Tiểu baba
Vương Nhất Bác đại khái cảm thấy rằng chính mình được thưởng một đêm đáng giá.
------------------------------
Mùa hè nóng nực, mặt trời giữa trưa có chút độc ác, cả người như bị nướng lên, cảm giác làn da cũng bị thiêu cháy.
Vương Nhất Bác học ở đại học S, thời điểm đầu xuân bắt đầu làm việc như một tiểu ca shipper part-time, kiếm thêm khoản thu nhập.
Hôm nay cậu vội vã rời trường, chuẩn bị làm việc, cùng một đám người ngồi xổm dưới bóng râm của trung tâm thương mại, lướt lướt điện thoại.
Tốc độ tay của cậu rất nhanh, một thông báo vừa hiện lên liền lập tức cung cấp địa điểm, tiểu ca quen thuộc ngồi cạnh cậu lại trêu chọc, đây là đã độc thân bao nhiêu năm rồi. Vương Nhất Bác khoát tay, ý bảo mình phải đi gấp, tiểu ca nói với cậu " Chú ý an toàn " .
. ( Anh Bo làm nhân viên cùng vơi 1 nhóm người ship đồ ăn take-out nhé, và ảnh dùng motor của ảnh để ship :> tôi dịch chưa thoát ý lắm | Take-out = takeaway , đại khái như kiểu làm shipper Food Delivery á )
Địa chỉ giao hàng là một căn hộ cao cấp, Vương Nhất Bác đem motor đỗ ở bãi đậu xe, mang đồ đi vào thang máy trực tiếp lên lầu.
Cậu đứng trước cửa phòng 1005, ấn chuông, " Chào anh, đồ ăn take-out đây ạ. "
Không biết là căn hộ cao cấp cách âm tốt hay gì mà bên trong căn bản vẫn không có động tĩnh, Vương Nhất Bác đợi hơn mười giây, cửa vẫn chẳng có dấu hiệu mở —— chẳng lẽ không ai ở nhà?
Cậu bấm chuông lần nữa, đem lỗ tai dán lên cửa cẩn thận nghe ngóng một chút, cảm giác giống như có tiếng trẻ con khóc ầm ĩ, hình như càng lúc càng khóc lớn hơn.
" Đợi, đợi một chút—— " Từ bên trong truyền đến âm thanh của nam nhân trẻ tuổi, mang theo một tia bối rối.
Được, Vương Nhất Bác lúc này xác định, không phải không ai ở nhà, mà là phải dỗ đứa nhỏ.
Lúc này cậu bình ổn lại mới cảm thấy nóng nóng, đơn giản tháo mũ bảo hiểm chờ chủ nhà mở cửa. Khoảng một phút sau, cửa mới từ bên trong mở ra, tiếng khóc của đứa nhỏ tràn ra, vang vọng cả hành lang.
Một nam nhân có thể nói là cực kỳ xinh đẹp, thoạt nhìn có chút ủy khuất lại thẹn thùng, vẻ mặt bối rối chân tay luống cuống, một chiếc quần đùi màu xám mặc ở nhà, trong ngực còn ôm một tiểu bảo bảo oa oa khóc lớn mặc đồ hồng lam, một tay gian nan mở cửa cho cậu.
Vương Nhất Bác tuy là đoán trước được tình huống trong phòng rồi, nhưng sau khi nhìn thấy vẫn hơi sửng sốt, cổ theo bản năng lui ra sau, không biết là vì tiếng trẻ con khóc điếc tai hay vì tướng mạo của nam nhân trẻ tuổi này thật sự kinh diễm, cậu thậm chí còn nghi ngờ là một tiểu minh tinh nào đó.
" Tiêu tiên sinh phải không, chào anh, đây là đồ của anh. Mong anh đánh giá năm sao. . . . "
Vương Nhất Bác nói ra mấy lời như thường lệ, còn chưa nói xong đã bị anh đánh gãy.
" Thật ngại quá, cậu có thể giúp tôi. . . . . giúp tôi trông nó được không, nó cứ khóc mãi, tôi thật sự. . . " Anh càng nói càng ủy khuất, ánh mắt ẩm ướt, ngữ khí giống như năn nỉ.
" . . . . . . "
Nam nhân trẻ tuổi nhận lấy đồ, vội vàng phóng tới phòng bếp, Vương Nhất Bác ma xui quỷ khiến lại đi vào trong, cùng tiểu hài tử khóc ầm ĩ nằm trên sofa mắt to trừng mắt nhỏ.
Trong phòng trang trí đơn giản, phòng to như vậy nhưng nhìn có vẻ trống trải, sợ rằng chỉ có mỗi mình anh ấy sống trong này.
Vương Nhất Bác xấu hổ, cậu không nên tùy ý đánh giá chỗ ở của khách hàng, lẽ ra cậu không đi vào, nhưng nam nhân vừa rồi cầm lấy cổ tay cậu, môi khẽ dẩu lên, ánh mắt động lòng người vừa liếc qua cậu, anh ấy liền kéo đi —— thật sự, có điểm đáng yêu.
" Nó bình thường lúc này đã ngủ rồi, nhưng hôm nay một mực quấy phá, đút sữa rồi, tã cũng thay rồi. . . . " Nam nhân bắt đầu balabala giới thiệu tình huống với Vương Nhất Bác, nhưng thật ra không chút khách khí, ngồi xổm bên người cậu, cổ áo rộng thùng thình làm lộ làn da trắng như tuyết, ngay cả đầu vú hồng nhạt cũng như ẩn như hiện.
Vương Nhất Bác nhanh chóng quay đi, ánh mắt lần nữa thả trên người tiểu bảo bảo, không biết vì sao, trời nóng như vậy, điều hòa trong phòng có phải quá nhỏ hay không.
" Tôi là lần đầu tiên nuôi đứa nhỏ, nó lại không có mẹ, tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ, aiz, nhưng cậu trẻ như vậy, hẳn là còn đang học đi, có lẽ chưa từng làm cha . . . . "
Nam nhân nói xong ánh mắt đỏ đỏ, giống như con thỏ nhỏ đáng thương.
Vương Nhất Bác trợn trắng mắt không biết nên phun tào ở đâu, hoặc là nói cậu bởi vì nhìn thấy nam nhân có dáng vẻ như vậy mà không có phát cáu.
Vài năm trước tỷ tỷ của cậu sinh một đứa nhỏ, nghỉ hè cũng đem về thăm ông bà ngoại, cậu cũng giúp trông coi tiểu bảo bảo nên cũng học được vài chiêu. Cậu nhẹ nhàng sờ lên trán đứa nhỏ, không nóng, hẳn không phải bị bệnh, hơn nữa lúc này tiếng khóc nhỏ đi, chỉ sợ khóc nhiều mệt mỏi.
" Không sao, để tôi thử xem. " Vương Nhất Bác nói xong, đem đồng phục dính chút bụi cởi ra, áo trắng bên trong dính mồ hôi có chút ẩm ướt, cậu cúi người ôm lấy tiểu bảo bảo, nhớ lại tư thế lúc trước tỷ tỷ ôm đứa nhỏ, đem cục cưng ôm trong ngực, cơ bắp trên cánh tay rắn chắc, nhưng vẫn đủ ôn nhu.
Cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng đứa nhỏ, chầm chậm đung đưa, chính mình giống như cái lắc lư, trong miệng còn trầm thấp ngâm nga ca dao.
Dưới sự vỗ về của cậu, tiếng khóc của tiểu bảo bảo dần dần dừng lại, đến cuối cùng trực tiếp ngáp một cái, cái đầu tròn nho nhỏ dụi vào ngực Vương Nhất Bác ngủ, nước mắt nước mũi nước mũi đều trực tiếp lau lên.
Nam nhân như quên cả hô hấp, vừa mừng vừa sợ nhìn cậu, này là tiểu soái ca, tuy rằng thoạt nhìn lạnh lùng, còn trẻ như vậy, nhưng cũng không cự tuyệt yêu cầu quá đáng của anh, lại còn giải quyết tốt vấn đề.
" Cậu, cậu thật giỏi a! " Anh không khỏi kêu lên.
" Suỵt —— " Vương Nhất Bác hướng anh chu cái miệng,
" Cẩn thận đánh thức nó. "
" Có đôi khi cục cưng nháo có thể là muốn người lớn ôm nó một cái, giống như mèo nhỏ chó nhỏ, người quan trọng yêu thương nó là được. " Đem bảo bảo để xuống giường trẻ con, lại khom người đắp chăn cho nó, Vương Nhất Bác mới xoay đầu nhỏ giọng nói với nam nhân.
" Thì ra là như vậy, cậu biết thật nhiều nha, về sau tôi sẽ chú ý. " Nam nhân thẹn thùng nhìn cậu, bỗng nhiên tới gần nắm lấy cánh tay cậu, " Cái kia, tôi gọi là Tiêu Chiến, không biết cậu xưng hô như thế nào. "
Hai người vốn là bình thủy tương phùng, nếu không phải vì tiểu bảo bảo vừa khóc vừa nháo, Vương Nhất Bác cũng sẽ không vào nhà, lại càng không có cơ hội cùng nam nhân tiếp xúc nhiều hơn. Nhưng lúc anh đột nhiên tự giới thiệu, cậu tuy rằng cảm thấy có chút không hòa nhã, những vẫn tiếp tục đáp lại.
" Vương Nhất Bác. "
" Xin lỗi đã làm bẩn quần áo của cậu, nếu không tôi giúp cậu lấy quần áo tôi mới mua mà chưa có mặc qua đâu. " Ra khỏi phòng, Tiêu Chiến mới nói với cậu, thời điểm nói chuyện còn chạm tay vào ngực Vương Nhất Bác, ở chỗ vừa ôm tiểu bảo bảo, vuốt nhẹ vài cái.
Lúc nói chuyện còn cố ý hơi cúi đầu, ánh mắt chớp chớp, như là làm nũng, vừa giống một đứa trẻ nhận sai nhưng lại không biết ăn năn, bất quá càng giống như ôm lấy người trước mặt, bày hết tình cảm lại cố tình kích thích ham muốn.
Vương Nhất Bác muốn nói không có việc gì, không cần phiền phức, nhưng thân thể Tiêu Chiến gần kề phun ra hơi thở nóng bỏng đột nhiên làm cho cậu tâm phiền ý loạn, hô hấp cũng nặng nề.
Mẹ nó, điều hòa trong phòng này để trang trí sao.
Tiêu Chiến nhìn vào mắt cậu, đem miệng lại gần lỗ tai cậu thổi khí, " Không có việc gì đâu, bảo bảo đã ngủ rồi. "
—— Đệt.
Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến qua, đem anh ấn lên tường cạnh cửa, đè cổ tay anh, thô lỗ hôn lên bờ môi anh, đầu gục xuống, lung tung nói, chỉ muốn làm con thỏ tinh vừa tao lại vừa câu dẫn người này toàn thân vô lực trực tiếp ngất xỉu thì mới tốt, ai bảo anh ngay từ đầu đã một mực câu dẫn cậu.
" Ô ô —— "
Tiêu Chiến hừ nhẹ, có thể là bị răng nanh cắn vào môi sinh đau rồi.
Vương Nhất Bác đem chân chen vào giữa hai đùi Tiêu Chiến, tính khí đứng thẳng bị bó chặt trong quần, đem quần chống đỡ thành một cái bao lớn, cậu tuy rằng nhìn người gầy gò, nhưng chỗ đó lại thực lớn.
Cậu một bên chà đạp đôi môi mềm mại của Tiêu Chiến —— bên trong như chứa mật ngọt, khiến người cảm thấy vừa mềm vừa thơm ngọt —— Một bên đưa tay cởi quần đùi anh, từ đôi chân dài trực tiếp tuột xuống đất.
Tiêu Chiến không có mặc quần lót.
Anh làm cho Vương Nhất Bác động tình, cả người đều hưng phấn, rịn đầy mồ hôi lại bốc lên khí nóng thơm ngọt, dương vật đã muốn phồng lên, phía dưới còn có tiểu huyệt cùng âm thần chảy ra dâm thủy, ẩm ướt ngượng ngùng, Vương Nhất Bác vừa chạm qua đã chảy đầy một bàn tay cậu.
" Ưm . . . . . " Tiêu Chiến nghiêng đầu rên rỉ.
Vương Nhất Bác buông môi anh ra, phát hiện giữa chân có thứ đông tây kia, không khỏi đảo mắt xuống nhìn nhìn, tựa hồ rất hứng thú. Dâm thành hình dáng này, có phải đã sớm muốn cho người thao rồi không.
Vương Nhất Bác hôn lên đôi mắt đỏ đỏ, hỏi, " Có bao không? "
Trong nhà Tiêu Chiến có bao, ở ngăn kéo đầu giường trong phòng ngủ, đáng tiếc là quá nhỏ, không thích hợp, Vương Nhất Bác miễn cưỡng đội về sau sẽ khó chịu, chọc vào vài cái bắt đầu hỏi Tiêu Chiến có thể không đeo bao không.
" Vừa nãy là cậu hỏi tôi có bao không, hiện tại lại nói không mang, cậu thật là có ý tứ. "
Tiêu Chiến trên mặt hồng hồng, giọng nói đều mang theo ái dục, gắt gao ôm cổ Vương Nhất Bác, cùng cậu dính một chỗ.
Hai người đều đứng, sau lưng cách áo cộc tay mỏng dính dán lên vách tường trắng tuyết, mới đầu anh nhấc một chân lên, đem bí huyệt phấn nộn chảy nước lộ ra, làm cho Vương Nhất Bác càng dễ dàng từ trước mặt anh tiến vào, sau lại phát hiện, lực cánh tay Vương Nhất Bác tốt lắm, trực tiếp đem hai đùi anh nâng lên, phía sau lưng dựa lên tường hướng bên trong thao làm, bị tiểu huyệt bên trong xoắn chặt.
" Này cũng không thể trách tôi, ai bảo tôi có thiên phú chứ. "
Cậu cầm bao ném qua một bên, ôm người trực tiếp thao vào, không có tấm màng mỏng ngăn cách, dịch thể giao hòa cùng một chỗ, vừa nóng vừa sướng.
Vương Nhất Bác lần nữa đi vào ôm anh mở rộng nơi tư mật đâm vào, dương vật Tiêu Chiến bị cậu đỉnh hỗn loạn ở giữa bụng hai người, linh khẩu cũng ẩm ướt, nước bắt đầu từ bên trong tràn ra.
" A. . . . Cậu thật sự là lợi hại. . . . rất, rất lớn. . . . "
Tiêu Chiến thích đến cả người run lên, quấn chặt thắt lưng cậu, bàn chân trong tất cũng cuộn chặt, lúc đó anh nằm giữa bức tường với Vương Nhất Bác, tuy rằng bám vào vai cậu, nhưng toàn bộ sức nặng thân thể đều đặt ở nơi thứ thô ngạnh cắm vào bí huyệt kia.
Vương Nhất Bác hung ác thao anh, là kiểu nói ít lực nhiều điển hình.
Huyệt nhỏ này của Tiêu Chiến quả thật là bảo bối, vừa chặt vừa sâu, còn ấm nóng, dâm thủy bên trong nhiều như chứa một con sông nhỏ vậy, cậu trừu sáp không tốn chút sức lực nào, mỗi lần đều có thể đâm vào chỗ thịt sâu nhất mềm nhất, bên ngoài kề sát âm thần, hận không thể chen cả âm nang đi vào.
Côn thịt nghiền qua dũng đạo mẫn cảm, quy đầu cực đại chen chúc bên trong, Tiêu Chiến thích đến kẹp chặt hạ thân, eo mềm nhũn, mỗi lần cậu rút ra anh đều một bên dâm kêu một bên nước dâm ấm nóng ào ào chảy ra. ( Huhu :)) )
" A—— "
Dâm thủy rỉ ra từ mông anh theo đùi Vương Nhất Bác, tí tách tí tách rơi xuống sàn nhà, còn lại không chảy ra sẽ bị Vương Nhất Bác đâm trở về, chọc vào bên trong, bộ vị giao hợp của hai người càng thêm lầy lội, vừa hồng vừa nóng.
" Nhất Bác, . . . . rất, rất sướng. . . . muốn hỏng rồi. . . . . "
Tiêu Chiến run run, bên trong co rút, vừa khép lại mở, anh sướng đến da đầu cũng run lên, thậm chí muốn ngất đi, mà Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục ôm anh thao làm.
" Nếu tôi bắn vào anh sẽ mang thai sao? "
Vương Nhất Bác liếm vành tai anh, ở nơi ấm nóng mềm mại phun ra nuốt vào nhiệt khí, lỗ tai cùng cần cổ Tiêu Chiến thực mẫn cảm, lúc này tóc gáy cũng dựng hết lên, khó nhịn rụt cổ.
" Không. . . . . Sẽ không đâu, đều cho tôi. . . . . "
Vương Nhất Bác tiếp tục trên cổ anh vừa hôn vừa mút, lưu lại mấy dấu hồng hồng, Tiêu Chiến cũng không có khí lực ngăn cản cậu.
" Tôi vừa muốn —— " Tiêu Chiến còn chưa nói xong, liền run run triều thổi phun lên côn thịt Vương Nhất Bác, cùng lúc tính khí bên ngoài cũng bắn tinh, huyệt bên trong nháy mắt cắn chặt, trực tiếp đem Vương Nhất Bác kẹp bắn ra, quy đầu chọc vào hoa tâm tưới lên, không ít tinh dịch theo dũng đạo chảy ra bên ngoài.
Tiêu Chiến cơ hồ thoát lực, tầm mắt vô định, ôm cơ thể Vương Nhất Bác ngay cả chân cũng buông lỏng.
" Thoải mái sao? "
Tiêu Chiến gục đầu vào vai Vương Nhất Bác, gật gật đầu, ừ một tiếng,
" Sướng. . . sướng chết rồi. "
" Lại đến chứ? "
Vương Nhất Bác vẫn còn trong cơ thể anh, sau khi bắn ra từ từ mềm xuống, lúc này lại tiếp tục ma xát với vách tường mềm mại, dĩ nhiên lại có xu thế trướng đại rồi.
Tiêu Chiến vẫn đang cúi đầu, suy yếu đáp, " Ừm.. . . đi, đi lên giường đi. . . . "
Giữa trưa ngày đó Vương Nhất Bác cũng chỉ nhận một đơn hàng, hơn nữa khách hàng còn đem đồ ăn chia cho cậu một nửa, tuy rằng đã nguội lạnh rồi.
Nhưng cậu cảm thấy thật đáng giá.
- FIN -
Ban đầu cũng không định dịch cái series này đâu, chỉ là ban đầu tác giả có viết 2 đoản, tôi dịch rồi cho vào bên đoản văn á, rồi bẵng đi 1 thời gian tôi vô lại thấy bả viết nguyên cái series 10 chương = )) Tôi thề là tôi thích nhưng tôi lười lắm, ngâm bản thảo gần 2 tháng rồi nên giờ đăng lấy động lực dịch sương sương 8 phần còn lại, à mà chưa chắc, biết đâu bà Yo lại viết thêm... đm....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro