Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

014

[Short fic] Untittled
Theo ý tưởng gốc của bạn Bizz Phạm
Author: Meii
Paring: Bác Quân Nhất Tiêu
Category: R18, hắc bang, ngược luyến, niên thượng
Warning: OOC (out of character), niên thượng, có H, ngược
Tác giả không sở hữu bất cứ nhân vật nào, hoàn cảnh diễn ra trong fic đều là hư cấu.
Wall of text.
Vui lòng đọc kĩ warning trước khi đọc fic.
=====
Tiêu Chiến tỉnh dậy giữa đêm, xung quanh, dưới mắt đều là bóng tối và im lặng.

Vạn vật ngủ say, quái vật thức dậy.

Hơi lạnh, y co mình lại một chút, đẩy người vào sâu trong chăn hơn, đôi vai trần cũng nhờ vậy vùi thấp vào ổ chăn ấm áp.

Trời sinh con quái vật này có ngoại hình xinh đẹp, chỉ có điều tâm lạnh như băng.

Tiêu Chiến vốn dĩ thể hàn, nguồn ấm dễ chịu từ gối chăn không phải nhờ y mà có. Nhẹ nhàng quay đầu lại, đôi mắt đã quen với bóng tối nhìn thấy mái tóc xõa lòa xòa của người đang nằm cạnh.

Quái vật giết người không ngấy máu tanh, chẳng quan tâm bộ lông trắng muốt bị máu vấy bẩn, tháng ngày đằng đẵng chìm trong giết chóc, không rõ mục đích bản thân tồn tại. Cho tới một ngày bị một con thú hoang khuất phục dưới chân, nó vẫn không sợ chết mà quay người cắn lại mãnh thú, hung hăng muốn thoát khỏi móng vuốt to lớn của mãnh thú, chỉ tiếc, thoát không được, đều bị mãnh thú kéo trở về, trói chặt trong tay.

Trong tim.

Tiêu Chiến đưa tay lướt trên mái tóc mềm của đối phương, cảm thụ độ ấm từ đối phương truyền sang bàn tay lạnh giá của mình, cũng cảm nhận được đối phương còn đang say ngủ chưa hề tỉnh giấc. Đầu sư tử này, nếu lúc còn thức bị rờ tóc, đảm bảo sẽ quật người trở dậy đè y dưới thân, hung tợn trách phạt một trận.

Ánh trăng theo cửa sổ lặng lẽ bò vào, mờ mờ ảo ảo chiếu trên mái đầu đen nhánh đang cúi thấp, không rõ ngũ quan tinh xảo kia đang biểu thị điều gì. Là hưởng thụ, hay là toan tính?

Lặng lặng rời giường, lộ ra dưới ánh sáng hiếm hoi bên ngoài chiếu vào một thân hình cao gầy, xích lõa nhưng hoàn mĩ, đẹp đẽ rù quến kẻ khác nảy sinh ý tứ muốn xâm phạm, tuy nhiên, bất cứ kẻ nào từng muốn xuống tay để với lấy thân thể này đều nhận lại kết quả đau đớn lần sau vượt lần trước, khiến đa phần những kẻ còn lại chỉ dám thèm khát trong im lặng, không dám xuống tay.

Không thể đùa với tính mạng chính mình, mày nghĩ mày đủ khả năng nắm một kẻ như vậy trong tay hay sao?

Quái vật không phải rạch trời sinh ra, nó có cha sinh mẹ đẻ, chỉ tiếc, nó vĩnh viễn là tạp chủng. Không nơi dung nạp nó, giữa trời đất tứ phương không nhà, không mẹ cha nhờ cậy, không bằng hữu ngóng trông. Thiên hạ kẻ ti tiện nhất cũng có thể phỉ nhổ trên đầu nó, chửi mắng nó là tạp chủng huyết thống dơ bẩn, hành hạ nó sống không bằng chết. Ngày nó chỉ là quái vật nhỏ tứ cố vô thân, không có cách nào tự bảo vệ mình, chỉ có thể quỳ gối chịu đòn, cắn răng trải qua vũ nhục, bất chấp thương tích đớn đau mà tồn tại, lặng lẽ ghi nhớ từng vết sẹo cũ mới chồng lên nhau.

Sau đó, sau đó nữa, chẳng biết sau bao nhiêu sự hành hạ, cho tới một ngày nó cảm thấy mình sắp không chống đỡ được nữa, "thần" cứu nó. Với kẻ khác, "thần" chẳng khác nào tử quỷ, nhưng với nó, "thần" mãi mãi là "thần", dẫu tan xương nát thịt cũng nguyện ý phụng bồi.

"Thần" cho nó một nơi để về. Không thể gọi cái nơi ngập trong sát khí ấy là nhà, nhưng ít nhất, hoàn thành nhiệm vụ trở về, an ổn ngủ vùi một giấc, yên ổn, vậy là đủ.

Giết người xong, trở về, qua một giấc mộng, tất cả vùi chôn không còn giấu vết.

Tiêu Chiến rời giường, không quan tâm bản thân trần trụi tiếp xúc với cái lạnh, cứ như vậy xích lõa ra khỏi phòng ngủ. Trong phòng ngủ vẫn duy trì một mảnh yên tĩnh kéo dài, nhưng có ai đó đã thức dậy.

Quái vật lần đầu tiên chạm trán thú hoang trong một lần ra ngoài tìm mồi. Vô tình hay hữu ý, con mồi nhìn trúng lại giống nhau, oan gia ngõ hẹp, cứ như vậy ngay từ lần đầu đụng độ đã đối đầu. Từ đó về sau, mỗi lần đụng độ đều đánh nhau thập tử nhất sinh, càng đánh đến trọng thương càng cười đến thống khoái, giống như không cần mạng mà lao vào tấn công. Đối thủ có thể cùng đánh đến lượng bại câu thương thế này, quả thực khó tìm, đánh đến thống khoái cũng là một loại cảm thụ.

Thú hoang cũng là một loại ăn thịt uống máu, có điều không giống quái vật, nó không tôn ai thành "thần", bản thân nó chính là "thần" của rất nhiều thứ ác hiểm dưới trướng, bản thân nó tự cao ngưỡng vọng tận trời. Đánh nhau với quái vật là tự nó tìm thú vui cho qua ngày đoạn tháng, trọng thương suýt chết vẫn còn vui vẻ gầm lên phấn khích, lũ ác vật dưới trướng quả thực không hiểu, cũng không dám hỏi, vốn dĩ khùng điên, có hỏi cũng không ra được vấn đề gì.

Nhưng con mãnh thú điên rồ đó trong mình vẫn có dục vọng chiếm hữu trời sinh, lần thứ 9 giao chiến, nó thành công vươn móng vuốt mạnh mẽ áp thẳng con quái vật xinh đẹp xuống đất, muốn cựa cũng không được, giống như cả bàn móng vuốt đóng đinh xuống, mặc toàn thân máu huyết chảy bê bết, ngẩng đầu gầm lên một tiếng thắng lợi.

Quái vật này, địch thủ duy nhất khiến nó vui vẻ này, là của nó.

Quái vật biết rõ con thú hoang này điên rồ bạt mạng thế nào, mà hoang thú cũng biết rõ đối phương so với mình đồng dạng điên cuồng cắn xé thế giới này, cùng kẻ khác mang mạng ra cược, xem ai chịu máu chảy đầu rơi trước.

Hoang thú bắt được quái vật, tha trở về ổ của nó, cũng không giam quái vật lại, lẳng lặng chữa thương tích khắp mình của cả hai, mà quái vật cũng chẳng tìm cách trốn.

Chỉ là vết thương vừa khép miệng chưa bao lâu, quái vật lại tìm cách giết chết con thú kia.

Có điều, hung trảo của nó vẫn không đấu lại con thú chết tiệt đó, trái lại vết thương lại nứt ra, bị hoang thú tha trở về ổ.

Thẳng đến lần thứ mười, hoang thú có điểm bất nhẫn khóa chặt chân tay nó lại, không cho hành hung bậy bạ nữa, vết thương mới yên ổn bình phục.

Tiếp theo đó bị ăn không còn một mảnh nào.

Hoang thú không tước đoạt tự do của quái vật, muốn đi đâu, muốn săn thứ gì, muốn máu muốn mạng thế nào đều không quản, nhưng đôi lúc sẽ điên khùng chạy tới tha con quái vật từ biển máu trở liếm cho sạch máu tanh trên mình quái vật.

Quái vật dĩ nhiên không đời nào chịu chấp nhận khuất phục trước kẻ khác, hơn nữa lại còn là cái loại điên khùng bậc nhất thế giới này. Căn bản là đánh không chết, dày vò không được, trốn tránh không xong, cũng không nhận phải hành hạ, không bị thao túng cầm tù, chỉ là thỉnh thoảng bị bám theo, coi như xem thú làm xiếc đi.

Nhưng mà...

Nhưng mà, ta hỏi ngươi, động tâm hay không?

Hỏi ngươi đấy, trả lời đi chứ.

Không có hồi đáp.

Vương Nhất Bác ngủ không quá sâu, hơn nữa trời sinh hắn vốn là dã thú, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ cũng khiến hắn bừng tỉnh. Nhưng là người nằm cạnh thức dậy, vươn tay rờ hắn, hắn sẽ nằm yên hưởng thụ một chút, hiếm khi mèo nhỏ này không vươn móng cào hắn - trên lưng hắn vẫn còn vài vết cào xước da đỏ ửng chưa tan.

Hắn cũng lười ngồi dậy, xoay người về thẳng phía trước, ngước mắt nhìn lên trần nhà tối om, biểu tình trên mặt lẩn khuất trong bóng tối. Hắn nghe thấy tiếng bước chân như có như không của Tiêu Chiến bên ngoài, nghe thấy tiếng vòi nước chảy một chút rồi ngừng, nghe thấy những bước chân chậm rãi quay trở về, ngày một gần.

Tiêu Chiến quay lại phòng, nhẹ nhàng bò trở lại giường, nhét người vào lại chăn, nhưng không yên phận nằm xuống mà đè lên người Vương Nhất Bác, ngồi ngay trên bụng hắn.

Vương Nhất Bác bật cười một cái tựa hồ như không, bắt lấy đôi tay lạnh lẽo vẫn còn dính nước của đối phương đang làm loạn trên người mình, khóa lại trong đôi tay to lớn của bản thân.

- Cảm thấy chưa thỏa mãn?

Đối phương không trả lời hắn, chỉ khẽ di chuyển cơ thể ngồi xuống dưới một chút, cố ý đè lên nơi không nên đụng vào của đàn ông, trước khi đè xuống còn không quên chạm khẽ khẽ, cạ cạ quanh vài lần.

Vương Nhất Bác lạnh mặt, con mèo này hẳn là không sợ chết, gần đây sự vụ bận rộn, cũng không làm y đến hôn thiên ám địa, ngất đi trong lòng hắn. Nghĩ vậy, bèn dứt khoát kéo cổ tay y, để y ngã vào ngực mình rồi xoay người áp y xuống dưới. Cúi mặt, hôn, cắn mút.

Điên cuồng công thành chiếm đất, không chừa một kẽ hở, không có một khoảng không.

Người bên dưới trong im lặng đáp lại hắn, đôi chân dài vẫn mang cảm giác lạnh lẽo vòng qua lưng hắn.

Môi lưỡi giao triền phát ra tiếng động rõ mồn một trong yên tĩnh, đập vào tai, mắt không thấy, lại kéo dục hỏa nhóm lên thật nhanh...

Quan hệ xác thịt này kéo dài đã ba năm, nghe cũng thật dài, nhưng cả hai bên đều chẳng có vẻ gì là nhàm chán bạn tình, muốn bao nhiêu kịch liệt có bấy nhiêu.

Hôn, cắn, liếm lộng, thăm dò... người bên dưới đã sớm mất kiên nhẫn, phát ra tiếng rít khe khẽ qua kẽ răng, nhưng Vương Nhất Bác chưa chịu dừng lại, vẫn kiên trì trói chặt hay tay y, trườn xuống dưới ngậm lấy dục vọng của đối phương mà đùa bỡn.

Tiêu Chiến hít vào thật sâu, thật sự muốn đưa tay vò mái tóc kia, ấn hắn xuống một chút, một chút nữa, nhưng loài dã thú đó nào chịu để y đạt được mục đích, muốn khiêu khích y thật nhiều, muốn y thành thành thực thực cầu tình.

Nhưng còn lâu, nghẹn chết cũng không có ngày đó.

Cứng miệng là thật, nhưng cơ thể vẫn tương đối thành thật, bị trêu chọc đến bắn, toàn thân run lên một cái, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn. Vương Nhất Bác mỉm cười, khẽ nuốt đám trọc dịch trong miệng, chưa thỏa mãn còn đưa lưỡi liếm phần trào ra khóe miệng.

Mùi vị của người kia, hắn đã nếm không biết bao nhiêu lần.

Thật ngon.

Cảm thấy đùa đủ rồi, cuối cùng đem chính mình, đẩy vào.

Cảm giác, thật ấm, cũng thật chặt, vô cùng sung sướng, nghe người dưới thân hít mạnh cũng có thể tưởng tượng ra gương mặt đẹp đẽ kia đang cau mày, đầu sẽ hơi ngửa ra sau, hai cánh môi khẽ mở, vô cùng kiều diễm, vô cùng mời gọi, không nhịn được mà áp tới ngậm lấy cánh môi mềm mại đó.

Ngươi có biết không, ngọt vô cùng, khiến người ta si mê vô cùng, nghiện ngập phòng túng không thể dứt bỏ.

Chậm rãi động, chậm rãi hưởng thụ sự hưng phấn của bản thân, chậm rãi cảm nhận cơ thể đối phương khẽ run rẩy, chầm chậm đoán biết nét mặt không cam nguyện bật ra tiếng rên của y, thỏa mãn nghe từng âm thanh nhỏ vỡ ra theo kẽ răng...

Hôn y, khiêu khích y, xâm chiếm y...

Tốc độ chậm rãi dần trở nên nhanh hơn, dùng một bàn tay lớn của mình khóa cả hai cổ tay y, tay còn lại đưa xuống hạ thể vừa mới bị trêu chọc tới bắn kia, tiếp tục khiêu khích nó, người trong lòng hắn rất không an phận mà ngọ nguậy vặn mình, âm thanh da thịt va chạm rõ ràng phóng túng đến thế...

Chăn rơi xuống đất, hai người đang kịch liệt cũng càng mất kiểm soát, tiếng va chạm, tiếng môi lưỡi giao triền, nhịp thở gấp gáp hỗn loạn, thanh âm phát ra giữa dục vọng gào thét đòi làm chủ lí trí...

Hơi thở ngày càng nặng nề không có quy luật, cả cơ thể nóng như phát sốt, đôi tay bị khóa chặt cuối cùng cũng được thả ra, lập tức đưa lên vò mái tóc của hắn...

Nhanh, nhanh hơn nữa, mạnh hơn nữa...

Kẻ đang luật động gấp gáp trong cơ thể y không quên làm y sung sướng, bàn tay to lớn ấm nóng của hắn cầm lấy dục vọng của y, vô cùng khốn nạn trêu chọc phần đỉnh, đoạn nắm chặt không cho phép y bắn sớm hơn mình.

Cùng nhau dục vọng chạm đỉnh, cùng nhau bắn.

Đầu óc nhất thời một mảng trống rỗng, khoái cảm nhục dục còn khiến người ta đam mê hơn thuốc phiện.

Vương Nhất Bác ngả người nằm đè lên Tiêu Chiến, thở ra vài hơi, nhắm mắt lại dưỡng thần, thiu thiu trực ngủ. Mấy ngày qua công việc quấn thân, tinh thần lực bị kéo căng như dây đàn, quả tình có chút cảm giác mệt mỏi, hôm nay con mèo này còn khiến hắn nửa đêm cày cuốc thêm một lần, thực sự lúc này muốn được ngủ.

Tiêu Chiến biết kẻ kia sắp ngủ, đưa một tay vuốt ve tấm lưng rắn rỏi của hắn, nhẹ nhàng như lông vũ thoáng qua vậy.

Tay kia, lẳng lặng lần ra sau gối.

Hôm nay, con mồi phải săn chính là hắn.

Không phải tự ý, do "thần" muốn mạng hắn.

Quái vật trong biển máu được hoang thú tha trở về, liếm sạch lông lại hiện nguyên hình là mèo nhỏ, tuy bị móng vuốt nhỏ hung hăng cào tới, dã thú cũng vẫn cười hì hì đòi vuốt lông mèo. cam tâm chịu mấy vết cào đỏ đỏ ngứa ngứa.

Quái vật có một loại đắc chí lạ kì muốn làm dã thú bị thương, vô cùng kiêu ngạo lúc dã thú cam chịu những vết móng cào nó gây ra.

Dây dưa không dứt.

Hỏi ngươi đó, có động tâm hay không.

Động tâm thì sao, không động tâm thì sao, nếu là kẻ "thần" muốn lấy mạng, dù là tâm can ta rút ra, cũng không hề gì.

Huống hồ, chỉ là một con thú hoang, một kẻ điên vô pháp quản trị.

Chẳng phải tâm can ta, giết hắn, tặng cho hắn một giọt nước mắt tiễn đường, nên nhớ trước nay chưa kẻ nào chết bởi ta mà được ta than khóc.

Tên điên khùng này, người hãy cảm thấy may mắn, nhé?

Vô thanh vô thức rút súng ra, một giây sau bóp cò, kẻ đang hô hấp an ổn trên mình sẽ trở thành một cái xác...

Một bên thái dương đột ngột lạnh lẽo.

Cảm giác này, thật là quen, họng súng này là cây súng nào của đối phương, bản thân chắc hẳn cũng rõ nhất.

Vẫn không do dự, bóp cò.

Cùng lắm, chết chung đi, thành oan gia tới tận lúc chết nghe cũng thật chối tai, nhưng nhận lệnh của "thần", không thể không hoàn thành được.

Y vẫn luôn là kẻ giỏi nhất, trước giờ chưa một lần nào "thần" phải cau mày, bất chấp cả tính mạng cũng phải săn bằng được con mồi thành công trở về.

"Thần", xin lỗi, có lẽ đây là lần cuối cùng rồi. Vương Nhất Bác, cùng xuống địa ngục đi.

Trong bóng tối nhưng đường ngắm ắt hẳn không sai biệt lắm, sẽ găm thẳng vào đầu, chết tại chỗ, khoảng cách gần như vậy...

Nhưng súng không còn đạn.

Tiêu Chiến ngẩn người ra một lúc, rồi bật cười. Kẻ điên này ắt hẳn đã có chuẩn bị từ trước, súng này hẳn cũng bị vứt hết đạn rồi, súng vẫn nặng như vậy, chẳng biết hắn nhét thêm thứ gì nhỉ, ước lượng không tồi, trọng lượng súng vừa vặn với khi lắp một ổ đạn đầy, quả nhiên rất có kinh nghiệm.

Nghĩ như vậy, nhưng tay rất nhanh hướng ra sau đầu giường. Kẻ điên giấu súng ở đó, nhưng không biết đã bị y mò ra rồi. Tay của hắn vẫn rất nhanh bám theo hòng giữ lại, nhưng chưa giữ được cổ tay người kia, y đã bóp cò. Viên đạn đi qua má hắn, sượt qua tay, ghim vào tường.Máu chảy từ vết cắt, có thể cảm nhận được. Tiếng súng không có giảm thanh rất lớn, nhưng không có ai xuất hiện. hẳn ứng viện đã bị người của hắn tiêu diệt. Nhưng người của hắn đâu?

- Không nỡ à? - Vẫn không nhịn được đả kích hắn.

- Là lão già đó muốn giết tôi?

- Phải. - Sảng khoái thừa nhận, hắn có chuyện gì mà không biết nữa ư, giấu cũng vô ích.

Tay bị hắn tháo khớp, súng rơi khỏi tay bị hắn dùng chân gạt ra xa, bên thái dương vẫn là họng súng của hắn, vì cả hai nhanh chóng nhỏm dậy từ vừa nãy, trạng thái của y trở thành quỳ gối trước mặt hắn đang đứng thẳng, tựa hồ vạn kiếp bất phục.

Vẫn không có ai tới. Tuy bộ dáng xích lõa cùng tinh dịch vẫn còn vương trên cơ thể trông thật khó coi, nhưng đều là nam nhân cả, hơn nữa là chủ nhân bọn chúng bị mưu sát, theo lí lẽ thường tình ắt chúng đều đã biết, phải nhanh chóng xuất hiện mới phải.

Trừ phi, hắn vốn dĩ không cho thuộc hạ xông vào.

- Không có ai tới đâu, người của tôi không tới, thuộc hạ của lão già cũng không vào được đây đâu. - Vương Nhất Bác chậm rì rì mở miệng, đoạn cúi xuống vùi mặt vào hõm cổ Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, sau đó dùng động tác rất nhanh, vỗ gáy y.

Ngất xỉu.

Lúc Tiêu Chiến tỉnh dậy, tay chân lạnh lặn đều bị khóa lại, bên tay phải bị tháo khớp đã được băng bó cẩn thận.

Y mỉm cười.

Lần này không giống trước kia, thật sự sẽ bằng mọi cách lấy mạng ngươi đấy!

Vì sao đêm trước không động thủ với hắn? Ngươi nghĩ động thủ có thể thắng hay sao? Nghĩ kĩ đi, đừng nghĩ đơn giản như thế.

Vương Nhất Bác đẩy cửa bước vào, nhàn hạ ngồi trên ghế đặt cạnh giường ngủ.

- Lão già biết em thất bại rồi.

- Không thất bại.

- Tự tin đến thế? Vì em vẫn còn sống?

- Không, vì tôi hiểu anh thường nhật sẽ làm gì.

- Làm gì?

- Sẽ dùng ấm đun nước.

- !!!

Sẽ dùng ấm đun nước trong phòng này, tự tay pha trà ở đây, sẽ uống ấm trà đó cả ngày.

Cho nên, lặng lẽ bỏ độc vào ấm nước, mỗi ngày một chút, chờ thuốc độc ăn vào máu thịt.

Đêm qua, vốn dĩ muốn tiễn ngươi đi sớm, là vì biết độc dược đó đã ngấm bao nhiêu phần, muốn ngươi đi nhẹ nhàng hơn mà thôi.

Cùng lắm, thì cùng chết.

Chậm rãi nâng mi, nhìn thẳng vào đối phương, không hề né tránh.

- Có hận không?

- Không hận.

- Vì sao?

- Vì tôi chết, em sẽ đau lòng.

- Sẽ không.

- Được rồi, lão già đó vẫn quan trọng hơn tôi, tôi chịu thua rồi.

- Mà độc này không chữa được thật?

- Sẽ sớm khiến người trúng độc toàn thân đau đớn sống không bằng chết, nội tạng bị phù thũng, không chịu nổi bao lâu sẽ chết.

- Hôm qua em bỏ nhiều đọc hơn thường ngày phải không? Plan B à? Trà đắng hơn mọi ngày đó. - Giọng nói vẫn không chút áp lực, tự như trách cứ một chuyện cỏn con vặt vãnh.

- Thật sự không hận sao? Sẽ rất đau đớn đấy.

- Không hận, ngược lại rất vui.

- Vì sao?

- Vì là em giết, vì duy nhất mình em thấy tôi chết, mà tôi chết rồi, cũng không kẻ nào được phép hạ lệnh cho em nữa.

- !!!

- Phải, em đoán không sai, đêm qua lão già bị người của tôi giết rồi, thân tín cũng chết rồi, chỉ còn mình em còn sống thôi.

- Rõ ràng có khả năng giết ông ấy từ lâu, vì sao không xuống tay?

- Nếu xuống tay quá sớm, tôi thì không chết, em sẽ hận tôi thấu xương.

- Nhưng giờ thì tốt rồi, tôi chết đau đớn như vậy, hơn nữa cũng rất nhanh sẽ chết như thế, em sẽ không ghét tôi... không ghét nhiều lắm, nhỉ?

Nhất thời, đối thoại dừng lại, Vương Nhất Bác chậm rãi tiến đến, nhanh chóng tháo hết còng tay chân cho Tiêu Chiến, đỡ người ngồi dậy, còn đích thân khoác áo khoác cho y, giống như thường lệ mỗi lần gặp nhau, đưa y ra cửa, ôm eo y hôn môi, mở cửa cho y, cười nói.

- Tạm biệt.

Cửa đóng lại.

Cả quá trình, Tiêu Chiến vẫn như kẻ mất đi ý thức chưa thể phục hồi lại, đứng nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng trước mặt.

Y nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo.

"Thần" đã chết, nội bộ đều bị giết hoặc truy sát, những kẻ dưới trướng "thần" đều hận y, hiện tại bị hắn truy sát hẳn càng hận y.

Thuộc hạ của hắn đa số càng hận y thấu xương, hắn bị y độc chết ắt hẳn còn muốn bắt lấy y lột da uống máu.

Còn y?

Vốn dĩ ỷ y vào kế hoạch của bản thân đến thế, vốn dĩ nghĩ mình nắm chắc đến thế, vốn dĩ nghĩ rằng cùng lắm đến lúc y chết rồi, gặp lại hắn sẽ bị hắn ghi hận.

Bây giờ, là loại tình thế nào?

Đúng, hắn sớm muộn cũng chết, là y giết hắn, chuyện này đúng như kế hoạch. Còn những chuyện khác, y không kịp trở tay.

Một thuộc hạ thân tín của hắn bước tới, dẫn y ra ngoài. Mọi lần đều là người này đưa y ra ngoài, nếu không, những kẻ khác sẽ không cho y bước chân khỏi cổng lành lặn.

Tuyến đường quen thuộc, người cũng quen thuộc.

Nhưng lòng lạnh tanh, xung quanh cũng lạnh tanh.

- Tiêu thiếu gia, lần này sau khi anh bước ra khỏi cổng, sẽ là lần cuối anh có thể bước ra toàn vẹn. Lần sau nếu gặp lại, có lẽ anh không thể bình an được.

- Cảm ơn, tôi biết.

Bước chân ra ngoài, không ngoảnh đầu lại.

Sinh tồn trọng yếu, trước hết chạy tới nơi bí mật đã chuẩn bị phòng khi bất trắc của bản thân, chờ đợi ngày qua ngày cho sóng gió lắng xuống.

Ngày thứ nhất, tin tức "thần" cùng toàn bộ đầu não bị tiêu diệt lan ra ngoài gây chấn động, tin tức y mất tích cũng cùng lúc được đưa ra ngoài.

Ngày thứ mười, toàn bộ thuộc hạ còn sót lại đều bị thanh trừng, tất cả đế chế của "thần" biến mất trong vỏn vẹn 10 ngày, chưa từng có, người người run sợ, tin tức y mất tích càng bị chú ý hơn, kẻ thù cũ lùng sục mọi nơi tìm kiếm y, treo thưởng cho kẻ tìm thấy y hàng tỉ bạc ròng.

Ngày thứ năm mươi, tin tức hắn gặp vấn đề bị rò rỉ, những kẻ đang điên cuông tìm y chuyển sang ráo riết muốn lật đổ hắn, hắn đưa người tín nhiệm lên nắm quyền thay mình, bản thân thì không rõ tung tích. Một ngày sau đó, kẻ lên thay quyền hắn tuyên bố treo thưởng đầu của y.

Ngày thứ chín mươi, tin đồn về hắn ngày càng nhiều loại, lũ cặn bã liên kết lại hòng lật đổ những điều hắn đã thiết lập, muốn giậu đổ bìm leo, biến bản thân trở thành kẻ nắm quyền sinh quyền sát, nhưng nào có dễ đến thế?

Ngày thứ chín mươi lăm, y biết, hắn không xong rồi.

Độc dược tính tới nay hẳn đã phát tác quá 30 ngày, một tháng trời chịu đựng đau đớn ngày càng tăng lên, nếu là người bình thường hẳn không chịu nổi 5 ngày đã tự sát.

Nhưng hắn là kẻ điên, hắn sẽ không tự sát, hắn sẽ chờ y xuất hiện rồi chết trước mặt y.

Y biết. Vì hiểu Vương Nhất Bác nhất, chính là Tiêu Chiến.

Y biết, hiện tại nếu y quay lại đó vẫn thừa sức tới được chỗ hắn mà không chết, những kẻ thuộc hạ hận y kia không giết được y, kể cả cái kẻ đang nắm quyền kiểm soát cũng thế.

Nhưng y không dám quay lại.

Quái vật nguyên hình cũng chỉ là một con mèo hoang bị ruồng bỏ mà thôi, chẳng ai thấy nó bẩn mà mang đi tắm, chẳng ai thấy nó bị thương mà băng bó chữa trị, chẳng ai thấy bộ lông nó rối mù mà mang lược ra chải, càng không có ai muốn ôm nó, hay nhẹ nhàng vuốt ve.

Duy nhất chỉ có con thú hoang điên rồ kia sẵn sang để nó cào mà vẫn vươn tay ra vuốt ve nó.

Duy nhất chỉ có kẻ đó chịu cho nó hơi ấm.

Hỏi ta có động tâm hay không.

Sao lại không động tâm.

Ta động tâm rồi.

Muốn gặp lại hắn, muốn được hắn ôm, muốn được hôn, được vuốt ve, muốn được trải qua mọi cung bậc cảm xúc.

Nhưng mà, ta giết hắn rồi.

Có kẻ nào bị giết mà không hận, không oán không hối?

Trừ một kẻ điên ấy thôi.

Ngày thứ chín mươi lăm rồi, hắn còn có thể chịu đựng bao lâu nữa?

Quay về tìm hắn! Mau quay về!

Mặc kệ hắn sẽ chết trước mặt ta, sẽ khiến ta chịu dằn vặt đau khổ, mặc kệ địch nhân có thể sẽ giết ta, quay về!

Đường về gian nan gấp bội lúc ra đi, tìm tới cổng lớn quen thuộc đã chịu bao thương tích dọc đường, nhưng vô pháp dừng lại lúc này, cũng chẳng có cách nào chần chừ hay sợ chết, xông thẳng vào trong.

Gươm giáo bên trong đều sẵn sàng chờ đợi cả rồi, y biết. Nhưng không quan tâm.

Máu đã chảy, thương tích đã lãnh đủ, người chết trên hành trình tới cánh cửa phòng này nhiều chẳng đếm được, dù sao nếu tính tội nghiệt, vốn dĩ y đã tạo đủ để chịu đày xuống Tula địa ngục từ lâu rồi.

Cửa phòng, đẩy ra.

Không có mùi nước hoa quen thuộc, không có sự ngăn nắp gọn gàng thường thấy, nơi này hiện tại mới thực sự là của một kẻ điên.

Không có thân ảnh cao cao ngạo mạn đứng thẳng quen thuộc, chỉ có một bóng dáng gầy guộc khô quắt như lá úa co lại trên giường.

- Em vẫn là quay lại rồi. - Giọng nói run rẩy vì đau, nhưng hắn không mất đi tri giác.

Không kìm được bản thân chạy tới bên hắn, mặc kệ bên ngoài những kẻ hận y vẫn chờ đợi được phép xông vào trong.

Lần đầu tiên, không phải hắn ôm y, mà là y ôm hắn vào lòng.

Độ ấm quen thuộc không còn nữa, người đang nằm trong lòng y hiện tại, hơi thở mong manh, toàn thân đã dần lạnh.

- Vẫn hông muốn nói gì với tôi sao? - Bất kể lúc nào, dù là khỏe mạnh hay thập tử nhất sinh, hắn vẫn không thay đổi, mỗi lời nói ra vẫn ung dung đủng đỉnh.

- Vậy thì tôi nói nhé?

- Tôi yêu em.

Hắn nói, yêu ta.

Hắn yêu một con quái vật tắm máu mà lớn lên, vấy máu mà trưởng thành, trên vai mang không biết bao nhiêu mạng người.

- Vốn dĩ... vốn dĩ lần trước gặp muốn đưa cho em... nh... nhưng lại nghĩ chắc em sẽ vứt bỏ... nên lại thôi... nhưng bây giờ...

- Nhưng bây giờ muốn tặng nó cho em!

Bàn tay to lớn run run cầm một chiếc hộp nhung từ dưới gối, Tiêu Chiến lập tức vươn tay ra cầm lấy, dùng bàn tay đầy xước xát dính đầy máu của mình nắm lấy bàn tay hắn.

- Em đến muộn chút nữa, có lẽ tôi đã không trụ nổi. - Hắn khẽ cười, ngữ khí trách móc nhẹ nhàng như gió thoảng.

- Vẫn không có gì nói với tôi à...

- Tôi buồn ngủ quá rồi, tôi ngủ một chút... - Khi tôi tỉnh dậy, có thể nào nghe thấy em nói yêu tôi?Chắc đợi đến kiếp sau, nếu hai kẻ tội nghiệt đầy đầu như chúng ta còn có kiếp sau, nếu tính khí em nhu hòa hơn một chút, may ra...

- Em yêu anh.

Có nghe thấy không? Ta nói ra rồi đấy, ta nói ta yêu ngươi rồi đấy, ngươi có nghe thấy không?

Cánh tay hắn rũ xuống, sức lực tiêu tan.

Lời nói yêu người cuối cùng ấy, người có nghe chăng?

Im lặng vụt qua.

Tiêu Chiến đặt môi lên vàng trán cao của hắn, đặt một nụ hôn tiễn biệt.

Chắc chắn lời cuối kia, người đã kịp nghe rồi.

Trên môi người, là một nụ cười vui vẻ, không phải sao?

Nước mắt không rơi, chảy ngược vào trong, thấm vào cõi lòng lạnh băng, vừa mặc chát, vừa xót xa đau đớn.

Không hận, không oán không hối.

Đường này, tự mình chọn, vĩnh viễn không quay đầu.

Có chết cũng cam tâm tình nguyện.

Tịch dương héo úa đổ tràn vào phòng, thê lương phủ lên hai bóng hình đơn bạc dính máu.

Hộp nhung mở ra, là nhẫn.

Đeo lên tay mình, đeo lên tay hắn.

Thì ra vật định tình của những con quái vật ác thú, cũng như những kẻ bình thường, là nụ hôn, là đôi nhẫn mà thôi.

Này, Vương Nhất Bác, nếu có lần sau gặp lại, vẫn cứ phải tương ái tương sát, đấy nhé!

Tà tịch đổ bóng dài lê thê, Tiêu Chiến đặt người đã chết nằm ngay ngắn trên giường, ung dung hướng bước ra ngoài.

Cửa phòng bật mở.

♡.
.
=====
Cre ảnh: xin lỗi vì mình làm mất cre rồi, ai có cho mình xin để edit nhé!
Editted by Meii
~Meii~ Trong sáng bên ngoài, biến thái bên trong~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro