Em Gái Heo Làm Nũng
Link: https://archiveofourown.org/works/23117404
------------------------------------
Quy trình liên hoan cơ bản ở đại học là ăn cơm, ca hát, uống rượu. Mà kết quả cuối cùng nhất định sẽ thúc đẩy hảo cảm cho một đôi nam nữ nào đó. Chỉ có như vậy mới khiến cuộc sống sinh hoạt nhàm chán đến phát hoảng của các sinh viên tìm được cảm giác thành tựu. Tiêu Tán vừa mới lên đại học đã ngoài ý muốn bị một học tỷ tương đối quen thân lôi kéo vào đài phát thanh. Từ đó mở ra một cuộc sống "Quan lại" không có mấy tác dụng nhưng lại không thể không ứng phó.
Sau khi khai giảng ba tháng, các câu lạc bộ đều bắt đầu phát triển quan hệ hữu nghị. Trong đó, đứng đầu là đài phát thanh với số lượng nam nữ mất cân đối nhất. Các trưởng câu lạc bộ quyết định góp tiền bao trọn một đêm tại một quán bar bên ngoài trường học. Tiêu Tán không tình không nguyện kéo Vương Nhất Bác theo, đứng dưới cuối hàng. Bộ dạng hiếm thấy treo ở trên người bạn trai, bĩu môi không vui.
"Nếu em thật sự không muốn đi vậy chúng ta lấy cớ chuồn ra ngoài thuê phòng là được. Làm sao lại không vui vẻ như vậy?"
Vương Nhất Bác lật tay nhéo nhéo thịt mềm trên bụng của bé heo, thành công chọc cười người nọ.
"Nhiều người nhòm ngó bạn trai của em như vậy. Em làm sao có thể vui vẻ được a?"
Từ lúc Vương Nhất Bác biểu diễn tiết mục vũ đạo ở buổi chào mừng tân sinh viên thì danh tiếng của hắn lập tức bùng nổ. Rất nhiều oanh oanh yến yến đều nhắm vào hắn. Tuy rằng hai người họ không phải cố ý giấu diếm quan hệ yêu đương gì, nhưng đặc biệt công khai thì cũng chưa có. Tiêu Tán ngoài mặt là không để tâm nhưng trong lòng vẫn có chút ấm ức, thường xuyên làm nũng giận dỗi với bạn trai. Vương Nhất Bác tuy rằng oan khuất nhưng vẫn vô cùng vui vẻ tiếp nhận.
Đương nhiên nếu có nữ sinh chủ động theo đuổi, hắn nhất định sẽ cự tuyệt vô cùng quyết đoán. Nhưng mà cũng có nhiều nữ sinh không có biểu lộ cái gì, chỉ là âm thầm thích hắn. Chẳng lẽ hắn phải trực tiếp nói với người ta: "Làm phiền cô đừng thích tôi!", có khi còn khiến người ta nghĩ rằng hắn bị thần kinh.
"Vậy em xong đời rồi! Bạn trai của em nhiều người yêu thích như vậy. Bé heo nhỏ sẽ chết chìm trong giấm chua mất!"
Nhìn thấy bộ dạng cố ý kiêu ngạo của Vương Nhất Bác, Tiêu Tán nhịn không được nghiến nghiến răng, chụp lấy cổ của người nọ, bắt đầu dùng sức. Thật sự là một đệ đệ thối!
Với quan hệ hữu nghị vĩ đại giữa các câu lạc bộ, đương nhiên là muốn ngồi đâu cũng được. Sau khi chào hỏi các bạn học quen thuộc, bọn họ liền tìm một cái góc ở ghế dài hai người để "mượn gió bẻ măng". Lúc này cũng có vài nữ sinh lấy lý do ái mộ kỹ thuật vũ đạo của Vương Nhất Bác mà qua đây kính rượu. Kết quả đều bị Vương Nhất Bác lạnh mặt cự tuyệt.
"Vương lão sư, người ta hâm mộ anh biết khiêu vũ. Anh có thể dạy người ta nhảy được không a?"
Tiêu Tán cắn ống hút vẻ mặt chế nhạo nhìn bạn trai. Vương Nhất Bác cũng không khách khí trừng mắt với cậu:
"Được thôi. Anh nhất định sẽ TAY - CẦM - TAY dạy em."
"Đừng đừng!!! Tay chân em không linh hoạt, không cần đâu."
Tiêu Tán đã nếm qua chuyện thua thiệt tuyệt đối không dám thử lại lần hai. Lần trước cậu cũng tâm huyết dâng trào muốn học Cực lạc niết bàn. Kết quả không ngoài dự đoán ở trong phòng tập làm một trận thống khoái. Cậu vẫn nên biết điều một chút, đừng khiêu chiến khả năng tự chủ của bạn trai nữa.
"Nào nào nào!!! Lời thật lòng, đại mạo hiểm. Không người nào được trốn đó!"
Khi ba bốn nhóm người uống đến ngà ngà say, Tiêu Tán liền biết bữa tiệc này sắp đến hồi cao trào. Cậu chỉ uống có hai bình đồ uống có cồn nhẹ nhưng cũng đã bắt đầu choáng váng. Tiêu Tán tựa vào vai của Vương Nhất Bác, trong đầu của cậu bây giờ có vô số những âm thanh đang tra hỏi cậu: "Người bạn nhỏ này, cậu đang có rất nhiều nghi vấn phải không?" Đúng vậy, trước mắt cậu toàn bộ đều là nghi vấn.
"Tán Tán? Muốn uống nước không?"
Vương Nhất Bác từ nhỏ đã được cha già ở nhà rèn luyện tửu lượng, bây giờ vẫn tỉnh táo như cũ. Chỉ là người bạn trai đang treo ở trên người hắn, dáng vẻ say rượu cười ngốc của cậu khiến cho hắn càng say hơn.
"Muốn ~ muốn ông xã đút cho ~"
Xong rồi! Lời nói đã bắt đầu uốn uốn éo éo rồi! Vương Nhất Bác bất đắc dĩ ngậm một ngụm nước ấm, nâng cằm của Tiêu Tán lên đút từng chút từng chút cho cậu. Đút được hơn nửa ly nước, Tiêu Tán bắt đầu trốn tránh môi của hắn, lắc đầu cự tuyệt:
"Em buồn ngủ quá a. . . Khi nào mới được về nhà?"
"Hay là chúng ta lén trốn đi?"
Vương Nhất Bác nâng tay vuốt vuốt những sợi tóc trên trán của cậu, chuẩn bị đứng dậy đem người rời đi. Kết quả vừa ra khỏi hàng ghế đã bị mọi người chặn lại.
"Tán Tán! Nhất Bác! Tới đây, chơi xong một ván lời thật lòng đại mạo hiểm mới được đi!"
Tiêu Tán không thể không nể tình học trưởng, chỉ có thể kéo Vương Nhất Bác chầm chậm đi tới cái bàn kia.
"Chỉ chơi một ván thôi nha."
Cách chơi rất đơn giản. Xoay chai rượu một vòng, miệng chai quay tới ai thì phải cùng người xoay chơi Pocky game. Vương Nhất Bác nhanh tay cướp chai rượu trong tay học trưởng:
"Để em chơi cho. Cậu ấy uống say rồi, đang khó chịu."
Tiêu Tán ngồi bên trái Vương Nhất Bác nâng má nhìn hắn xoay chai rượu. Một màu xanh lục chuyển động rất nhanh khiến cậu hoa cả mắt. Bình rượu xoay nhanh vài vòng rồi mới dừng trước mặt một nữ sinh. Vừa hay đó là nữ sinh ở trong đài phát thanh đang thích thầm Vương Nhất Bác.
"Ai ya! Thật khéo a! Đúng ngay tiểu X. Nào nào, Pocky đây, hai người cầm đi."
Vương Nhất Bác nhìn người náo nhiệt không ngại chuyện lớn đang chủ động dâng lên nửa cây pocky. Vương Nhất Bác sau khi tiếp nhận cũng bình tĩnh xoay miệng chai đến trước mặt Tiêu Tán, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà thản nhiên ngậm lấy thanh pocky đưa vào trong miệng của cậu.
"Chậc chậc! Đầu năm nay toàn ăn phải một đống cẩu lương."
"6666666"
"Cậu thì hiểu cái quái gì! Đây chỉ là động tác cơ bản thôi! Lợi hại cái gì? Vừa nhìn đã biết cậu chưa yêu đương bao giờ."
Kết cục của trò chơi tự nhiên thành một cái kiss ngọt ngào như vậy. Bé heo đang lâng lâng, ôm lấy bạn trai của cậu hôn tới nghiện. Vương Nhất Bác đỡ lấy đầu của Tiêu Tán ấn vào trong ngực của mình, không để cho ai khác nhìn thấy gương mặt đỏ hồng của cậu.
"Oh. . . Làm gì vậy? Muốn hôn hôn. . . ."
"Bé ngoan! Chúng ta lát nữa lại hôn tiếp a."
Nhỏ giọng trấn an bạn trai đã say khướt, Vương Nhất Bác ngẩng đầu quét mắt qua những người xung quanh, mặt lạng gằn từng tiếng cảnh cáo.
"Tôi và Tiêu Tán đã ở bên nhau hơn hai năm. Cha mẹ hai bên đều đã gặp măt. Những tâm tư nhỏ của mọi người vẫn nên sớm thu hồi lại. Tôi không có hứng thú với bất cứ ai khác."
Nói xong liền tự lo lắng nâng bé heo dậy đỡ ra ngoài. Hai tay của Tiêu Tán khoát lên người Vương Nhất Bác ngây ngô cười:
"Vừa rồi anh thật là đẹp trai a~"
"Vậy nể tình sự đẹp trai của ông xã, đêm nay có thể làm thêm một lần được không? Bà xã?"
Tiêu Tán cảm thấy Vương Nhất Bác trước kia nhất định đã học qua cách khống chế cơ mặt. Nếu không làm sao chỉ trong một giây trước đã có thể A đến mức cậu nhũn cả chân, một giây sau liền biến thành một cún con dính người quấn lấy cậu.
"Em thật mệt a! Muốn đi ngủ."
"Không sao cả. Em ngủ của em, anh làm của anh. Bảo đảm em làm một hồi là không buồn ngủ nữa."
Vương Nhất Bác mặt dày, bóp bóp mông của bé heo. Cười hì hì vác người nọ đi vào trong khách sạn.
"Vương Nhất Bác! Anh là người sao?! Oh. . . Anh chậm một chút, em chóng mặt. . ."
"Vậy em ngoan một chút đừng động đậy lung tung. Nếu không sáng mai em đừng mong xuống nổi giường!"
Chuyển khoản rồi nhận mật mã phòng chẳng qua chỉ là chuyện trong vài phút. Vương Nhất Bác ở trong thang máy nhất thời nhịn không được cám dỗ, bóp lấy cằm của người nọ hôn môi, thiếu chút nữa "lau súng cướp cò". Tiêu Tán mềm nhũn người làm ổ trong ngực của hắn, kêu nóng. Một cái mật mã sáu số lại khiến hắn phải nhập đi nhập lại ba lần mới xong.
Vừa mới tiến vào phòng thì bé heo nóng hầm hập liền dán vào người hắn. Một bên lộn xộn cởi quần áo ngoài, một bên chu môi ủi lên cổ của hắn. Thật ra Vương Nhất Bác luôn cảm thấy nụ hôn của Tiêu Tán lúc nào cũng dính dấp, giống như một viên kẹo thỏ trắng lớn tan chảy trong tim của hắn.
"Ngô ân. . ."
Vương Nhất Bác một bên hôn lên đôi môi như quả anh đào được thấm đẫm rượu, một bên dùng đôi tay xấu xa tiến vào trong quần thể thao rộng thùng thình, nhẹ nhàng xoắn lấy âm thần phiếm nước và những sợi lông mao vừa mới mọc dài ra.
"Đau ân. . . Lão công đừng xoắn. . ."
Tiêu Tán nức nở ôm lấy đầu của hắn, nửa thân dưới lại không tự chủ được đỉnh hông dâng hoa huyệt vào tay người nọ.
"Nhưng mà âm hộ của lão bà dâm đãng đang chảy rất nhiều nước nè! Lão bà lần sau nên mặc tã lót đi học, như vậy sẽ không sợ đồ chơi làm ướt quần."
Vương Nhất Bác cười xấu xa chen chân vào giữa hai bắp đùi nhiều thịt. Hai ngón tay bắt lấy âm đế đầy đặn ra sức nhéo lấy một chút. Tiêu Tán lập tức nhũn cả đầu gối, nếu không phải có tay của Vương Nhất Bác đỡ lấy, cậu nhất định sẽ ngồi luôn xuống đất.
"A ân. . . Lão công đừng nhéo. Sẽ, sẽ không nhịn được. . ."
Bé heo nhỏ bám vào áo của hắn, khóc lóc lắc đầu. Vương Nhất Bác không thích cậu cao trào quá nhanh, cao trào quá thường xuyên tuy rằng rất sướng nhưng sau khi làm xong Tiêu Tán sẽ mẫn cảm tới mức đi không nổi. Chỉ ma sát một chút ở bắp đùi cũng khiến cậu chảy nước ồ ạt.
"Mới thế này đã không nhịn được? Lão công còn chưa liếm cho em đâu, lão bà đâm đãng có muốn hay không?"
Cố ý dùng chiêu trò đã lâu không dùng để dụ dỗ cậu. Người đã say bí tỉ quả nhiên trừng đôi mắt đang khép chặt lôi kéo lấy tay của hắn, đứt quãng nói muốn, muốn lão công liếm hoa huyệt. Bé heo sẽ cố gắng nhịn mà!
Vương Nhất Bác kéo cả quần lót của cậu xuống tới mắt cá chân, dọc bắp đùi đã dính đầy nước. Dương vật nhạt màu vểnh lên bụng dưới, âm đế đỏ hồng sớm đã đỉnh khỏi bề mặt chảy nước ra ngoài. Người đã nhịn đến khó chịu không thể nhẫn được nữa đem đầu của Vương Nhất Bác ấn vào hạ thân của mình.
Động nhỏ lấp lánh ánh nước cứ như thế hiện ra trước mặt hắn. Vương Nhất Bác dùng năng nanh bén nhẹn cắn lấy viên thịt tròn tròn. Bắp đùi nhiều thịt kẹp lấy đầu của hắn rồi nhỏ giọng rên rỉ. Đầu lưới tách ở hai âm môi đầy đặn sau đó nhanh chóng liếm lộng miệng huyệt. Dâm thủy mang theo mùi tanh nhàn nhạt trút vào trong miệng hắn. Chỉ chốc lát sau bé heo nhỏ liền run rẩy bắp đùi, sợ hãi cầu hắn tha thứ, nhưng mà bàn tay nhỏ đang ấn đầu của hắn lại càng ra sức. Cho đến khi đầu lưỡi liếm đến tê dại thì Tiêu Tán mới kẹp chặt vai của Vương Nhất Bác co giật một trận. Dịch nóng mạnh mẽ phun trào và tinh dịch tí tách chảy ra tưới đầy mặt của hắn.
"Quá thoải mái rồi, nhịn không được. Không phải Tán Tán cố ý đâu."
Vương Nhất Bác đưa tay lên lau mặt lại dường như trả thù mà bóp lấy dương vật bán mềm, sau đó lại nhổm người dậy cắn lên núm vú của cậu. Hai bàn tay với những khớp xương rõ ràng chậm rãi tìm kiếm dưới hạ thân. Ngón tay thon dài sạch sẽ chậm rãi cắm vào âm hộ bởi vì tụ máu mà sưng đỏ lên. Nơi đó có thể nuốt rất tốt đồ vật của mình, hai ngón tay ngược lại càng kích thích dục vọng của tiểu huyệt.
Tiêu Tán từ từ nhắm mắt, lông mi khe khẽ run rẩy. Hơi thở ấm áp phun ở trước ngực có chút ngứa. Núm vú dần dần cứng lên ở trong khoang miệng run rẩy, cậu nhịn không được vặn vẹo hai chân, siết chặt lấy ngón tay, thèm muốn. . .
"Lão công, muốn làm, muốn ăn dương vật lớn."
Nói xong liền chủ động cởi quần của bạn trai, đẩy người nọ ngồi lên ghế sofa. Còn bản thân cậu thì quỳ xuống thảm khẩu giao cho người nọ. Cánh môi hơi mỏng ngậm lấy dương vật to lớn của Vương Nhất Bác gần như nhìn không thấy. Quy đầu sưng đỏ nhanh chóng bị bao vây, đầu lưỡi liếm quanh mã mắt. Bé heo nhỏ một bên ăn dương vật phát ra từng tiếng chậc chậc, một bên ngẩng đầu quan sát gương mặt của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác từ từ nhắm mắt lại nằm trên ghế sofa không được tự nhiên mở rộng hai chân. Một tiếng thở gấp trầm thấp khàn khàn không có gì ngăn cản chui vào trong lỗ tai của cậu. Tiêu Tán nhìn bộ dáng của hắn đột nhiên nhớ tới một người bạn học từng nói với cậu về một tính từ, hình như là . . . . . S?"
"Oh. . . Khụ khụ . . ."
Chẳng qua cậu muốn thâm hầu vài cái để khiến người nọ sung sướng. Kết quả Tiêu Tán mơ màng tự nhiên bị nước bọt của mình làm sặc. Vương Nhất Bác nhất thời không phòng bị được suýt chút nữa giao nộp vũ khí bắn tinh.
"Em nôn nóng như vậy làm gì? Đâu phải không để cho em ăn!"
Vương Nhất Bác đưa tay vỗ lưng cho cậu đồng thời còn không quên trêu chọc bé heo nhỏ. Tiêu Tán đỏ cả tai trừng hắn:
"Anh rốt cuộc có làm không?"
"Làm làm làm. Đợi anh đi tìm bao."
Vương Nhất Bác cởi nốt những vật liệu may mặc còn sót trên người mình, lục lọi cái tủ. Tiêu Tán dựa vào tủ đầu giường nhắm mắt để dịu đi cảm giác mê muội do rượu mang lại.
Lúc này nhìn Vương Nhất Bác càng giống chàng thiếu niên lúc mới biết làm tình. Dương vật không trượt vào nổi vào cái bao cao su, phải thử mấy lần mới đội được cái dù nhỏ. Tiêu Tán chủ động cúi người xuống dùng cánh tay che mặt, cặp mông trắng mềm vểnh cao lên. Âm hộ phiếm nước sưng đỏ vừa khép lại mở đang chờ đồ vật mà nó thích ăn tới đút no cậu.
Nam hài giống như một con sói đói tới mù quáng bổ nhào về phía trước cắm thẳng dương vật vào âm hộ. Khoái cảm tựa như điện giật từ tiểu huyệt lan khắp toàn thân. Tiếng rên rỉ mê người này chính là kiểu mà bản thân hắn chưa từng nghe qua bao giờ. Vương Nhất Bác nghe cậu kêu gào đến da đầu tê dại, chỉ có thể thuận theo bản năng ra sức va chạm vào thịt mềm sâu trong huyệt đạo.
"Lão bà dâm đãng, kêu thêm vài tiếng. Lão công bị em kêu đến sắp bắn rồi."
Cặp mông tròn tròn thuận theo động tác đánh thành từng sóng thịt, khiến người xem thèm đến nhịn không nổi. Hắn nhịn không được bóp lấy thịt mông trắng nõn lưu lại một dấu răng nhàn nhạt ở phía trên.
"Ân a. . . Ông, ông xã! Đừng cắn, đừng cắn mà ân. . . ."
Tiêu Tán lắc lắc mông tránh né dục vọng chiếm hữu của bạn trai ấu trĩ. Vương Nhất Bác bất mãn cau mày ngừng động tác đỉnh hông lại.
"Nhất Bác, ông xã, ca ca, anh động đi mà. Đừng dừng lại a!"
Cậu mở đôi mắt ướt át quay đầu nhìn người đang cưỡi trên cơ thể mình. Vương Nhất Bác bĩu môi hỏi cậu có cho hắn cắn hay không? Nếu không cho cắn thì không thèm động nữa, đói chết bé heo thối luôn.
Tiêu Tán cũng cảm thấy rất ủy khuất, dứt khoát mím môi tự thân vận động. Nhưng mà người phía sau lại không phối hợp, cố ý rút ra nửa cây dương vật không để người nọ ăn. Trái xoay phải động làm thế nào cũng không thể đỉnh tới địa phương làm cậu sướng đến phun nước kia. Bụng dưới giống như có một con sâu đang bò tới bò lui khiến cậu vừa ngứa vừa tê.
"Oh oh. . . Ông xã, cho em được không? Em sai rồi, anh muốn cắn sao cũng được. Anh thao em nhanh lên, âm hộ ngứa chết rồi a. . ."
Hắn chỉ đợi có một câu nói nhẹ nhàng này, Vương Nhất Bác thấp giọng cười, dán ngực lên trên lưng của cậu dùng sức đẩy hông. Người yêu của hắn luôn yêu kiều mềm mại như vậy, thắt lưng có một lớp thịt mỏng lắc lư qua lại. Động tác kịch liệt khiến bé heo thật trướng thật đầy đến căng cứng.
"Ah. . . Ông xã, chậm một chút. Oh oh. . . Nơi đó, thật thoải mái a, thật lớn. . ."
Quy đầu cực lớn đáng sợ nghiền qua miệng tử cung. Cậu lo sợ lớp bao cao su mỏng manh kia sẽ bị động tác bá đạo của nam nhân đâm rách. Nếu quả thật như vậy có lẽ cậu phải đổi một thân phận khác để ở bên cạnh ái nhân rồi. Tiêu Tán bị hắn thao đến hai mắt đẫm lệ, khi cao trào sắp tới luôn có một kiểu khoái cảm sắp chết bao vây lấy cậu. Trái tim cũng có cảm giác muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài, phổi cũng muốn bãi công. Một cỗ dâm dịch lên men trong bụng dưới tưới lên quy đầu của hắn.
Tay của Vương Nhất Bác vòng qua cánh tay của cậu bắt lấy hai quả anh đào xinh xắn vừa vân vê lại chà xát. Dương vật dưới hạ thân không người chiếu cố cũng bị nam nhân bọc lại trong tay vuốt ve. Khoái cảm từ hai ba nơi khác nhau khiến cậu đầu váng mắt hoa. Niêm mạc và cơ bụng bị kéo căng giống như chủ nhân của nó cắn chặt lấy dương vật không chịu buông ra. Cuối cùng nam nhân đỉnh vào miệng tử cung mềm mại bắn ra một đống dịch đặc. Rồi sẽ có một ngày hắn được vứt bỏ lớp màng bảo vệ này để nhắm ngay tử cung bắn vào sâu trong bụng tròn của Tiêu Tán.
"Bụng có đau hay không? Vừa rồi anh có hơi xúc động."
Vương Nhất Bác sau khi đã bình tĩnh liền rút dương vật bán mềm ra, gỡ bỏ bao cao su khó chịu vứt bừa xuống sàn. Tiêu Tán còn đang ở trong giai đoạn khó chịu sau cao triều liền không tự chủ được mà run rẩy. Hắn ôm lấy người trong lòng vừa hôn vừa liếm đợi cậu hoàn hồn.
"Có chút đau. Lúc nãy anh cắn em, còn không cho em tức giận. Thật quá đáng!"
Bé heo nhỏ chôn mặt ở trong vai của hắn khó chịu tố cáo. Nhưng đó không phải oán giận, đại khái có thể thông cảm vì đây là biểu hiện sau khi làm tình xong không có cảm giác an toàn. Cậu chỉ muốn có được nhiều sự sủng ái hơn từ hắn.
"Xin lỗi, lão bà! Anh vừa nãy ở phía trên nhìn thấy cặp mông của em thật sự là nhịn không được a!"
Một lời xin lỗi không có tí thành ý nào còn chọc người nọ thẹn thùng đến đỏ mặt. Tiêu Tán lười phản ứng lại với hắn liền phạt Vương Nhất Bác ôm mình đi tắm rửa. Chỉ là không ngờ tới bạn trai vô liêm sỉ đè cậu ra, nhất định phải làm thêm lần nữa.
"Ngày mai không cần phải lên lớp, chúng ta còn có nhiều thời gian."
"Này, Vương Nhất Bác! Tên đệ đệ xấu xa này, thật mệt ahhh. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro