Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thừa

Lần đầu tiên Tiêu Chiến làm một người cha chăm sóc bảo bảo, Tiêu Chiến một chút kinh nghiệm cũng không có, anh đăng kí một lớp học, mỗi ngày buổi sáng ở nhà vẽ bản thảo thiết kế, mang tiểu bảo bảo đi chơi, buổi chiều đúng 4 giờ đến lớp học nuôi dạy con bên cạnh trung tâm thương mại.

Xen lẫn nhiều người mang con đến nơi này giao lưu kinh nghiệm còn có kết giao vói mấy bà mẹ bằng tuổi với nhau, chỉ có Tiêu Chiến là nam nhân duy nhất.

Màu củ sen và màu xanh lá mạ kết hợp với nhau, vách tường quét vôi màu vàng ấm áp, lớp học tràn ngập hương sữa dịu nhẹ, đúng là thiên đường cho bảo bảo và mẹ nó.

Một hai ngày đầu, mấy bà mẹ sẽ trộm ghé vào với nhau nói vài câu, nói về nam nhân đem em bé 7, 8 tháng tuổi đến lớp học, trẻ tuổi, diện mạo thanh tú, nụ cười dịu dàng, ăn mặc bảnh bao.

Chẳng lẽ làm cha rồi? Nhìn anh rất trẻ, cũng không giống như ly hôn.

Đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, để một đại nam nhân mang theo, lão bà anh ta cũng đặc biệt cường thế đi.

Nhìn bộ dạng anh ta tốt như vậy, cũng có thể là tiểu bạch kiểm bị bao dưỡng?

Ngày đầu tiên tin tức Tiêu Chiến đến lớp học nuôi dạy con còn bùng nổ, nhưng đến cuối cùng cũng không thảo luận ra kết quả gì.

Bất quá Tiêu Chiến dần dần hòa nhập vào nhó mẹ trẻ này thì mấy cái chủ đề cũng tiêu tán.

Ai bảo bộ dạng anh vừa xinh đẹp lại ôn nhu như vậy, đối với ai cười rộ lên cũng rất ngọt ngào, răng thỏ xinh đẹp, làm cho mấy bà mẹ này trong lòng đều tràn ra Hoa Nhi*. Mấy bảo bảo lại càng không nói, mấy đứa lớn lớn, có thể đi lại được, luôn nhào vào người Tiêu Chiến, ngồi lên đầu gối anh, dùng cánh tay tròn tròn thịt thịt xinh xinh nắm lấy quần áo anh.

(* Hoa Nhi: dân ca Trung Quốc )

Tiểu baba ở trong lớp học như vậy rất được hoan nghênh, tâm tình cũng thực vui sướng, thời điểm mỗi ngày rời đi đều phải ôm Khoai tây chiên ( nhũ danh ) , nâng cánh tay nhỏ mềm mềm, nhiệt tình hướng về phía mấy bà mẹ nói bye bye, ôn nhu nói ngày mai gặp.





Tối hôm đó Vương Nhất Bác vẫn đang ngồi bên ngoài trung tâm thương mại lướt điện thoại, chuẩn bị chạy nốt đơn cuối rồi kết thúc công việc, trượt ván trên vỉa hè nhỏ quay về trường, sau đó tắm rửa rồi đi ngủ.

Điện thoại vang lên, cậu lập tức muốn giành lấy, nhưng chậm một bước rồi, bị tiểu ca bên cạnh đoạt mất.

Chậc, Vương Nhất Bác liếc sang một cái, đang định nói gì đó, lại lập tức bị thân ảnh đứng bên cửa trung tâm thương mại hấp dẫn ánh mắt cậu.

Nam nhân xinh đẹp cao gầy đang ôm tiểu bảo bối trước ngực, một tay nâng mông nó, tay kia mang theo hai túi đồ to, cẩn cẩn dực dực bước xuống bậc thang.

Là Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác lập tức nhận ra.





Từ sau sự tình lần trước, tuy rằng hai người trao đổi Wechat, nhưng hơn nửa tháng cũng không qua lại gì.

Tiêu Chiến không chủ động liên hệ với cậu —— nhưng cậu dường như chẳng có lý do gì liên hệ với anh —— Vương Nhất Bác cũng sẽ không bắt chuyện tán gẫu với anh, chỉ có lén thông qua vòng bạn bè nhìn một phần cuộc sống của anh.

Nam nhân này quả thật rất thú vị.

Ví dụ như, anh mỗi ngày chỉ ở nhà chăm đứa nhỏ, công việc hình như là thiết kế sư tự do, trước đấy có đăng lên hai bức ảnh, một tấm là anh chụp màn hình máy tính, còn một tấm là selfie trên ghế sô pha, vẻ mặt ủy khuất bĩu môi, caption là " Baba đơn thân rất nhiều yêu cầu khó đáp ứng a T ^ T "

Ví dụ khác, một tuần trước khi đến lớp học nuôi dạy con, chụp ảnh tượng SpongeBob ở cửa bên cạnh là anh đang ôm bảo bảo, cười hì hì, caption là " Mang Khoai tây chiên đến làm quen bạn mới ~ "

Lại ví dụ như, buổi tối đứa nhỏ quấy khóc đánh thức anh, anh thức dậy sẽ đăng lên vòng bạn bè, không có hình ảnh, chỉ có một câu, " Khoai tây nhỏ còn khóc nữa mép tóc của tôi lại muốn cao thêm 3cm rồi! " ( Ý ở đây là mép tóc chỗ trên trán á = ))) )

Vương Nhất Bác ngẫu nhiên sẽ lướt qua từng tấm ảnh trong cuộc sống của anh, có khi cảm thấy buồn cười, nghĩ muốn like hay bình luận một câu, lại cảm giác mình không là gì của người ta, thậm chí còn có chút đường đột, sợ quấy rầy đến cuộc sống của anh, dứt khoát tự cười mình rồi lướt qua.

Giống như hiện tại, cậu từ xa nhìn Tiêu Chiến cũng không muốn tiến đến hỏi thăm, thầm nghĩ cứ coi như không thấy đi.

Nhưng mà, ông trời không chiều theo ý cậu.

Xe của Tiêu Chiến đỗ ngay bên đường, vừa vặn ngay bên cạnh chỗ Vương Nhất Bác, anh ôm cục cưng đi tới, liếc mắt một cái liền thấy Vương Nhất Bác ngồi trên xe máy nhỏ.

Ánh mắt đối lập nhau, Tiêu Chiến lập tức mỉm cười bước đến.

" Ay, thật khéo a, thì ra cậu ở chỗ này nhận đơn. "





Kế hoạch của Vương Nhất Bác hoàn toàn bị xáo trộn, vốn cậu muốn chạy nốt đơn cuối rồi kết thúc công việc, kết quả lại kết thúc sớm hơn.

Đem xe máy giao hàng dừng dưới lầu, lại thay quần áo cất vào trong túi, sau đó đem mấy đồ gì đó Tiêu Chiến mua đặt vào ghế sau, mới cùng nhau đi vào trung tâm thương mại, nói tìm một nơi để ăn cơm.

Kiểu gian bếp tư nhân rất hỗn loạn, mùi nồi lẩu quá mạnh, môi trường lại ầm ĩ náo loạn, cũng rất không thích hợp mang theo cục cưng, cuối cùng bọn họ một gian có phòng ăn riêng, hai người lớn cùng một cục cưng mới đi vào ngồi xuống.

Vừa rồi Tiêu Chiến nói với cậu, này coi như mời cậu, coi như cảm ơn cậu lần trước phiền cậu trông nom bảo bảo.

Vương Nhất Bác trong lòng nghĩ, cái đó thật ra cũng không cần, dù sao cậu cũng cảm thấy chính mình mới là an ổn kiếm tiền không thiệt thòi xíu nào. (=))))))))))

Nhưng đấy cũng chỉ là cậu nghĩ trong lòng thôi, sau đó lại bị đôi mắt to trong veo như nước chớp chớp vài cái đánh bại, lại khăng khăng chân thành hé miệng cười " Thật tâm mời đó " , đành phải đáp lại anh một câu, " Vậy cũng được. "

Khoai tây chiên đã có thể tự mình ngồi, vừa nãy mới ở trong lớp cùng mấy đứa trẻ khác ăn táo xay nhuyễn, lúc này cũng không đói, Tiêu Chiến đưa cho bé một món đồ chơi nhỏ khi nhấn nút sẽ phát sáng, bé cũng yên lặng ngồi trên tatami một mình.

Thời điểm người phục vụ tiến vào, nếu nghe được chủ đề hai người tán gẫu chắc cũng sẽ lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Tiêu Chiến nói với cậu gần đây ở lớp học nuôi dạy con học được cách bổ sung thức ăn cho tiểu bảo bảo, vừa có dinh dưỡng bảo bảo cũng thích ăn, còn có gần đây lúc anh làm việc, Khoai tây nhỏ một mình đôi khi sẽ nhàm chán, sẽ chủ động tìm cậu bồi nó, hơn nữa âm tiết trong miệng của bé cũng nhiều hơn rồi, chắc không lâu nữa sẽ có thể nói chuyện.

Thời điểm Tiêu Chiến nói mấy việc này vẻ mặt rất tốt, lời nói bộc lộ tình cảm vui sướng biết bao.

Vương Nhất Bác cũng không biết vì cái gì phải hút mì ramen nghe tiểu baba xinh đẹp nói với cậu mấy thứ này, mà mấu chốt vấn đề là, cậu còn cảm thấy rất thú vị.

Anh khi nói chuyện có một loại hấp dẫn lôi cuốn người ta, người ta sẽ không muốn thất thần, sợ sẽ bỏ một từ hoặc một biểu tình của anh.

Nói đủ chuyện của bản thân rồi, anh lại đem đề tài chuyển về hướng Vương Nhất Bác.

" Cậu còn đang đi học chứ, tôi xem vòng bạn bè của cậu toàn thấy mấy video nhỏ trượt ván với nhóm bạn, rất đẹp trai đó. "

Cho dù là cool guy cũng thích nghe người ta khen ngợi, Vương Nhất Bác nhíu mày: " Tôi là phó chủ tịch câu lạc bộ trượt ván ở trường, chờ sang năm câu lạc bộ chính là của tôi. "

" Lợi hại như vậy nha, cậu luyện bao nhiêu lâu rồi? "

" Cũng hơn nửa năm đi. "

" Nửa năm được trình độ thế này, cũng giỏi quá đi. " Tiêu Chiến kinh ngạc lại thích thú, ánh mắt đều phát sáng.

" Thật ra tôi còn có thể nhảy với lái motor. "

Có người nguyện ý nghe mình đàm đạo đam mê, Vương Nhất Bác không ngại nói nhiều vài câu.



Lúc sắp ăn xong, Tiêu Chiến hỏi cậu.

" Cậu phải quay về ký túc xá sao? "

Vương Nhất Bác nâng mắt, nhìn thấy anh ôm Khoai tây chiên vào ngực, đứa nhỏ mặc đồ trẻ con màu lam, trong tay còn cầm món đồ chơi mình yêu thích.

Vương Nhất Bác cảm thấy anh còn nói, vì thế cũng không gấp gáp trả lời, chờ anh tiếp tục.

" Tôi. . . " Tiêu Chiến đè thấp âm thanh, " Mới mua bao cao su trên mạng, siêu mỏng, cỡ lớn đó. "





Vương Nhất Bác cũng không muốn nghĩ sâu xa, Tiêu Chiến đến cùng là làm sao dưới tình huống ôm đứa nhỏ mà nói với cậu câu này, quay về nhà anh thì là Tiêu Chiến đang lái xe, cậu tạm thời ôm Khoai tây chiên ngồi ở ghế phó lái.

Đến lúc bảo bảo cần phải đi ngủ, cứ như vậy ghé vào người Vương Nhất Bác mà ngủ.

Vào nhà lên tầng, Vương Nhất Bác thế mà có một loại cảm giác quen thuộc nói không nên lời, nhưng cậu rõ ràng chỉ tới có một lần mà thôi.

Tiêu Chiến nói cậu ship đồ ăn thực vất vả, để cho cậu tắm rửa trước, chính mình lại đi pha sữa bột cho Khoai tây chiên, để bé ăn bữa cuối trước khi ngủ, có thể bé ngủ sẽ ngon hơn.

Cậu tắm sạch, mới hoàn chỉnh từ trong phòng tắm đi ra, Tiêu Chiến liền đẩy cửa vào, cầm trong tay một bộ áo ngủ sạch sẽ. 

" Cậu so với còn gầy hơn, nhất định mặc được, nếu không chê thì thay đi. "

Vương Nhất Bác nhận lấy, lúc này người hắn trần truồng đối diện với Tiêu Chiến, riêng tư gì đó cũng không có, làn da vừa mới ngâm nước có chút đỏ lên, hơi nước đọng trên gương, cũng đọng lại trên cơ thể vừa mới lau khô của cậu.

" Khoai tây chiên đã ngủ chưa? " ( Má = )) Cái câu này nữa )

Vương Nhất Bác dùng giọng điệu lơ đãng hỏi anh.

" Lúc nãy mút sữa xong thì ngủ rồi, nó hôm nay có thể có chút mệt. "

Tiêu Chiến đi đến, bắt đầu giải khai nút áo sơ mi, anh cũng chuẩn bị đi tắm.

" Vậy quần áo này đợi lát nữa mặc sau đi. "

Vương Nhất Bác vứt áo lên cái giá nhỏ bừa bộn, tóm lấy cổ tay anh, dán lên hơi thở nóng rực.

Thời điểm cậu hôn Tiêu Chiến, nước theo đuôi tóc chảy từng giọt xuống mặt cậu.





Tiêu Chiến cởi hết quần áo, dòng nước ấm chảy xuống từ vòi hoa sen làm anh ướt nhẹp.

Anh nửa ngồi nửa quỳ trên sàn, đem tính khí cực đại của nam nhân dùng đầu lưỡi non mềm của mình liếm qua một lượt, vật kia ở trong tay anh dần dần trướng lớn, cuối cùng đem đầu lưỡi dừng ở nếp nhăn dưới quy đầu, há miệng nuốt vào nhiều nhất có thể.

Nói Tiêu Chiến thông thạo quả thực không sai, hóp hai má, môi cong lên, không cho răng nanh đụng phải, tạo thành một khoang huyệt chặt lại kín.

Trong miệng anh thật thoải mái, hô hấp Vương Nhất Bác cũng nặng dần, tay phải luồn vào tóc anh, dùng sức ấn đầu anh vào hạ thể mình.

Nhưng mà côn thịt này của cậu thật sự quá lớn, sau khi cương hoàn toàn lại càng lớn hơn, màu đỏ tươi nhìn qua thực sự đáng sợ, Tiêu Chiến để cậu khống chế sau gáy, tính khí chọc vào cổ họng bị ép thâm hầu, đâm anh đến thống khổ rên rỉ.

Vương Nhất Bác thấy anh khó chịu, liền thả ra một chút, không thể chỉ lo cho bản thân mà phớt lờ cảm thụ của người khác.

Tay Tiêu Chiến vuốt ve tính khí của mình, nắm ở trong tay, chậm rãi tuốt lộng, tiểu bi đằng sau cũng dần dần lộ ra, dâm thủy trong cơ thể cũng bắt đầu dần dần có dấu hiệu chảy ra bên ngoài.

Vương Nhất Bác môi miệng Tiêu Chiến hầu hạ rất có cảm giác, bàn tay to lớn chống lên tường, thở gấp nói, " Muốn bắn rồi. . .  ."

" Ưm . . .  . "

Tiêu Chiến đáp lại cậu, cũng không nhả ra, tiếp tục dùng sức phun ra nuốt vào tính khí nóng bỏng, đến khi hai tay Vương Nhất Bác khẽ nắm lấy tóc anh, hơi ưỡn thắt lưng đem tinh dịch đặc sệt rót đầy miệng anh.

" Khụ. . . . " Tuy là đã chuẩn bị, nhưng Tiêu Chiến vẫn bị sặc, sau khi nhả ra thứ kia liền che miệng ho nhẹ, sau đó nuốt xuống không sót một giọt.

Vương Nhất Bác muốn ngăn anh lại, nhưng lời đến bên miệng không thể nói ra, giống như cậu không thể năm lần bảy lượt từ chối lời mời của Tiêu Chiến, giống như tán tỉnh, ve vãn.





Tiêu Chiến đứng lên, áp môi anh lên môi cậu, mùi tanh lan ra miệng và mũi, Vương Nhất Bác giữ lấy gáy anh thay đổi phương hướng, ép người dùng ngực và cánh tay vây anh ở trong góc tường.

" Ưm ô —— "

Ngón tay thon dài xẹt qua nhũ tiêm Tiêu Chiến, lưu luyến ở nơi đó một lúc, lại dần dần mò xuống dưới, lởn vởn quanh bụng, lúc gần lúc xa trêu chọc tính khí anh, cuối cùng nhẹ nhàng ấn vào huyệt khẩu ẩm ướt ấm nóng.

Cậu nhấc một chân Tiêu Chiến, giơ cao lên, một tay cầm lấy tính khí bán ngạnh mà lộng sau đó hướng bên trong cắm vào, chỗ đó nuốt vào cũng thực thuận lợi.

" A. . . . . Cậu lại, lại không đeo bao. . . . "

Một chân Tiêu Chiến chạm đất, chân kia luồn qua tay Vương Nhất Bác, thân thể mở rộng tiếp nhận cậu, hai cánh tay bám vào bờ vai cậu, giữ chặt.

" Anh thật sự sẽ không mang thai sao, vậy Khoai tây chiên từ chỗ nào tới? "

Vương Nhất Bác xách súng ra trận mạnh mẽ thao làm, cũng không quên hỏi một câu.

" Kia, kia không phải tôi sinh nha. . . . Bất quá tôi cũng có thể mang thai. . . . Lần trước sau khi cậu đi rồi tôi có uống thuốc. . . . "

Nghe vậy, động tác Vương Nhất Bác rõ ràng ngưng lại một chút, nhưng chỉ một lát sau lại khom lưng, đem hai đùi anh ôm lấy hông mình, sau lưng chặt chẽ dán lên gạch men lạnh lẽo trong phòng tắm, sau đó thần chí Tiêu Chiến cũng bị đỉnh bay.

" Ưm. . . . . Quá, quá sâu rồi, thật lớn thật thoải mái. . . . "

Vương Nhất Bác giữ lấy hông anh, hướng lên trên trừu sáp mấy chục lần, đụng phải vách tường mẫn cảm bên trong tiểu huyệt, rất nhanh Tiêu Chiến liền phóng túng rên rỉ, cơ thể run rẩy hai chân duỗi thẳng phun ra nước, làm ướt nhẹp tính khí đang cắm trong cơ thể anh.

Sau khi thấy Tiêu Chiến cao trào nhẹ một lần, Vương Nhất Bác vẫn ôm anh duy trì tư thế cắm ở bên trong rời khỏi góc tường, xoay người hướng ra cửa phòng tắm.

" Này. . . . " Tiêu Chiến muốn nói chuyện, lại bị cậu đánh gãy.

" Ôm chặt. "

Chỗ tiếp hợp càng thêm trơn nhẵn ẩm ướt, cánh tay Tiêu Chiến sắp mất lực, cơ hồ ôm cậu không được, chỉ có thể dựa vào côn thịt cắm trong cơ thể làm điểm chống đỡ duy nhất, mỗi bước đi cảu Vương Nhất Bác tính khí trong thân thể anh sâu sâu nông nông mà trượt qua trượt lại, khoái cảm mơ hồ truyền đến gần như ép anh điên lên.

Hai người đi vào phòng khách chỉ chừa một chiếc đèn nhỏ, trong phòng ngủ im lặng, Khoai tây nhỏ còn đang nằm trong giường trẻ con an ổn ngủ.

" Bao ở đâu? "

Tiêu Chiếc gục đầu vào vai cậu, đầu choáng váng mê man, nghe được Vương Nhất Bác hỏi vậy dĩ nhiên sửng sốt một chút.

" Ở. . . . . trên ngăn tủ cạnh TV, phía trên ngăn kéo nhỏ. "

Trong phòng mờ tối, Vương Nhất Bác nhìn kỹ mới thấy chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật, cậu cúi lưng đem Tiêu Chiến nằm ngửa trên sô pha.

" Xin lỗi, đợi một chút. "

Tiêu Chiến cũng không để ý, sau lưng tiếp xúc với lớp vải sô pha mềm mại, cũng giảm bớt cảm giác bị cọ đến sắp nổi điên ban nãy.

Vương Nhất Bác mông trần nhưng tính khí vẫn ưỡn thẳng đi qua lấy bao cao su, tháo hộp, lấy ra một cái, kéo dài nó ra, Tiêu Chiến cũng ngồi xuống giúp cậu. 

Sau khi đeo xong một lớp bảo hộ, Vương Nhất Bác cúi người đè lên anh, đem tính khí cứng ngắc vùi vào trong, cảm giác lần nữa được lấp đầy khiến suy nghĩ Tiêu Chiến lộn xộn cả lên, thời điểm mỗi lần Vương Nhất Bác đẩy vào phía trước cũng run run chảy ra dâm dịch, anh nhẫn nhịn không dám lớn tiếng, sợ sẽ đem bảo bảo đánh thức.

" Sau này đừng để bản thân chịu uất ức mà uống thuốc, đối với thân thể không tốt đâu. "

Cậu ôm Tiêu Chiến, ghé vào tai anh nhẹ nhàng nói.

Hai tay Tiêu Chiến sờ đến sau lưng cậu, cậu nóng quá, toàn thân đều nóng như vậy, tựa hồ nghe được âm thanh tim cậu đang nảy lên trong lồng ngực, thật giống như có thể đem người ta đốt cháy.

Cậu sao lại tốt thế này. Có lẽ ít người trên thế giới này tốt như vậy lắm.





" Ưm. . . . Tôi biết rồi. . . . . "

Tiêu Chiến đè nén rên rỉ, thấp giọng thì thào trả lời cậu.

Vương Nhất Bác không nhìn thấy vẻ mặt anh, nhưng lại nghe được giọng anh có một chút nghẹn ngào, lúc lay động còn khóc nấc lên.







Sáng sớm hôm sau, Vương Nhất Bác bị Khoai tây nhỏ đập tỉnh, bàn tay nhỏ bé thịt thịt đánh vào mặt cậu từng cái từng cái, còn kém đưa ngón tay chọc vào mũi cậu thôi.

Đây là lần đầu tiên cậu ngủ lại trong nhà Tiêu Chiến, được rồi, bọn họ tổng cộng cũng chỉ có gặp mặt nhau hai lần, sau đó mỗi lần đều là ở trên giường.

Cậu đang muốn xuống giường, chợt nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tiêu Chiến mặc tạp dề ca-rô hồng đứng ở cửa.

" A, nó đánh thức cậu rồi. Nhanh đi rửa mặt, rồi đến ăn sáng. "

Tiêu Chiến đi qua ôm Khoai tây nhỏ, sau đó còn vô cùng thân thiết dùng chóp mũi cọ cọ mặt bé, lúc đứng lên còn quay đầu lại nói một câu, " Dậy nhanh lên đi. "

Vương Nhất Bác ngồi thẳng, vò vò đầu, sáng sớm bắt đầu bằng bầu không khí ấm áp hoàn mỹ, làm cậu tràn ngập cảm giác không nói nên lời.

Cậu như người câm, muốn hỏi hỏi không ra, muốn nói miệng càng không mở được, trầm mặc vài giây sau mới nói.





" Ừm, đến ngay đây. "



- FIN -



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro