vặn đụng phải tiền bối vừa ghi hình xong, Vương Nhất Bác thấy A Vân Ca, vội vàng nắm tay Tiêu Chiến, mười đầu ngón tay nắm chặt. Tiêu Chiến sững sờ một giây, ngẩng đầu nhìn theo hướng Vương Nhất Bác, cũng nhìn thấy A Vân Ca.
Liền kéo Vương Nhất Bác đi về phía đó.
"Yo, Chiến Chiến, còn chưa đi à?"
Tiêu Chiến ngọt ngào mà cười cười, " Chuẩn bị đi. Na tỷ."
"Vị này là?" Na Anh chỉ vào Vương Nhất Bác, cười cười đụng Tiêu Chiến: "Tiểu lão công của cậu à?"
Tiêu Chiến cười: "Giới thiệu cho hai người một chút, lão công của em Vương Nhất Bác! Tuổi trẻ tài cao." Sau đó ngọt ngào nhìn về phía hắn.
Hoàng tử cũng phối hợp cười cười.
Na Anh vỗ vỗ Vương Nhất Bác "Tiểu hỏa tử ăn nhiều một chút a! Cậu như thế này làm thế nào bảo vệ Chiến Chiến được?"
Vương Nhất Bác bị vỗ có chút buồn bực, nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến một mặt bất đắc dĩ, liền nhịn xuống.
"Đúng vậy a, nhìn tuổi còn nhỏ, hẳn là vẫn có thể lớn." A Vân Ca cũng bổ đao.
Tiêu Chiến cười, "Em ấy so với em nhỏ hơn, có lẽ là sáu tuổi đi. Đặc biệt đặc biệt tốt, như thế này cũng rất tốt, em ấy vẫn có thể bảo vệ em được. Đúng không, Nhất Bác?"
Vương Nhất Bác một mặt lãnh khốc gật gật đầu.
"Vậy bọn em đi trước. Na tỷ, A Vân Ca, tạm biệt!"
"Tạm biệt."
Đi ra ngoài chưa được mấy bước, Vương Nhất Bác liền buông lỏng tay ra, nhét vào trong túi đi lên phía trước.
Tiêu Chiến cất bước theo sau, "Làm sao thế?"
"Năm đó anh bỏ đi có phải là cũng cảm thấy em không bảo vệ được anh không? Cảm thấy em còn nhỏ?" Mũi Vương Nhất Bác có chút đỏ, cảm thấy ủy khuất rồi.
"Làm sao lại thế?" Tiêu Chiến kéo của hắn, "Anh vẫn luôn muốn ỷ vào em mà."
"Vậy vì sao anh không nói liền bỏ đi như vậy?"
"Thế em muốn biết không?"
"Không muốn!" Vương Nhất Bác hất tay Tiêu Chiến ra đi lên phía trước.
Tiêu Chiến giữ chặt hắn, "Trước đó có phải anh có nói qua là nếu em muốn hỏi anh lúc nào thì sẽ nói cho em biết đúng không, em không hỏi giờ còn náo cái gì?"
"Em không muốn hỏi."
"Vậy sau này cũng không cần hỏi nữa! Anh đã trở về rồi, ba năm qua anh cũng luôn nhớ em, anh cũng thống khổ. Bởi vì ba năm nay em lúc nào cũng muốn khó chịu sao? Có phải em muốn vì chuyện đã qua mà trì hoãn tương lai không?"
"Gì vậy? Tiêu lão sư, anh tung tích không rõ ba năm, bây giờ mới ba ngày liền không chịu được? Tôi đã nói rồi cuộc hôn nhân này là giả, tôi không yêu anh. Tôi hỏi anh có đau khổ không?"
Tiêu Chiến nhìn vào đôi mắt Vương Nhất Bác, "Vậy còn em có đau khổ không?"
"Anh đau khổ tôi sẽ vui vẻ."
"Vương Nhất Bác, là anh nợ em. Anh cũng yêu em, nhưng nếu em cứ tiếp tục như thế này, anh cũng sẽ khổ sở, anh có thể đi lần thứ nhất thì có thể đi lần thứ hai, hơn nữa lần này anh cam đoan em tuyệt đối không thể tìm được anh, em có muốn thử một chút không?"
"Anh uy hiếp tôi?"
"Đúng, chính là uy hiếp."
"Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe anh, anh bảo tôi thử tôi liền thử sao? Tôi không thử đấy!"
Hai người không nói tiếp nữa, lên máy bay Tiêu Chiến ngủ ngay bên cạnh Vương Nhất Bác. Ngủ say sưa tựa vào vai hắn, Vương Nhất Bác cực kỳ ủy khuất.
Bị bỏ rơi ba năm, còn không cho mình tức giận, vừa rồi lại đi lấy mấy lời này đến uy hiếp mình, hắn là Vương Nhất Bác, hắn đường đường là Vương thiếu gia, dựa vào cái gì mà phải chịu cái ủy khuất này? Nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiên vừa mới ngủ say, chỗ môi dưới bị mình cắn nát đã đang kết vảy, về sau phải nhẹ một chút, nhưng vẫn còn muốn cắn.
Chờ lúc hạ cánh, bả vai của Vương thiếu gia đều cứng ngắc hết cả.
"Tiêu lão sư, ngủ có ngon không?"
"Bả vai còn tốt chứ?"
"Không tốt!"
"Nói thật như thế, sau khi uy hiếp quả nhiên có tiến bộ." Tiêu Chiến cười tủm tỉm. 'Xem ra em ấy vẫn là thích ăn đòn!' Sau đó liền đứng dậy cất bước đi, trên đường đi đều không để ý tới Vương Nhất Bác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro