Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiểu kịch trường ①

《Nhớ một lần sinh nhật》



Vương Nhất Bác biết năm nay Tiêu Chiến hai mươi bảy tuổi là vì cậu cùng anh trải qua sinh nhật.

Lúc ấy bọn họ quen nhau cũng được hai tháng rồi, vẫn đang duy trì quan hệ pháo hữu tốt đẹp.

Mùa thu năm nay có hai cơn mưa lớn,  vừa đầu tháng mười, nhiệt độ giảm xuống, gió đêm lạnh lẽo thổi vào mặt người.

Sáng ngày 5, Vương Nhất Bác nhận được thông báo tin tức của Tiêu Chiến, lúc đó vừa vặn đúng dịp nghỉ lễ quốc khánh, cậu cũng không về nhà, vẫn làm shipper bốn ngày nay.

Tiêu Chiến không đầu không đuôi đăng một bài, nói: 

—— Hôm nay là sinh nhật tui, muốn ăn lẩu.

Không quá hai giây, lại đăng ảnh mặc một chiếc áo khoác đen, ánh mắt đáng yêu động lòng người, ngón tay để dưới môi, chu chu miệng.

......

Nói thế nào nhỉ, thật ra đến bây giờ Vương Nhất Bác cũng không giải thích được, vì sao Tiêu Chiến luôn chủ động liên lạc với cậu, hoặc là thời điểm mời cậu làm chút chuyện tương tương nhưỡng nhưỡng sẽ đăng một tấm ảnh.

Nhưng mà......

Mẹ nó, mỗi lần đều là ngờ đến.

Vương Nhất Bác bình thường nhìn bài anh đăng chần chừ một chút, sau đó trong đầu nhỏ lại chạy qua một đống tưởng tượng kì kì quái quái, chính là phỏng đoán dụng ý của anh, còn có chút hoài nghi, thậm chí trong nháy mắt còn muốn cự tuyệt.

Nhưng mà, mỗi lần nhìn thấy bức ảnh vô cùng đáng yêu được đăng lên, hờ, Vương Nhất Bác không nói hai lời, cái gì cũng đáp ứng anh.

—— Được.



Vốn nghĩ Tiêu Chiến muốn ăn lẩu, tìm quán lẩu có không gian kín nho nhỏ, cũng có thể mang theo Khoai tây chiên, lúc nào cũng có thể chăm sóc bé, nhưng Vương Nhất Bác nghĩ sai rồi.

Buổi chiều Tiêu Chiến hẹn cậu cùng ghé qua ở Vĩnh Huy*, hai người mua xe đẩy, đặt Khoai tây chiên vào bên trong, đẩy đi.

Đi siêu thị mục đích rất đơn giản, mua thịt, mấy nguyên liệu lớn nhỏ gì đó, vân vân vân.

Tiêu Chiến nói nhà anh chỉ có mỗi anh ở, không có đồ nấu lẩu shabu* trong nhà, bây giờ tiện mua thêm một cái, sau này cũng có thể sử dụng.

Vương Nhất Bác ừm một tiếng, được thôi được thôi, hôm nay sinh nhật anh nên anh mới là quan trọng nhất.

Tiêu Chiến cười hì hì đem nồi đặt vào trong xe đẩy, sau đó xoay người đi đến chỗ mua hàng tiếp theo.

Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng anh, tuy là đang tung tăng nhảy nhót, nhưng cảm thấy có chút kì quái.

Vì sao Tiêu Chiến là một nam nhân như vậy, ngay cả một người bạn đến cùng sinh nhật cũng không có.



Vương Nhất Bác giúp anh đẩy xe đẩy, Khoai tây chiên ngồi ở trong xe mút ngón tay, thỉnh thoảng ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn cậu.

Hai người mua rất nhiều đồ để ăn lẩu, nào là củ cải, khoai tây, rau chân vịt, ngải tây, cải thảo, nấm hương, đậu phụ, cá viên các loại, tất cả đều mua một gói nhỏ, như vậy ăn không hết cũng không quá lãng phí.

Cuối cùng Tiêu Chiến đứng trước giá rau, cầm lên hai bó rau thơm nhỏ.

" Cậu thích ăn hả, mua nhiều chút. "

Vương Nhất Bác nhìn anh đưa rau thơm qua, hơi sửng sốt, sau đó nhận lấy, đặt vào trong xe đã chứa đầy một núi nhỏ đồ ăn.

Cũng không biết từ khi nào Tiêu Chiến biết cậu thích ăn gì.

—— Mặc dù anh ấy khiến cho người ta rất khó nắm bắt, nhưng nhất định, nhất định còn tinh tế ôn nhu hơn trong tưởng tượng của cậu. 



Lúc tính tiền ở quầy thu ngân, Tiêu Chiến chọn hai hộp Durex, siêu mỏng, cỡ lớn.

Cô thu ngân nhìn Vương Nhất Bác đang ôm tiểu bảo bảo trong ngực, Tiêu Chiến trả hết hóa đơn, cậu giúp anh cầm hai cái túi to đến chỗ để xe thi thoảng còn đùa cục cưng, không biết sao tự dưng cảm thấy rất nở gan nở ruột.

Đờ mờ, xứng đôi, quá xứng đôi rồi! 



Ra khỏi siêu thị, hai người đi thẳng tới xe Tiêu Chiến đang đỗ bên đường, chuẩn bị về nhà.

Vương Nhất Bác đột nhiên nghĩ ra cái gì, đem túi đồ đặt ở ghế sau, Khoai tây chiên đặt vào ngực anh, nói, " Đợi tôi một chút " , sau đó chạy đi mất.

Tiêu Chiến nhất thời đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn để cậu đi, bản thân ôm Khoai tây chiên được bọc kín mít ngồi đợi trong xe.

Nói thật anh hôm nay thực sự rất vui, có nguyện ý cùng mình sinh nhật, rất cao hứng đó.

Anh nghĩ đến đây, vẻ mặt nhìn Khoai tây chiên so với thường ngày còn ôn nhu hơn, ôm chặt bé, hôn lên mặt bé một cái.





Vương Nhất Bác quay về rất nhanh, bước đi như đạp gió, mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái, trong tay cầm một chiếc hộp đóng gói tinh xảo.

" Anh hôm nay mới nói cho tôi biết sinh nhật, cho nên tôi chưa chuẩn bị được quà, nhưng mà bánh ga-to không thể thiếu đâu. "

Ý cười trên mặt Tiêu Chiến bỗng nhiên cứng lại, nghiêm mặt nhìn chằm chằm hộp bánh trong tay Vương Nhất Bác, xuyên qua vỏ nhựa trong suốt, có thể nhìn thấy chiếc bánh nhỏ hình vuông bên trên còn trang trí một con thỏ nhỏ làm bằng kem màu trắng. 

Anh cứ ngẩn người ra nhìn như vậy.

Không nói nên lời.

" Tuy rằng không lớn, nhưng vẫn có ý nghĩa mà, về nhà rồi ước một điều ước. . . . "

Vương Nhất Bác nói xong cảm thấy không thích hợp, nâng mắt lên nhìn Tiêu Chiến ngồi ở ghế lái, trong ngực còn ôm Khoai tây chiên, hốc mắt ẩm ướt rơi xuống một giọt nước mắt.

" Sao lại khóc rồi, sinh nhật là ngày quan trọng, đừng khóc a. "

Vương Nhất Bác luống cuống.

Mẹ nó, đời này cậu sợ nhất chính là con gái khóc, tuy rằng Tiêu Chiến không phải con gái, nhưng lại là một đại nam nhân mang theo một tiểu bảo bảo, nhưng cậu sẽ không dỗ đâu a.

Tiêu Chiến nức nở vài lần, giống như bình phục tâm tình, giọng nói như bị ngâm nước, ong ong dính dính. 

" Ưm, tôi không sao, . . . . . . . Quá cảm động, ha ha ha. "

"......"

Anh vừa khóc vừa cười, trên mực đỏ rực, bộ dáng giống như đứa nhỏ, tất cả buồn vui đều viết hết lên mặt. Khoai tây chiên trong ngực vẫn chẳng biết chuyện gì, vẫn ngơ ngác nằm im trên tay anh.





Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ của anh, dù sao vẫn cảm thấy anh giấu nhiều chuyện trong lòng, nhưng anh lúc nào cũng để bản thân mình bày ra khía cạnh phóng đãng nhất, ôn nhu nhất, tựa hồ làm như vậy là có thể đem chính mình bảo vệ tốt nhất.

Vương Nhất Bác muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi, hoặc là không biết nên hỏi từ đâu, quan hệ của bọn họ trở thành một rào cản vô hình ngăn bọn họ quan tâm lẫn nhau.

Nhưng cậu vẫn muốn thừa nhận, một giây vừa nãy Tiêu Chiến rơi lệ, cậu quả thật muốn hứa hẹn với anh, hứa cái gì cũng được. 

Chỉ để thể hiện rằng cậu hiện tại động tâm rồi. 

Nhưng cậu nói không được.



" Được rồi, tôi thật sự không sao đâu, xem cậu gấp gáp chưa kìa. "

Qua vài giây đồng hồ, Tiêu Chiến nhìn cậu bộ dạng ngây ngốc ngồi ở ghế phó lái, dứt khoát nhận lấy bánh ga-to đặt vào ghế sau, sau đó đem Khoai tây chiên nhét vào ngực Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vội vàng đưa tay ôm lấy.

" Nhưng mà thật sự, thật sự cảm ơn cậu. "

Tiêu Chiến xoay chìa khóa, khởi động ô tô.

" Không cần khách sáo mà. "

Vương Nhất Bác liếc anh một cái, sau đó liền quay đầu mắt nhìn về phía trước.

" Đi thôi, về nhà ăn lẩu. "









- Tiểu kịch trường FIN - 

* Lẩu Shabu-shabu là một món lẩu nabemono của Nhật Bản gồm thịt và rau thái lát mỏng luộc trong nước và ăn kèm với nước chấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro