Chương 7
Vương Nhất Bác đi đến RV , rèm cửa đóng chặt , bên trong có bóng người . Không biết sao hắn có chút khẩn trương , ấn mở khóa , mở cửa xe đi vào , lại nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện .
Đầu tiên nghe thấy giọng Tiêu Chiến có chút mệt mỏi : " Tôi rất mệt ".
Anh ấy nói chuyện với ai ?
" Một lần cuối ". Là tiếng con trai , vừa kìm nén vừa đau khổ , " Lần này em không nói từ an toàn nữa , anh muốn thế nào . . . . . "
Lại là A . Đoán chừng là nhìn thấy Tiêu Chiến liền chạy đến đây . Nhưng đoạn đối thoại này , Vương Nhất Bác nhíu mày , dường như có chút không giống như hắn nghĩ .
" Không phải chuyện em nói dừng lại hay không , " Tiêu Chiến ngắt lời , " Là tôi không muốn chơi với em nữa ".
A trầm mặc một hồi , hỏi : " Anh có muốn dùng roi không ? "
" Em về đi , buổi chiều đóng cho tốt . "
Tiêu Chiến vừa dứt lời , Vương Nhất Bác liền " cạch " một tiếng dùng sức mở cửa xe , hé mặt ra còn không quên gật đầu với Amột cái , lễ phép lại châm biếm , " Thật khéo , lại là cậu . "
.............
" Cậu muốn hỏi gì ? " Tiêu Chiến xác nhận A đã xuống xe , khóa cửa lại , mới quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác đang đăm chiêu trước mặt .
Người trẻ tuổi từ trước đến nay vẫn luôn thể hiện hỉ nộ ra mặt , Vương Nhất Bác cơ hồ là hung tợn nhìn chằm chằm Tiêu Chiến , ăn nói mạnh mẽ : " Tôi có thể bắt đầu được chưa ? "
Tiêu Chiến năm nay mới hai mươi sáu tuổi , đã lăn lộn trong cái xã hội thượng lưu này gần mười năm , không ai so với anh có thể hiểu rõ danh lợi ở vị trí hiện tại . Nhiều người bình thường giả bộ dài lâu , làm tình liền phóng đãng là điều bình thường . Anh cũng không ngoại lệ , thậm chí còn cuồng nhiệt hơn .
Ví dụ như hiện tại , một câu " Tôi có thể bắt đầu được chưa ? " của Vương Nhất Bác liền có thể làm anh lập tức ném mặt nạ xuống , chỉ là nghệ sĩ so với mình nhỏ hơn sáu tuổi đứng ở cửa xe , anh hao tốn hết sức lực mới có thể nhịn xuống không phóng đãng kêu ra .
Vóc người Tiêu Chiến cao , Vương Nhất Bác còn lùn hơn anh 2cm , giống như cúi đầu liền có thể hôn lên đôi môi gợi cảm đó . Nhưng bả vai người trẻ tuổi vừa rộng vừa bằng , lúc này còn đeo quân hàm , bên hông còn có thắt lưng màu bạc linh hoạt buộc chặt eo , vai rộng eo thon càng tăng thêm khí thế bức người , giống như có thể đem vóc người ấy bao lấy Tiêu Chiến .
Tiêu Chiến cố kìm nén dục vọng muốn quỳ xuống ngay tại chỗ , rũ mi nhìn Vương Nhất Bác đang chăm chú nhìn mình , ánh nhìn lại rơi xuống cổ áo sơ mi màu xanh lam , bị cà vạt sẫm màu thắt chặt , cẩn thận tỉ mỉ nhìn xuống hầu hết thiếu niên , cấm dục lại gợi cảm .
Vương Nhất Bác có đầu gối chen vào giữa hai chân Tiêu Chiến , hai người ngày càng sát nhau , trong lúc nhất thời hộ hấp hỗ loạn hơi thở giao triền , Vương Nhất Bác ung dung túm lấy tóc Tiêu Chiến , khiến đối phương nâng mắt lên chăm chú nhìn mình , chú ý liền thấy ánh mắt Tiêu Chiến bắt đầu ướt át , thỏa mãn mà từ tốn hỏi , " Phát tao rồi ? "
Tiêu Chiến rốt cuộc nhịn không được , tự mình gục xuống , dùng mặt cọ lên chiếc quần cảnh sát đang bị buộc chặt của Vương Nhất Bác .
Nhân sinh có kẻ tự nhiên sinh ra đã là kẻ lạm dụng , có những màn tình dục nguy hiểm , từ những tầng dục vọng sâu nhất , trực giác , phẩm giá , thiên phú , không cần đạo cụ thậm chí chỉ là giao hợp đều có thể khiến người ta quỳ xuống tâm duyệt thần phục . Vương Nhất Bác chính là như vậy , Tiêu Chiến từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn liền biết .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro