Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hạ (Kết)

/Li up khuya nè hihi ~ Hơn 5k ch, tôi đi chết đây T T/

***Chương này có cảnh đẻ máu me, thỉnh chuẩn bị tinh thần =)))))

Khi Tiêu Chiến tỉnh lại, mê mê man man, không thấy rõ cảnh vật trước mặt, cảm thấy thai phúc xao động kịch liệt. Đưa tay muốn sờ, lại phát hiện cánh tay bủn rủn, toàn thân vô lực.

Y cúi đầu rên nhẹ một tiếng, rất vất vả tập trung tinh thần, tỉ mỉ quan sát xung quanh. Phát hiện đây tựa hồ là một sương phòng, vô cùng tối tăm, bốn phía u ám phủ đầy rêu xanh, không có nổi một tia sáng lọt vào.

Không gian ẩm mốc xộc vào một mùi gay mũi. Đối với người bình thường còn không nhịn được nhăn mặt một trận, huống hồ gì Tiêu Chiến còn đang mang thai. Y cúi người nôn khan một trận, nhưng trong bụng cơ hồ không có một mẩu thức ăn, toàn bộ đi ra đều là nước chua.

Y nôn xong, hai mắt hồng hồng, đầu váng mắt hoa. Lại lần nữa lâm vào hôn mê. Cho đến khi tỉnh lại, xung quanh đã xuất hiện thêm một vài đạo nhân ảnh.

Y trong lúc hôn mê nghe thấy cửa két một tiếng nhẹ nhàng mở ra, có tiếng người bước vào. Liếp ép mình mở ra hai mắt. Xuyên qua hai mắt đau nhức không thấy rõ thân ảnh phía trước là ai, thế nhưng một mùi hương phấn son nồng đậm phảng phất trong không khí truyền đến, nói cho y biết đây chính là một nữ tử. Lại bị một trận lạnh như băng tạt đến, nước lạnh xối xả chảy xuống từ đỉnh đầu ướt sũng toàn thân.

Tiêu Chiến ho khan một trận, mở miệng: "Là ai?"

Ánh nhìn của nữ tử rơi xuống trên người của y, nhìn đến phần bụng nhô cao, đôi mắt liền trở nên hung ác tàn độc, cười nói:

"Thật ngại quá, đã thiếu để phu nhân ở cái nơi này chờ lâu như vậy, Trình Tiêu thật có lỗi"

"Là cô?"

Tiêu Chiến không nghe thấy thanh âm nàng đáp lại, có chút bất an hỏi lại lần nữa:

"Cô vì cái gì lại muốn đem ta giam ở địa phương này?"

Trình Tiêu thanh âm ngoan độc, cao giọng đáp:

"Không phải là ta muốn, mà là thiếu gia muốn"

Nàng ta... nói cái gì?

Tiêu Chiến thần sắc liền biến đổi, nét mặt tái xanh. Bắt đầu có chút bất an mà lùi về phía sau. Trình Tiêu nhìn người kia đã bắt đầu lộ ra bộ dáng đề phòng, càng cười lớn, thanh âm yêu mị hỏi:

"Ta nói sai gì sao?"

Tiêu Chiến bờ vai khẽ run rẩy, vẻ mặt bàng hoàng không thể nào tin được. Cho dù bản thân đã đoán trước được kết cục ngày hôm nay.

Hoá ra tất cả, đều là một phần kế hoạch của hắn sao?

Toàn bộ ôn nhu những ngày này... đều là giả dối?

Cơ hồ đã biết vận mệnh chính mình bị người khác đùa bỡn trong tay, vì cái gì vẫn ngây ngốc mà hy vọng?

Vì cái gì mặc kệ hắn đối xử với mình ra sao, chỉ cần là hắn, y liền không thể buông bỏ được...

Chấp niệm của y đối với hắn, từ bao giờ đã quá sâu nặng đi. Đời này khẩn cầu của y không nhiều, chỉ nguyện y một đời có thể bên hắn dài lâu. Thế nhưng hiện tại, tựa hồ đã không còn kịp nữa rồi. Nhìn đến nữ nhân dung nhan tuyệt sắc vô song trước mặt, nàng nếu đứng bên cạnh hắn, thật đúng là vạn phần xứng đôi.

Tiêu Chiến thê lương nở nụ cười, ánh mắt vốn trong vắt hiện tại nhuốm đầy màu bi thương. Nếu đã không được, y liền thành toàn cho hắn. Để hắn cả đời này cùng nàng, an an ổn ổn trải qua một hồi khoái hoạt.

Tay sờ sờ đến bụng lớn phía dưới. Tiêu Chiến thanh âm khô khốc mở miệng:

"Ta thế nào cũng được, thế nhưng hài tử này là vô tội. Cầu cô để ta sinh nó ra, sau đó ta mặc cô xử lý"

Trình Tiêu nhìn y đến chết còn lộ ra dáng vẻ cao thượng, giống như đối với nàng ban ơn. Tiện tì chết tiệt, ngươi có đủ tư cách sao. Nàng nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung ác:

"Được—Người đâu, lên đi"

Hai hắc y nhân cao lớn bên cạnh nghe lệnh liền tiến lên phía trước, thô lỗ nâng người đang ngồi dưới mặt đất lạnh lẽo dậy. Đặt ghế xuống, cột y vào ghế tựa bên cạnh. Dùng xích sắt buộc vào tứ chi của y. Tiêu Chiến cả quá trình đều tựa như một cái xác không hồn, chưa từng lộ ra nửa điểm phản kháng. Cho đến lúc cảm nhận cổ họng tiếp nhận một dị vật.

Trình Tiêu bước đến, cầm lấy một viên thuốc đen sậm trong tay, đẩy sâu vào trong cổ họng Tiêu Chiến. Bởi vì đưa vào quá sâu, khiến y không khỏi nôn khan một trận. Tiêu Chiến sau khi nôn xong, thanh âm khàn khàn hỏi nàng:

"Cô cho ta uống cái gì?"

"Không có gì, chỉ là ta muốn giúp thiếu phu nhân nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện thôi"

Tiêu Chiến biến sắc. Đây có phải là Duyên Sản Dược? Còn chưa đợi y nghĩ hết, trong bụng nhanh chóng truyền đến một cơn quặn thắt. Bên trong tựa như phiên giang đào hải, đem lục phũ nội tạng của y bóp nát. Khoé môi Tiêu Chiến tràn ra một tiếng rên rỉ.

Nàng cùng đám người nhìn y lộ ra bộ dáng khổ sở như vậy đều âm thầm che miệng cười. Bụng lớn qua một lúc lâu, trĩu xuống giữa hai đùi. Đứng ngoài vẫn có thể nhìn thấy thai phúc xao động kịch liệt. Hài tử tay đấm chân đá khiến thai phúc vốn tròn vo hiện tại lồi lõm dị thường. Tiêu Chiến từ đầu đến cuối đều cắn chặt răng, đôi lúc đau đớn đến cùng cực, mới ngẫu nhiên lộ ra vài phần rên rỉ. Máu tươi từ khoé miệng chảy xuống cái cằm thon gọn gầy guộc. Sắc đỏ trên làn da tái nhợt càng lộ ra vẻ tang thương.

Trình Tiêu đứng một hồi, cảm thấy cũng đủ rồi, liền phất tay áo mỹ mãn rời đi. Vậy mà chân vừa bước đến cửa, bên ngoài liền có người hớt hải chạy vào.

"Bẩm, bẩm, Vương thiếu gia, đã ở bên ngoài rồi!"

"Cái gì?"

Trình Tiêu thần sắc biến đổi, bước chân thấp thỏm bất an. Sau đó đột nhiên nghĩ ra cái gì:

"Mau, mau cởi trói cho hắn, dựng hắn dậy"

Cho tới khi một đạo thân ảnh mỹ mạo xuất chúng quen thuộc xông vào, không gian bốn bề liền vang vọng một tiếng chát thanh thuý.

Trình Tiêu ngã ngồi dưới đất, bên má hằn lên năm dấu tay rõ rệt. Tiêu Chiến đứng đó thần sắc bàng hoàng, lộ ra vẻ không thể tin được. Vương Nhất Bác không nghĩ ngợi nhiều, theo bản năng liền nhanh chóng tới đỡ. Trình Tiêu vừa được nâng dậy, nước mắt theo khoé mắt xinh đẹp tuôn ra ồ ạt:

"Nhất Bác, là hắn đánh ta"

Tiêu Chiến nhìn một màn này, trong lòng đã nguội lạnh. Hắn hiện tại, còn phí sức đến đây diễn cho y xem một màn này. Thật sự quá đặc sắc rồi. Y chậm rãi mở miệng, phun ra ba chữ khó nhọc ảm đạm:

"Ta—không làm"

Vương Nhất Bác nhìn đến y nhắm lại hai mắt, đồng tử trước đó nhàn nhạt phảng phất bi thương nồng đậm, nhìn thân ảnh y cô độc đứng đó, thời gian xung quanh tựa hồ dừng lại. Hắn rất muốn đứng dậy đến bên y, lại phát hiện cả người bị Trình Tiêu ghì lấy quá chặt, cũng không nỡ đẩy nàng ra, liền lên tiếng:

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Giấu giếm, chém không tha"

Đám người nhìn thần sắc hắn lúc này lạnh băng, thanh âm cứng rắn sắt bén như dao găm. Đứng đó chần chừ một hồi, không ai dám lên tiếng mở miệng. Trình Tiêu nằm trong lòng Vương Nhất Bác cảm thấy bầu không khí nhất thời không ổn, liền lên tiếng đánh vỡ cục diện rối rắm này.

"Sáng nay ta đến Vương phủ thăm chàng, không nghĩ đến lại đụng mặt hắn. Hắn ỷ một tháng qua cùng chàng, lên mặt làm khó dễ, nhạo báng ta. Ta mới muốn giáo huấn hắn một chút, mới đem hắn đến đây. Thế nhưng nói giáo huấn là vậy nhưng còn chưa từng dám đối với hắn tổn thương một sợi tóc, vậy mà hắn bản tính tàn bạo, liền ra tay đánh ta"

Thanh âm nàng càng nói càng uỷ khuất, người ngoài nghe vào, thật sự sẽ bị nàng làm cho thương cảm đến chết.

Tiêu Chiến nghe xong, cười nhạt một tiếng. Cả người từ nãy đến giờ gắng gượng, thân thể đã hấp thu dược tính của thuốc, đẩy nhanh quá trình chuyển dạ. Cơ hồ không chống đỡ được nữa, nặng nề ngã xuống.

Vương Nhất Bác thấy thân mình y như ngọn đèn lung lay trước gió, yếu ớt ngã về phía sau. Đại não trống rỗng một trận, đẩy mạnh Trình Tiêu đang dính ở bên người, tiến đến đỡ lấy y. Sau đó mới phát hiện ra, phía dưới chân y vẫn còn nối với hai xích sắt dài đến tận góc phòng. Hắn liền đem nội lực tụ lại, một chưởng đánh xuống, phá nát xiềng xích ràng buộc dưới chân y. Đem y ôm vào trong ngực.

Tiêu Chiến biết rõ hiện tại mình đang nằm trong lòng ai. Khoé miệng bi thương một lần nữa gợi lên, đầu y lệch sang một bên, lâm vào hôn mê.

"Ta biết tính tình Tiêu Chiến, y tuyệt đối sẽ không bao giờ ra tay đánh người. Nói! Chủ kế này, là ai bày ra?"

Thanh âm Vương Nhất Bác rét lạnh như tuyết sương ngàn năm. Ánh mắt sắt bén như đạo dao găm quét qua thân ảnh Trình Tiêu vẫn còn đang ngã ngồi trên đất cùng Lý Gia Kỳ thản nhiên đứng phía sau, dù trong lòng sợ hãi nhưng vẫn trước sau trấn định.

Hai tên hắc y nhân cũng không nhịn được run rẩy, bọn họ không ai dám lên tiếng, thế nhưng hai mắt đều nhất lăng nhìn vào bóng lưng Trình Tiêu. Trình Tiêu nhanh chóng cảm nhận được toàn bộ ánh mắt đều hướng về phía mình, nhất thời gào lên, khóc đến lê hoa đái vũ:

"Vương Nhất Bác, chàng phải tin ta! Không phải là ta làm, không phải ta! Là ta bị người khác xúi giục"

Nàng vừa khóc vừa bò đến chân hắn, nắm chặt không buông. Bộ dáng đáng thương đến cực điểm. Còn chưa đợi Vương Nhất Bác mềm lòng, liền vang lên một giọng nói nữ tử:

"Chính là cô ta!"

Trình Tiêu quay ngoắt sang phía giọng nói vừa phát ra, khó tin hét lên:

"Lý Gia Kỳ, ngươi hà cớ gì vu oan giá hoạ cho ta?"

"Ha, ta nào dám. Còn không phải ngươi tự mình tạo nghiệp, rắp tăm mưu hại hắn?"

Lý Gia Kỳ thanh âm bình thản, lại nói tiếp: "Sáng nay là ngươi một đường xông vào phủ người ta, còn không kịp để y có cơ hội hiểu rõ ngọn nguồn liền đem người quẳng đến cái địa phương này. Sai người đem y cột vào ghế tựa, khoá lại tứ chi. Còn ép y uống duyên sản dược"

Vương Nhất Bác liền hỏi lại: "Duyên sản dược?"

"Đúng"

Vương Nhất Bác lúc này cảm nhận được thai phúc Tiêu Chiến cách một lớp áo cứng rắn như đá, thai đạp như muốn xé rách bụng y đi ra. Từ nãy đến giờ ôm y vào lòng vậy mà lại không mảy may để ý. Cũng mơ hồ đoán được y đại khái là sắp sinh. Hắn liền nhanh chóng bế thốc y đứng dậy, bỏ mặc một đám người còn đang hoảng sợ phía sau, còn có một Trình Tiêu ngốc lăng ngồi dưới đất. Lý Gia Kỳ liền nhanh chóng đi theo, cả đường ngồi trên ngựa của mình.

"Chuyện này, ta sẽ không bỏ qua! Người đâu, đem Trình Tiêu trói lại dẫn theo"

Hắn đem y bế lên mã xa, Vương Tử Nhi ở trên xe liền tiến đến giúp hắn đỡ lấy y, đem người đặt lên thảm nhung mềm mại.

"Y bị người khác cho uống Duyên Sản Dược"

"Cái gì? Duyên Sản Dược?"

Vương Tử Nhi nghe xong sắc mặt đại biến.

"Đệ có biết nó là gì không, Duyên Sản Dược là dược thúc sinh, so với sinh đủ tháng, đối với mẫu tử đều không có lợi, y bây giờ phải nhanh lên, nếu không sẽ không kịp"

Xe ngựa một đường xóc nảy, còn gia tăng hết tốc độ. Tiêu Chiến dù đã được Vương Nhất Bác ôm chặt, trong cơn hôn mê sắc mặt vẫn không nhịn được ngày càng trắng bệch. Lúc này nệm nhung bên dưới đột nhiên một trận ướt sũng, bọn họ toàn bộ đều biến sắc. Nước ối của y, phá rồi!

Vừa về đến Vương phủ bởi vì trước đó đã có người đem tin truyền về, y phu hiện tại đã ở nơi này chờ sẵn. Vương mẫu ở nơi này nãy giờ đều thấp thỏm trông ngóng mã xa bọn họ, một khắc cũng không ngừng nhìn ra phía cổng lớn.

Hiện tại người đã về, Vương Nhất Bác đem y bế thẳng về phòng. Một đoàn người liền nối đuôi hốt hoảng chạy theo sau.

"Nhanh chóng đem y đặt lên giường"

Vương Nhất Bác nghe theo lời y phu, nhẹ nhàng đặt y xuống giường.

"Mời thiếu gia ra ngoài chờ, nơi này có chút không thích hợp"

"Ta không đi!"

Y phu nhìn nét mặt Vương Nhất Bác, biết ý hắn đã quyết. Liền nhanh chóng bước tới, đem y kiểm tra một lượt. Mạch đập tương đối ổn định. Sờ thấy bụng y cứng rắn như đá, ông liền đem quần y kéo xuống. Vương Nhất Bác thấy ý định của ông, liền đưa tay ra chặn lại, cao giọng hỏi:

"Muốn làm cái gì?"

"Mong Vương thiếu gia thứ lỗi, lão phu chỉ muốn kiểm tra bên dưới của thiếu phu nhân một lát, sản đạo phải hoàn toàn mở thì hài tử mới sinh được"

Vương Nhất Bác nghe vậy liền không ngăn lại nữa. Y phu thấy hắn đã thu hồi tay, liền đem quần y kéo xuống. Lão loay hoay xem xét một hồi, liền lắc đầu:

"Như vậy không được rồi, thiếu phu nhân bởi vì uống phải Duyên Sản dược, làm đẩy nhanh quá trình sinh sản, không đúng với sản trình thông thường. Nước ối đã phá thế nhưng sản đạo vẫn chưa mở được bao nhiêu. Hiện tại lão sẽ giúp thiếu phu nhân thuận thai cùng mở rộng sản đạo"

Lão đặt hai tay lên bụng y vuốt mạnh, Tiêu Chiến trong cơn mê bị ép đau đến tỉnh. Mới phát hiện mình hiện tại đã về tới Vương phủ, cả người hiện tại trần trụi được phủ lên một tâm chăn lụa mỏng, hai chân mở rộng. Còn có một đám người đứng xung quanh nhìn chằm chằm. Còn không đợi y xấu hổ, cung lui trong bụng liền mạnh mẽ đánh tới. Y liền gục đầu xuống, rên rỉ hai tiếng.

Y phu thấy y thai vị hiện tại đã thuận, cũng thôi không thuận nữa. Liền nhìn đến huyệt khẩu của y. Sản đạo từ nãy đến giờ vậy mà chỉ mới mở được hai lóng tay. Hài tử dưới tác dụng của duyên sản dược, sợ là đã gấp muốn đi ra. Hiện tại nếu dìu y đi bộ, sợ là còn phải tốn một khoảng kha khá thời gian. Lão liền hết cách, lên tiếng:

"Lão phu hiện tại bắt buộc phải giúp thiếu phu nhân nhanh chóng mở rộng sản đạo, đành mạo phạm người rồi"

Tiêu Chiến nghe xong liền yếu ớt gật đầu. Vương Nhất Bác bên cạnh cũng không nói gì, chỉ gấp gáp nhìn chằm chằm y.

Y phu đưa một ngón tay vào trong huyệt khẩu Tiêu Chiến. Cả người y liền run rẩy đến lợi hại. Lại thêm hai, ba ngón không ngừng vói vào trong, đem thành ruột của y từ từ nông rộng ra hai bên. Cho đến lúc năm ngón tay đều đã chen vào, Tiêu Chiến cơ hồ đau đến muốn ngất xỉu.

"Đã được rồi, thiếu phu nhân hiện tại nghe lời ta, cung lui tới thì dồn hơi lấy sức, đợi nó đi qua thì liền rặn xuống, tuyệt đối không được chậm trễ"

Tiêu Chiến lần nữa yếu ớt gật đầu. Đối với đau đớn trong bụng đã không còn sức phản kháng. Nương theo một đợt cung lui truyền tới, hít sâu một hơi rồi dùng sức rặn xuống. Qua vài đợt như vậy, y phu đưa tay vào trong kiểm tra một chút, liền hô lên:

"Lão phu sờ thấy đầu đứa nhỏ rồi, thiếu phu nhân gắng sức lên"

Vương Nhất Bác nghe lão phu nói vậy, cũng nhanh chóng thở phào một hơi. Nhìn y nằm trên giường như con cá ướt sũng vừa được vớt từ dưới hồ lên, chỉ ước mong có thể thay y gánh đi toàn bộ đau đớn này.

Thời gian đã trôi qua một nén hương, vậy mà hài tử vẫn yên vị tại chỗ. Bởi vì sáng nay không có gì vào bụng, còn bị người ta đánh Mê Hồn Hương. Tiêu Chiến không đủ hơi, đầu hài tử vừa đi ra được một chút liền thụt trở về. Nhìn sắc mặt y đã nghẹn đến đỏ bừng, nếu còn không nhanh lên, sợ là đối với cả hai đều lành ít dữ nhiều.

"Thiếu phu nhân, hiện tại sản trình không thể kéo dài thêm nữa, nước ối đã chảy từ lâu. Ta hiện tại đến áp thai, mong người gắng gượng"

Nhất thời bước đến, đặt hai tay lên bụng y, mạnh mẽ đè áp xuống. Tiêu Chiến cả người co giật, hét thảm một tiếng, thanh âm đau đớn đến tê tâm liệt phế, lần nữa lâm vào hôn mê. Vương Nhất Bác bên cạnh lúc này nhịn không được nữa, nhanh chóng chạy đến bên giường, đem y ôm vào.

"Thiếu gia?!"

Nhìn đến hắn thần sắc kiên định, bộ dáng giống như nếu hiện tại lão còn mở miệng nói thêm tiếng nào nữa liền chém. Y sư cuối cùng đành thở dài, nói:

"Thiếu gia nếu đã đến liền giúp lão phu dìu thiếu phu nhân dậy, để y tựa vào người mình, ta liền đến áp thai"

"Cái gì? Lại nữa? Y làm sao có thể chịu nổi"

Nhìn y đau đớn như vừa rồi, lòng hắn liền rét run.

"Thiếu phu nhân lấy hơi rất yếu, căn bản không đủ sức. Nếu hiện tại không mượn ngoại lực tác động, hài tử mắc kẹt bên trong không thể đi ra, chính là...chính là.."

"Chính là cái gì?"

"Chính là...một xác hai mạng"

Vương Nhất Bác nghe xong vừa hoảng vừa tức, liền đối với y phu gằn giọng:

"Vậy thì sao còn không mau lên, ông có bị ngốc không?"

Lão phu đối với mấy câu mắng chửi vô cớ của Vương Nhất Bác cũng không để ý, chỉ một lòng giúp y áp thai mau chóng đem hài tử sinh hạ.

Sau vài lần áp xuống, Tiêu Chiến bị lão y phu dùng lực mạnh đè bụng khiến y trượt dần xuống, cuối cùng như nửa nằm trên giường, mà y, cũng đồng thời tỉnh lại. Vừa đúng lúc lão phu lần nữa áp xuống, Tiêu Chiến vừa tỉnh lại, yếu ớt đến đáng thương, thanh âm bi thống vang lên:

"Phu quân, phu quân...ta đau quá...đau quá, không chịu nỗi nữa...bụng sắp vỡ rồi"

Vương Nhất Bác nghe đến tâm tư đều nát, tâm như có hàng vạn mũi kim đâm vào. Y vì hắn chịu khổ nhiều như vậy, nếu hôm chính mình hiện tại không chân chính đối diện, thì đến bao giờ mới thôi u mê giác ngộ đây?

"Mau đem thiếu phu nhân xốc lên"

Lúc này thanh âm lão phu nhắc nhở liền cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn. Vương Nhất Bác liền luồn tay xuống nách Tiêu Chiến, lần nữa xốc y dậy. Tiêu Chiến hiện tại đau đến quơ quào, đau bụng sinh hiện tại đã dày đặc đến không một chút giãn cách, chịu đựng đồng thời cả áp lực của cung lui và áp thai khiến y oằn người đau đớn. Tiêu Chiến nhất thời bám trụ được cánh tay Vương Nhất Bác, liền bấu víu vào đó, dùng lực đến cánh tay hắn cũng xuất hiện một mảng bầm tím.

Vương Nhất Bác bị đau, nhưng hắn biết, cái đau này cũng chưa bằng một phần đau đớn của y. Chỉ nhẫn nại ôm y vào lòng, cầu mong một màn này sẽ nhanh chóng qua đi.

Cuối cùng không biết qua bao nhiêu lần ngất vì đau tỉnh cũng vì đau, hài tử thuận theo lực tay tương trợ của lão y phu liền xuất thế. Tiếng khóc vang vọng tứ bề, xé rách màn đêm yên tĩnh.

Mọi người xung quanh cơ hồ mừng đến rơi lệ, an tĩnh dựa vào nhau, nhìn ngắm đứa nhỏ này. Y phu đem cuống rốn đứa nhỏ cắt đi, lau người với nước ấm. Bọc vào một cái chăn mềm rồi giao cho bọn họ. Tiêu Chiến cúi đầu nhìn thân ảnh nho nhỏ đang nằm trên ngực, mỉm cười, thở dài một hơi.

Hài t, con đến đúng là không d.

Sau đó không hiểu vì cái gì, thân mình y mới đó nhoáng lên một cái cúi rạp xuống. Chỉ nghe "phập" một tiếng, máu tươi rỉ rả chảy thành sông, nhỏ xuống đứa nhỏ bên dưới, lớp chăn bọc hài tử bên ngoài cũng bị nhuộm đỏ. Một thanh gươm đã cắm xuyên qua bả vai Tiêu Chiến. Trong lúc mọi người đang lơ là, Lý Gia Kỳ từ đầu đến cuối đều đứng sau lưng Vương Nhất Bác, không biết từ bao giờ trong tay đã cầm một thanh gươm giấu dưới ống tay áo, bất động thanh sắc tiến lên. Không nghĩ đến Tiêu Chiến vậy mà phản ứng thật nhanh, lại là người lãnh trọn nhát đâm này, nàng liền hoảng sợ buông lỏng tay ra, nhất thời lùi về phía sau.

Thanh gươm rớt xuống, va chạm với mặt đất phát ra một tiếng "keng" đến đinh tai nhức óc. Mọi người nhất thời hoàn hồn, liền nhanh chóng chạy đến vây xung quanh Tiêu Chiến, giúp y cầm máu.

Vương Nhất Bác lúc này liền đứng dậy, hung hăng bắt lấy cánh tay của nàng ta, trầm thấp mở miệng:

"Ngươi, vì cái gì?"

Lý Gia Kỳ nghe xong đột nhiên ngửa đầu cười lớn, thanh âm có phần điên dại:

"Ha ha, Vương Nhất Bác, ngươi hẳn đã không còn nhớ rõ nữ nhân năm đó bị ngươi chơi đến chán chê rồi liền vứt bỏ, ngay cả hài tử năm đó vô tội trong bụng cũng không tha. Vương Nhất Bác, ta chờ ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng vậy mà cũng chờ được... Ha ha ha..."

Vương Nhất Bác sắc mặt liền tối sầm lại, phất tay một cái, sai hạ nhân đem nàng lôi ra ngoài. Mà kết cục của nàng đã định trước lần này vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội trở về.

Vương Nhất Bác liền nhanh chóng quay lại đến bên cạnh Tiêu Chiến, nhìn y dung nhan tiều tuỵ, thần sắc trắng bệch hệt như người chết. Hắn ngồi xuống bên cạnh giường, cơ hồ đem y khảm vào trong lồng ngực. Thanh âm Tiêu Chiến yếu ớt nỉ non, hít sâu một hơi:

"Nhất Bác...ta thật sợ hãi, nếu như ban nãy không phải là ta, thì đứa nhỏ...đứa nhỏ..."

Y càng nói thanh âm càng nhỏ, trong tâm lúc này một mảnh tĩnh lặng như nước. Bên ngoài truyền đến hương sen phảng phất đến lòng người an tĩnh. Trong đầu mơ hồ xuất hiện một giọng nói của bản thân.

Không nguyn nhum chuyn th phi, liu sao được s đi ngang trái
Đoá hoa trong tim đã héo tàn, thi gian qua đi chng th tr li
Hi c trăn tr không ngng, đau ti tn tâm phế
Ch nguyn quãng đi còn li không hi hn, nương theo hương hoa bay tht xa.

Bên tai vang vọng giọng nói quen thuộc đến cõi lòng y tan nát, đánh mạnh vào tâm can Tiêu Chiến. Thế nhưng y mệt mỏi quá rồi, không thể tiếp tục gắng gượng thêm nữa. Mi mắt nặng trĩu khép lại, an tĩnh nằm đó.

.

Tiêu Chiến mở ra hai mắt, phát hiện cảnh vật phía trước đẹp đến vô thực. Trên bầu trời lấp lánh vạn vì sao, cực quang xanh tím tráng lệ đến nao lòng người. Hồ nước một mảnh lam sắc, mặt nước phản quang ánh trăng đỏ sẫm, bốc lên từng hồi các tia linh khí. Bên dưới oán khí rất nặng, nhìn xuống đáy hồ có thể thấy rất nhiều các gương mặt xa lạ, toàn bộ đều là linh hồn trôi nổi.

Lúc này trên sông thấp thoáng xuất hiện một con đò nhỏ, bóng dáng người lái đò xuyên qua màn đêm mờ mờ ảo ảo dần dần hiện ra. Tiêu Chiến không nhịn được chân trần bước đến, đứng trên bờ sông, lên tiếng hỏi:

"Xin cho ta hỏi, nơi này là đâu?"

Người đó càng lúc càng đến gần, lúc này mới lên tiếng:

"Nơi này chính là Vong Xuyên"

Vong Xuyên, địa phương này thật quen thuộc. Có phải trên nhân gian luôn nói, người một khi đã chết đều phải đi qua nơi này sao?

Hoá ra, y đã chết rồi....

Mặt nước lam sắc lúc này rẽ sóng qua hai bên, ở giữa chậm chầm lộ ra một con đò đang hướng về phía Tiêu Chiến. Con đò dừng chân đến trước mặt y, lộ ra một người khoác áo choàng đen mũ che kín mặt, dáng người không rõ.

Tiêu Chiến đương nhiên tường tận, một khi bước lên con đò này chính là con đường một đi không trở lại, thế nhưng trong lòng y mơ hồ dấy lên một cỗ do dự. Y không nhớ rõ mình là ai lúc này, trong đầu là một mảnh mơ hồ trắng xoá. Thế nhưng tựa như có một chấp niệm vô hình nào đó bám chặt lấy, nói cho y biết chính mình đã bỏ lỡ một cái gì đó vô cùng quan trọng.

Không gian bốn bề yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng trẻ con khóc đến não lòng, còn có thanh âm nam nhân quen thuộc đến tim y cũng mơ hồ đau đớn. Cả hai loại thanh âm đồng thời vang dội, tim y như có gì đó hung hăng đánh vào, vỡ vụn ra từng mảnh.

Là ai? Là ai đang gi y?

Người lái đò lúc này đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt già nua khắc khổ, dư quang trong đáy mắt thâm trầm tựa như đã trải qua không biết bao hồi tang thương, hiện tại chỉ còn một mảnh tĩnh mịch.

"Nam nhân trẻ tuổi, đây là phu quân cùng hài tử của cậu, quay về đi"

Đúng rồi! Hài tử của y, là hài tử y khổ sở mười tháng sinh hạ. Còn có phu quân, phu quân...

Chính là, Vương Nhất Bác!

Một đạo quang chưởng màu bạc đột nhiên loé lên, đem y đánh bay về sau. Sức nặng trên ngực khiến y hô hấp không thuận, cả người đều đau đớn vô lực. Cảm giác hít thở không thông khiến y bất giác mở mắt ra, bắt gặp một cái đầu nho nhỏ đang cuộn tròn ngoan ngoãn gối lên ngực y. Cái đầu nhỏ ngan ngát mùi sữa, đem tim y nung đến chảy ra.

"Xoảng"

Hạ nhân lúc này bước vào nhìn thấy Tiêu Chiến thanh tỉnh, vui mừng đến đánh rơi khay thuốc trên tay. Nàng lập tức chạy ra ngoài, hét lớn:

"Thiếu phu nhân tỉnh rồi, thiếu phu nhân tỉnh rồi!!"

Một nhân ảnh quen thuộc không biết từ đâu đến ngay lập tức bay đến bên giường, thanh âm y run rẩy:

"Tiêu Chiến...Tiêu Chiến, ngươi tỉnh lại rồi"

Tiêu Chiến nâng tay chạm lên khuôn mặt có phần tiều tuỵ so với ấn tượng trước đây của người đối diện, nâng niu, tựa như hoạ ra từng nét. Y mỉm cười một cái, thanh âm trong trẻo như gió xuân:

"Ta về rồi"

Mùa xuân năm Vĩnh Xuân thứ mười chín. Khắp nơi sắc đỏ ngập trời. Người người nhà nhà huyên náo tấp nập. Vương phủ cũng không ngoại lệ, năm nay sinh khí đầy nhà. Gia nhân trên dưới mỗi ngày gấp đến bù đầu, đem đèn lồng phố cổ, câu đối các thứ treo lên. Tựa như Vương phủ tiêu điều ảm đạm ngày trước chỉ là ảo giác trong lòng mỗi người, hiện tại tưng bừng náo nhiệt, đẹp đến hoa lệ.

Dưới mái hiên lấp lánh ánh đèn lồng, ba thân ảnh san sát tựa vào nhau. Nhân ảnh nho nhỏ như đoàn bánh đúc được Tiêu Chiến ôm vào trong ngực, còn bản thăn y được một vòng tay rộng lớn bên ngoài bao trọn lấy.

Y lúc này ngẩng đầu, hắn cũng đồng thời nhìn xuống. Hai mắt giao nhau, xuyên qua đôi đồng tử như ngọc của hắn, y thấy bóng dáng bản thân phản chiếu bên trong. Tiêu Chiến đột nhiên thấp giọng cười, thanh âm trong trẻo như hương hoa sen thơm ngát ngoài hồ.

Pháo hoa cũng đồng thời bắn lên, vang dội màn đêm tĩnh lặng. Một nhà ba người dựa sát vào nhau, yên lặng tận hưởng hương vị hạnh phúc khắc sâu vào tận xương tuỷ.

Vương Nhất Bác đột nhiên mở miệng: "Sau này, mỗi năm đều sẽ cho ngươi một cái tân niên nguyên vẹn"

Tiêu Chiến mỉm cười, nhắm lại hai mắt. Đuôi mắt lấp lánh một giọt trong suốt, nhẹ nhàng rơi xuống.

"Phu quân, đời này ta không cầu gì hơn"

Hai cánh môi chạm nhau, dưới sự chứng giám của trời đất, trao cho đối phương tình yêu nồng nhiệt nhất. Hài tử ở giữa ngơ ngác nhìn hai người, đột nhiên bật cười khanh khách, lục lạc đeo trên tay phát ra thanh âm "lạc lạc" vui vẻ đến làm lòng người khoái hoạt.

Vương Nhất Bác vươn tay lau đi giọt lệ bên mắt Tiêu Chiến, lần nữa hôn xuống.

Tiêu Chiến, từ nay về sau, một nhà ba người chúng ta vĩnh viễn không rời xa.

HOÀN.

Huhu cuối cùng cũng viết được một chữ hoàn. Đứa con tinh thần đầu tiên hoàn của tôi dành cho cả hai người Bác Quân Nhất Tiêu, cũng là quà Tết cho các cô nữa ^^ Ai khen tôi đi T T

Bộ này coi như xong rồi, mọi người nhảy về lại Trong Bụng Chiến Ca Có Bảo Bảo Của Bác Đệ đi hihi :> À quên nữa bộ này còn thêm mấy phiên ngoại ó ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro