Tiểu kịch trường ②
《Đồ ngủ con thỏ》
Gần đây thời tiết ngày càng lạnh, ban đêm và buổi sáng nhiệt độ gần 0 độ, làm cho người ta có cảm giác trong nháy mắt đã bước vào mùa đông.
Tiêu Chiến nói, mấy ngày nay tối nào ngủ cũng cảm giác bốn phía đều lọt gió, muốn mua ngay một bộ đồ ngủ quấn mình lại.
Lúc đó Vương Nhất Bác đang ở phòng bếp rửa bát, bỗng nhiên nghe thấy Tiêu Chiến ôm Khoai tây chiên ở phòng khách đùa một câu như vậy, không nhịn được bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ là mình lúc ngủ kéo chăn anh đi sao?
Nhưng cậu vẫn là đem lực chú ý đặt ở nửa câu sau.
" Cái gì đồ ngủ liền thân? "
" Chính là cái loại đồ ngủ có lông, vừa mềm vừa ấm áp, siêu đáng yêu luôn. "
Thời điểm nói chuyện Tiêu Chiến còn nâng cao âm cuối, cảm giác giống như đang làm nũng.
" . . . . . Ò. "
Vương Nhất Bác thuận miệng đáp lại, cầm cái bát cúi người đặt vào tủ, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tiêu Chiến ôm Khoai tây chiên chạy đến bên người mình.
" Nè, cậu xem, như vậy đó. "
Anh cầm điện thoại, trên màn hình là trang web nào đó, hưng trí bừng bừng giơ lên trước mặt cậu.
Vương Nhất Bác sau khi nhìn rõ mới cảm thấy tốt nhất là không nên nói gì cả, thậm chí không biết từ đâu bắt đầu phun tào.
Một người mẫu nữ nước ngoài mặc đồ ngủ màu hồng nhạt, người quỳ trên ghế sô pha tạo dáng, đồ ngủ hình con thỏ, vì là áo ngủ liền thân nên trên mũ còn có hai cái tai thỏ hồng nhạt rủ xuống.
......
Thật sự không nghĩ tới, mấy nhà thiết kế lại thích kiểu này.
Theo thẩm mỹ của thẳng nam cool guy Vương Nhất Bác, bộ đồ ngủ này nếu mặc trên người mấy cô bé thì có vẻ ổn, nhưng mà cũng phải tùy người, không chừng mặc xong sẽ thành người bồng bềnh cùng ngu ngốc, mà trên người đại nam nhân Tiêu Chiến, vóc dáng cao, cho dù bộ dáng anh xinh đẹp, mặc quần áo như vậy đại khái cũng không được đẹp cho lắm.
" Thế nào, có đáng yêu không? Còn có kiểu của trẻ em, nhưng mà Khoai tây chiên vẫn chưa mặc được. "
Nhìn vẻ mặt Tiêu Chiến hưng phấn, Vương Nhất Bác không muốn đem ý nghĩ của mình nói ra đả kích anh, dứt khoát ngậm nó trong bụng.
" Ừm, cái này được. "
" Thật sự nha, vậy tôi đặt hàng. "
"......"
Vương Nhất Bác muốn ngăn anh lại, không cần phí tiền đâu, sau lại thay đổi suy nghĩ, thôi, dù sao cũng không đắt, nếu anh mặc trong nhà cũng không có gì không ổn, mua thì mua đi.
Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác đặt hàng, sau đó ôm lấy Khoai tây chiên, hớn hở ra sô pha ngồi xem TV.
Vương Nhất Bác lặng lẽ tháo tạp dề xuống, treo nó lên cái móc tường cạnh tủ lạnh.
Tập phim ngày hôm đó Vương Nhất Bác đã quên mất.
Khoảng hai, ba ngày sau, tối hôm đó đến nhà Tiêu Chiến cậu thật sự muốn tát vào cái vẻ mặt ngu ngốc của mình.
" Tới đây, bên ngoài lạnh lắm hả, mau vào phòng. "
"......"
Mở cửa, một con thỏ lớn màu hồng nhạt xuất hiện trước mặt Vương Nhất Bác, đôi mắt ngập nước mở to trên mặt mang theo ý cười, sau khi mở cửa cho cậu liền bỏ chạy.
Vương Nhất Bác ngẩn ra một lúc, nhịp tim đột nhiên tăng tốc.
—— ĐỜ MỜ! QUÁ ĐÁNG YÊU!
Nhưng Tiêu Chiến có vẻ rất bận, mở cửa cho cậu rồi chạy đến bàn làm việc gõ máy tính, viết viết vẽ vẽ mấy bản thiết kế.
Vương Nhất Bác tự mình đổi dép lê, đem cơm tối mà Tiêu Chiến gọi cho hai người đặt lên bàn ăn.
Khoai tây chiên ngồi ở ghế dựa bên cạnh Tiêu Chiến lắp mấy món đồ chơi bọt biển, ngoan ngoãn, cũng không nháo.
" Có việc? " Vương Nhất Bác đứng bên cạnh, hỏi anh.
" Đúng a, sửa hai ngày rồi, đêm qua làm cả đêm buồn ngủ chết tôi, cũng không biết hôm nay có thể làm xong hết mà đi ngủ hay không. "
Tiêu Chiến nói xong ngáp một cái, bộ dáng có chút ủ rũ, phồng má tỏ vẻ bất mãn, thật sự nhìn giống như một con thỏ đang tức giận.
Vương Nhất Bác nhìn anh có vẻ ngủ không đủ giấc, bày tỏ đã hiểu, ngữ khí ôn nhu nói, " Không sao, đừng gấp, cứ từ từ. "
Tiêu Chiến vẽ thêm hai lần, buông bút xuống.
" Mặc kệ, ăn cơm trước, đến giờ ăn mì gạo rồi. " ( Nói chung là một món mì được làm từ bột gạo. )
Vì thế Vương Nhất Bác ôm Khoai tây chiên đến bàn ăn, Tiêu Chiến ở phòng bếp pha sữa bột cho bảo bảo, hâm nóng đồ ăn, sau đó ba người cùng nhau ăn cơm tối.
Sau khi ăn xong Khoai tây chiến đến giờ buồn ngủ, Tiêu Chiến bên kia còn đang gấp rút làm việc, Vương Nhất Bác rất có ý thức kể chuyện cổ tích cho bé trước khi ngủ.
Chờ Vương Nhất Bác dỗ đứa nhỏ ngủ, tắm rửa xong, Tiêu Chiến bên này mới hoàn toàn xong việc.
Anh đặt máy tính ở chế độ ngủ, động đậy cổ và cánh tay cứng ngắc, đột nhiên cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, ngồi trên ghế nâng tay dụi dụi mắt, như thể thỏ nhỏ đang rửa mặt bằng bàn chân đầy lông tơ của mình.
Vương Nhất Bác mặc áo ngủ đang lau tóc, đi tới nói với anh, " Khoai tây chiên ngủ rồi, anh cũng đi ngủ đi, đừng làm việc vất vả quá. "
Ngeh vậy, Tiêu Chiến bỗng nhiên nở nụ cười, " Ừm. . . Vậy ngày mai dậy rồi tắm sau, giờ đi ngủ trước. Cậu ôm tôi đi. "
Tiêu Chiến ngồi ở trên ghế ngẩng đầu lên, vươn hai cánh tay hồng hồng về phía cậu.
Vương Nhất Bác nhướn mày, miệng không nói gì, trực tiếp cúi xuống đem người trước mặt ôm lên, cánh tay Tiêu Chiến quấn chặt lấy cổ cậu.
Vương Nhất Bác thả anh xuống giường, vừa đặt đầu xuống gối mí mắt Tiêu Chiến đã dính vào nhau.
" Ngủ đi. "
Vương Nhất Bác kéo chăn ra, bản thân cũng nằm xuống, sau đó đắp lên hai người.
" Hì hì, cậu thật tốt. " Vẻ mặt Tiêu Chiến thỏa mãn, mỉm cười ngọt ngào, nhắm mắt mơ mơ màng màng lẩm bẩm một câu.
Sau đó liền chui vào ngực Vương Nhất Bác.
Vòng tay qua lưng cậu.
Rất mềm, cũng rất ấm.
- Tiểu kịch trường FIN -
Tiểu kịch trường tạm kết thúc :3 chương sau quay lại câu chiện của 2 ngừi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro