Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiết


-------------------------

Lúc đó Vương Nhất Bác cảm thấy mình nên ôm anh thật chặt. 

Thói quen được người ta bất tri bất giác tạo nên là một điều gì đó rất đáng sợ, đợi khi họ phát hiện ra thì bản thân đã bị mắc kẹt trong đó mất rồi.

Việc Vương Nhất Bác thường xuyên chạy đến nhà Tiêu Chiến gần như đã trở thành một việc rất bình thường, dạo này không cần chờ Tiêu Chiến cậu đã chủ động nhắn tin Wechat hỏi anh, " Hôm nay muốn ăn cái gì?" , hoặc là " Muốn tôi đem cơm qua không? ".

Nhưng không phải ngày nào bọn họ cũng ăn đồ take-away, bởi vì Tiêu Chiến sẽ tự mình nấu cơm, hơn nữa còn nấu rất ngon, từ mấy món thường ngày không thể thiếu, đến mấy món đặc sản anh đều nắm chắc, lúc nào anh và Khoai tây chiên không đến lớp học thì sẽ ở nhà tự mình làm cơm, Vương Nhất Bác cũng không kén ăn, anh làm cái gì liền ăn cái đó, cực kỳ dễ nuôi.

Mỗi lần Tiêu Chiến nhìn cậu ăn cơm đều cảm thấy rất ngon miệng, nhấc bát lên lùa cơm vào miệng, cái miệng nhỏ ăn đến sáng bóng, tuy rằng trên mặt vẫn chẳng có biểu tình gì.

" Cái này ăn ngon. " Vương Nhất Bác nuốt cơm xuống, chỉ chỉ vào bát cánh gà hầm trên bàn.

Tiêu Chiến cúi đầu cười, " Vậy ăn nhiều một chút đi, cậu nhìn xem cậu gầy như vậy, chẳng có mấy chỗ có thịt. "

Anh vừa nói, vừa đem một thìa trứng hấp thổi nguội đút cho Khoai tây chiên, Khoai tây chiên ngoan ngoãn ngậm vào miệng, đôi mắt nhỏ lấp lánh dừng trên chiếc cánh gà mà đũa Vương Nhất Bác đang gắp lấy.

" Tôi có khả năng là loại thể chất này, từ nhỏ đến lớn chưa từng béo phì. " Vương Nhất Bác đem cánh gà bỏ vào trong bát.

" Woa, cậu lợi hại nha. Trước kia tôi từng mập một thời gian. "

Vương Nhất Bác nhìn kĩ mặt Tiêu Chiến một chút, góc cạnh tương đối rõ ràng, hình dạng cằm và xương gò má đều rõ nét, mũi thẳng, nốt ruồi nho nhỏ bên khóe miệng lúc cười lên nhìn cực kỳ hòa hợp, cho dù ánh mắt anh dừng trên người Khoai tây chiên, không nhìn qua bên cậu, nhưng con ngươi bên trong vẫn giống như có một dòng nước ấm lặng lẽ chảy.

Cậu đột nhiên cảm thấy Tiêu Chiến chỗ nào cũng đẹp như vậy.

" Ngược lại tôi cảm thấy bây giờ anh quá gầy, gầy trơ xương, làm thiết kế lại còn chăm sóc đứa nhỏ, vội vội vàng vàng ăn cơm cũng không được tử tế. "

Sau khi Khoai tây chiên ăn xong, Tiêu Chiến cầm cái bát đặt lên bàn, trên mặt còn mang theo ý cười, bĩu môi nói một câu, " Ồ, được thôi. "

Than thở một tiếng, " Đều nói hơn một trăm tám mươi lần rồi. "

Vương Nhất Bác nghe được, nháy mắt trong lòng do dự, bỗng không biết nên trả lời thế nào, cúi đầu nghiêm túc ăn cánh gà trong bát che giấu tâm tình, trong đầu lại nhớ đến gần đây mình vô thức quan tâm Tiêu Chiến.

Vài giây trước, bản thân cậu hình như cũng không nhận ra điều đó.

Tiêu Chiến cũng vươn đũa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ đắc ý, " Để tôi nếm thử đồ ăn mình làm ngon thế nào. "



Chủ nhật tuần này, Vương Nhất Bác tự cho mình một ngày nghỉ, không đi ship hàng cũng không quay về ký túc xá nghỉ ngơi, bởi vì ngày đó Tiêu Chiến vô ý nói muốn mang Khoai tây chiên đi công viên trò chơi, chụp chút ảnh làm kỉ niệm, mấy đứa nhỏ sẽ lớn rất nhanh, nhưng người lớn dù sao cũng muốn lưu lại dáng vẻ đáng yêu của chúng nó.

" Muốn tôi đi cùng anh không? " Vương Nhất Bác khăn tắm quấn quanh đầu ngẩng lên hỏi anh.

Tiêu Chiến dường như sửng sốt, hai tay đang gấp quần áo cũng dừng lại.

" Thật hả, cậu không phải rất bận sao? Việc ở bên trường học còn ở bên làm part-time nữa. . . . "

" Bình thường trường học cũng không có việc gì, part-time muốn đi thì đi, không muốn đi thì thôi. "

Vương Nhất Bác có thể chủ động đến hỏi anh đi cùng, trong lòng Tiêu Chiến thật sự rất cao hứng, vừa có chút bất ngờ vừa có chút kinh hỉ, anh đem cảm xúc áp chế lại, ngón tay vẽ vòng tròn lên trên quần áo.

" Ừm, vậy được rồi, chủ nhật tuần này có được không? "

" Được. "

Vương Nhất Bác ngồi xuống sô pha chen vào bên cạnh người anh, nhìn anh gấp xong chiếc áo len cuối cùng, mới đưa hai tay khẽ vây lấy eo anh, dùng chóp mũi quét qua cổ anh, giống như có chút lưu luyến, vô cùng thân thiết.

Trên mặt Tiêu Chiến ý cười nhàn nhạt, tạm thời đẩy đống quần áo sang một bên, quay người lại nhìn vào trong mắt cậu.

Anh theo bản năng liếm liếm môi, lập tức nhận được một nụ hôn từ đối phương.

Nói như thế nào nhỉ, này chỉ sợ là kiểu ăn ý thuộc về hai người bọn họ, cho dù ngoài quan hệ thân thể, hai bên vẫn chưa từng vượt quá khoảng cách.

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác ôm lấy đè xuống sô pha, tiếng ngâm nga trong miệng bị va chạm mãnh liệt đánh thành từng mảnh nhỏ, thân thể bị côn thịt cắm đầy, cảm giác trống rỗng trước đó đều bay sạch.

Người Vương Nhất Bác luôn nóng rực, khi hô hấp lồng ngực phập phồng, nghe tiếng tim đập càng thêm sống động, Tiêu Chiến trầm mê sự ôn nhu này —— Gần đây anh nghi ngờ chính mình có phải càng ngày càng lún sâu vào vũng bùn này hay không.

Chính là vũng bùn này quá mức nhu tình, làm cho anh cảm nhận được rất nhiều thiện chí và ấm áp —— Vương Nhất Bác chưa từng cự tuyệt anh, lại đối với anh rất tốt, tốt đến mức khiến Tiêu Chiến lo sợ một ngày nào đó sẽ mất đi cậu. 

Vương Nhất Bác như là phát hiện Tiêu Chiến có chút thất thần, hạ thân càng dùng sức đỉnh động tiếp tục đâm mở nữ huyệt mềm mại vừa ẩm ướt vừa nóng rực, đâm đến khi nơi đó nước chảy giàn giụa, kích thích dũng đạo xoắn càng chặt.

" Ưm. . . . Quá. . . Quá sâu. . . A—— "

Tiêu Chiến bị cậu thâm nhập tiến xuất không ngừng, tính khí đâm đến mức da đầu run lên, cũng chẳng rảnh rỗi nghĩ chuyện gì nữa, anh như bị đóng đinh ở sô pha, ngửa đầu ý loạn tình mê,  trong cổ họng kéo dài mấy tiếng rên rỉ, nếu không phải Vương Nhất Bác ôm anh quá chặt, anh thậm chí hoài nghi ngẩng đầu lên thì có thể nhìn ra hình dáng dương vật trong bụng mình. 

Tính khí thô to vẫn không ngừng ra vào, quy đầu cực đại thao đến chỗ sâu nhất, cách một cái bao đỉnh vào thịt mềm ở tử cung.

" A. . . . Muốn. . . . Ô—— "

Tiêu Chiến ôm chặt cổ Vương Nhất Bác, vừa muốn kêu lên đã bị cậu dùng môi chặn lại.

Nước chảy giống như thủy triều, phun lên côn thịt vừa cứng vừa nóng của Vương Nhất Bác, chỗ tiến hợp của hai người từ lâu đã trở thành một vũng lầy lội dâm mĩ.

Khoang miệng bị đoạt lấy, Tiêu Chiến chỉ có thể khó chịu lẩm bẩm, hai chân vòng qua eo Vương Nhất Bác từ phần đùi trở nên tê dại, ngón chân cuộn chặt, sau khi triều thổi không bao lâu lại bị cậu thao bắn ra, tinh dịch chảy xuống bụng chính mình.

Vương Nhất Bác buông môi anh ra, trầm thấp thở dốc, ôm chặt người anh, ở bên trong tiểu huyệt co rút tước vũ khí.

Cậu cũng không vội rút tính khí bán nhuyễn từ nơi đó ra, mà ở trên sô pha tiếp tục đè lên Tiêu Chiến, tựa hồ là chờ anh bình phục lại từ sau dư vị cao trào.

" Đi tắm nữa đi. "

Đại khái qua một phút đồng hồ, hai tay Vương Nhất Bác đặt bên hông anh thấm đẫm mồ hôi, nói.

Trọng lượng trên người mất dần, Tiêu Chiến vẫn đang nằm dưới thân ngẩng mặt nhìn cậu, đuôi mắt đỏ bừng, thỏa mãn lại dây dưa " Ừm " một tiếng.

Vương Nhất Bác từ sô pha ôm lấy anh, mặt đối mặt nắm chặt lấy hai đùi, đi vào phòng tắm.

Thật ra Vương Nhất Bác càng ngày càng cảm thấy rằng, bản thân mình đối với Tiêu Chiến rất có hảo cảm.

Tuy rằng tạm thời quan hệ của bọn họ có thể gọi là pháo hữu, nhưng hình dung kiểu đó cũng có phần hời hợt, lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Dù sao mới ở đây không lâu, Vương Nhất Bác thế mà cùng pháo hữu duy nhất của mình trải qua sinh nhật, ngay cả khi cậu cảm thấy rằng mình chẳng làm gì cả.

Lúc Vương Nhất Bác còn đang nghiêm túc nhìn nhận thật kĩ Tiêu Chiến, phát hiện trong đầu đều hiện lên điểm tốt của anh.

Đầu tiên chính là bộ dáng xinh đẹp, nếu không cũng đâu đến nỗi nảy lòng tham từ lần đầu tiên đến giao hàng.

Tiếp theo là đã ôn nhu lại còn lạc quan, nhìn tất cả cuộc sống được chia sẻ trong vòng bạn bè của anh, cảm thấy cuộc sống của anh tuy rằng đơn giản, nhưng từ trong cuộc sống đó cũng có thể tìm ra vài điều hạnh phúc nho nhỏ.

Hơn nữa có năng lực có tài hoa, nghề nghiệp tự do, có thể làm việc ở nhà mỗi ngày, dường như còn kiếm được không ít tiền.

Còn có điều lớn nhất chính là trên giường vừa tao vừa lãng, cho dù là đùa giỡn lưu manh Vương Nhất Bác cũng phải thừa nhận, thời điểm thao Tiêu Chiến thật sự thật sự thật sự rất sướng.

Cho nên tổng hợp lại, Tiêu Chiến về phương diện nào cũng đánh gục Vương Nhất Bác, thời điểm chờ anh phục hồi tinh thần, mới phát hiện chính mình rất thích người ta, cho dù anh mang theo đứa nhỏ thì đã sao, đứa nhỏ đáng yêu như vậy a.

Lúc đó Vương Nhất Bác một mình ngồi ở ghế dài trong công viên, ôm Khoai tây chiên chờ Tiêu Chiến đi vệ sinh về.

Khoai tây chiên rất thích cậu, vô cùng ngoan chưa bao giờ nháo trước mặt cậu, ngồi trên đùi cậu ngoan ngoãn nghịch chiếc chong chóng nhỏ màu xanh lục mới mua, say mê nhìn mấy cái cánh xoay theo gió kia.

Gió cuối thu có chút lạnh, Vương Nhất Bác vươn bàn tay to đem mũ bé kéo xuống một ít, khẽ xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của bé, thật mềm cũng thật trơn nhẵn, không thể không nói sau khi Tiêu Chiến đi học lớp nuôi dạy trẻ, nuôi đứa nhỏ càng ngày càng lên tay, Khoai tây chiên được anh nuôi tốt lắm.

Trước đây bé đã có thể nói ra vài âm tiết đơn giản, ê ê a a, có lẽ sắp nói chuyện được rồi, hơn nữa bây giờ bé có thể đứng mà không cần người lớn giúp đỡ, cho dù có hơi loạng choạng, cũng có thể tự đứng lên bước tiếp. 

Quả thật giống như Tiêu Chiến nói, mấy đứa nhỏ lớn lên rất nhanh, tháng này đã rất khác so với tháng trước rồi.





Lúc Tiêu Chiến trở về hớn hở mua hai ly trà sữa, đồ uống ấm nóng cách một lớp giấy, có thể cầm được. Nhưng Vương Nhất Bác ôm Khoai tây chiên, cuối cùng vẫn là để Tiêu Chiến cầm mỗi tay một ly, mỗi lần anh đút cho Vương Nhất Bác hút một ngụm.

" Không ngọt lắm, vị trà đậm, tôi thích. "

Tiêu Chiến cười, " Tôi bảo họ không bỏ đường vào. "

Cuối tuần ở công viên có rất nhiều đám học sinh, người yêu, hoặc là cha mẹ đem theo con nhỏ đến đây chơi.

Hai người bọn họ đi trên đường, một người mặc áo khoác đen cùng với quần thể thao, bên trong là áo nỉ màu xám, mặt mũi sắc sảo, ánh mắt sắc bén, đại nam sinh lạnh lùng, trong ngực bế một đứa nhỏ được bọc kín mít, tiểu bảo bảo đội chiếc mũ nhỏ màu lam; người kia cao hơn cậu một chút, áo khoác dệt kim màu đỏ cam kết hợp với màu xám, bên trong là áo sơ mi sọc xanh trắng, quần đen, cả người nhìn vừa mềm mại vừa dễ thương.

Dọc đường hai người đi song song cùng nhau, cũng không biết thu hút ánh nhìn của bao nhiêu người, ngạc nhiên, sửng sốt, hoặc hâm mộ.





Thật ra đến công viên bọn họ cũng chẳng chơi được cái gì, Khoai tây chiên còn quá nhỏ, đối với một số trò chơi cũng sẽ bị hạ chế, nhiều nhất thì chỉ có thể ôm bé ngồi trên vòng tròn ngựa gỗ thôi.

Nhưng ý định ban đầu của Tiêu Chiến là đưa bé ra ngoài để chụp ảnh, anh cầm theo chiếc máy ảnh DLRS từ thời đại học, còn dạy Vương Nhất Bác sử dụng thế nào.

Nhân viên công tác mỉm cười nhắc nhở, nhất định phải ôm tiểu bảo bảo thật chặt nha.

Tiêu Chiến bế Khoai tây chiên lên, ngồi trong xe giơ tay ra phía ngoài vẫy vẫy, Vương Nhất Bác ở bên dưới chụp ảnh cho bọn họ.

Một đám nữ sinh không biết từ đâu tới nhìn hai người bọn họ hạnh phúc đến sắp hôn mê, Vương Nhất Bác nghe được tiếng cười mơ hồ truyền tới, khó hiểu mà quay đầu lại nhìn.





Sau đó bọn họ đi đến khu trung tâm, chơi trò gắp thú bông, Vương Nhất Bác gắp lên mấy món đồ chơi nhỏ con vịt, vẹt hoặc gà bông, trên đầu cậu còn đội một chiếc mũ tai thỏ. Khoai tây chiên không phản ứng gì, nhưng Tiêu Chiến lại rất thích, còn cầm máy ảnh lên chụp, rồi đăng lên vòng bạn bè mấy bức ảnh chụp ngày hôm nay.

Vốn dĩ buổi chiều họ mới đến công viên, ăn cơm tối cũng ăn trong canteen ở đó.

" À, tối nay còn có buổi trình diễn ánh sáng ở đàn phun nước công viên nữa. "

Tiêu Chiến tùy ý lật thực đơn cùng với sổ tay, thấy ghi trên đó 7:30 tối Chủ nhật sẽ bắt đầu.

" Muốn xem không? "

Vương Nhất Bác nuốt mì xuống, sau đó hỏi anh.

" Được đó, có vẻ khá thú vị. "

" Nó không sao chứ, muộn vậy có mệt quá không. "

Vương Nhất Bác nhướn mày ý chỉ Khoai tây chiên đang ngồi trên đùi anh hết nhìn đông rồi lại nhìn tây. 

" Không sao đâu, hôm ngay trước khi đi nó ngủ rồi, nếu nó mệt lúc về có thể ngủ trên xe cũng được. "

Ngữ khí Tiêu Chiến thoải mái trên mặt còn có chút vui sướng, có thể nhìn thấy hôm nay anh ra ngoài chơi tâm trạng rất tốt.

Như trước đây Vương Nhất Bác từng nghĩ, Tiêu Chiến là kiểu người dễ dàng thỏa mãn bởi những thú vui nho nhỏ, không có yêu cầu gì cao, rất dễ vui vẻ, hơn nữa cũng làm cho người ta nhịn không được muốn thỏa mãn khát vọng chẳng hề cao cả này, sau đó nhìn anh lộ ra khuôn mặt tươi cười bản thân cũng cảm thấy vui vẻ.

Cậu cúi đầu trả lời anh một tiếng, " Được. "





Ánh đèn màu sắc rực rỡ vẫn đang lưu chuyển, mặt trời lặn xuống nhiệt độ cũng dần dần hạ thấp, bên trong công viên du khách vẫn tấp nập, thậm chí so với ban ngày còn nhiều người hơn.

Tiêu Chiến ôm Khoai tây chiên, Vương Nhất Bác đi trước dẫn đường cho anh, tùy ý đi qua giữa quảng trường, hai người dễ dàng tránh đi đám người đang tụ tập chen chúc, đi theo ánh đèn đến một nơi khác.

Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến một chỗ tầm nhìn khá rộng, có vẻ như du khách đều đi lên quảng trường rồi, xa xa nhìn toàn thấy đầu người chuyển động, nhao nhao ồn ào, trái lại bên này có vẻ rất yên tĩnh, chỉ có hai, ba đôi tình nhân hoặc gia đình nhỏ.

Hồ nhân tạo bên trong công viên cũng đầy người, trên cầu lại là một đoàn người chen chúc, hai người sợ ôm bảo bảo không đủ an toàn, nên mới dứt khoát đi ra xa một chút, hơn nữa bên này hiệu quả cũng không kém với chỗ đám người đang chen chúc kia.

Quả nhiên, ngay khi cột nước phun lên kèm với ánh sáng nhấp nháy tuyệt đẹp, chạm tới đỉnh rồi lại hạ xuống, cũng không làm ướt mấy người ở bên hồ hay trên cầu, nhưng dưới nhiệt độ này vẫn làm người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Vương Nhất Bác tựa vào lan can, nghiêng đầu, liếc nhìn Khoai tây chiên trong ngực, bị ánh đèn màu hồng như dải ruy băng giữa không trung chiếu vào, Tiêu Chiến vẫn luôn mỉm cười.

Khoai tây chiên hôm nay cũng rất phấn khích, có thể là lần đầu ra ngoài chơi lâu như vậy, từ chiều đến giờ cũng không mệt, vươn tay chỉ ánh sáng đang chuyển động trên không trung, còn cười mấy tiếng chi chi. ( Kiểu bọn nhỏ hay cười á :)) Tôi kh biết miêu tả đâu T v T )

Vương Nhất Bác bỗng nhiên cảm thấy thế giới thật an tĩnh, không có tiếng nhạc ở công viên, không có tiếng nước chảy ồn ào, cũng không có tiếng mọi người reo hò chói tai ở đằng xa. 

Có lẽ là không khí vừa khéo, tâm tình cũng rất tốt, lúc đó Vương Nhất Bác cảm thấy mình nên ôm anh thật chặt.

" May chúng ta không đến gần, tầm nhìn chỗ này mới là tốt nhất a. " Tiêu Chiến cong mắt mỉm cười, lúc nói chuyện cũng rất vui vẻ, " Không hổ là cậu, rất biết chọn chỗ. "





" Tiêu Chiến. "

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng mở miệng, thật ra cậu rất ít khi gọi cả họ anh, thậm chí số lần gọi tên anh cũng rất ít.

Không đợi Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn cậu, cậu lại tiếp tục nói.

" Tôi cảm thấy tôi có lẽ rất thích anh đó. "

Tiêu Chiến nở nụ cười, nhìn vào ánh sáng trong mắt cậu.

" Tôi cũng vậy a. Cậu tốt như thế, tôi cũng rất thích cậu. "

Vẻ mặt của Vương Nhất Bác đột nhiên trở nên nghiêm trọng, cậu mím môi, vươn tay vòng qua bờ vai anh, đem Tiêu Chiến và Khoai tây chiên ôm trong ngực. 





" Tôi nói cái loại thích này chính là làm đối tượng yêu đương, có thể chứ. "





- FIN -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro