Chương 11
Ghi hình tập đầu tiên của Sáng tạo 905 Vương Nhất Bác vì máy bay bị trễ giờ , tới hiện trường đã đâm đầu vào trang điểm tạo kiểu tóc chuẩn bị diễn tập . Nhưng hắn lướt một vòng cũng không thấy bóng người ông chủ nhà mình , hắn lạnh mặt lướt Weibo cũng không định hỏi .
Hơn nữa hắn hỏi cái gì ? Tiêu Chiến anh đến chưa ? Tôi hôm nay nhớ anh muốn gặp anh ?
Nhưng có chút buồn bực , có chút ủy khuất .
Hắn đành phải đi đường vòng hỏi lão Lưu : " Tiêu Chiến hôm nay làm gì ? "
Lão Lưu hạ giọng tận tình khuyên bảo :
" Tôi nói rồi , nơi có người ngoài gọi Tiêu tổng có được không ?"
Vương Nhất Bác liếc thầy trang điểm đang không chuyên tâm vẽ lông mày cho mình , thản nhiên nói : " Hôm nay công ty có nhiều nghệ sĩ đến đây như vậy , Tiêu tổng không đến xem a ? "
Lão Lưu từ chối cho ý kiến : "Có lẽ là bận. "
Vương Nhất Bác càng tức giận .
Kết thúc diễn tập , bắt đầu ghi hình . Cả khán phòng và chỗ ngồi của thí sinh chật kín người , nhưng Tiêu Chiến ngay cả cái bóng cũng chưa thấy , thậm chí cả một tin nhắn Wechat để giải thích cũng không gửi .
Phần nhảy của Vương Nhất Bác mở màn . Dưới ánh đèn sân khấu , Vương Nhất Bác một bộ đồ thể thao cùng với đôi giày màu bạc , đầu nấm nhuộm màu xanh lam , khuôn mặt đẹp trai phát ra áp suất dưới 0 độ , khán giả cảm thấy hắn là đang quản lý tốt vẻ mặt của mình , chỉ có lão Lưu cười khổ lắc đầu , biết đứa nhỏ này thật ra đang mất hứng .
Những tiết tấu âm nhạc vang lên , đó chính là lĩnh vực của Vương Nhất Bác . Tuy nghe có chút sáo rỗng , nhưng chính là người có một loại mị lực , làm cho người ta cảm thấy hắn trời sinh nên làm cái này . Ví dụ như Vương Nhất Bác và sân khấu , hắn dường như sinh ra là để dành cho nó .
Thời điểm Vương Nhất Bác nhảy từ trước tới nay luôn quên mình , nhưng ngoại trừ lúc này . Vũ mĩ thực chói mắt , nhưng hắn giống như xuyên qua ánh sáng nhìn đến khuôn mặt quen thuộc ở hàng ghế đầu tiên .
Là Tiêu Chiến , anh hôm nay đội mũ lưỡi trai màu hồng nhạt họa tiết bông hoa màu đen , áo len mềm mại lồng vào áo sơ mi , tựa như một sinh viên đến xem tiểu thần tượng , ngồi ở khán phòng hài hòa cực kỳ . Vị sinh viên lúc này cong mắt mỉm cười với mình , giống như tiểu hồ ly bị phát hiện ăn vụng lại đắc ý , nói với mình : Không ngờ tới tôi sẽ ở đây đi ?
Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi , suýt nữa nhảy sai nhịp . Ổn định lại nhịp chân lần nữa trở lại trạng thái , hắn nhìn xuống Tiêu Chiến dưới khán phòng , giống tiểu tướng quân vừa đánh đã thắng kiêu ngạo nhìn vợ mình , nói anh xem đi , tôi làm thật tốt .
Tiêu Chiến giơ ngón cái lên , cười cười cho người trên sân khấu một cái like .
Lão Lưu không rõ tình huống ra sao , nhìn thấy trên sân khấu hưng trí ngẩn cao , Vương Nhất Bác nhảy so với bình thường còn cao hơn , đột nhiên có điểm dự cảm không tốt .
" Ai ai ai , ban nãy lúc diễn tập đầu có động tác này chứ . " Lão Lưu gấp đến độ túm lấy cánh tay nhân viên công tác , hỏi , " Mấy người để cho cậu ta thêm vào ? " Chỉ thấy người ta mờ mịt phủ nhận .
Động tác ending của Vương Nhất Bác cũng không đứng dậy , mà là thuận thế " Pa ! " quỳ xuống sân khấu rồi trượt một đường dài , dừng ở nơi gần khán phòng nhất . Máy quay phim lia lại gần , xương quai hàm sắc bén cùng yết hầu Vương Nhất Bác hiện lên màn hình . Hắn gắt gao nhìn một chỗ nào đó trong thính phòng , ngón trỏ chỉ vào nơi đó , ánh mắt lơ đãng càng làm hắn nắm chắc mười phần , khẩu hình thong thả khép mở , hát một câu cuối cùng của nhạc đệm : " Knock down . "
Rõ ràng là Vương Nhất Bác quỳ gối , người nhìn hắn lại không nhịn được làm theo chỉ lệnh , hai chân quỳ xuống tôn thờ nhà vua .
Hết nhạc , nhưng tiếng hét tê tâm phế liệt của cả khán đài vẫn chưa dứt , một giọng đặc biệt rõ ràng , " A a a a ca ca đang nhìn tôi ! ! ! ! ! "
Chính là mấy cô gái ngồi hàng hai sau Tiêu Chiến , thanh âm vừa nãy làm một khu vực nhỏ cười phá lên . Bao gồm cả Tiêu Chiến , anh và người bên cạnh đều cười rộ lên , hiếm thấy có chút đỏ mặt , trong lòng là chút vui sướng bí mật . Tiêu tổng nâng khóe miệng nhịn không được mà nghĩ : Cô gái ngốc , ca ca của mấy người đang nhìn tôi đó .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro